Chương 19
Chương 19 - Một khắc nói yêu em
Ngô Thế Huân kéo tay Lộc Hàm đường hoàng đi vào Ngô gia , những hạ nhân xung quanh dừng công việc nhìn cậu .
Lộc Hàm bất giác trong mắt phảng phất lên chút lạnh lẽo . Những kẻ này hẳn là nghĩ từ nay về sau Lộc Hàm không bao giờ bước chân được vào Ngô gia nữa , thật quả sai lầm cho suy nghĩ của các ngươi .
Lúc này Ngô lão đang ở công ty , hiển nhiên là không biết được sự tình , Ngô Thế Huân dẫn Lộc Hàm vào căn phòng cũ trước đây . Thư phòng tĩnh lặng , khắp bốn bề yên tĩnh , vẫn là cảm giác lạnh lẽo khi bước vào . Lúc hắn ly khai , Lộc Hàm liền muốn níu lấy tay hắn một chút nhưng bàn tay lại sợ sệt thụt lại .
Lộc hàm muốn cửa sổ cho nắng tràn vào , như thế sẽ thấy ấm áp hơn . Dây thường xuân không biết mọc từ khi nào đã leo đầy cửa sổ gỗ . Nhìn hoa của nó lung lay yếu ớt trước gió , cậu tưởng chừng như số phận của mình đang hiện hữu trước mắt .
Cây thường xuân ảm đạm mặc cho gió quật mấy lần . Có một ngày hoa trên cây dần lụi tàn phai sắc thì cũng giống như một mệnh người . Một ngày làm kỹ nam , tai tiếng theo đến suốt đời .....Bốn năm ròng rã nơi nam quán , nói không dài mà cũng chăng ngắn . Đổi tiếng khóc , đổi tiếng cười cho thiên hạ , có lẽ ngày đó cười ngây dại quá nhiều nên khi tột cùng buồn thảm , chẳng ai tin chẳng ai chịu thấu .
Tình yêu giữa nam nhân với nam nhân trong thế giới hiện đại này vẫn bị người đời kỳ thị , tệ hơn nữa địa vị của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm lại vô cùng xa vời , tựa như từ mặt đất không thể chạm tay lên trời cao . Yêu đến mấy , thương đến mấy tất cả rồi cũng chỉ để vào trong lòng , nhất quyết một từ cũng không nói ra .
Trước đây trong nam quán , Lộc Hàm từng chứng kiến tình yêu , lời thề non hẹn biển của nhiều khách làng chơi với các tiểu quan . Hứa sẽ chuộc người ta ra khỏi đó nhưng rồi ...bắt người ta trông chờ mong mỏi đến khi lại nói rằng mình phải thành thân . Cũng có một vài tiểu quan được chuộc ra , nhưng chơi chưa đến một năm thì liền chán , bỏ rơi họ hoặc trao tay cho người khác .
Khách làng chơi dù sao cũng là nam nhân thực thụ , đàn ông ham mê nam sắc chỉ là nhất thời . Họ vẫn cần nữ nhân bồi mình suốt cuộc đời . Nhưng chưa chắc nữ nhân đã tốt , họ luôn có những mưu kế toan tính .
Đối với nam nhân , đa số tiểu quan trong nam quán kia . Họ đã biết thân phận mình cho nên đều không lòng dạ đen tối .
Trước đây tham vọng trốn khỏi đó rất cao , tiểu quan trong đó không ít người đã chạy trốn , Nhưng đều không thành , họ có thể thoát được nam quán nhưng không bao giờ thoát được Bắc Kinh .
Chạy trốn chưa được một ngày , thở không ra hơi đã bị bắt về đánh đập chết tươi . Ai ai cũng thắc mắc rằng tại sao có nhiều mạng người chết đến như vậy mà không ai bị pháp luật truy cứu . Đáng tiếc có lẽ các tiểu quan đã đề cao thân phận mình quá rồi , chẳng ai rỗi hơi để quan tâm đến chuyện sống chết của một kỹ nam .
Kỹ nam là vốn còn nhục hơn kỹ nữ , bản thân đã long dương chi hảo còn tự bán mình cho hoan phường chèo . Nếu có bị toà án chỉ định đến thì những kẻ quản lý ở đó đều biết mồm mép biện minh , cuối cùng nạn nhân lại biến thành bị cáo . Quả thật .....khôi hài .
Ngô Thế Huân hai đằng một bên vợ một bên vật chơi đùa yêu thích . Chẳng biết khi nào hắn sẽ chán chường mình nữa . Nãi giờ vẫn chưa thấy nữ nhân vợ hắn , chắc mẩm đang đi làm nếu không đã thấy thì liền điên cuồng đánh ghen .
Cuộc sống của một kỹ nam là như thế ......Sự sống cái chết cận kề bên cạnh , không muốn nhưng bị bắt ép đều phải nhất nhất nghe theo .
Ngô Thế Huân , nếu sau này tôi già yếu xấu xí , anh thậm chí có liếc nhìn tôi lấy một lần ?
Hay sẽ đem ra ngoài đường vứt bỏ như món đồ chơi đã cũ nát lỗi thời .
Miên man chìm trong suy nghĩ , Lộc Hàm cười nhạt một tiếng . Ở lại đây được bao lâu , 1 tuần , 1 ngày hay chỉ mấy phút ? Cho dù Ngô Thế Huân muốn đưa Lộc Hàm về đây nhưng Ngô lão gia không đồng ý , có thể làm gì chứ ?
Với lại cậu biết chắc Ngô lão là con sói già thâm độc . Đúng là gừng càng già càng cay , người càng già càng lắm mưu mô quỷ kế . Ngô Thế Huân có thể sinh phẫn nộ với Ngô Thường Diễn , nhưng ông ta có thể sai người giết me và em trai ở quê ngay chỉ một khắc .
Ý nghĩ vừa dâng lên một chút , cậu lập tức cảm thấy bất ổn .
Không thể ở lại đây , nhất định phải chạy trốn , nhất định không được để cho Ngô lão thấy . Cậu phải bao vệ gia đình duy nhất của mình , dù mẹ và em trai còn giận , không muốn nhìn mặt mình nhưng bởi vì đó là người thân , cũng là lời hứa theo suốt cuộc đời giữa Lộc Hàm và Lộc phụ .
Hài tử lên sáu năm đó chạy vòng quanh sân , cầm trống bỏi màu đỏ nhỏ cha mua cho . Người cha xoa đầu hài tử , ôn tồn nói :
"Lộc Hàm , sau này khi cha đã đi một nơi thật xa ..."
"Đi đâu cha?"
" Một nơi thật xa ..."
"Cha có trở về nữa không ?"
" Có lẽ ...sẽ không.."
"Cha ...cha nhất định phải quay về với Tiểu Lộc và mẹ"
" Đương nhiên . Vậy con phải hứa với ta , sau này con lớn khi ta đi đến nơi xa đó một thời gian , con phải hứa rằng sẽ bảo vệ Lộc gia này , được không ?"
" Tiểu Lộc hứa , tiểu Lộc hứa" Hài tử ôm cổ cha , tươi cười . Ngay từ bé , đối với một đứa bé , không biết lời hứa đó chỉ là bâng quơ nhất thời nhưng đối với Lộc Hàm , là thời hứa kiên định giữa đàn ông với đàn ông.
Những năm tháng hạnh phúc ấy đều đã đi vào dĩ vãng . Khoé mắt ướt át , khuôn mặt chợt nóng ran lên , tựa hồ muốn khóc .
Vừa lúc Ngô Thế Huân bước chân nhẹ như gió tiến vào ngay cả Lộc Hàm cũng không nhận ra . Hắn rất ghét nhìn thấy ai khóc , hắn căm hận nước mắt . Nước mắt là sự tủi nhục tối hạ đẳng , chứng tỏ sự yếu đuối . Nhất là hắn cực kỳ không vừa lòng khi Lộc Hàm khóc .
Ngô Thế Huân tiến đến bên giường ngồi xuống , đến khi cảm nhận làn hương của hắn kề cạnh Lộc Hàm mới nhanh tay lau vội nước mắt trên mặt .
"Mau nín" Hắn răn đe ra lệnh doạ cậu
"....."
"Ngô Thế Huân?"
"Gì?"
" Thê tử của anh thấy cảnh này sẽ không vừa mắt , cho nên để tôi đi..."
"Từ hôn rồi"
"Tại sao ?"
" Đừng hỏi nhiều"
"Còn...Nhược Yến cô nương ?"
"Tôi đá cô ta từ lâu lắm rồi . Một nữ nhân mới nổi lên lập tức lăng nhăng , đúng là tối hạ đẳng "
" Tại sao anh làm vậy ? Anh còn yêu một nữ nhân khác nên mới vì người đó mà làm tất cả sao ?"
Ngô Thế Huân bất giác suy nghĩ hỗn loạn trong đầu , đứng dậy ly khai , bực mình đáp "Chẳng vì cái gì cả"
Lúc đó bên ngoài đã truyền đến tiếng nháo loạn . Ngô Thường Diễn tức tối trở vê từ công ty , thẳng tiến đến phòng của Lộc Hàm . Khi Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm trở về , đã có một hạ nhân ngầm gọi điện đến thông báo cho Ngô lão .
Quả thật có muốn yên bình mấy phút cũng chẳng thể .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro