Chương 17
Chương 17 - Một khắc nói yêu em
Mịt mờ giữa không trung đen tối có một khoảng sáng lấp lánh , nơi khoảng sáng đó có một bóng nam nhân quen thuộc phát ra tiếng nói :
" Lộc Hàm"
Tuy đều không thấy rõ gì nhưng cậu cứ men theo ánh sáng đó mà đi , đến cuối đường là khuôn mặt Ngô Thế Huân đang tươi cười , chỉ thấy một chút đó Lộc Hàm liền thất kinh hét lên một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc .
Xung quanh không phải là căn phòng từng ở trước đây ở Ngô gia , cũng không phải mặt đường lạnh lẽo mà là căn phòng bao phủ màu trắng , mùi thuốc kháng sinh tràn ngập khoang mũi . Hướng ánh mắt lên trên , Lộc Hàm thấy bình chuyền nước đang từ từ chảy vào cơ thể mình nối với một kim tiêm đâm vào ven nho nhỏ .
"Đã tỉnh a ?" Y tá trực bên cạnh reo lên , nhanh chân đi tìm bác sĩ
Bác sĩ vận bạch y phục tiêu sái tiến vào , chậm rãi tháo bỏ kim nhỏ trong cánh tay Lộc Hàm , rút bình chuyền ra , sau đó mới mở miệng
" Cậu hiện tại đã bình phục chưa ?'
" Ân"
" Cũng không có gì đáng ngại , thân thể chỉ là bất hảo đôi chút "
"Cảm tạ nhưng kỳ thực ..tôi không có ngân phí trả được viện phí"
" A ; Không sao . Nghe nói cậu bị bất tỉnh ngoài đường nên những người dân quanh đây đưa cậu đến , còn trả giúp tiền viện phí , cậu có thể xuất viện " Hắn cười cười ôn hoà
" Thật sự đa tạ ....." Lộc Hàm nói xong liền gắng dùng sức ngồi dậy , xỏ dép vào chậm rãi ly khai tiến đến bàn tiếp tân làm thủ tục xuất viện .
" Còn nữa ....."
" Ân ?"
" Cậu đã hoài hài tử "
Lộc Hàm duy cho cuối cùng hài tư này cũng là nghiệt chủng , nó sống thì cũng vô dụng chi bằng chết đi lại được đầu thai vào một tư gia nào khác sung sướng gấp vạn lần . Ai da , cuối cùng đồ vật đáng vứt bỏ sẽ trở về với vị trí ban đầu của nó , một cục ô nhục sao có thể gọi là bảo bảo mà nâng niu , thương thương yêu yêu .
" Bác sĩ , cho hỏi chi phí nạo phá thai có đắt lắm không ?" Cậu cuối cùng cũng nói ra được câu nói tưởng chừng bình thường nhưng khi thanh âm phát ra , lòng lại khó chịu đau đớn .
" Thật ra cũng có một chút ....nhưng cậu còn trẻ tuổi vậy mà muốn huỷ hài tử?"
" Nó đáng lẽ không tồn tại trên đời . Mạn phép bác sĩ liên hệ khoa sản cho tôi , 2 ngày nữa tôi sẽ trở lại tiến hành công việc"
Nói tại sao không tiến hành ngay bây giờ ? Đáp án Lộc Hàm một đồng khi đi cũng không mang theo , số ngân lượng Ngô lão gia cấp đều đã để lại cho mẹ và em trai . Cậu chưa chát cười nhạt , tình cảnh hiện tại là quả báo .
Kể cả người thân cũng không hề quan tâm tới , không nơi dung thân . Có lẽ cách kiếm tiền nhanh nhất chính là quay về kỹ viện tiếp tục làm kỹ nam hạ đẳng .
Trời quang đãng , vậy là ....đã muốn định mệnh ta là thế ?
Lộc Hàm từng nghĩ mình có thể thoát được quỷ môn quan , thành thân với một phu quân tốt nhưng điều ước đó chưa bao giờ thành hiện thực . Thoát ra khỏi không lâu dài lại phải quay về . Chắc hẳn bọn người ở đó sẽ thập phần khinh bỉ mình . Như Ngô Thế Huân đã từng nói , kỹ nam xuất thân trong kỹ viện vĩnh viễn là kỷ nam , kẻ hạ đẳng thì cuối cùng cũng phải về với đáy của xã hội .
Thấm thoắt một năm trôi qua , kỹ viện kia vẫn không có gì thay đổi . Khách nhân nhiều thêm , Lộc Hàm từ ngày thoát ra nơi đây đều không bao giờ muốn ngoảnh đầu nhìn lại . Bởi khi nhìn lại những bi thương , thống khổ đều mồn một hiện ra rõ trước mặt .
Cậu tiêu sái tiến vào gặp bà chủ . Khi nhìn thấy cậu thân thể cũng không hảo tiến triến cho lắm , liền đưa mắt liếc , lời nói thập phần khinh thường :
" Ngô thiếu gia đã chơi chán sao ?"
"......'
"Cũng thật may mắn cho ngươi a Lộc Hàm . Thiếu gia Vĩnh Hạo muốn chuộc ngươi ra làm lão bà của hắn . Mặc dù ta đã nói ngươi thật hạ đẳng , thân đã nát ngài ấy còn muốn mua lại sao nhưng nhất nhất là đều muốn chuộc , chắc là do khuôn mặt này........rất khả ái giống nữ nhân" Mụ đưa tay ra nắm lấy cằm Lộc Hàm lắc qua lắc lại
Trong lòng cậu không định được tư vị là gì ? Mình là một món đồ chơi , người này chơi chán rồi vứt qua cho người kia .Chơi không được nữa thì liền đem bán .
Cậu biết họ Vĩnh kia , hắn quả là một tên đại biến thái . Lão bà ư ? Nực cười . Ở đây nhiều năm cậu từng chứng kiến nhiều tiểu quan khờ dại tin lời hắn , về đến nhà liền bị hắn đè nén dục vọng mỗi ngày , không dừng lại ở đó còn tích cực điều giáo bằng những thứ còn đau đớn hơn Ngô Thế Huân đã từng sử dụng . Chưa tới nửa năm , không đau đớn mà chết đi thì cũng thành phế nhân thân tàn ma dại . Còn nhớ có tiểu quan hắn mua về lỗ huyệt phía sau rất nhỏ , không đẩy được cự vật vào hắn liền lấy một thanh truỷ thủ (dao) rạch cho nới rộng ra , vết thương đó chưa kịp lành đã bị thượng đến điên dại .
Lộc Hàm nhắm mắt một chút , quả là không nghĩ đây là lần cuối cùng mình được nhìn thấy ánh sáng trên nhân gian .
" A ; Vĩnh thiếu gia đã tới . Lộc Hàm hiện tại đã ở đây , ngài chỉ cần cấp ngân lượng , khế ước này sẽ lập tức về tay ngài "
Tên Vĩnh Hạo kia dung nhan phải gọi cực kỳ không đẹp nhưng gia thế hắn rất giàu có . Tuy rằng xấu nhưng hắn có tiền trong ta . Có tiền liền có được quyền lực , muốn làm người ta lên voi xuống chó cũng chỉ cần một khắc .
Hắn cười dâm dục , bàn tay lần ra sau mò mẫm lỗ huyệt của Lộc Hàm , đâm ngón tay vào qua lớp quần . Cậu đau đớn liền thét lên một tiếng
" A ; Đừng chạm..."
Hắn nhanh chóng giao ngân lượng cho bà chủ , sau đó chuẩn bị dẫn cậu ly khai
Lộc Hàm thở dài , ngước mắt lên nhìn trời xanh . Hài tử này .....Sớm muộn tên đại biến thái kia cũng biết , nhất định hắn sẽ tiến hành ngược đãi cho đến trối chết mới thôi . Hài tử đánh thương này ...tại sao ngươi lại đầu thai vào bụng ta chứ ? Nếu sớm hơn một chút ngươi có thể được sinh ra ở một tư gia không giàu có hay một tư gia tầm thường nhưng có được hạnh phúc của phụ mẫu .
Ta vốn dĩ cuộc sống còn không bằng một con vật , nhục nhã vô cùng . Ngươi chẳng lẽ muốn cùng ta sống trong dè bỉu của thiên hạ , cực khổ ? Ta kỳ thực không phải không thương ngươi nhưng ta không thích hợp để làm nương ngươi . Lớn lên có thể ngươi sẽ mất mặt vì mẫu thân kỹ nam này .
Vốn chuẩn bị ra xe liền bị một thanh âm hồ hởi ra giá :
" Ta mua hắn. Hắn vốn là đồ chơi của ta , vạn nhất không được thuộc về ai khác"
Lộc Hàm không ngước mắt lên nhìn kẻ đó , hẳn là hắn có rất nhiều tiền mới đi tranh cướp với Vĩnh Hạo . Lộc Hàm nay thêm biết mình không chỉ là một món đồ chơi bình thường , còn có thể đấu giá a ;
Kẻ đó đặt trước bà chủ rất nhiều tiền , tiền của tên Vĩnh Hạo kia còn không bằng một góc của hắn . Bà chủ quả nhiên là loá mắt vì tiền liền giựt lấy Lộc Hàm đang trong tay Vĩnh Hạo sang đưa cho kẻ đó .
" Ngô Thiếu gia đã mua Lộc Hàm , thoả thuận kết thúc"
" Ngô ...Ngô ?" Cậu cư nhiên ngạc nhiên , tưởng chừng nghe nhầm . Có lẽ rất nhiều người họ Ngô , cũng là thiếu gia . Nhất quyết không phải Ngô Thế Huân .
"Chúng ta đi" Hắn nắm lấy tay Lộc Hàm kéo đi , cậu vì suýt vấp ngã nên mới cố ý muốn liếc nhìn dung nhan của hắn . Nhưng vừa liếc qua một chút thôi thì thuỵ nhãn cư nhiên mở to , thân người hoảng hốt lập tức muốn giãy giụa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro