Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14 - Một khắc nói yêu em

Lộc Hàm nhìn người đang ôm chặt mình , hốc mắt không ngừng chảy ra lệ phủ . Mãi cho đến khi chiếc xe kia đi được quãng xa , kẻ đó mới buông cậu ra , lãnh đạm đứng dậy phủi bụi , sửa sang quần áo

"Còn không đứng lên?"

" Được ..được" Luống cuống đứng lên

Lộc Hàm muốn xoay bước ly khai liền bị thanh âm lạnh lẽo gọi giật lại

" Đi đâu?"

Cậu tĩnh lặng đứng yên tại chỗ , đợi Ngô Thế Huân tiêu sái bước đến . Hắn đứng trước mặt cậu , bóng lưng cao lớn tưởng chừng như che lấp ánh mặt trời phía trước .

" Anh về đi , cha anh cũng nói chuyện với tôi rồi , anh mau về đi kẻo hôn phu anh mong mỏi"

Thế nhưng hắn một câu cũng không nói , chỉ hừ lạnh . "Ngô thiếu gia , tôi xin anh"

" Tôi không còn Ngô thiếu gia nữa" Thế Huân nhàn nhạt đáp lại

" Tại sao ?" Cậu thoáng một tia kinh ngạc nhìn chăm chăm hắn , tán gia bại sản ư ? Không phải , vậy nguyên cớ gì lại trở nên như vậy ?

" Lão già đưa cho cậu một số tiền rồi nói cậu hãy đi đi . Sau khi về , tôi liền chạy đi tìm cậu , lão già nói rằng nếu tôi dám bước chân ra khỏi Ngô gia tìm cậu về , từ nay về sau không còn là người của Ngô gia nữa"

Lộc Hàm trong lòng phát lên một tia kinh hỉ , bộ dáng ngơ ngác không hiểu chuyện . Cảm giác hai tai ù ù , tưởng chừng mình còn nghe nhầm . Ngô Thế Huân là thiếu gia cao cao tại thượng cư nhiên vì tìm mình mà chấp nhận trục xuất ra khỏi gia tộc .

Những ký ức tàn bạo trước đây cùng một chút kinh hỉ dung hoà trong đầu Lộc Hàm , suy nghĩ trở nên hỗn loạn .

Chung quy là vẫn không hiểu sự tình . Tại sao lúc trước ngược đãi mình đến thậm tệ , hiện tại lại vì đi tìm mình mà bị đuổi khỏi Ngô gia , điều này thực đáng ngờ

Không! Không được tin tưởng Ngô Thế Huân

Tai chỉ nghe hắn nói , mắt chưa từng được chứng kiến qua . Nhất định không được tin nửa lời của hắn bởi vì có thể hắn đang lợi dụng mình mềm lòng sau đó đưa về Ngô gia , tiếp tục ngược đãi cho đến chết .

Kỳ thực ...đề phòng vẫn hơn

" Anh về đi" Cuối cùng kiên quyết nói ra một câu

"Đã bị đuổi khỏi Ngô gia , còn nơi để về a ?"

"Anh muốn gì?"

Đúng lúc Lộc phụ , Lộc mẫu làm đồng xong liền bắt gặp con rể cùng con trai đang đứng cùng nhau . Lộc mẫu vui mừng chạy nhanh đến , tâm trạng hảo tốt a ;

" Con rể Ngô , lâu lắm mới thấy con về quê thăm chúng ta"

"...." Ngô Thế Huân lãnh đạm không hồi đáp

" Con sợ lão bà ( vợ) của con về quê liền bị chúng ta giữ lại sao , hắc hắc nên nhanh chân về đây đón ? Hắc hắc , đã xuống đây thì ở lại vài ngày đi " Lộc phụ cười thành tiếng

Hắn gật nhẹ đầu , bất quá cũng không chú ý Lộc Hàm đang dần mất bình tĩnh trong mắt .

Trên đường đi , cậu luôn lo ngại liệu lần này hắn đến đây có phải là muốn hại chết gia đình mình hay không ? Hay muốn dằn vặt mình nữa sao ?

Thiên a ;

Tại sao đã muốn thoát khỏi ác nhân này nhưng vẫn không thoát được , số mệnh con thật đoản quá đi , tưởng rằng sẽ sống những ngày tháng an tĩnh ở quê nhưng .....

Ngô Thế Huân a Ngô Thế Huân

Đến bao giờ anh mới buông tha cho bản thân tôi ?

Sao anh không yên phận kết hôn với nữ nhân đó , sớm sinh một hài tử . Tại sao anh vẫn muốn tìm tôi về , lần này là làm nhục tôi , đánh đập tôi trước mặt nữ nhân đó sao ?

Anh còn muốn thấy tôi chết không toàn thây ư ?

~~~~~~~~~~~~~~~

Ban đêm xuống , Lộc Hàm đành chịu nằm chung giường với Ngô Thế Huân . Bởi vì theo suy nghĩ của Lộc phụ mẫu hai người là vợ chồng

Vợ chồng sao ? Ha ! Tất cả chỉ là đều trên danh nghĩa mà thôi . Cha mẹ có biết hắn đã hành hạ con đến thảm thương ?

Lộc Hàm bắt quá nằm xa Ngô Thế Huân một chút , thỉnh thoảng còn để ý đến động tĩnh của hắn .

Hắn suy nghĩ hồi lâu , cảm giác nằm cạnh Lộc Hàm đều ấm áp , yên bình đến kỳ lạ . Cha hắn bắt ép hắn phải lấy nữ nhân đó , hắn thực chán ghét cô ta cho nên mới đi tìm Lộc Hàm về , hiện tại tìm được rồi tâm tình liền nhanh chóng an ổn .

Loại cảm giác này là gì vậy ?

Khoan đã , vẫn còn một cách để không phải kết hôn với xú nữ nhân đó . Chính là lợi dụng Lộc Hàm một chút . Quả thật có lỗi nhưng nếu có mối liên hệ giữa hai ngươi , nhất định lão già kia đều bất lực tòng tâm

Đúng ! Nên lợi dụng cậu ta , bất quá cậu ta cũng chỉ là một món đồ chơi mà mình bỏ tiền ra mua , dùng còn chưa hết hạn sử dụng , không cần quan tâm đến cảm thụ của cậu ta nhiều lắm bởi trong tim nhất định là không yêu , nhất định là không thương

Hắn nằm trở lại một bên Lộc Hàm , đem thân mình to lớn của mình áp chế lên người cậu . Trong bóng đêm , cậu cư nhiên hoảng sợ , nước mắt theo đó mà trào ra , bất quá trong tối tăm tịch mịch , Thế Huân lại không thấy được

" Lộc Hàm , chúng ta có con đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro