Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Chương 10 - Một khắc nói yêu em

Ngô Thế Huân nhàn nhã ngồi trong phòng khách uống trà , quả là đêm qua Triệu Nhược Yến chủ động gọi cho hắn giảm bớt đi một chút lo âu . Nhưng đó là hắn nghĩ thế , kỳ thực trong lòng lại tăng thêm một vòng lo lắng .

Hắn tiêu sái tiến về phòng Lộc Hàm , chủ yếu không biết mục đích cho nên có lẽ lại tiếp tục chuyện dang dở đêm qua .

Khi bước vào phòng , Lộc Hàm đang ngủ trên giường , cơ thể gầy nhỏ . Thế Huân tiến đến ngồi lên giường , vẻ mặt khi ngủ nhăn lại hẳn là đang chịu thống khổ trong mộng đón chờ cực hình mới .

Ngô Thế Huân thấy bộ dạng cậu có chút thảm thương , trong lòng đột nhiên khó chịu . Hiện tại thấy Lộc Hàm như thế , dục vọng của hắn dần tiêu tán . Nói chung là không có hứng thú . Hắn nằm xuống bên cạnh , đưa tay kéo Lộc Hàm ôm vào lòng .

Căn phòng này quả thật nhiệt độ rất lạnh cho nên cơ thể cậu đa phần là lạnh lẽo , hắn yên tĩnh không nói gì , nhìn xuống cánh lông mày của cậu không nhăn lại nữa . Có thể là cảm nhận đươc một chút ấm áp .

Thế Huân khẽ thở dài . Đêm qua hắn vừa đánh nhừ tử Lộc Hàm , sáng nay lại chạy đến ôn nhu ôm chặt lấy . Hắn chính là không hiểu nổi lí trí của mình , cảm giác lúc ôm người này vào lòng thực sự thoải mái so với việc công ty bộn bề .

" Thế Huân ..."

Hắn tựa hồ kinh ngạc nhìn biểu tình trên mặt cậu , mắt nhắm nhưng miệng vẫn nói , quả nhiên là mê sảng rồi .

"Đừng đánh ......nữa"

Hắn chỉ nằm im , tiếp tục lắng nghe lời Lộc Hàm

" Đừng bỏ rơi tôi

Ngô Thế Huân căn bản nghi hoặc , không hiểu nói vậy là có ý gì , thuận tay vỗ vỗ sống lưng cậu yên ổn ngủ tiếp . Mong rằng đừng nói mấy lời này nữa bởi càng làm hắn phải suy nghĩ nhiều thêm

Trong ngực truyền đến cảm giác ướt lạnh , có lẽ là Lộc Hàm đã khóc . Đầu cậu cũng chủ tâm dụi vào ngực hắn tìm kiếm hơi ấm . Dù biết trong cơn mộng chính là hắn nhưng bản thân vẫn muốn ôm chặt , vẫn muốn níu giữ .

Trong mộng đương nhiên thập phần là khác với ngoài đời .....

Ngô Thế Huân trong giấc mơ của Lộc Hàm cùng Triệu Nhược Yến năm tay đi về một nơi khác , để mặc cậu bị bóng tối dần nuốt chửng lấy . Lộc Hàm vừa khóc vừa cầu xin Thế Huân nhưng hắn đều bỏ ngoài tai .

Bình sinh cậu rất sợ cảm giác cô đơn nhưng ở được một năm với hắn mới biết vừa thống khổ , nhục nhã còn gấp vạn lần cô đơn khi làm kỹ nam mỗi đêm khách nhân thượng xong đều rời đi .

Có lẽ nên nằm yên một chút ....

Có lẽ nên níu giữ một chút hơi ấm này

Mặc dù không phải của mình ....

Nhưng có nó thì mộng mỗi đêm mới yên ổn tiêu tán

Chỉ cần khoảnh khắc này có chút tiện nghi

Hơi ấm tuy không lâu bền nhưng cũng đủ làm tâm tình thoải mái , được an ủi . Cảm giác như đang được yêu thương , trân trọng .

Buổi chiều , các đại cổ đông đến nhà chủ tịch có cuộc họp rieng . Lúc đi qua phòng Lộc Hàm , mấy kẻ đó tưởng chừng nhìn nhầm . Trong số đó , Triển Văn nhìn kĩ hơn một chút liền nói với giọng khinh bỉ :

" Tiểu quan , hoá ra ngươi ở đây . Qua đêm với Ngô thiếu gia sao?"

Lộc Hàm giật mình , theo bản năng thối lui về sau , mắt trợn ngược kích động "Đừng đến đây "

Những ký ức của lúc trước ùa về làm tâm trí cậu hỗn loạn . Tất cả đám người kia là mãnh thú , quả có chết đi cũng không bao giờ quên được . Lúc làm kỹ nam , Môt mình cậu phải đối chọi với gần 10 tên đó trong một đêm. Chúng thay phiên nhau thượng lên Lộc Hàm , bắn thứ tinh dịch bẩn thỉu ghê tởm vào người cậu .

Ác mộng đó lúc nào nhớ lại cũng khiến cậu rùng mình , không khỏi ghê tởm bản thân .

Triển Văn là kẻ đại cổ đông lớn nhất trong số đám người này , cho nên hắn có quyền uy liền ra lệnh cho đám người kia thối lui ra ngoài . Một mình hắn đóng cửa lại , đối diện với Lộc Hàm đang run rẩy ở sàn .

" Ngươi hãi hùng gì chứ , đừng làm bộ làm tịch nữa . Ngươi đây phải xử nam . Ngươi là "kỹ" , là "kỹ" đó biết chưa ? Cho nên nghe lời mà phục vụ ta cho thực tốt"

Lộc Hàm càng ra sức nghiến răng , cuối cùng bản thân nhẫn nhịn không còn chịu nổi nữa , gào lên :

"Cút , cút mau . Chó bị dồn đên đường cùng sẽ quay lại cắn người đấy"

" Ngươi đang doạ ta sao?, căn phòng này cách âm , chưa chắc Ngô Thế Huân nghe được đâu" Triển văn không mất thì giờ đem Lộc Hàm kéo dậy , cưỡng ép áp xuống giường .

Cậu hoảng sợ la hét liền bị hắn đánh cho một quyền thâm tím vào mặt .

Ngô Thế Huân theo thói quen cũ đến đầu giờ chiều là lại đến phòng cậu thoả mãn sinh lí . Nhưng khi bước vào phòng , thấy Triển Văn đang đè lên người Lộc Hàm , cậu ở dưới thân khóc lóc thảm thiết .

Không hiểu sao hắn lại phát nộ trong người . Có thể là do bản thân nhìn thấy đồ chơi của mình bị kẻ khác đoạt lấy . Là hoàn toàn , hoàn toàn không thương hại Lộc Hàm .

Ngô Thế Huân lao đến đả một quyền thật mạnh vào đầu Triển Văn khiến hắn bất thình lình ngã xuống dưới sàn . Thế Huân không nương tay , mạnh mẽ mà đấm thật mạnh vào mặt Triển Văn

Cho đến khi hắn không chịu nổi đả thương lớn liền cầu xin Thế Huân "Chủ tịch , chủ tich , là tôi không biết trời cao đất dày , có mắt như mù . Đừng đánh nữa , hãy tha cho tôi"

Ngô Thế Huân hả hê nhìn mặt gã bầm tím lại chảy máu nhiều . Lúc đo mới đứng dậy , hung hãn đạp vài cái lên người nữa rồi mới gọi gia nhân đến lôi đi :

" Đem hắn xuống cho vệ sĩ , để bọn chúng tiếp tục hành xử"

Lộc Hàm vừa nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy liền sợ hãi Ngô thế Huân xong việc gã kia sẽ lại ngược đãi mình vạn lần hơn thế . Cậu chỉ quỳ xuống dưới chân Thế Huân , cầu xin hắn đứng đánh mình , mỗi lời nói thập phần yếu ớt .

Không ngờ hắn chẳng nói gì , hừ lạnh một tiếng rồi xoay lưng ly khai để mặc cậu ở đó .

Lộc Hàm thực không hiểu tại sao Ngô Thế Huân hiện tại còn không hành xử mình , hay còn chờ đợi đến lúc thích hợp , sẽ ngược đãi cho đến chết vì dám ô bẩn trong Ngô gia

Bên ngoài , gia nhân xung quanh không ngừng chỉ trỏ bàn tán , khinh thường cậu ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro