Mẩu chuyện nhỏ-Cuộc sống hạnh phúc của HuânHàm
------- Mẩu chuyện nhỏ 1 - Cuộc sống hạnh phúc của HuânHàm -----------
"NGÔ THẾ HUÂN, ANH RA ĐÂY CHO TÔI" – Lộc Hàm tức giận đá vào cửa phòng
"Tiểu Lộc, ai chọc giận em?" Ngô Thế Huân cười cười nhìn cậu
"Đây là gì? Là gì hả? Tất cả hình trong điện thoại em đâu?" – Lộc Hàm đưa điện thoại ra trước mặt Ngô Thế Huân
"Làm sao anh biết được" – Ngô Thế Huân vô tội nhún vai
"Ở nhà chỉ có em và anh, anh không làm thì ai làm hả?" – Lộc Hàm cầm gối ném vào người anh
"Em tiếc làm gì mấy tấm hình đó chứ. Nếu em thích thì anh cùng em chụp" Ngô Thế Huân ôm cậu dỗ dành
"Dẹp. Em không muốn chụp cùng anh" Lộc Hàm tức giận đẩy Ngô Thế Huân ra
"Anh so với họ còn đẹp hơn gấp mấy lần" – Ngô Thế Huân bĩu môi
"Anh đẹp thì liên quan gì hả? Mấy tấm hình em chụp cùng Chung Nhân với Bạch Hiền đều bị anh xóa sạch rồi. Mau đền cho em đi" – Lộc Hàm đấm đấm vào ngực Ngô Thế Huân
"Anh đền anh còn chưa đủ hả?" Ngô Thế Huân ôm cậu vào lòng, mờ ám thì thầm vào tai cậu
"Anh chết đi" – Lộc Hàm đỏ mặt đứng lên – "Em đi tìm Chung Nhân"
"Anh cho em đi bao giờ" – Ngô Thế Huân kéo cậu lại, lật người đè cậu xuống giường
"A, em sai rồi, sai rồi. Em đi xem tivi a"Lộc Hàm thầm than không ổn
"Không cần, anh cho em xem thứ thực tế hơn" – Ngô Thế Huân cười gian cởi áo cậu
"Không muốn xem... Em không muốn xem...Ngô Thế Huân... anh mau b...ưm"
Tiếng hét của cậu dần thấp đi, thay vào đó là những tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ làm người nghe đỏ mặt...
--------- Mẩu chuyện nhỏ 2 - Cuộc sống hạnh phúc của HuânHàm ---------
"Huân, cái áo này đẹp quá" – Lộc Hàm chỉ vào hình trên tạp chí cho Ngô Thế Huân xem
"Em thích" – Ngô Thế Huân ôn nhu vuốt tóc cậu
"Thích lắm a" – Lộc Hàm cười tít mắt
"Ừ" – Ngô Thế Huân gật đầu
"..." – Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh, thế là sao?
Cậu giận dỗi không thèm đếm xỉa đến anh cả ngày, buổi tối còn rất thẳng thừng mà đạp anh ra khỏi phòng
"Tâm trạng không tốt. Miễn làm phiền"
Thế là đêm đó có bạn công tội nghiệp nào đó oan ức co người nằm trên sofa ngủ...
Sáng hôm sau, Ngô Thế Huân đi làm, chỉ có mình cậu ở nhà. Lộc Hàm dằn vặt không biết đêm qua ngủ ở sofa có làm anh bệnh không? Sofa ngắn như vậy anh làm sao mà nằm...
Đang tự trách mình thì cậu nghe chuông cửa, kí nhận hàng xong, cậu đem cái thùng to vào trong.
Mở hộp ra, cảm giác tội lỗi của cậu càng tăng thêm. Bên trong là cái áo cậu đòi hôm qua, hơn nữa còn đủ màu và có thêm vài cái khăn choàng cho cậu... là Ngô Thế Huân mua cho cậu...
"Huân, anh về rồi" – Lộc Hàm quyết tâm chuộc lỗi với anh nên đã nấu cả 1 bàn thức ăn cho anh – "Anh xem thích không?"
"Sao đột nhiên lại tốt vậy? Định cho anh ra sofa ngủ nữa à?" – Ngô Thế Huân cười chọc cậu
"Không có mà. Người ta muốn xin lỗi thôi" – Lộc Hàm tự giác ôm anh – "Anh mau ăn đi"
"Anh muốn ăn cái khác" – Ngô Thế Huân ôm eo cậu
"Cái gì a? Cái gì em cũng nấu cho anh" –Lộc Hàm vui vẻ hỏi
"Ăn em" Ngô Thế Huân lại cười gian trá mà ẵm cậu về phòng, "tính sổ" chuyện đêm qua...
Và hậu quả không kiềm chế ăn bà xã đến xương cũng không còn là nửa đêm bạn công nào đó phải ngồi "tiêu hóa" hết thức ăn bà xã vất vả làm....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro