Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Nửa năm sau.....

"Thằng nhóc này, còn tưởng con quên luôn cái nhà này rồi chứ" Bà Ngô xoa đầu cậu

"Làm sao con quên được. Mẹ đừng giận mà" –Lộc Hàm làm nũng dựa vào người bà Ngô

"Con thật đúng là... nói đi liền đi suốt 5 năm.." Bà Ngô nhìn cậu, viền mắt hơi ửng đỏ

"Mẹ, con xin lỗi. Con..." – Lộc Hàm đau lòng cụp mắt

"Mẹ không trách con. Bây giờ nói đi nào, tại sao lại đột nhiên về thăm cha mẹ?" Bà Ngô tra hỏi cậu. Với tính của Lộc Hàm, bà đương nhiên hiểu, cậu tránh mặt Ngô Thế Huân lâu như vậy, làm sao lại trở về bây giờ

"Tại Chung Nhân hết đấy" – Lộc Hàm bĩu môi – "Cái gì mà có chuyện quan trọng cần làm, sau đó biệt tăm hết 3 tháng, con hỏi trợ lí mới biết 3 tháng qua Chung Nhân liên tục đi khắp nơi, chỉ là không biết để làm gì. Con chán quá nên đành về nhà"

"Con với Chung Nhân là..." Bà Ngô nghi hoặc hỏi

"Tụi con là bạn thân" – Lộc Hàm cười nhìn bà – "Người Chung Nhân yêu sâu đậm hơn không phải con"

"À, vậy sao?" Bà Ngô gật đầu, ngập ngừng nhìn cậu – "Con với Huân thì thế nào?"

"Không thế nào hết ạ. Anh ấy vẫn là anh trai con" – Lộc Hãm cụp mắt lắc đầu

"Lần trước nó không kết hôn với Linh Linh, 5 năm qua nó cũng không quen bạn gái. Vậy mà tháng trước nó lại nói muốn đi Anh cùng nhóm nghiên cứu, còn hỏi mẹ rất nhiều chuyện về con"Bà Ngô thử dò xét cậu

"Mẹ, con không yêu anh ấy nữa. Mọi chuyện đều đã chấm dứt hết rồi"Lộc Hàm thở ra

"Được rồi. Con không muốn nhắc nữa thì thôi vậy" – bà nhìn ra Lộc Hàm trốn tránh nên cũng không hỏi nữa

Cạch...

Ngô Thế Huân bước vào nhìn thấy Lộc Hàm, đôi mắt như có như không lướt qua người cậu, anh gật đầu với cậu, chào bà Ngô xong liền về phòng

"Lạ nhỉ, chẳng phải hôm qua nó bảo không về sao?" Bà Ngô vì sự xuất hiện của Ngô Thế Huân làm bà ngạc nhiên, bà liền đưa mắt sang Lộc Hàm rồi nở nụ cười kín đáo không để cậu thấy

"Sao vậy ạ?" – cảm nhận được ánh mắt của bà, Lộc Hàm quay sang hỏi

"Không có gì. Mẹ đi dọn cơm" – tâm tình bà Ngô vui hẳn lên, con trai của bà nghĩ thông suốt rồi

Suốt buổi ăn, Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ có ông bà Ngô là hỏi thăm Lộc Hàm liên tục. Thỉnh thoảng Lộc Hàm vô tình nhìn sang Ngô Thế Huân thì thấy anh đang nhìn mình, cậu chột dạ cụp mắt...

-----//----
"Tiểu Lộc, cùng anh ra ngoài một chút được không?" – Ngô Thế Huân im lặng cả buổi cuối cùng cũng lên tiếng

"Làm gì?" – Lộc Hàm cảnh giác nhìn anh, nhưng ác cảm cậu dành cho anh lúc trước đã giảm đi

"Anh muốn đi mua chút đồ. Em vừa về nước, cũng cần mua một số thứ đi" – Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói với cậu

"Không.." – Lộc Hàm vừa định từ chối thì đã bị bà Ngô đẩy ra cửa

"Con đúng là nên mua thêm đồ dùng đi. Chẳng phải lần này con được nghỉ phép đến 1 tháng à?" Bà Ngô nháy mắt với Ngô Thế Huân rồi đóng cửa lại, Lộc Hàm muốn phản bác cũng không được, đành đi theo Ngô Thế Huân

"Tại sao lần đó em không đến?" – ngồi vào xe, Ngô Thế Huân khởi động lái đi.

Mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt không chút biểu cảm

"..." – Lộc Hàm im lặng, cậu nên nói gì đây. Rằng cậu muốn chấm dứt với anh, hay nói cậu có đến, chỉ vì anh không nhìn thấy cậu....

"Em chán ghét tôi đến vậy à?" – Ngô Thế Huân không bận tâm sự im lặng của cậu, tiếp tục hỏi

"..." – Lộc Hàm vẫn im lặng

"Tiểu Lộc, là do em thôi" – Ngô Thế Huân nhàn nhạt nói – "Tôi cho em thời gian 1 tháng, em không chịu, nên tôi đành đổi cách vậy"

"Hả?" – Lộc Hàm ngạc nhiên nghe câu nói của anh

"Tiểu Lộc, với em, xem ra phải dùng cách trực tiếp hơn" – Ngô Thế Huân nhếch mép nhìn biểu cảm của cậu qua kính chiếu hậu

"Anh nói gì vậy?" – Lộc Hàm nhíu mày

Ngô Thế Huân không trả lời. Xe chạy đến ngã tư, ngay lúc đèn đỏ, anh dừng xe lại.

Một tay Ngô Thế Huân vẫn để trên vô lăng, tay còn lại anh vòng sang kéo Lộc Hàm vào lòng, cúi người hôn xuống.

Nụ hôn bất ngờ của Ngô Thế Huân làm cậu giật mình, đặt tay lên ngực Ngô Thế Huân, muốn đẩy anh ra nhưng căn bản cậu không nhúc nhích được.

Nụ hôn của Ngô Thế Huân mang đầy sự ôn nhu cùng nỗi nhớ, anh hôn mỗi lúc một sâu, lưỡi anh càng quét khoang miệng cậu, trêu đùa lưỡi cậu, chậm rãi thưởng thức hương vị của riêng cậu mà đã lâu anh không được cảm nhận....

Hôn đến khi thỏa mãn Ngô Thế Huân mới buông cậu ra, còn luyến tiếc hôn phớt lên khóe miệng cậu. Lộc Hàm trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, lùi ra sát cửa xe

"Anh nghĩ mình đang làm gì vậy hả?" Lộc Hàm tức giận nói

"Là em không chịu cách kia, anh đành trực tiếp hơn thôi" – Ngô Thế Huân nhún vai vô tội, tay anh nâng cằm cậu lên

"Da mặt của anh dày hơn từ lúc nào vậy?" - Lộc Hàm khó chịu đẩy Ngô Thế Huân ra

"Phác Xán Liệt từng nói với anh, muốn giành lại thứ đã đánh mất thì da mặt nhất định phải dày một chút" Ngô Thế Huân cười cười giải thích

"..." - Lộc Hàm trừng mắt xoay người nhìn cửa sổ, cậu chợt phát hiện có gì đó không ổn - "Này, anh đang chở tôi đi đâu?"

"Nhà anh" - Ngô Thế Huân tỉnh bơ nói

"Tại sao tôi phải tới nhà anh, tôi muốn về nhà" - Lộc Hàm hít sâu, gằn từng chữ

"Muốn về nhà thì em tự nhảy xuống xe đi"

"Cửa xe bị anh khóa rồi, tôi nhảy xuống bằng cách nào" - Lộc Hàm liếc xéo gương mặt hả hê của ai đó

"Vậy thì hết cách, em đành phải tới nhà của anh thôi" - Ngô Thế Huân đắc ý cười

Lộc Hàm lười tranh cãi với anh, cậu thầm tính toán một lát vừa xuống xe cậu sẽ chạy đi ngay. Nhưng trên thực tế, giả thiết của cậu không thành vì cậu chưa kịp ra khỏi xe đã bị Ngô Thế Huân cưỡng hôn lần nữa.

Ngay lúc cậu còn thất thần thì anh đã đưa cậu lên nhà. Lộc Hàm chỉ còn cách an phận ở lại nhà anh

Lộc Hàm nhăn nhó nhìn bộ đồ trong tay, nói đúng hơn là áo sơ mi cùng boxer của Ngô Thế Huân, là anh đưa cho cậu thay. Lộc Hàm vì lúc nãy lỡ tay trong lúc tức giận quăng hết quần áo xuống sàn đầy nước nên bây giờ cậu chỉ còn một lựa chọn duy nhất

Mặc đồ của Ngô Thế Huân lên người, mặt cậu không tự giác ửng đỏ, trái tim cũng không tự giác đập nhanh hơn.

Lưỡng lự hồi lâu, Lộc Hàm mới ra khỏi phòng vệ sinh

"Rất hợp với em" – Ngô Thế Huân không biết đã ở đó từ bao giờ, anh nhìn chằm chằm vào người cậu

"Anh vào đây làm gì?" – Lộc Hàm lạnh giọng

"Ngủ a. Đây là phòng của anh" Ngô Thế Huân vô tội nói

"Vậy tôi ngủ phòng khách" Lộc Hàm nói xong định đi ra cửa thì bị Ngô Thế Huân kéo lại

"Nhà anh chỉ có một hai cái gối với một cái mền, cho nên em ngủ ở đây đi" Ngô Thế Huân vừa nói vừa kéo cậu nằm xuống giường

"Anh..." – Lộc Hàm vùng vẫy khỏi cái ôm của Ngô Thế Huân – "Anh nghĩ tôi tin? Nhà anh làm sao chỉ có một cái mền chứ"

"À, anh bỏ hết rồi" – Ngô Thế Huân lần nữa vươn tay kéo cậu nằm vào lòng mình

"Buông tôi ra" – Lộc Hàm muốn kéo tay Ngô Thế Huân ra nhưng anh ôm eo cậu rất chặt, hại cậu không làm gì được

"Tiểu Lộc, ngủ ngon" – Ngô Thế Huân cúi xuống hôn lên trán cậu

"Anh..." – Lộc Hàm bất mãn định mắng anh nhưng vừa nhìn đến gương mặt đã nhắm mắt của anh, trong tim cậu bất giác chảy qua một dòng nước ấm

Ngủ cùng anh như thế này, đã từng là giấc mơ cậu muốn nhất, bây giờ thành sự thật rồi, nhưng không hiểu sao, trái tim lại nặng nề, khổ sở...

Lộc Hàm ngắm anh lúc lâu, khi xác định anh đã ngủ say, cậu đưa ngón tay men theo gương mặt anh thì thầm

"Ngõ Thế Huân, anh đến tột cùng là muốn thế nào? Tại sao anh luôn như vậy, mỗi khi tôi nói với bản thân phải từ bỏ, anh lại xuất hiện phá vỡ thế giới tĩnh mịch của tôi? Yêu anh, tôi chưa từng hối hận. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ lại dẫm lên vết xe đổ ngày trước, anh biết không? Ngô Thế Huân, anh có bao giờ từng yêu tôi không? Dù chỉ một chút... Nếu là trước đây, anh nói yêu tôi, tôi sẽ không hỏi lại bất cứ thứ gì mà tin ngay, còn bây giờ, lời của anh có bao nhiêu chân thật... tôi không biết. Ngô Thế Huân, niềm tin tôi xây cho anh, đã vỡ nát từ 5 năm trước, chúng ta sẽ không thể quay về nữa. Anh buông tha tôi đi, hãy để chúng ta thành hai người xa lạ, như vậy không tốt sao? Trái tim tôi đã chết rồi, xin anh, đừng đánh thức nó rồi lại bóp nát nó lần nữa, được không?"

Lộc Hàm mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu không muốn nghĩ đến nữa, bây giờ cậu cũng không đi khỏi Ngô Thế Huân được, đành qua một đêm trước vậy.

Ngõ Thế Huân mở mắt, nhìn vào thân ảnh nhỏ trong lòng, vòng tay siết chặt cậu hơn

[Bảo bối của tôi, tôi sẽ không buông tay em nữa. Tôi nhất định sẽ bù đắp cho em, cho em những gì em xứng đáng có, cho em trái tim của tôi. Tôi biết, là tôi sai, để khi em đứng bên bờ tuyệt vọng, tôi lại nhẫn tâm đẩy em xuống. Tiểu Lộc, là tôi không tốt, là tôi tồi tệ khiến em phải như vậy. Tôi cảm nhận được sự mệt mỏi của em, tôi cũng từng suy nghĩ sẽ buông tay em nhưng tôi làm không được, tôi đã lún quá sâu vào trái tim của em rồi. Nếu tôi nhận ra sớm hơn, chúng ta đã không như bây giờ, phải không? Tiểu Lộc, tha thứ cho tôi lần cuối cùng, được không?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: