Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48 ( H )

Ngồi vào bàn ăn, Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào thức ăn được bày trên bàn, không buồn nói với Thế Huân một câu nào.

- Bà xã đói rồi phải không, ăn cái này đi - Thế Huân cũng không thắc mắc gì chỉ nghĩ là chắc do cậu đang đói bụng, nhìn thấy thức ăn nên mới vậy. Lấy đũa gắp thức ăn cho vò chén cậu.

- Ờ - Cậu ờ cho có lệ rồi dùng đũa tự gắp thức ăn cho mình.

Cả bữa ăn cậu không nói cậu nào, cũng không ăn nhiều như mọi lần khiến mọi người làm và cả Thế Huân bất ngờ. Anh phẩy tay ra hiệu cho quản gia bảo ông kêu mọi người lui ra ngoài.

- Hàm nhi, em khó chịu ở đâu hả - đợi mọi người ra ngoài, Thế Huân buông đũa quay sang lo lắng nắm lấy tay Lộc Hàm nói.

- Không có gì, em lên phòng trước - cậu lạnh nhạt nói, rồi rúc tay mình khỏi bàn tay to lớn của anh, đi lên lầu.

Tuy đầu óc cậu có chút ngốc nghếch như cậu vẫn luôn quan sát, luôn biết anh thích gì, ghét gì, điều gì khiến anh khó chịu, điều gì khiến anh vui vẻ, cậu biết tất. Nhưng hôm nay, anh lại ở trong thư phòng một mình với một người phụ nữ khác. Cậu biết anh không ở cùng một chỗ với người khác đặc biệt là những phụ nữ có ý muốn quyến rũ anh. Vậy mà, anh lại ở cùng cô ấy lại còn nới lỏng cà vạt, áo thù bung nút trên. Tuy cậu chỉ nhìn từ ngoài cửa vào nhưng những chi tiết xảy ra trong phòng cậu đều nhớ rất rõ, chỉ là cậu không muốn nói ra để rồi phải cãi nhau với anh. Nếu anh làm gì có lỗi chắc anh sẽ tự biết không cần cậu nói. Vừa bước đi vừa suy nghĩ đến chuyện ban nãy khiến cậu không chú ý trước mặt mình là bậc thang.

Rầm ~

- Hàm nhi, em có sao không ?

- Thế Huân ? Sao anh nằm đây - Lộc Hàm ngạc nhiên cứ tưởng mình sẽ đáp đất mẹ thân yêu không ngờ lại nằm trên người Thế Huân.

- Em làm sao vậy, khi nãy thì bảo đói nhưng không ăn gì còn giờ bảo lên lầu mà đầu óc suy nghĩ đâu đâu để rồi vấp ngã - anh ngồi dậy, đỡ cậu ngồi vào lòng mình, cằn nhằn cậu.

- Em mệt, mà sao hôm nay anh nói nhiều thế - cậu tức giận vô cớ, đứng dậy đi nhanh lên phòng. Bỏ lại anh và đám người giúp việc ngây ngốc.

Trên phòng, Cậu cứ đi qua đi lại suy nghĩ về chuyện khi nãy ở thư phòng. Tuy thấy có lỗi với anh vì tức giận vô cớ nhưng nghĩ lại chuyện kia khiến cậu không thể bình tĩnh được.

Cạch ~

- Bà xã, em khó chịu ở đâu à - Thế Huân vào phòng thì thấy Lộc Hàm đi đi lại lại quanh phòng, mở miệng nói.

- Chẳng phải tại anh - lúc này cậu hết bình tĩnh nổi, cau có nhìn anh.

- Anh đã làm.......

- Anh có người mới rồi chứ gì, tôi biết mà. Đó giờ anh có gần gũi với người phụ nữ nào đâu, ngay cả Marry anh còn giữ khoảng cách vậy mà hôm nay anh lại trong phòng với người phụ nữ khác, mà còn là phụ nữ trẻ đẹp nữa chứ, anh hết yêu tôi rồi phải không. - vừa nói vừa rơi nước mắt nhìn anh.

- Bà xã à không phải như em nghĩ đâu. - Anh đau lòng nhìn những giọt nước mắt rơi trên má cậu. Tuy nghe cậu nói vậy, vật nặng trong lòng cũng được đặt xuống nhưng nhìn cậu trong bộ dạng này thì anh càng thêm đau lòng. Đi đến bên ôm chặt cậu vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cậu.

- Làm sao tôi tin anh được.

- Được rồi để anh nói, nhưng bà xã đừng khóc nữa, cứ khóc vậy anh sẽ đau lắm - ôm cậu đi lại giường ngồi xuống, dịu dàng nói.

Thấy Lộc Hàm hết khóc, Thế Huân kể toàn bộ chuyện ở thư phòng cho cậu nghe, không bỏ sót một chi tiết nào.

- Anh chỉ yêu mình Lộc Hàm bảo bối thôi, không yêu ai khác được đâu - biết mình hiểu lầm anh, cậu cúi đầu im lặng ngồi trong lòng anh.

- Bà xã của anh biết ghen rồi nha - thấy cậu im lặng, anh đành nhéo cái má phúng phính trêu ghẹo.

- Ai ghen chứ, có anh........- chưa nói hết cậu đã bị anh chặn bằng một nụ hôn sâu. Anh nhanh chóng đưa lưỡi mình tách hàm răng của cậu ra, đưa chiếc lưỡi hư hỏng vào sâu khoang miệng cậu, khuấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng, rồi bắt lấy chiếc lưỡi non nớt của cậu tham lam mút lấy nút để. Cậu thì bị anh hôn đến tinh thần chao đảo, chỉ biết ôm chặt anh, kéo cả 2 vào nụ hôn sâu hơn.

Cả hai cứ thế dây dưa mãi cho đến khi cậu cần không khí, đánh nhẹ vào anh ý muốn cần oxi. Dứt ra khỏi nụ hôn, cậu sụi lơ dựa hoàn toàn vào người anh. Trong khi Lộc Hàm đang thở hổn hển lấy oxi thì anh nhanh tay bế cậu đặt nằm lêm giường, tự mình cởi bỏ tất cả những chướng ngại vật của cả hai. Lấy oxi đã xong thì bàng hoàng khi thấy cả hai trần như nhộng. Thế Huân nằm đè lên cậu, miệng ngậm lấy một hên đầu nhũ, tay không yên phận xoa nắn bên còn lại. Cứ thế anh dùng răng cựa qua cựa lại đến khi đầu nhũ ấy cương cứng mới thôi.

- Bà xã thật nhạy cảm, mới có nhiêu đây mà đã ướt rồi - tay lần mò xuống " Tiểu Lộc " nhẹ nhàng vuốt ve.

- N-Nè, không phải tại a-anh sao - bị anh nói những lời vô sĩ, mặt cậu đỏ bừng.

- A, không phải chỗ đó - nhân lúc Lộc Hàm đang xấu hổ, anh cuối xuống ngậm lấy "Tiểu Lộc ", dùng miệng mình " chăm sóc ". Tốc độ chậm chậm rồi ngày một ngày nhanh, cứ như một luồng điện chạy dọc trong người cậu, người cậu cũng nóng bừng lên. Lộc Hàm như bị khoái cảm do chính luồng điện mang tên Ngô Thế Huân nhấn chìm, ngửa cổ ra sau thở dốc.

- Huân à, mau.....mau vào đi .

- Bà xã, cái gì cũng phải từ từ chứ - anh nham hiểm nói, tốc độ " chăm sóc " " Tiểu Lộc " cũng nhanh hơn, đến khi cậu bắn toàn bộ tinh dịch vào miệng cậu mới dừng lại.

- Hàm nhi, hư quá nha, bắn mà không chịu báo trước gì cả, phải phạt. - Thế Huân nuốt hết tinh dịch của Lộc Hàm, liếm môi tinh ranh nhìn cậu đang vặn vẹo thân mình.

- A-anh vô sĩ, mau đi. Không thì dẹp không làm - cậu cố kiếm chế, vờ tức giận định ngồi dậy thì một lực tuy không phải gọi là mạnh nhưng cũng không phải nhẹ, ấn cậu nằm lại trên giường.

- Được rồi, bà xã anh dễ giận quá à - anh mĩm cười nhìn cậu. Bên dưới lấy phần tinh dịch còn sót lại của cậu thay cho dịch bôi trơn, từ từ đem " Tiểu Huân " tiến vào trong cậu.

- Aaaaa, đau quá, a-anh sao không b-bao trước hả - bất ngờ bị vật to cứng ấy đưa vào trong khiến cậu đau như xé cặt, nước mắt cũng vì thế lăn nhẹ trên má cậu.

- Xin lỗi Hàm nhi.....ưm bà xã chặt quá

Bên anh cũng chẳng kém gì, bên trong cậu bóp chặt lấy anh, khiến anh muốn rút ra cũng không được mà tiến vào cũng chẳng xong.

- Huân, mau....mau động đi - cơn đau đã qua, khoái cảm dâng đến, cậu hối thúc anh.

- Được - nghe cậu bảo mình động, anh từ từ chậm rãi đem toàn bộ " Tiểu Huân " vào sâu trong cậu.

Biết cậu sẵn sàng, anh ra vào ngày một nhanh hơn. Đưa ra gần hết chiều dài " Tiểu Huân " lại thúc mạnh vào trong cậu. Khiến cậu rên rĩ trong khoái cảm, mắt cậu như bị tối lại, bây giờ trong cậu chỉ toàn là khóai cảm, chỉ biết rên rỉ theo từng nhịp của anh.

- Aaaaa, chậm....chậm chút.

Biết đụng trúng điểm G, anh không những chậm lại theo lời cậu nói mà còn thúc mạnh vào điểm G ấy, làm cậu không tự chủ được mà tên lớn hơn. Thế Huân cứ thế ra vào mạnh mẽ vào điểm G đến khi cả hai đến giới hạn, anh bắn toàn bộ vào sâu trong cậu, còn cậu bắn hết lên bụng anh. Vẫn như mọi lần, sau khi làm xong cậu đều mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Anh nằm thở dốc một lát rồi bế cậu vào nhà tắm tẩy rửa cho cả hai, rồi bế ra ngoài. Anh cũng tự mình thay bộ drap giường, đặt cậu nằm lên giường, đắp chăn cho cả hai. Thì bỗng nhiên cậu tỉnh dậy.

- Chuyện khi nãy anh kể là thật ?

- Ừ, Ngô Thế Huân anh đây chỉ yêu một mình Lộc Hàm bảo bối thôi nhớ chưa - anh búng nhẹ trán cậu, cưng chiều nói.

- Ân, anh ngủ ngon, yêu anh - nhướng người lên hôn lên trán anh như chúc ngủ ngon, rồi tự mình chìm vào cõi mộng.

- Ngủ ngon bà xã, anh yêu em - ôm chặt cậu vào lòng, anh mỉm cười rồi chìm vào giấc mộng.

END CHAP 48

Có gì ném đá nhẹ nhẹ thôi nha, không là sập nhà Au đó 😄😄😄

Nhớ vote cho Au nha ~

Ứ chơi đọc chùa nha ~

Tặng bạn
HunHan9407frv
MinaCBs
TuNhm5
Anh_hhs
MunTrn8
BKE2016
nhi1003
Sulin_Luu
Nhi_1003_Hunhan

Đặc biệt tặng cho con Au tự bóc tem 😂😂😂

KAMSA ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro