Chương 64: Anh ấy không nhớ đến tôi.
Ngày đầu tiên tỉnh dậy khắp mình mẩy đều đau nhức không ngừng, thậm chí cơ thể này rã rời như muốn đứt lìa từng bộ phận. Kim Jiwon ngửi thấy mùi thuốc sát trùng vòng quanh, nhưng căn bản đầu óc vô cùng đau, lại chẳng thể nghĩ lại xem rốt cuộc mình đã làm những gì để khiến tệ hại bê bối đến mực này.
Chiếc băng lớn vòng quanh mắt, giữ cho đôi mắt của anh cố định ở trạng thái nhắm nghiền. Không có lấy một chút ánh sáng, toàn bộ trước mặt đều là khoảng không gian tối tăm sâu thẳm. Tiếng máy đo nhịp tim cứ đều đều chạy, còn có, tiếng nói trong trẻo của một người thiếu niên trẻ tuổi.
"Anh tỉnh rồi, có thể cảm nhận thấy em không? Là em, Hanbin đây."
Hanbin?
Chẳng biết tại sao về sau này mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy đều khiến đầu anh đau điên cuồng, chỉ là khi ấy thực lòng xin lỗi không thể biết đó là ai.
Cổ họng khô khốc rung nhe nhè như đánh động lớp màng vương nhẹ bên trong vì đã im lặng trong thời gian rất lâu.
Thanh âm trầm khàn đứt quãng từ từ vọt ra.
"Cậu là ai?"
Cậu là ai?
Rút cuộc thì cậu ta là ai mà lại khiến tâm trí anh rối bời đến như vậy?
Khoảng thời gian này, vì trong đầu luôn nung nấu chấp niệm tìm kiếm câu trả lời về cậu thiếu niên tên Kim Hanbin kia cho nên hằng đêm anh vẫn thường mơ thấy một câu trai nhỏ. Dáng người vô cùng mảnh khảnh và yếu ớt, anh không thể nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được người này lúc nào cũng rất buồn.
Anh có thể nghe được tiếng cậu ấy nghẹn ngào rung khẽ trong cổ họng, cũng thu về được sự run rẩy ở đôi bả vai gầy của người kia.
•Anh, mỗi lúc đều cảm thấy rất thích anh. Có lẽ anh không biết..
•Anh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi người kia, chất giọng trầm ấm từ từ phát ra nhẹ nhàng như rót vào tai cậu ấy.
" Đồ ngốc, sao em cứ suốt ngày ăn mì gói vậy!"
Cậu ấy cười khúc khích, cổ hơi rụt lại vì sự kích thích bởi hơi thở nóng ấm của anh. Chủ động hôn nhẹ lên phiến môi anh một cái.
" Còn nói nữa, không phải anh cũng rất thích mỳ gói hay sao?"
•Anh cau mày lạnh nhạt quay đi nhưng có gì đó vẫn là lưu tâm đến người còn lại.
"Cậu 27 tuổi rồi, đừng có trẻ con mãi như vậy."
Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cố thử yêu cầu một lần nữa.
"Em chỉ ăn một cái kẹo bông thôi. Được không?"
•"Còn cậu có mấy phần thật lòng với tôi?" Anh hỏi, câu hỏi như đánh đúng vào điểm đau nhói nhất trong trái tim của cậu, khiến các giây thần kinh cùng toàn bộ các tế bào trong cơ thể đều run lên khe khẽ. Cậu đứng cách anh một khoảng, lời nói thận trọng, vẫn biết ở đâu nên dừng lại.
"Bởi anh hoàn toàn không hề biết chuyện cũ."
"Chuyện cũ?" Anh cười khẩy, điếu thuốc đang hút giở trên tay một giây ném vèo xuống đất, còn dùng mũi giày di di thậm tệ. Hanbin nhìn theo nhất cử nhất động của anh, tâm tư nặng nề kín đáo suy nghĩ. Hôm nay nói ra, mọi chuyện liệu có phải sẽ tốt hơn không?
"Anh muốn nghe một lí do thoả đáng mà." Cậu lúc này tự nhiên mà tiến lại phía anh hơn một chút, cứ tiến gần một chút, anh lại lùi ra sau một chút. Hai người thoạt nhìn giống như đang cùng nhau nhảy một điệu tango đẹp mắt. Song, thực chất lại không phải vậy!
Nét mặt của anh lạnh lẽo không thay đổi, trên từng bộ phận hoàn mỹ kia chẳng mong đợi có lấy một chút cảm xúc. Trái ngược với cậu, khuôn mặt lại mang một vẻ hoan hỉ, đan xen vài nỗi lo lắng cũng không nhỏ. Nhìn gần hơn, rất nhanh có thể thấy người này vì lo lắng mà mồ hôi đã túa ra, bết dính lấy tóc mái.
"Cậu nghĩ tôi nên tin cậu sao? Sau những gì cậu đã làm? Kim Hanbin! ngày cậu ung dung nói một câu chia tay là chia tay, ngày đấy hình ảnh của cậu trong trái tim tôi cũng đã bị đốt thành tro sạch rồi."
•"Anh quay lại để trả thù tôi, tôi nhận đã đủ rồi, cũng vì yêu anh mà đau lòng nhiều rồi. Chúng ta từ nay đường ai nấy đi, mãi mãi về sau cũng đừng gặp nhau nữa!"
Tiếng xe thắng gấp trong giấc mơ khiến người đàn ông trên giường bệnh choàng tỉnh giấc. Đã một tuần rồi anh luôn mơ thấy những loại chuyện vô cùng quái dị, tất cả lại chỉ đều xoay quanh cậu thiếu niên tên Hanbin kia.
Thân dưới hầu như không cử động được, cổ họng khát cháy, anh chỉ biết quơ quơ tay theo phản xạ, miệng lắp bắp khô khốc.
"Nước, nước..."
Mỗi lần mơ màng như vậy thực sự rất đau đầu, giống như mỗi lúc anh cố nhớ một chút gì đó về cậu ta thì mọi thứ càng như trắng tinh vậy. Kim Jiwon cảm nhận được cốc nước ấm cùng bàn tay thon gầy của ai đó chạm vào tay mình. Một tay người kia vòng ra sau đỡ lấy tấm lưng rộng của anh. Kim Jiwon vụng về nhận lấy ly nước, đưa lên uống một hơi hết sạch.
"Anh gặp ác mộng sao?" Tiếng của B.I, kể từ khi anh tỉnh lại cậu ấy là người luôn ở bên bầu bạn với anh, kể cho anh nghe mọi chuyện cũ, nhưng duy chỉ có chuyện về Kim Hanbin kia là anh không tài nào moi móc được bất cứ thông tin gì. Anh có cảm giác cậu ấy luôn dè chừng với anh, như thể còn một điều gì đó rất khó nói.
Anh gật đầu không đáp lại, kéo tấm chăn mỏng lên ngang người, mắt có mở nhưng phía trước vẫn là một màu đen kịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro