Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 30

Chap 30:

When you’re tired

I’ll lend you my shoulder so that you can rest

for a bit

When you feel like you

can’t breathe

Close your eyes for a

bit and think about your future

--------------------------------------

Yah !!!!!! Kwon

Yuri !!!!!!!!!

Unnie không có ý

đó đâu Hara àh …

Hara vụt chạy ra ngoài cửa, không

ngoái nhìn lại bộ dạng hớt hải của Yuri phía sau mình. Yul vội chạy theo, nắm

chặt lấy tay Hara, giọng khẩn khoản cầu xin:

Hara àh… Tất cả mọi

chuyện không như em thấy đâu… Trời đang mưa mà !

Yul không cần nói

nữa ! Em biết hết mà ! – Hất mạnh tay Yuri ra khỏi tay mình, Hara tiếp tục bước

đi, bỏ những lời nói của Yul ở ngoài tai mình – Yul vào nhà với cô ta đi ! Có

gì sáng mai chúng ta nói chuyện sau… H em về nhà đã ! Khuya lắm rồi !

Đen ngơ ngác đứng nhìn bóng Hara khuất

dần theo chiếc xe hơi màu đen, miệng vẫn ấp úng vì mọi chuyện xảy ra. Cô hét

lên lần cuối trong tuyệt vọng:

Em biết là unnie

không phải loại người thế mà !!!!!!

Loại người gì cơ

?

Cái bóng nhỏ thấp thoáng sau lưng

Yuri, tay cầm bịch snack vẫn ăn 1 cách thản nhiên. Yuri giật mình quay lại, cằn

nhằn:

Thiệt tình ! Sao

cô không giúp tôi nói 1 tiếng với Hara ?

Không thấy tôi

đang ăn hay sao mà còn hỏi !

Jessica ung dung bước vào nhà với duy

nhất 1 cái áo choàng tắm khoác trên người. Yul vỗ trán mình, than thở:

Thật sự thì cô ta

hồn nhiên quá đáng hay đang giả vờ ngây thơ vậy !

Tôi ngây thơ thật

đấy !! – Tiếng hét cá heo xuất hiện – Nếu cô không tin thì thôi !!

Aish ~ – Yul hét

toáng lên giữa trời đêm im lặng – Cô thôi hét lên được không !

Giậm chân ầm ĩ xuống nền nhà, Jessica

quay mặt bước đi. Đen thở phào trước hành động khó hiểu của Jessica – cứ như 1

đứa con nít. Bỗng nhà bên cạnh mở đèn, kèm theo đó là 2, 3 cái nồi hay chảo gì

đó bay ra.

2 vợ chồng có cãi

lộn thì cũng nho nhỏ để hàng xóm ngủ chứ hả !!

Ồh… Yeah yeah !!

Mianhae !!

Cầm 1 bộ nồi lững thững bước vào. Vừa

lau khô tóc thì cô nhóc đội lốt y tá lại mò ra, lấp ló sau cánh cửa, ngu ngơ:

Nồi ở đâu vậy ?

Khuyến mãi… 

Yuri nói trong tình trạng không quan

tâm mấy, cố gắng sấy khô tóc. 

-Yuri’s Pov-

Tôi cho cô ta ở nhà hay tôi là osin của

cô ta thế này. Trí tò mò của 1 đứa nhóc lên 4 và tính nhiều chuyện của 1 bà cô

40… Cô ta ở đâu ra thế này. Vén tóc xem cô ta đang làm gì. Sica ngồi bệt xuống

thảm rồi cầm mấy cái nồi lên xem.

Wao ~~~ Loại này

tốt lắm nha !! Cô mua ở đâu vậy ? Chỉ tôi với ?

Ngoài đường… bên

cạnh…

Bên cạnh nhà

chúng ta hả ?

Quái ! Từ khi nào mà nó trở thành “nhà

chúng ta” thế hả ? Rõ ràng đây là nhà tôi mà, còn “nhà chúng ta” ở đâu vào đâu

nữa… Hay đang có âm mưu trở thành phu nhân của Kwon Yuri này thế ? Có chết tôi

cũng không cưới cô ta đâu. Vừa ăn nhiều lại vừa nghịch ngợm. Chưa kể cái tính

kì dị mà không thể diễn tả nỗi… 

Chỉ nghĩ tới đây là tôi đủ nổi da gà rồi,

làm sao mà can đảm rước cô ta về cái nhà này được. Chợt nhớ tới lời appa nói.

Thôi thì hôm nay là cái ngày khủng hoảng tinh thần nhất trong đời tôi ! Có khi

nào vỡ mạch máu não mà chết không nhỉ.

Cô… – Tôi nhìn cô

ta nghịch ngợm, úp cái nồi lên đầu – Hahahahaha !!!!!

Cô cười gì ? – Cô

ta nhìn tôi với bộ mặt ngơ ngác – Tôi thế này cô vui lắm hả ?

Jessica lắc đầu ngoe nguẩy, cái nồi lắc

qua lắc lại… Cô ta cứ như con Doraemon ấy. Nhìn cảnh tượng này vui chết mất. Tôi

liền rút điện thoại ra chụp hình cô ta. Vui không thể tả.

Hahaha !! – Tôi

ôm bụng cười lăn lộn – Cô… thôi đi ! Để tôi nói chuyện quan trọng này !

Tôi thở không ra hơi sau tràn cười quá

sức. Cuối cùng Jessica cũng chịu tháo cái nồi trên đầu xuống, ngồi ngoan ngoãn

dưới đất. Tôi kéo tay cô ấy, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh trên ghế, nhỏ nhẹ:

Lên đây ngồi !

Không sẽ kì lắm… Như chủ với tớ vậy !

Sica nghe theo răm rắp, sao tự nhiên

hiền đột xuất thế kia nhỉ ? Tôi thở nhẹ rồi thông báo cho cô ấy biết:

Appa tôi nói ông

sẽ chuyển 50% cổ đông cho cô ! Vì cha cô là ân nhân của cha tôi… Trùng hợp là 1

người bạn của ông ấy cũng họ Jung ? Nhưng Appa tôi bảo 2 người họ hoàn toàn

khác nhau !

Cậu…

Cô ấy lắp bắp trước mặt tôi, tay vuốt

nhẹ lên má tôi… Chuyện gì đang xảy ra thế này ? Cô ấy hỏi, giọng run rẩy như

đôi tay của cô ấy vậy.

Lee Dong Wook… Có

phải anh họ cậu ?

Đúng vậy ! – Tôi

ngạc nhiên trước câu hỏi của cô ấy. Vậy là mọi việc đã được làm sáng tỏ. Rõ

ràng Jessica có quen biết tôi trước đây – Sao cô biết rõ như vậy ?

Tớ nhớ cậu ! Kwon

Yuri à !

Cô ấy… Cô ấy ôm tôi – Thật chặt ! Tôi…

không bối rối, nhưng quen… Cảm giác thỏa mãn nhói lên trong tôi như tôi đã từng

trông chờ điều này từ rất lâu vậy. Bất giác tôi buột miệng, không biết mình

đang nói gì.

Tôi… cũng nhớ cậu…

-End Yuri’s Pov-

*Bệnh viện*

Tiffany bước vào khi mà bộ đồ ngủ ở

nhà vẫn còn nguyên trên người. Nhẹ bấm chuông bàn tiếp tân, Tiffany nhìn ngó

xung quanh khi cô y tá hỏi:

Chị cần gì ạ ?

Cho tôi hỏi bác

sĩ Taengoo… À không ! Taeyeon có đang ở đây không vậy ?

Taeyeon vẫn không về nhà từ lúc cãi

nhau. Vốn không phải là một người giận lâu như vậy nên lần này khiến Tiffany có

chút lo lắng. 

Cô ấy đang ở

trong phòng làm việc đấy ạ ! Tôi có thể hỏi thông tin cá nhân của cô được không

?

À… Vợ của cô ấy !

Thì ra đây là Kim

phu nhân mà cả bệnh viện đều biết tới à ?? Hân hạnh được gặp cô !

Tiffany có chút bối rối khi nghe như vậy

nhưng cũng mỉm cười chào rồi bỏ đi một mạch về trước cửa phòng của Taeyeon.

-Taeyeon’s Pov-

*Tít tít*

*Game Over*

Aish ~ Chán chết cái game này, cứ chơi

1 tí là đã game over là thế nào ! Đang bực mà gặp nó thì có nước đập vỡ màn

hình sớm. Nhảy nhảy lỡ rớt xuống cái hố mà cũng cho mất mạng. Chán bỏ xừ ! 

Sao trời cứ mưa hoài nhỉ, không biết

Tiffany ở nhà đang làm gì nhỉ ? Aish ~ Sao thế này, đã bảo là bơ cô ấy trong thời

gian này rồi mà. Cô ấy đang ngủ à, hay coi tivi, có khi nào đang nhắn tin với

Siwon không nhỉ ? 

Aish ~~ Sao lại suy nghĩ lung tung như

vậy ! Đã bảo sẽ không có chuyện đó mà, sao tôi cứ nghĩ tới cái viễn cảnh đó nhỉ,

những suy nghĩ viễn vông. Chán thật ! Tắt hết toàn bộ đèn trong phòng rồi nằm

thẳng xuống sofa mà ngủ, tôi vẫn cứ mơ màng về người tên là Tiffany.

Thật lòng thì tôi nhớ cô ấy lắm… Nhớ tới

phát cuồng ! Không biết cô ấy có nhớ tới tôi không nhỉ ? Đang ngủ bỗng có vật

gì nằng nặng đè lên người tôi. Giọng nói đó…

Hãy

cứ để màn đêm trôi qua nhanh như vậy… Để cho bóng tối đi ngang qua nơi này…

Nhưng đừng xa em một lần nữa…

Em...

Đừng

nói mà ! Em xin lỗi vì đã nói những thứ gây tổn thương cho Tae… Chúng ta làm

hòa nhé ?

Tae… Thật sự

không biết. 

Tae

đang nói gì vậy ? – Tiffany rút sâu vào lòng tôi. Ôm hay không ôm ? Nhớ hay

không nhớ ? Lẫn lộn trước hàng loạt cảm xúc… Cứ như vừa yêu lại vừa ghét cô ấy

vậy – Em nhớ Tae thật mà !

Đẩy nhẹ cô ấy ra, có nên bỏ đi 1 lần nữa.

Tôi không muốn bỏ đi. Cô ấy quá yếu đuối để chống chọi 1 mình với cả thế giới

phức tạp này. Tiếng nấc của cô ấy vang lên trong căn phòng đầy ngột ngạt. Đừng

khóc ! Tae thật sự… nhớ em !

Cô ấy đứng bật dậy, đẩy cửa bước ra khỏi

nơi tôi đang ngồi. Tôi không muốn mất cô

ấy, ít nhất là lần này. Nắm chặt tay Tiffany rồi kéo cô ấy vào lòng, tôi muốn

cô ấy cảm nhận được hơi ấm ấy, nhịp đập của tôi vì cô ấy. 

Mong sao mưa

ngăn những bước chân khi em bước ra căn phòng kia. Mong sao đôi tay còn được giữ

em thêm. Đừng bỏ Tae mà đi như thế. Tae thật sự không thể thể hiện được tình cảm

của mình… Nhưng không vì thế mà Tae ghét em ! 

Làm ơn hiểu cho

Tae ! – Tôi nói khi cô ấy dựa đầu vào cổ tôi – Tae cũng nhớ em mà ! Chỉ là… Tae

yêu em hơn cả bản thân, thì làm sao mà Tae lại có thể chịu đựng khi thấy em

thân mật với người khác ?

Đồ ngốc ! Đồ tính

con nít ! – Cô ấy khóc nấc lên. Mỗi từ “Đồ” như thế cô ấy lại đánh thùm thụp

vào vai tôi – Đồ…

Nín đi và đừng

đánh Tae nữa ! Không Tae sẽ thành Đồ 35 đấy !

Hôn lên những giọt nước mắt đang lăn

dài trên má cô ấy. Lại là mùi hương quyến rũ này rồi ! Tôi bế xốc cô ấy vào

phòng, đã bảo đừng bao giờ sử dụng loại nước hoa này rồi mà ! Đã vậy còn mặc áo

ngủ thế kia !

Chần chừ 1 lát khi Tiffany vừa đặt

lưng xuống ghế. Không đợi tôi chủ động, Tiffany kéo cổ áo tôi xuống gần cô ấy rồi

thì thầm:

Hôn em đi !

Không phải là tôi ngốc nhưng do lần đầu

cô ấy chủ động khiến tôi có hơi ngốc nhưng tôi vẫn làm theo mệnh lệnh đó.

Tôi đặt môi mình lên đôi môi căng mọng

kia, thưởng thức từng cm mùi vị quen thuộc đó. Tôi khẽ nghiêng đầu và dùng lưỡi

tách môi cô ấy ra, luồn lách trong khoang miệng nóng ẩm. Tôi kiểm tra kĩ từng

ngõ ngách, đảm bảo cô ấy vẫn thuộc về tôi.

Vẫn nhớ em chứ ?

– Cô ấy hỏi 1 câu hết sức ngớ ngẩn – Nhìn mặt em mà nói này !

Có ! 

Vậy thì chứng tỏ

điều đó đi chứ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: