[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 3], JeTi, Ace
Chap 3
Những lời của Choi thái y quả thật rất có tác động đến Jung vương. Một xúc cảm gì đó đang hình thành trong Jung vương xuất hiện khi nghe Choi thái y nói những lời ấy. Bắt giam Tiffany là ý của Jung vương, giam đến tận 3 ngày cũng là ý của Jung vương, không cho phép ai chăm sóc vết thương của Tiffany cũng là ý của Jung vương, làm vết thương nặng hơn cũng là do Jung vương. Jung vương trực tiếp bào chế thuốc độc thử hỏi ai có thể bào chế thuốc giải chứ. Những buổi thiết triều muộn là do Jung vương ngủ quên trong lúc bào chế thuốc giải. Nhiều lần Jung vương đã muốn bỏ phế nhi nữ ngang bướng vô lễ kia rồi, nhưng nghĩ đến những hành động lúc đấy của nhi nữ kia làm Jung vương thấy chạnh lòng. Trong một tuần bào chế thuốc ấy, không biết Jung vương đã mỉm cười một mình biết bao nhiêu lần…
-
Tiffany sau khi được Choi thái y cho uống thuốc giải thì cũng đã khỏe lên nhiều. Da mặt, cơ thể trở nên hồng hào và đang trở lại tình trạng bình thường vốn có của nó. Tiffany ngày càng hiểu được bản chất độc ác, tàn nhẫn của Nữ vương MoYeon. Giờ thì cô không hề ưa Jung vương một chút nào cả. Phải nói là cô ghét Jung vương thì đúng hơn, hành hạ cô đến nỗi bán sống bán chết thế mà. Tiffany chỉ mong mau chóng tìm cách thoát khỏi cái vương triều MoYeon này, để thoát khỏi Jung vương tàn bạo kia.
Lẩn quẩn trong phòng mãi cũng chán, Tiffany quyết định ra ngoài hóng mát, ngắm cảnh. vài ngày ở đây Tiffany đã nắm được giờ giấc của nô tì, giờ này nô tì sẽ xuống bếp và chuẩn bị buổi sáng cho cô. Tiffany dùng ngón tay đâm thủng một lỗ nhỏ để đủ ghé mắt vào quan sát tình hình bên ngoài trên cánh cửa, mừng thầm khi không còn một ai, Tiffany đẩy cửa, lẻn ra khỏi phòng.
Tiffany hít thở một bầu không khí trong lành khi đã đi khá xa phòng của cô. An tâm rằng sẽ không ai phát hiện ra mình, Tiffany thơ thẩn đi dạo trong vườn với nhiều loại sắc hương lạ mắt. Đôi mắt biến thành vầng trăng khuyết khi trông thấy một loài hoa màu hồng phấn, Tiffany chạm nhẹ vào bông hoa ấy. Dưới ánh nắng nhẹ của bầu trời buổi sáng, nụ cười của Tiffany tỏa nắng hơn và cuốn hút hơn. Đôi mắt cười liên tục được xuất hiện, Tiffany thực sự thích thú trước cảnh vật ở đây, Thoải mái, nhẹ nhàng và giúp người khác thư giản vô cùng.
Tiffany đưa mũi lại gần một cây hoa hồng phấn khác, hít hà mùi hương của nó. Cô có cảm giác như đã được ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó trước rồi vậy. Nhắm mắt lại và chăm chú ngửi mủi hương ấy, Tiffany lờ mờ nhân ra rằng đây là mùi hương phát ra từ cơ thể Jung vương. Nghĩ đến người đó làm Tiffany mất hết cả hứng ngắm hoa đẹp, Tiffany đưa mắt nhìn một lượt khắp vườn rồi di chuyển sang nơi khác.
Những vệt trạm trổ tinh xảo luôn là thứ bắt lấy ánh mắt của Tiffany. Như hiện giờ, Tiffany đang rảo bước trong một cung nào ấy mà bản thân cô cũng không biết, say mê ngắm nhìn vết trổ. Tiffany nhận ra rằng, ở mỗi nơi khác nhau sẽ có vết chạm trổ khác nhau. Ở đây, những vết chạm trổ trông có vẻ mạnh mẽ và dứt khoát hơn ở phòng cô đang ở. Nó như thể hiện đặc điểm riêng của từng Cung vậy. Mãi mê ngắm nhìn mà Tiffany vô ý va vào một người đi trước cô.
_Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. – nhận thức được lỗi sai là của mình, Tiffany liên tục cúi đầu xin lỗi người kia.
_Ta không sao, nàng không cần phải thế đâu. – Kim tướng quân nhẹ giọng.
Tiffany thoáng bối rối khi người kia gọi cô là “nàng”, một giọng nói nhẹ nhàng chứ không lạnh lùng vô cảm như Jung vương. Tiffany khẽ mỉm cười khi biết rằng ở MoYeon còn có được một vài người không như Nữ vương của họ. Tiffany ngẩng mặt lên để nhìn người có giọng nói nhẹ nhàng kia. Và Tiffany nhận ra rằng đó là người đã đuổi bắt và phóng lao vào cô.
_Là cô. – Tiffany cau mày.
_Ta là Kim tướng quân, mong nàng xưng hô cho phải phép. – Kim tướng quân bỗng trở nên nghiêm túc.
_Cô là người đã phóng lao vào tôi. – Tiffany tay chống nạnh, mặt đanh lại.
_Nàng đúng là ngang bướng thật đấy. Nàng ở MoYeon thì nên biết những điều lệ cơ bản ở đây. Và giờ thì theo ta về phòng của nàng, mọi người đang nhốn nháo vì sự biến mất đột ngột của nàng đấy. – Kim tướng quân nói rồi ra hiệu cho Tiffany theo sau mình. Kẻ đi trước người đi sau với một bầu không khí im lặng hoàn toàn.
-
Từ lúc ra khỏi phòng Tiffany chỉ biết hít thở không khí trong lành và ngắm hoa viên nên giờ đây cô đang chăm chú quan sát cung điện ở đây. Cung điện MoYeon to lớn và đồ sộ, thể hiện uy quyền của Nữ vương cũng như sức mạnh của vương quốc. Mái ngói được xây dựng tỉ mỉ, lớp gạch này chồng lên lớp gạch khác, cong lên ở 4 góc. Cột trũ gỗ vững chắc, sàn gỗ đen bóng…Xung quanh cung điện được phủ bởi hoa thơm và cây xanh ngát. Tuy xung quanh là 4 vách tường khép kín nhưng nó không tạo cho người trong cung cảm giác tù túng, ngột ngạt. Tiffany thực sự đã được mở mang tầm mắt với lối kiến trúc hài hòa ở đây.
_Cung điện ở đây là do ai xây nên? – Tiffany khều nhẹ vào vai người đi trước cô, giọng nói vô cùng háo hức.
_Cung này là do đích thân Jung vương chỉ huy xây dựng.
_Cô không gạt tôi chứ? – Tiffany e dè hỏi, có vẻ như cô không tin một người tàn nhẫn và lạnh lùng như Jung vương lại thích kiểu kiến trúc hài hòa với thiên nhiên như thế này.
_Gạt nàng thì ta được gì chứ. – Kim tướng quân cười nhẹ, gương mặt trông rất thích thú.
_Tôi tưởng cô cũng không biết cười như mấy người kia. – Tiffany khoe đôi mắt cười rạng rỡ của cô, Kim tướng quân nhìn không chớp mắt, chưa bao giờ Kim tướng quân được trông thấy đôi mắt xinh đẹp như thế này.
_Mắt ngươi biến mất…
_À, cái này gọi là eyes-smile, mắt cười. – Tiffany phát âm rõ ràng từng chữ một.
_Ngôn ngữ gì mà lạ thế? – Kim tướng quân nhíu mày.
_Thế này nhé, tôi sẽ dạy cô ngôn ngữ kia, còn cô thì dẫn tôi tham quan cung điện, được không? – Tiffany nhanh trí đề nghị, cô không thể một mình tự tìm hiểu chốn hoàng cung như thế này, cô cần một ai đó giúp cô.
_Ta sẽ suy nghĩ lại, nhưng trước hết ta cần nàng phải đổi cách xưng hô với ta. – Kim tướng quân nhỏ nhẹ nói.
_Xưng hô như thế nào?
_Gọi ta là Kim tướng quân. Ta vẫn chưa biết tên nàng.
_Tif- à không Hwang Mi Young. – Tiffany cười ngại ngùng, ở hiện tại cái tên của cô hầu như rất ít, chỉ có những người cao tuổi mới có tên đó thôi.
_Ta sẽ nhớ tên nàng. Giờ thì nhanh chóng về phòng nàng nào.
Kim tướng quân đi trước, nối sau đó là Tiffany theo sau với đôi mắt mải mê ngắm nhìn xung quanh. Kim tướng quân trước giờ lạnh lùng và khó gần không khác gì Jung vương nhưng nếu có ai đó chứng kiến cuộc trò chuyện giữa Kim tướng quân và Tiffany lúc nãy ắt hẳn sẽ cần suy nghĩ lại điều đó…
Phải chăng Kim tướng quân có tình ý gì đó với Tiffany hay vì một lí do gì khác…?
-
_Hôm nay nàng ấy đã lẻn ra khỏi phòng, nói một thứ tiếng kì lạ, và tên của nàng ấy là Hwang Mi Young.
_Kim tướng quân làm tốt lắm. Hãy tiếp tục theo sát nàng ấy. Chừng dăm bữa nữa Lee Sun Kyu quận chúa sẽ trở về, hãy bảo đảm an toàn cho Sun Kyu. – không biết vì lí do nào đấy mà Jung vương nhấn mạnh cái tên Lee Sun Kyu.
Thần sắc của Kim tướng quân trở nên khó coi khi cái tên Lee Sun Kyu vang lên. Một nỗi khó chịu đang dâng lên trong lòng Kim tướng quân…Jung vương hài lòng khi thấu được thần sắc Kim tướng quân, quả thật Lee Sun Kyu có ảnh hưởng không nhỏ đến con người lãnh cảm và khó đoán trước mặt Người.
-
_Jung vương cho gọi Sun Kyu về hẳn là có ý đồ. – Choi thái y mím môi, gương mặt trông khá căng thẳng.
Kim tướng quân như người mất hồn, người ngồi đây nhưng tâm hồn trôi lửng tận chốn nào. Choi thái y cứ như độc thoại một mình vậy.
_Yah, ta nói ngươi có nghe không?! Rõ ràng là ngày ấy, Jung vương sau khi biết được chuyện của Sun Kyu đã ban lệnh giải Sun Kyu ra tận Tế Châu đặc biệt tự trị tạo (Au’s note: Jeju ngày nay) cách xa kinh đô vạn dặm. Giờ lại truyền về, quả thật là có ý đồ.
_Nàng ấy về cũng tốt thôi, ngươi cứ phải làm to chuyện thế? – Kim tướng quân bình thản nói.
_Ngươi lúc nào bình thản như không. Sun Kyu thật khờ dại khi đặt tâm tư vào ngươi. – Choi thái y cao giọng, chuyện của Kim tướng quân và quận chúa Lee Sun Kyu từng gây chấn động không nhỏ trong chốn hoàng cung.
_Ta cần phải duyệt lại binh, gặp ngươi sau. – Kim tướng quân cố viện ra một lí do chính đáng nhằm thoát khỏi tâm trạng khó chịu khi nói về Sun Kyu.
_Ngươi cần đấu tranh tới cùng để giữ lấy Sun Kyu. – Choi thái y lẩm bẩm. Thực Choi thái y chỉ muốn hét to lên cho con người ngốc nghếch vừa rời khỏi nghe được câu nói này, nhưng lo ngại tay mắt của Jung vương.
-
Đã là ngày thứ 11 Tiffany bị trôi dạt về vương quốc MoYeon này. Lòng cô rối như tơ vò vì tìm cách thoát khỏi đây. Bị lạc vào MoYeon không phải là một việc xấu hoàn toàn, Tiffany có thể tìm hiểu về MoYeon một cách rõ ràng và cụ thể nhất khi ở đây. Từ văn hóa truyền thống, cách cai trị, kiến trúc cho đến dân tình ở đây…Nhưng Tiffany khiếp sợ khi giáp mặt với Jung vương uy quyền, tàn nhẫn kia. Tiffany sợ cô sẽ lại bị Jung vương đối xử một cách thô bạo như lần trước. Vết thương trên vai cô đang dần bình phục, những cơn nhức vẫn ùa đến khi trời trở gió vào buổi đêm, Tiffany cho rằng nếu không vì Jung vương hẳn vết thương đã khỏi từ lâu rồi.
Càng nghĩ Tiffany càng khó hiểu. Jung vương cũng là một nữ nhi mà có thể mạnh tay với một nữ nhi như cô cũng thật quá tàn nhẫn. Tiffany tự hỏi không biết với những phạm nhân hay tù nhân khác, Jung vương sẽ xét xử như thế nào nữa. Tiffany chán nản đi đến một kệ sách gần đấy, chọn một quyển sách bất kì rồi quay trở lại chỗ ngồi. Quyển sách bám đầy bụi nói về giáo lí Phật giáo, nhân cách, nhân phẩm của con người. Người dân MoYeon đa số đều rất tôn sùng tôn giáo này. Sực nhớ lúc sáng Kim tướng quân có nhắc đến điều lệ của MoYeon, Tifany không nghĩ ngợi nhiều, cô bước đến kệ sách, quyết tìm cho ra quyển sách đề cập về điều lệ ở đây.
Quả thật không uổng công Tiffany bỏ công làm sạch lớp bụi bám dày cộm trên những quyển sách, cuối cùng cô cũng đã tìm được quyển sách mà cô cần tìm. Lúc nãy bộ hanbok màu sen nhạt của Tiffany dính đầy bụi, gương mặt lấm tấm mồ hôi và một vài vết lem, Nhưng Tiffany không quan tâm, cô mau chóng mở quyển sách sờn gáy và đọc chúng thật kĩ càng.
”Đội cận vệ có lao là đội quân chủ lực bảo vệ trong cung. Không quan tâm làm đúng hay sai, một khi đội cận vệ đã gọi thì phải ngừng việc đang làm.”
“Xưng hô kính trước nhường sau, khiêm nhường, từ tốn. Khi giao tiếp cùng người có địa vị cao hơn, không được phép nhìn thẳng, phải cúi đầu và giữ im lặng trong lúc bề trên nói lời của họ. “
“Thi lễ một cách tôn kính khi trình diện Vương. Những lời Vương nói dù đúng dù sai cũng không cắt ngang. To tiếng, không phải phép cũng được xem là khi quân phạm thượng.”
“Trong hoàng tộc, chuyện tâm tư tình cảm phải có ý thông qua của Vương. Cố chấp sẽ lãnh hậu quả thích đáng.”
Còn hằng hà vô số những điều lệ khó nhằn của MoYeon, nhưng Tiffany chỉ ấn tượng với 4 điều trên. Cô đã mắc cả 3 tội trên kia. Nói chuyện với Jung vương cô cứ nhìn thẳng vào gương mặt của Người, xưng hô thất lễ, với Kim tướng quân cũng chắc khác gì Jung vương. Việc Jung vương giam lỏng cô vào trong nhà lao cũng không có gì sai, vì cô đã bỏ chạy khi đội cận vệ có lao hô hào tên cô. Tiffany cố lục tung cái kệ sạch lần nữa với hi vọng tìm được quyển sách nói về cách xử lí những tội trạng trên, nhưng dù đã lục tung đến 2 lần Tiffany vẫn chưa tìm được quyển sách đó. Mệt mỏi, Tiffany ngồi phịch xuống chiếc bàn giữa phòng, đưa ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm ánh trăng sáng…
Tiếng sáo du dương vang lên trong đêm trăng tĩnh mịch khiến Tiffany dứt ánh mắt ra khỏi ánh trăng bạc. Sở trường của Tiffany là thổi sáo vì thế cô cũng hiểu biết khá nhiều về lĩnh vực này. Chỉ có người thực sự yêu sáo mới thổi nên khúc nhạc làm xao động lòng cô như thế. Tiffany như bị cuốn hút vào giai điệu ấy, điệu nhạc nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, nó như chạm đến góc khuất của mỗi con người. Không kìm được lòng mình, Tiffany đẩy nhẹ cửa phòng rồi bước theo giai điệu tiếng sáo kia. Cô quyết phải nhìn thấy được dung nhan của người thổi khúc sáo. Bước chân ngày càng thôi thúc khi tiếng sáo vang lên một rõ hơn. Tiffany nhận ra rằng đây là vườn uyển mà lúc sáng cô đi đến, gần đó là một không gian nhỏ có mái ngói che chắn, bốn tấm màng màu nhạt ở 4 góc phất phơ nhẹ giữa đêm thanh. Một người đứng quay lưng về phía Tiffany, bàn tay di chuyển một cách nhịp nhàng trên thân cây sáo trúc.
_Không cần lấp ló ở nơi đấy. – Jung vương cất giọng, đồng thời xoay người lại.
Trán Tiffany xuất hiện một vài giọt mồ hôi. Giọng nói và phong thái của Jung vương làm Tiffany thấy khiếp sợ. Muốn quay đầu bỏ chạy thật nhanh để thoát khỏi con người tàn độc ấy nhưng đôi chân cứ như hóa đá, chẳng chịu chuyển dời.
_Con chờ gì nữa mà không đến đây. – Jung vương đặt cây sáo lên chiếc bàn đá, đôi mắt vẫn hướng về phía Tiffany.
Tiffany rụt rè bước đến không gian ấy. Tâm trí bảo rằng hãy mau chạy khỏi đây nhưng chẳng biết sao khi Jung vương bảo bước đến cô lại chẳng thể nào làm trái được. Chẳng mấy chốc Tiffany đã đứng trước Jung vương, cô nhanh chóng cúi đầu trước Nữ vương. Jung vương nhếch môi hài lòng.
_Tiểu nữ tham kiến Jung vương. – Tiffany nhỏ giọng.
_Xem ra nàng đã biết cách thi lễ với ta. – Jung vương khẽ đứng dậy, dùng những ngón tay thon dài nâng nhẹ chiếc cằm xinh đẹp của Tiffany.
Mùi hương phát ra từ Jung vương khiến Tiffany như mụ mị, nó thoang thoảng nhẹ nhàng và làm người khác trở nên yếu đuối vì nó. Tiffany cắn chặt môi khi Jung vương chạm vào cô, cảm giác sợ hãi vẫn còn đang đeo bám tâm trí cô.
_Nàng không cần phải run sợ trước ta như thế. Ta miễn lễ, nàng có thể ngồi. – Tiffany lạc vào đôi mắt nâu lãnh cảm kia, cô chỉ dứt ra khỏi khi Jung vương đã ngồi xuống lại.
_Đa tạ Jung vương. – Tiffany bước lùi và ngồi cách Jung vương 2 chiếc ghế.
_Vết thương của nàng ổn rồi chứ?
_Thưa, vết thương đang dần bình phục. – vẫn cúi mắt Tiffany nói khẽ.
_Ngày trước nàng tự cao tự đại với ta, giờ lại cung kính thái quá như thế, thật làm ta khó xử. – Jung vương gõ nhẹ ngón tay xuống chiếc bàn tròn.
Tiffany tức anh ách trước cách nói chuyện của Jung vương. Cô đã xưng hô phải phép, thi lễ đúng cách thế mà Jung vương kia vẫn cứ nhắc lại chuyện cũ. Điều ấy chạm vào lòng tự ái vốn đã cao ngất trời của Tiffany. Tiffany đứng bật dậy trông thấy gương mặt ngạo mạn kia Tiffany càng tức tối hơn.
_Tiểu nữ cảm thấy không khỏe, mong Jung vương thứ lỗi.
Nói rồi Tiffany bước nhanh về phòng mình. Quả thật dám lờ đi Jung vương và tự ý rời khỏi chỉ có mỗi Tiffany dám làm việc này. Jung vương nhìn theo bóng dáng Tiffany, miệng lẩm bẩm điều gì ấy…
TBC…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro