[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 7+8]
Chap 7
_Chỉ một nhi nữ tầm thường mà không thể tìm ra sao? Các người thật vô dụng. Lui cho khuất mắt ta đi.
Tách trà nóng va đập xuống sàn, nước trà văng tung tóe, văng vào cả gương mặt tên lính báo tin. Hắn vội vã dập đầu xin thứ tội rồi rời khỏi Thư phòng càng nhanh càng tốt. Ánh mắt Jung vương long sòng sọc, việc Tiffany trốn khỏi cung như khinh thường Người vậy. Người đường đường là một Nữ vương uy quyền của MoYeon, sao có thể chấp nhận được chuyện bị một nhi nữ tầm thường, lai lịch bất minh khinh thường. Kẻ hầu người hạ trong phòng im phăng phắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Khi Jung vương tực giận, hậu quả thật khó có thể lường trước.
_Truyền tất cả lính gác lối phụ đêm qua vào cho ta.
Ít giây sau, 8 tên lính gác lối phụ mau chóng có mặt trình diện Jung vương. Bình thường, các lối phụ ra vào cung luôn được gài then khóa chốt kĩ càng, chỉ khi có tiệc mừng lối phụ mới được cho phép sử dụng. 8 tên lính quỳ xụp xuống sàn gỗ lạnh giá, mặt lấm lét mồ hôi tuôn ướt đẫm.
_Đêm qua có ai khả nghi rời khỏi cung qua lối phụ? – Jung vương cao giọng, ánh mắt xoáy sâu vào bọn lính đang sợ quỳ dưới kia, chờ đợi câu trả lời của chúng.
_Thưa Nữ vương, lối phụ phía Nam đêm qua không ai dùng hết ạ.
_Lối phía Tây cũng tương tự thưa Jung vương.
_Bốn người các ngươi có thể lui. – Jung vương phẩy tay, tên thái giám nhanh ý, kéo nhẹ cánh cửa phòng cho 4 tên lính lui ra ngoài.
_Xin Nữ vương tha tội chết, đêm qua tiểu nhân vô ý làm mất khóa cửa phía Bắc. – hai tên lính dập đầu liên túc xuồng sàn, chúng chấp nhận cơn đau này còn hơn phải đón chào cái chết do Jung vương ban cho.
_Cắt tay chúng đi, chỉ có chiếc khóa cỏn con bảo quản không xong, hẳn sẽ chẳng làm được việc gì ra trò.
Hai tên lính mau chóng bị lôi ra khỏi phòng trong tiếng cầu xin thảm thiết với hi vọng được Jung vương tha tội. Jung vương không hề quan tâm đến tạp âm ấy, Người chỉ đơn giản phẩy tay ra hiệu kéo 2 tên lính ra khỏi phòng càng nhanh càng tốt.
Còn lại hai tên lính gác lối phụ phía Đông – đó cũng chính là lối có nhiều người ra vào nhất.
_Bẩm Nữ vương, lối phía Đông đêm qua dùng để mang nguyên liệu cho yến tiệc vào cung. Trong số ấy… - tên lính ấp úng - …có 2 người ra khỏi Cung với hành tung đáng ngờ.
_Hai ngươi vẫn để chúng ra khỏi cung dù đáng ngờ?
_Xin Nữ vương tha mạng, bọn tiểu nhân đã biết lỗi. – hai tên lính dập đầu ngày một mạnh hơn, máu bắt đầu chảy ra từ trán chúng.
_Có nhận dạng được đó là ai không?
_Thưa, đêm tối bọn tiểu nhân không nhận ra…
_Cắt lưỡi, tống giam.
Có thể người khác nhìn vào có thể kết luận Jung vương là một Nữ vương tàn bạo và thậm chí là máu lạnh. Người không thẳng tay trừng trị khác nào dung túng cho bọn tội nhân, bọn tội nhân ấy như là một lời răn đe của Jung vương vậy. Ban cái chết cho chính thần dân của vương quốc mình cai trị đâu phải dễ dàng và với Jung vương cũng vậy. Nhưng từ khi còn là một tiểu công chúa, Người đã được dạy dỗ và chui rèn để trờ thành một Nữ vương anh minh, lãnh cảm và tàn nhẫn…
-
Chào đón bình minh với một nụ cười tươi tắn, Tiffany bật ngồi dậy, thu dọn chăn gối và bước ra khỏi phòng. Vừa lúc ấy SungMin cũng đã ở trước mặt Tiffany, trên tay anh ta là một chiếc khay với một chén canh kim chi nóng và chiếc màn thầu cho Tiffany.
_Cô nương dùng đi.
_Huynh đã dùng chưa? – Tiffany khẽ cười vì thái độ bối rối của SungMin.
_Tôi..tôi dùng rồi, phần này là dành cho cô nương.
_Đa tạ huynh. – Tiffany nhận lấy chiếc khay rồi ngồi bệt xuống lối đi trước phòng, từ tốn thưởng thức bữa sáng.
SungMin thấy thế cũng ngồi cùng Tiffany và có một khoảng cách giữa họ.
_Huynh dạy tôi làm gốm nhé?
_Được thôi. Sau khi cô nương dùng xong chúng ta sẽ ra phía sau nhà, xưởng gốm ở đấy.
Không khí chìm trong im ắng khi Tiffany chú tâm vào việc dùng buổi sáng thật nhanh để còn học làm gốm. SungMin đơn giản là ngồi đấy, bí mật ngắm nhìn nữ nhi trước mặt mình. Nữ nhi trước mặt dù vận hanbok hay thường phục đều toát lên vẻ đẹp thu hút người khác cả…SungMin ước rằng, anh sẽ luôn là người mang buổi sáng đến cho Tiffany mỗi ngày…
Tiffany thoải bước sau SungMin, ánh mắt háo hức khi sắp được tìm hiểu nghề truyền thống ở đây. Gian nhà nhỏ làm bằng đất nung nằm sau gian nhà chính chứa đầy dụng cụ làm gốm cũng như những thợ thủ công lành nghề. Tiffany cảm thấy hơi tiếc khi không có giấy bút để cô ghi lại những chi tiết ở đây. Trông thấy dụng cụ làm gốm Tiffany không thể ngăn bản thân mình kinh ngạc tột độ, từ đất sét đến dụng cụ và cả cách thức làm không khác gì ở hiện tại là mấy. Đôi tay thoăn thoắt khéo léo tạo nên những nét cong nét thẳng hoàn hảo cho từng sản phẩm. Dù mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, thấm đẫm lưng áo nhưng họ hầu như không quan tâm đến nó.
_Họ thật sự rất yêu nghề, thật đáng khâm phục. – Tiffany thì thầm bên tai SungMin.
_Cô nương muốn thử không? Tôi sẽ dạy cô nương.
SungMin chỉ cười nhẹ trước câu nói của Tiffany, sau đấy anh nắm lấy khuỷu tay nhi nữ bên cạnh đến nơi tạo hình. Tiffany cúi đầu trước một vài người ở đấy, họ đều đáng tuổi cô chú Tiffany. SungMin loay hoay tìm kiếm cái gì đó bên cạnh lò nung, sau đấy anh tươi cười đặt chiếc ghế gỗ nhỏ xuống trước Tiffany, ngụ ý bảo Tiffany hãy ngồi lên nó.
_Mọi người không dùng ghế nếu muội dùng thì thật không phải. Huynh cứ xem muội như một người thợ mới học việc nhé. – Tiffany đặt chiếc ghế gỗ vào chỗ cũ rồi quay sang mỉm cười nhẹ giọng nói với SungMin.
SungMin gật đầu. Anh và mọi người ở đấy đều nhận thấy nét thanh cao trong tính cách con người Tiffany. Dân làng đã từng giúp đỡ những nhi nữ trốn khỏi Hoàng cung, sau đó là dạy nghề gốm cho họ, nhưng phần lớn đều có vẻ khó chịu trước sự nhiệt tình cũng như nghề gốm của họ.
-
_Jung vương vừa giết chết một nô tì vì dâng nhầm trà cho Người. Nghe binh lính kháo nhau rằng Jung vương ngày càng trở nên tàn bạo và giết chóc không tiếc tay.
_Lại thêm một nô tì bị giết vì mang long bào chậm trễ.
_Chính tay Jung vương xử chém tên thái giám vì hắn đã vô tình nhắc đến ai đó.
Tiffany ngày càng hoảng sợ uy quyền của Jung vương khi mỗi ngày cô đều được nghe người dân làng mang tin tức về Jung vương sau khi trở về từ chuyến giao hàng ở kinh thành. Jung vương càng lúc càng tàn bạo, sẵn sàng trút giận lên bất cứ ai. Tiffany thực không biết nguyên do có phải là do việc cô trốn chạy hay không?! Cũng đã một tuần Tiffany sinh hoạt cùng người dân ở đây. Bây giờ cô cũng đã khá thành thạo trong việc tạo hình, tạo nét và cả trang trí nữa. Dân làng khi giao gốm về đều nói rằng ở kinh thành thực sự rất thích những mẫu trang trí cũng như nét vẽ của cô. Tiffany nghe được thì vui lắm, lòng cứ chộn rộn cả lên, thầm nhủ bản thân phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Sống thanh thản và vui vẻ cùng những người dân làng nghề truyền thống chất phác nhưng Tiffany không thể ngăn tâm trí nghĩ về con người tàn bạo kia. Tiffany cảm thấy dằn vặt khi nghĩ rằng chính bản thân cô đã làm Jung vương trở nên như thế, nhưng rồi lại phì cười khi nghĩ rằng cô có là gì của Jung vương, cô có thể làm Jung vương trở nên như thế ư? Hàng chục câu hỏi cứ vây lấy tâm trí Tiffany, thi thoảng vào những đêm trăng thanh gió mát ngồi trước hiên khúc sáo kia và cả mùi hương thoang thoảng dễ chịu lại xuất hiện trong Tiffany. Nhiều lần Tiffany tự hỏi sao cô cứ phải nghĩ về người kia nhiều đến thế…
-
_Dù có lật tung cả MoYeon này lên ta cũng quyết tìm được nàng. – Jung vương đập bàn, quát thẳng vào mặt Kim tướng quân.
_Thần đã tìm khắp Kinh thành mà vẫn chưa có tung tích, sáng hôm sau sẽ điều quân sang những vùng nhỏ lân cận.
_Có khi nào nàng ấy đã bị bọn thổ phỉ bắt rồi không? – Jung vương sẵn giọng, tuy nhiên ánh mắt lại thể hiện rất rõ nỗi bất an.
_Thần hi vọng là không. – Kim tướng quân cũng không biết nói gì ngoài câu này.
_Đêm yến tiệc các món ăn chỉ được chế biến từ đậu phụ, cải bắp, thịt, cá và đậu tương. Có thể nàng ấy trốn thoát với sự giúp đỡ của bọn cung cấp nguyên liệu. Khoanh vùng tất cả các làng nghề ấy, lúc soát thật kĩ cho ta. – ánh mắt Người đanh lại, giọng nói tỏ rõ sự uy quyền mà ai ai cũng phải khiếp sợ.
_Thần tuân chỉ.
-
_Muội không ngờ huynh còn biết làm cả đậu tương đấy. – Tiffany liến thoắng bên cạnh SungMin đang cưỡi xe ngựa, cô và SungMin hiện đang giao hàng cho tỉnh gần đấy.
_Huynh thường sang khu đậu tương xem có giúp đỡ được gì không, sẵn tiện học lõm luôn. Đêm giúp muội bỏ trốn là huynh mang đậu tương vào cung giúp một vị bằng hữu. – SungMin cười hiền, trước nhi nữ này anh không biết tại sao mình lại trở nên khá lúng túng.
_Nếu huynh không dạy muội, muội sẽ bảo với bà Park huynh cả gan học lõm. – Tiffany giả vờ nghiêm túc, tay khoanh trước ngực, hù dọa SungMin.
_Yah, muội thật là…có cần phải đối xử với huynh thế không?
_Rất cần. Huynh chọn đi, có dạy muội không thì bảo? – Tiffany hất mặt.
_Huynh rất vui lòng dạy tiểu thư Hwang MiYoung đây. – SungMin chấp hai tay vào nhau, ra chiều kính cẩn lắm.
_Bổn tiểu thư miễn lễ. – Tiffany giả vờ phẩy tay, mỉm cười toe toét. Bên SungMin cô luôn cảm thấy thoải mái và thật sự rất vui vẻ.
Chiếc xe thồ cứ đi về phía trước, mang theo hai con người đang cười đùa rất vui vẻ. Tiffany không biết rằng sẽ còn lâu lắm cô mới có thể mỉm cười tươi như thế…
-
Cả tuần nay, việc tìm kiếm Tiffany tạm trì hoãn do Jung vương bận rộn rất nhiều việc, nào là lở đê, hạn hán, mất mùa, bệnh dịch…Lở đê, hạn hán, mất mùa hiện đã được Jung vương giải quyết nhưng bệnh dịch thì vẫn còn đấy mà không có dấu hiệu giảm bớt. Những địa điểm xuất hiện bệnh dịch ngày càng dày đặc, số người chết cũng tăng đáng kể, Người và Choi thái y đã tiến hành bào chế thuốc nhưng vẫn chưa có hiệu quả gì nhiều. Choi thái y đã đích thân đến tận ổ dịch để bắt mạch và kê thuốc nhưng có vẻ tình hình vẫn dậm chân tại chỗ.
_Lở đê, mất mùa đã tốn không ít ngân khố vương quốc, thần e nếu bệnh dịch không sớm chữa khỏi, sản xuất sẽ đình trệ, gây tổn thất rất lớn cho MoYeon. – Kwon tể tướng nhìn vào bản đồ bệnh dịch thở dài, bệnh dịch ngày càng mất kiểm soát.
_Nếu không may bọn lân bang ngoại quốc thăm dò tình hình, chúng sẽ thừa nước đục thả câu… - Kwon tể tướng tiếp lời, đây là điều mà mọi người trong Hoàng cung đang lo lắng.
_Ta đã quyết cả rồi, sáng sớm mai ta sẽ đến vùng bệnh dịch ngoại ô kinh thành nhằm xem xét bệnh dịch cũng như việc xử lí bệnh dịch của quan lại ở đấy. Kwon tướng quân ở lại Hoàng cung giúp ta phê duyệt tấu sớ, ta sẽ ra ngoài cùng Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản. – vẫn giọng điệu lạnh lùng, phong thái uy quyền, Người ra lệnh. Tuy nhiên nếu để ý kĩ, sẽ nhận thấy vẻ mệt mỏi cũng như lo lắng trong từng câu nói của Người.
_Sao lại có Im tổng quản? – Kwon tể tướng bất ngờ.
_Sao lại không thể?
_Im tổng quản không hề có nội lực cũng như võ công…
_Ý ngươi muốn Im tổng quản ở lại Hoàng cung? – Jung vương nhếch mép, Người có thể đoán được những gì mà Kwon tể tướng đang lo nghĩ trong đầu.
_Như thế chẳng phải an toàn cho cả Im tổng quản và cũng tránh chuyện không hay cho Người hay sao?
_Ý ta đã quyết, cứ như thế mà tuân lệnh. – Người mỉm cười nhẹ. – Ta có thể đoán được mọi chuyện ngươi nghĩ đấy Kwon tể tướng. Ngươi hẳn cũng không mong Im YoonA sẽ có kết cục giống Lee SunKyu?
Nói rồi Người rời khỏi phòng. Còn lại một mình, Kwon tể tướng nắm chặt lấy bàn tay mình, đuôi mắt xuất hiện nỗi buồn không tên nào ấy…
-
_Lee quận chúa trông vẫn như thế, không chút đổi thay nào cả. – Kim tướng quân nâng nhẹ ly trà, hớp một ngụm nhỏ.
_Kim tướng quân nghĩ thế sao? – SunKyu từ tốn đáp.
Vườn ngự về đêm với tiếng côn trùng gáy nhẹ, thoang thoảng mùi hoa nhẹ bay…Từng đợt gió thỏi tung bay mái tóc hai người ngồi đối nhau, ánh mắt nhìn nhau tuy hời hợt nhưng bên trong là vô vàn điều muốn thổ lộ.
Kim tướng quân cười nhạt trước câu hỏi của Lee quận chúa. Lee quận chúa hiểu cái cười nhạt ấy, nó không đơn giản là chỉ là một nụ cười nó còn chứa đựng nhiều điều khác nữa. SunKyu quận chúa dành tình cảm cho Kim tướng quân nhiều đến nỗi mọi hành động, cử chỉ, lời nói của Kim tướng quân đều được quận chúa đoán được ý nghĩ sâu xa.
_Thiết nghĩ Kim tướng quân không muốn hồi đáp nên ta cũng không ép ngươi. Ta nghe YoonA nói rằng ngươi sẽ theo Jung vương ra ngoài.
_Đúng như thế.
_Đường đi khó khăn, lại đến nơi bệnh dịch mong Kim tướng quân hãy hộ giá Jung vương cẩn thận. – Lee quận chúa mỉm cười, đôi mắt tức khắc biến thành một vầng trăng như nhi nữ kia.
_Jung vương võ công xưng nhì không ai dám xưng nhất, Lee quận chúa lo cho Người sao?
_Ngươi hiểu rõ ý của ta mà.
Bầu không khí tĩnh mịch của buổi đêm lại bao trùm lấy không gian nơi đây. Hai con người ngồi đối nhau lại im lặng…Im lặng như đang cố lắng nghe thứ âm thanh nào đó…
TBC…
Chap 8
_Nơi này có vẻ hoang tàn huynh nhỉ? – Tiffany mở to đôi mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
Cô tin chắc trước đây ở nơi này là một ngôi làng nhỏ. Nhưng giờ đây chỉ là một đám hoang tàn. Khói bốc lên từ những ngôi nhà bằng đất nung, bên cạnh đó còn có vật dụng chất thành đống đang bốc cháy.
_Huynh thường mang đậu tương ngang đây, ngôi làng này sung túc lắm, không biết xảy ra chuyện gì?! – SungMin trông thấy gì đó, anh mau chóng nhảy xuống xe thồ đi về phía trước. Tiffany nhanh nhảu theo SungMin, một phần cô khá sợ vì nơi đây điều hiêu và hoang tàn quá, một phần cô tò mò muốn biết SungMin đã nhìn thấy gì.
SungMin bước trước Tiffany theo sau, có tiếng gì đó dần xuất hiện rõ hơn. Đi được vài bước thì Tiffany nhìn thấy một bé gái trạc 4-5 tuổi đang ngồi khóc bên cạnh một căn nhà đã cháy xém. Mặt mày cô bé lấm lem nước mắt, thân hình nổi những u mủ trông khá ghê rợn. Không suy nghĩ nhiều, Tiffany sải bước nhanh hơn đến bên cô bé ấy.
_Muội cẩn thận đấy, có thể đứa bé ấy mang bệnh truyền nhiễm. – SungMin bước bên cạnh Tiffany, thì thầm.
_Có thể đó là lí do khiến cho ngôi làng lại trở nên như thế này. – Tiffany đăm chiêu. Bệnh về u mủ ở thời cổ đại cô từng đọc rất nhiều trong sách vở, bệnh tuy không khó để chữa khỏi nhưng vào khoảng thời gian này không có thuốc chữa đặc hiệu và phương pháp trị tiên tiến hiện đại nên bệnh tình thường trở nên nguy hiểm và gây chết người.
_Nín đi nào, đừng khóc nữa. – Tiffany dịu dàng dùng khăn tay chấm nước mắt trên gương mặt lấm lem của cô bé, lại gần Tiffany có thể trông thấy những u mủ ấy đỏ tấy lên, như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào vậy.
_Tỷ đừng lại gần đây. – cô bé cố đẩy Tiffany ra với đôi tay gầy guộc yếu ớt của mình, rồi cố thu mình lại.
_Gần đây có phòng trọ, chúng ta hãy mang đứa bé đến đấy nghỉ trước. – SungMin lên tiếng sau lưng Tiffany.
Không ngại những vết u mủ của cô bé, SungMin nhẹ nhàng dùng đôi tay rắn chắc của mình bế bổng cô bé trong tay. SungMin bế rất cẩn thận, anh sợ rằng chỉ một hành động mạnh những u mủ ấy sẽ vỡ ra và gây hiểm nguy cho đứa bé. Tiffany theo sau SungMin lòng thán phục người thanh niên này, sẵn sàng giúp đỡ mọi người, lại nhẹ nhàng và ân cần, tốt bụng. Bất giác cô lại so sánh rằng nếu Jung vương có một phần tính cách của SungMin thì hay biết mấy.
Tiffany dùng tay đánh vào trán mình nhằm xua đi suy nghĩ ấy. Jung vương tàn ác mãi là Jung vương tàn ác, làm thế nào mà thay đổi được con người ấy.
_Phụ thân và mẫu thân của muội ở đâu mà để muội ngồi đấy? – Tiffany lắc nhẹ đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé.
_Quân lính mang phụ thân và mẫu thân cùng mọi người đi nơi khác rồi. – cô bé khóc to trong tay SungMin.
_Nếu có thể tỷ sẽ giúp muội tìm phụ thân phụ mẫu nhé. Giờ thì ngoan và đừng khóc nữa. – Tiffany mỉm cười trấn an cô bé.
Tiffany thông hiểu cảm giác của cô bé lúc này. Mẹ cô mất khi cô vẫn còn rất nhỏ, một mình appa cô nuôi dạy cả ba chị em cô nên người mà không tiến thêm bước nữa. Appa cô dành cho cô một sự thiên vị và yêu thương nhiều hơn cà unnie và oppa của cô, đơn giản khi mẹ cô mất, cô vẫn còn rất nhỏ. Nghĩ đến đây đôi mắt Tiffany ngân ngấn nước, cô nhớ appa, Michelle unnie và Leo oppa của cô nhiều lắm.
-
_Xin Nữ vương hãy cẩn trọng. Vùng núi rừng hiểm trở dễ có kẻ thừa cơ hội.
_Ta sẽ đề phòng. Ngươi ở lại Hoàng cung giúp ta phê chuẩn sổ sách, ta, Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản sẽ trở về khi giải quyết mọi việc. – Jung vương vận bào thêu hoa văn tinh tế nhưng toát lên vẻ uy quyền và mạnh mẽ vô cùng.
_Thần sẽ cùng Lee quận chúa trông coi Hoàng cung thật tốt, Nữ vương yên tâm. – Kwon tướng quân kính cẩn.
_Mọi việc giao cả cho ngươi, ta đi đây. – Jung vương dùng cương quất mạnh vào bạch mã, bạch mã hí một tiếng vang vọng rồi phi đi nhanh chóng, sau đó là Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản theo sau.
Theo lệnh của Jung vương, đoàn binh lính hộ giá sẽ xuất phát sau Người và giữ khoảng cách với Người. Làm như thế nhằm tránh đánh động đến dân chúng cũng như thành phần gây rối của MoYeon.
_Đến đấy cũng khoảng 1 ngày đường. Chúng ta sẽ chỉ dừng lại khi thực sự cần thiết. Ta không muốn lãng phí thời gian.
_Chúng thần tuân chỉ.
_Lần này ta muốn biết rõ hơn về tình hình quan lại cũng như đời sống nhân dân ở đây, nên các ngươi không cần xưng hô kính cẩn như trong Hoàng cung. Hãy cứ như khoàng thời gian trước. – Jung vương mỉm cười nhẹ.
Đã lâu lắm rồi, Kim tướng quân, Chói thái y và Im tổng quản mới trông thấy nụ cười này. Nụ cười không chứa bất cứ toan tính nào, là nụ cười thoải mái và vô tư của một Jung Soo Yeon mà họ từng chơi đùa cùng.
_Ta tán thành, cứ Người với thần mãi ta cũng không thoải mái lắm. Nay người đã nói thế, ta sẽ tuân theo. – Choi thái y vỗ tay đôp đốp dù vẫn đang ngồi trên yên ngựa, giọng nói hào hứng tột cùng.
_Soo Yeon tỷ - ôi muội nhớ cái cách xưng hô này quá đi mất. – Im tổng quản hét lớn, thật thoải mái khi được gọi Jung vương như thế này.
_Có thật được gọi như thế không? Hay hồi nữa ngươi lại bảo bọn ta khi quân phạm thượng. – Kim tướng quân cũng mỉm cười, nụ cười ngốc nghếch như khoảng thời gian xưa. Cũng đã lâu lắm rồi, mọi người mới được tự nhiên và thoải mái với nhau như thế này.
-
_YoonA đã ra ngoài cùng Jung vương rồi, muội cần gì phải lén lút vào Cung tỷ như thế?! – Kwon tướng quân khẽ nói trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào quyển sách lược.
_Phàm là do thói quen tỷ ạ. – vị tiểu thư vận chiếc hanbok mạu nhạt nhẹ nhàng tiến đến và ngồi cạnh Kwon tướng quân.
_Jung vương có vẻ đang hiểu lầm mọi chuyện. – ngón tay thon dài của vị tiểu thư gõ nhẹ trên mặt bàn gỗ, âm thanh nhịp nhàng từng hồi, như chủ nhân của chúng đang bận tâm chuyện gì đấy.
_Như thế chẳng phải mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt sao? – Kwon tướng quân nhếch mép, sự khôn ngoan và toan tính của người ngồi trước mặt Kwon tướng quân thật không thể nào xem thường.
_Sẽ không tốt nếu Jung vương tiếp tục như thế, tỷ và Im tỷ sẽ lại như SunKyu tỷ mất.
_Tỷ tin chuyện đấy sẽ không xảy ra đâu. Muội nên nhớ, Im YoonA đối với Jung vương có ý nghĩa như thế nào…
_Dĩ nhiên là muội nhớ, nhưng…
_Không nhưng nhị gì cả, tỷ không muốn muội hay YoonA lại trở thành SunKyu thứ hai. Vì thế, hãy cẩn thận.
Rốt cuộc tỷ vẫn không hiểu mọi chuyện sao?! Tỷ giả vờ ngốc hay cố tình không muốn hiểu?!
-
Tiffany gấp gáp thả chiếc khăn vào thau nước nóng hôi hổi rồi lấy lên và vắt cạn nước thấm vào khăn. SungMin ngồi gần đấy, quan sát từng cử chỉ của Tiffany, rõ ràng là nước trong thau rất nóng nhưng Tiffany không chút xuýt xoa hay gì cả, chỉ đơn giản là vắt nước và lau khắp người cho cô bé kia. Bỗng dưng anh lại mơ rằng một ngày nào đó cũng sẽ được Tiffany chăm sóc ân cần, dịu dàng như thế. Giá như anh là cô bé ấy, hẳn sẽ được Tiffany quan tâm nhiều đến vậy. Khẽ bật cười vì suy nghĩ quá ư là kì cục của mình, anh dùng tay đánh nhẹ vào trán rồi đến gần chiếc giường mà Tiffany đang ngồi.
_Muội ấy thế nào rồi?
_Vẫn thế huynh à, muội vừa lau sạch cơ thể cô bé, có thể sẽ làm cơn đau nhức giảm đi một chút. – Tiffany giương đôi mắt chứa chan đầy sự thương cảm nhìn SungMin.
_Dịch này chưa có thuốc chữa. Huynh vừa hỏi chủ trọ ở đây, ông ta nói rằng những người bệnh đã được đưa đến nơi khác để tránh lây lan dịch. Có lẽ phụ mẫu của muội ấy cũng đang ở nơi kia.
_Dịch lớn thế này Hoàng cung không có chút quan tâm nào sao?
_Choi thái y đã có đến bắt mạch, nhưng mọi chuyện không có tiến triển.
Trong lúc lau người cho cô bé, Tiffany trông thấy rõ hơn những mục u mủ, ngay lập tức cô nhận ra đây được gọi là bệnh đậu mùa ở thời hiện đại. Tiffany lập tức đóng tất cả cửa sổ phòng lại, hòng tránh gió lùa vào phòng. Bệnh này khi tiếp xúc với gió và nước thì thật không hay chút nào. Thật may vì lúc nãy Tiffany chỉ lau sơ phần da thịt chưa lên đậu của cô bé.
_Huynh ra ngoài mua giúp muội khang sinh thảo mộc, nước ấy lau rửa giúp u mủ mau lành hơn. Và còn cả cam thảo dây, lá tre, sinh địa, hoàng đằng, rễ sậy, kim ngôn hoa, vỏ đậu xanh mỗi loại một cân. – Tiffany cố nhớ cho ra bài thuốc chữa bệnh. Cô không chuyên về ngành này nên việc nhớ các vị thuốc khá khó với cô.
_Được rồi. Muội ở đây chờ huynh nhé.
Còn lại một mình, Tiffany kéo chăn đắp cho cô bé rồi bước sang chiếc ghế nhỏ gần nơi cửa sổ. Tiếng cửa sổ bị đẩy ra vang lên âm thanh cọt kẹt, Tiffany chỉ mở một khoảng nhỏ, đủ để ánh sáng rọi vào và cô nhìn thấy được cảnh vật bên dưới. Đưa ánh mắt xinh đẹp pha chút buồn bã Tiffany ngắm nhìn dòng nhìn hối hả bên dưới. Dù là ở kinh thành hay tỉnh lẻ, ngoại ô, đâu đâu ở MoYeon cô cũng bắt gặp được sự hối hả như thế này. Dòng người không ngừng qua lại, cảnh bán buôn tấp nập, người ra kẻ vào luân phiên không ngớt…Nở một nụ cười yếu ớt, giọt nước long lanh như pha lê rơi khỏi đôi mắt buồn bả, lăn dài trên gương mặt thanh tú…Dòng người tấp nập là thế, bầu trời quang đãng thoáng mát là thế nhưng trong mắt Tiffany, cảnh vật thật không hoàn mĩ như thế…
-
Có ra ngoài Jung vương mới tận mắt chứng kiến được đời sống của thần dân MoYeon. Nơi thì quá giàu có, nơi lại thiếu thốn, mất mùa…thế mà tấu sớ dâng lên không lúc nào phàn nàn về vấn đề này cả. Ngân khố của MoYeon không thiếu, việc nhận sản vật cống nạp từ các nước lân cận cũng khiến MoYeon trở thành một vương quốc giàu có bậc nhất trong khu vực.
_Trẻ con ở đây không phải học sao? – Jung vương đưa ngón tay chỉ về phía những đứa trẻ đang giúp gia đình chúng cày cấy.
_Nơi đây khó khăn, nên trẻ con không phải học. – Kim tướng quân khai báo.
_Chỉ có học hành rồi thi cử mới giúp chúng thoát cảnh cơ hàn. Ta thiết nghĩ ở mọi nơi trên MoYeon phải có nơi dạy học.
_Chúng ta sẽ nói về chuyện này khi về cung. Giờ thì mau chóng đến vùng dịch, mặt trời sắp xuống núi rồi, khi đấy không hay chút nào cả. – Choi thái y tỏ vẻ lo lắng. Việc Jung vương ra ngoài và phi ngựa trong đêm quả thật rất nguy hiểm, không thể ngừa trước được việc gì.
Tiếng hí ngựa vang to, tiếng vó ngựa dồn dập. Vận tốc di chuyển ngày một nhanh, thời gian và quãng đường như được rút ngắn…Nơi Jung vương sắp đến cách nơi của Tiffany hiện giờ hơn cả 70 dặm…
Mọi chuyện đang chờ đợi Jung vương và Tiffany ở phía trước...
TBC…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro