Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Heaven 1

Chapter 1:

Sica's POV

Gió, mưa, bão về...

Tôi lặng nhìn từng giọt mưa...

Kí ức tràn về như giông...

Cuộc sống là những chuỗi ngày đầy hoài vọng và mệt mỏi.. tôi muốn thoát khỏi nó..tôi muốn được một mình...

Không.. Tôi sợ cô đơn...

Tôi không thể sống khi không có cậu ấy ở bên cạnh ...

Nhưng sao.. yêu thương đến với tôi.. chỉ là giả dối..

Nó.. đối với tôi.. là 1 điều xa xỉ, dường như.. tôi chẳng đáng để được yêu thương và dường như.. đấng tối cao không đủ vị tha để cho tôi một hạnh phúc..

Mưa càng lúc càng nặng hạt...

Tôi lê bước chân nặng nề trên con đường dài tràn nước mưa.. mái tóc tôi rũ xuống bất lực trước những hạt mưa cứ xối xả rơi.. rơi mãi như muốn nhấn chìm tấm thân nhỏ bé không còn sức lực để giữ lấy tình yêu... không còn sức lực để chống trả lại số phận...

Tôi ngước lên nhìn trời, nhìn từng giọt mưa lạnh rơi tới tấp trên khuôn mặt mình...

...Khẽ tuôn..lệ...

...Thả rơi... nước trời..

Mong manh giữa không gian và thời gian, kí ức và hiện tại hòa vào nhau như những thước phim qua màn nước mắt.. hư ảo và nhòe nhoẹt, quay cuồng sa ngã, trì níu những gì còn sót lại..

Tôi cố gắng lê từng bước.. những dấu chân hằn trên cát nhanh chóng bị sóng vỗ và nước mưa xóa nhòa...

...Và rồi.. tôi gục ngã..

Có thể thấy.. những thước phim về kí ức trong suốt cuộc đời vỏn vẹn 18 năm của tôi nổi loạn vô định, hòa cùng giông bão lạnh lùng nhấn chìm tôi vào giấc ngủ hư vô..

.. Tôi khẽ nấc lên lời nói cuối cùng.. "Yuri ah..."

Mưa.. vẫn rơi...

Tôi.. chết

...

Yuri's POV

Gió, mưa, bão về...

Tôi chạy khắp nơi tìm kiếm hình bóng người mình yêu thương, tôi đã sai khi chấp nhận lời giao ước đó, tôi sai rồi..

"Soo Yeon ah..."

Tôi vừa chạy vừa gọi tên câu ấy.. hàng chục lần.. nhưng những cơn giông đã cuốn đi tiếng gọi của tôi vào hư không.. chỉ còn nghe tiếng gió đáp trả lại vô tình..

Tôi vẫn không bỏ cuộc.. đôi chân đã đưa tôi đến bờ biển vô vàn kỷ niệm giữa tôi và Soo Yeon.. và tôi đã không thể tin trước mắt mình.. người con gái mà tôi yêu thương đang nằm bất động trên miền cát trắng phủ đầy những giọt mưa lạnh lùng..

"Soo Yeon!!"

Tôi lao đến ôm chặt cô ấy vào lòng.. đôi tay và cơ thể quen thuộc này giờ lạnh ngắt và cứng đờ.. đầu tôi trống rỗng và rối bời.. nước mắt tôi hòa vào cơn mưa mặn đắng.. chảy thật nhiều..

"Không, Soo Yeon ah, mở mắt ra đi, Kwon Seobang của cậu đây, Soo Yeon, tớ có thể mất mọi thứ trên đời, chỉ cần cậu thôi, nghe tớ nói không, làm ơn hãy mở mắt ra, nhìn tớ này, Soo Yeon, ..."

Tôi gào thét trong vô vọng, tôi hiểu là mình đã đánh mất cô ấy rồi, đánh mất thứ quý giá hơn cả mạng sống của mình, không, tôi không muốn bỏ cuộc, tôi đã dùng tất cả sức lực còn lại đễ cõng Soo Yeon đến bệnh viện gần nhất , tôi không muốn mất đi Soo Yeon dù thế nào đi nữa

"Soo Yeon, cố lên, có mình đây, dù chỉ là 1% hi vọng tớ cũng sẽ cứu cậu, không, dù chỉ là 0,1 % thôi, đừng rời bỏ tớ như thế, Soo Yeon ah.."

....

Sica's POV

Tôi đang dựa lưng vào gốc cây cổ thụ to với những chiếc lá sum suê tán rộng. Cố gắng nhớ lại khoảng trống kí ức của mình, nhưng rồi..đó chỉ là một phần kí ức ít ỏi còn sót lại trong phút chốc trước khi tôi được đưa đến nơi đây..

Phải..chắc chắn là đã có ai hay một cái gì đó đưa tôi đến.. vì làm sao tôi tự đến đây được.. tôi còn không biết đây là đâu nữa mà..

Tôi nghe thấy tiếng dương cầm đâu đó ngân lên như một bản nhạc du dương đưa tôi đến tận cùng của cảm xúc.. và những đám mây bồng bềnh ôm lấy tôi dịu dàng ấm áp.. trong vài giây.. mây tan mở ra một khoảng nhìn xa xôi trong tầm mắt.. những ngôi nhà bằng gỗ mộc mạc, những con suối nhỏ quanh co chuyển động dưới những cành cây xanh rì lòa xòa rũ mình xuống mặt nước.

Trước mắt là khung cảnh cổ tích mà đã từng đêm xuất hiện trong giấc mơ tuổi thơ tôi.

Ngơ ngác..lạ lẫm.. đây là đâu??..

"Jung Soo Yeon"

Tên của tôi.. có ai đó đã gọi tên tôi..

Khung cảnh xung quanh tôi dần mờ đi.. rồi thay đổi..

..Tôi đang đứng giữa một toà nhà nguy nga to lớn, như 1 toà thị chính lớn nhất trên thế giới.. uy nghi và lộng lẫy.. xung quanh tôi toàn là màu trắng, trắng đến lóa cả mắt..

Tôi nhìn khắp nơi, cố gắng để tìm thấy một ai đó giữa cái không gian này.. trời ơi.. thật ra tôi đang ở đâu>"<!!!

Bỗng dưng, một ý nghĩ chợt sáng lên trong đầu tôi.. không lẽ.. đây là..

"Jung Soo Yeon, mừng cậu đã trở về"

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng tôi, tôi quay đầu lại..bất ngờ.. ý nghĩ trong đầu tôi đã nhảy ra thành lời..

"Đây là.. THIÊN ĐƯỜNG!!"

Chapter 2:

Yuri's POV

"Soo Yeon!!!"- Tôi vẫn không ngừng kêu tên cậu ấy, người con gái đang nằm bất động trên cáng cứu thương đang được đưa vào phòng cấp cứu khẩn

"Xin lỗi nhưng cô không thể vào, xin vui lòng đợi bên ngoài!" - Cô y tá lạnh lùng đẩy tôi ra khỏi phòng cấp cứu và đóng sầm cửa lại.

Chúa ơi, xin hãy cứu lấy cô ấy...

Tôi ngồi gục trên chiếc ghế chờ trước phòng cấp cứu. tim tôi loạn nhịp, hơi thở gấp gáp, tôi nhìn chằm chằm vào cái cửa đang ngăn cách tôi và giữ mạng sống cho cậu ấy, mặc cho quần áo mình vẫn còn đang sũng nước.. cơ thể tôi lạnh run lên.. không.. không phải vì mưa mà lạnh.. vì tim tôi đang trống vắng và hoang mang.. Soo Yeon.. dunt leave me alone..

Sica's POV

Trước mắt tôi là một người con gái với mái tóc nâu xõa qua vai, dáng người cân đối nhìn tôi đầy trìu mến.. Và.. như có dòng điện chạy tập trung về trí não.. tôi nhớ ra..

"Tiffany!!"

Tôi hét thật lớn và chạy về phía cậu ấy, đã lâu rồi tôi không gặp cô ấy. Tại sao chứ, tại sao tôi lại có thể quên người bạn thân thương nhất của mình như vậy>"<

" Soo Yeon này, àh không, đã về đây rồi thì phải gọi cậu là Jessica, uhm.. mọi chuyện đã qua rồi, kì hạn đền tội của cậu đã kết thúc và.. cậu đã ở đây"

Fany vui mừng xiết tôi thật chặt, tôi cảm thấy được cậu ấy đang rất hạnh phúc,tôi cũng vậy:D

..

Tôi và Fany ngồi giữa cánh đồng mênh mông, từng ngọn cỏ lau đung đưa như mặt sóng, từng cơn gió thổi qua mơn man làm tôi thấy vô cùng dễ chịu và thân thuộc biết bao. Có phải là vì gió nơi thiên đường, hay là vì đã có ai đó đang ở đây.. bên cạnh tôi lúc này..

"Nào Sica, cậu đã nhớ ra hết chưa??"- Fany nhìn tôi và mỉm cười, nhưng vẫn có nét lo lắng trên mặt cô ấy.

Fany vẫn vậy, nụ cười ấm áp và đôi mắt híp lại khi cười có màu xanh của bầu trời, mái tóc nâu lòa xòa trước mặt càng làm cô ấy thêm quyến rũ người khác. Chuyện, vốn dĩ Fany luôn được các nam thần hâm mộ mà, chỉ có điều là ngoài mặt thì vui vẻ, nhưng Fany ít thân được với ai và tôi là một trong số đó

"Ừh, nhớ rồi, nhớ về cuộc sống nơi đây, thiên đường, với Daddy Lee, các bạn thiên thần và.. cậu"

Tôi chợt bối rối, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, hux..

Fany lại cười, nụ cười luôn cuốn hút tôi lúc trước, và bây giờ cũng vậy.

"Àh, ừh.. vậy là tốt rồi, cậu bị phạt lưu đày xuống dưới kia, dù mới chỉ 1 khoảng thời gian ngắn thôi(thời gian trên thượng giới).. cậu biết mình lo cho cậu lắm không..

"Thật àh?? Nhưng sao tớ không nhớ được khoảng thời gian tớ ở dưới đó? Khoảng trống trong kí ức của tớ vẫn còn.." Tôi lo lắng hỏi Fany

"Không sao đâu, vì sự di chuyển linh hồn của cậu qua tam giới nên sẽ có 1 số kí ức tạm thời mất đi, chỉ là tạm thời thôi"

"Ký ức?? tớ chỉ nhớ cái tên của mình lúc còn ở dưới đó thôi.. Jung Soo Yeon.. còn lại thì.."

Tôi cố gắng nhớ lại.. vẫn là 1 ký ức lu mờ không có hình ảnh.. nhưng lại đượm 1 chút gì đó.. đau buồn khó diễn tả..

Lúc đó không hiểu sao gương mặt của tôi không thể nào vui được, dù là vừa rất hạnh phúc vài giây phút trước khi được trở lại thiên đường, trở về nhà của mình..

"Sica, Sica ah! Cậu sao thế? Mệt àh? Đừng cố gắng nhớ nữa, nó chỉ là tạm thời mất đi thôi mà, và nó cũng đâu có quan trọng, cậu không cần nhớ làm gì"- Fany cố gắng an ủi tôi

Tôi hiểu, Fany lo lắng cho tôi rất nhiều..

"Nhưng mà, Fany ah.. tớ..."

"Yah, nghe này Sica, điều quan trọng nhất là cậu đã trở về, trở về 1 cách an toàn, hiểu không??" - Fany cắt ngang lời tôi

"Uhm', hiểu rồi.."- Tôi gật đầu và mỉm cười để Fany yên tâm. Cũng phải, tôi không nên suy nghĩ quá nhiều, vì có lẽ đúng như Fany nói, nó.. không-hề-quan-trọng.

"Yep, gud gurl, vậy mới là Sica. Nào đứng lên, thấy tớ đi đón cậu lâu vậy chắc chắn là mọi người lo lắm, đi gặp họ thôi"- Fany vừa nói vừa kéo tôi đứng dậy.

Hai chúng tôi khoát tay nhau đi trên con đường dài đầy hoa và cỏ dại, để lại sau lưng tôi là một khoảng trống ký ức ở nhân gian, thứ mà tôi cho là không-hề-quan-trọng.. Rồi tôi sẽ nhớ lại nó,.. hay là mãi mãi quên đi, để không còn chút vướng bận gì về... con người...

Yuri's POV:

Đèn phía trên cửa phòng cấp cứu đã chuyển sang màu xanh.. tôi lao đến để nói chuyện với bác sĩ, tôi căng thẳng tột độ vào giây phút này..

"Cô là người thân của bệnh nhân?"

"Dạ đúng.. Soo Yeon.. cô ấy thế nào ạh??"- giây phút đợi câu trả lời của bác sĩ tôi cứ ngỡ mình đã ngừng thở rất lâu

"Xin lỗi nhưng.. trường hợp cô gái này rất lạ.." - Bác sĩ nheo mày cố gắng tìm từng từ để nói không khiến tôi phải sock

"Là sao ạh?? Soo Yeon ..??"

"Khối u lúc trước đã mất đi, mọi cơ quan trong cơ thể cô ấy đã ngưng hoạt động.. nhưng trái tim thì vẫn còn đập với biên độ chậm hơn người bình thường.. nói chung tình hình của cô ấy là một trong những trường hợp không thể cứu chữa mà chỉ còn chờ phép lạ.. hiện giờ thì cô ấy phải sống cuộc sống của một người thực vật.. không ăn không uống.. nhưng không chết hoàn toàn.."- Bác sĩ Choi cố ý không dùng thuật ngữ để diễn đạt cho tôi hiểu tình trạng của Soo Yeon

Những lời nói ấy lùng bùng trong tai tôi, tôi thở một cách khó khăn và dường như sắp ngã..

"Cô ổn không??" - Bác sĩ Choi nhanh tay đỡ lấy tấm thân ướt sũng của tôi

"Tôi.. tôi không sao.. Soo..Ye..on"- tôi nói rồi ngất đi, xung quanh chỉ còn là một màn đêm đen..

Chapter 3:

Sica's POV:

Ow, mọi thứ nơi đây vẫn không thay đổi, vẫn là mây và gió, ôi thiên đường..

"Heyz Sunny, xem tớ đem ai về đây nè!" - Fany hét toáng lên khi nhìn thấy Sunny

"Ah, Jessica, myung myung"- aiz, cậu ấy lại lòm aegyo nữa rồi, đáng yêu quá

"Hi Sunny, cao lên 1 chút rồi nè, nhưng vẫn.. không bằng tớ"- tôi trêu Sunny

"Yah, lâu ngày gặp nhau mà nói tớ thế àh, ice princess"

"Có ice không thì mấy cậu tự bik ha"-tôi liếc Sunny và không quên ban cho Fany cái đặc ân đó

"oh Man, Daddy Soo Man ơi, cứu"

haha cả hai bọn họ sợ quá rồi kia:D

"Ah, Daddy Soo Man, tớ phải đi gặp daddy thôi" - Hux từ lúc về đây tôi chưa đến thăm daddy.

"Lúc nãy tớ cũng định dẫn cậu đến gặp Daddy, nhưg không biết Daddy còn giận cậu không nữa"- Fany nói

Fany vừa nói dứt câu, bỗng nhiên có 1 luồng ánh sáng chói lóa sau lưng cậu ấy, một bóng người đi ra từ luồng ánh sang ấy, chậm rãi tiến về phía chúng tôi.

"Giận gì nữa hả, Daddy nhớ giọng hát của con lắm rồi đó Jess"-giọng nói quen thuộc vang lên trong khi tôi còn chưa nhìn rõ được ai đang đứng trước mặt mình

"Ơ.. Daddy"- tôi vui mừng ôm chầm lấy Daddy

"E hèm, Jess, ta là thượng đế đó, giữ hình tượng cho ta chút nào" - Daddy vừa nói vừa vỗ nhẹ vào đầu tôi, ôi happy:D

"Con nhớ Daddy, dù con chẳng nhớ gì khi mình còn đày ở dưới kia, nhưng từ khi con nhớ lại thiên đường, con muốn gặp Daddy, con muốn xin lỗi vì những chuyện mình đã gây ra"

"Con cũng đã phải chịu nhiều đau khổ để trả giá cho nhữg sai lầm đó rồi, chỉ cần con đừng tái phạm nữa" - Daddy dỗ tôi như con nít

Nhưng không được lâu, ông buông tôi ra và trở lại dáng vẻ uy nghi của người đứng đầu thượng giới

"Thôi được rồi, Fany dẫn Jess về nhà nghỉ đi, ta còn có nhiều việc phải làm, gặp các con vào ngày mai" - Daddy quay lưng đi và lầm bầm "Ai nói làm thượng đế là sướng nhỉ?"- rồi mất dạng sau chùm ánh sáng khi nãy..

...

Yuri's POV:

"Yuri ah!"

Tôi mở mắt ra thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, đây là phòng của tôi.

"Cậu tỉnh rồi àh?" - Tae Yeon nói khi đang từ cửa phòng đi vào với ly nước trên tay

Không thể nào, chẳng lẽ tôi mơ, tôi cũng mong là vậy...

"Sao tớ về được đây??"-tôi hỏi Tae Yeon

"Lúc nãy y tá trong bệnh viện lấy di động của cậu gọi cho tớ"

Vậy là.. nó là sự thật.. không lẽ nào.. Soo Yeon..

Tôi vừa định ngồi dậy thì Tae Yeon đã ấn tôi xuống giường

"Tớ phải đi gặp Soo Yeon" - Tôi dường như hét lên

"Nằm yên đó cho tớ, không đi đâu cả, cậu phải nghe lời tớ" - Tae Yeon giữ chặt 2 vai tôi

"Cậu làm gì vậy, cậu có biết hiện giờ cô ấy đang như thế nào không?? trong lúc này làm sao tớ nằm đây được, cậu không lo cho cô ấy àh, mọi chuyện là do tớ gây ra, tớ phải gặp cô ấy ngay, ngay bây giờ, cậu hiểu không?? Buông tớ ra mau, Kim Tae Yeon!!"

"Yah Kwon Yu Ri nghe tớ này, Soo Young đang ở trong đó chăm sóc Soo Yeon, bây giờ cậu vào đó cũng chẳng giúp ích được gì đâu, phải giữ sức khỏe để lo cho Soo Yeon 1 cách lâu dài chứ không phải vào đó 5 phút rồi lại mất sức lăn ngã ra đó, đầu óc của cậu để đâu mất rồi Kwon Yu Ri!! - Cậu ấy nói lớn dần và như quát vào mặt tôi

Tôi lặng đi vài giây..

"Tae Yeon ah.. Tớ.. tớ xin lỗi, nhưng.. tất cả là lỗi của tớ" - giọng tôi nhỏ dần, cổ họng tôi đăng đắng.. sóng mũi cay và những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má

"Yuri"

Tae Yeon ôm chặt tôi vào lòng, xoa lưng và dỗ tôi như một đứa trẻ, nhưng vẫn không thể làm tôi dễ chịu hơn, tim tôi vẫn đau nhói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nó cứ rơi mãi, rơi mãi khi mà ý nghĩ mất đi cậu ấy luôn lớn dần trong tâm trí tôi, nó như muốn bóp nát trái tim nhỏ bé này..

*Flash back*

"Soo Yeon, tớ sẽ bên cạnh cậu mãi mãi"

"Yuri ah, hãy giữ lời hứa ấy, đừng bao giờ rời xa tớ, tớ yêu cậu"

...

"Cô phải chấm dứt với Soo Yeon ngay"

"Không, tôi yêu cô ấy, đừng ngăn cản chúng tôi"

"Kể cả khi biết bệnh tình của cô ấy sao, cô phải nghĩ cho Soo Yeon, Soo Yeon cần phải qua Mĩ ngay lập tức để chữa trị, Soo Yeon sẽ không đi nếu cô cứ tiếp tục níu kéo trái tim cô ấy"

"Tôi.."

"Cô đừng ích kỷ nữa, nếu yêu Soo Yeon, cô sẽ biết mình phải quyết định như thế nào, tương lai của Soo Yeon vẫn còn ở phía trước, người ngăn cản bước chân Soo Yeon chính là cô"

...

"Tớ không yêu cậu Soo Yeon, cậu về đi"

"Yuri, cậu nói dối, nhìn thẳng vào tớ này, cậu vẫn luôn yêu tớ, đúng không?

"Lúc trước thôi Soo Yeon ah, bây giờ tớ đã nhận ra tình cảm thật cùa mình, cậu.. chẳng.là.gì.với. Kwon Yuri này cả"

"Tớ không tin, Yuri àh đừng đóng kịch trước mặt tớ nữa, có chuyện gì cậu nói với tớ đi"

"Thì tớ đang nói đây, Soo Yeon ah, buông tớ ra đi, tớ không phải là Yuri luôn yêu cậu như trước đây nữa cậu hiểu không?? Tae Yeon, phải, Tae Yeon chính là người thay thế cậu"

"Kwon Yuri cậu im đi, đừng lôi Tae Yeon vào chuyện của chúng ta, nói thật lòng cậu đi, tớ hiểu cậu nhất mà"

"yah Jung Soo Yeon, cậu nghĩ cậu là ai chứ, hãy đi đi, chẳng còn gì níu kéo đâu, đừng để tớ thấy mặt cậu nữa, tốt nhất là cậu hãy quay về Mĩ và sống cuộc sống của riêng mình"..

"Được rồi Kwon Yuri,.. tớ.. hiểu rồi.. cậu.. sẽ không gặp tớ nữa đâu...

"Không Soo Yeon ah!"

Tôi bật dậy với gương mặt đẫm mồ hôi và nước mắt, giấc mơ như từng trang kí ức đau lòng của tôi.. hiện về rõ rệt.. tim vẫn đau nhói.. tôi đã làm gì Soo Yeon chứ.. cách tôi làm không phải là cứu cậu ấy.. tôi đã đẩy cậu ấy vào vực thẳm, điều cậu ấy cần là tôi, chỉ mình tôi thôi, và tôi cũng cũng vậy.. Giá như.. giá như tôi có thể nhận ra điều này sớm hơn. Sống vui vẻ với cậu ấy suốt khoảng thời gian còn lại của cậu ấy.. dù là ít ỏi.. nhưng cậu ấy và tôi sẽ hạnh phúc.. còn bây giờ.. có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào cho tôi nữa..

Chapter 4:

Sica's POV:

"Sica, cậu không ngủ àh??" - Fany đến giường tôi và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mình

"Fany ah, mấy hôm nay tớ luôn nghe thấy ai đó gọi tên mình, giọng nói quen thuộc và thân thương lắm, nhưng mỗi khi tớ cố gắng nhớ về giọng nói đó, thì tim tớ nhói lên, đau lắm, ở đây này" - tôi vừa nói vừa siết chặt ngực mình..

Chắc chắn là tôi đã quên đi một cái gì đó không phải là không-hề-quan-trọng, mà tệ hơn, nó dường như cực-kì-quan-trọng đối với tôi, tôi không thể cứ như vậy mãi được, làm sao tiếp tục tồn tại với 1 nỗi đau vô hình luôn bấu víu lấy mình như vậy được, dù không phải con người, tôi cũng có toàn bộ cảm xúc của con người mà, thần thánh gì chứ, tôi thấy chẳng khác con người là bao, thật ra thì tôi đã trải qua những gì ở nhân gian??tôi thật sự muốn biết

"Không sao đâu Sica, có tớ ở đây, mọi chuyện sẽ qua thôi, hôm nay mình sẽ ở đây ngủ với cậu, gurl, nhắm mắt lại và nằm xuống đi" - tôi lại không thể cưỡng lại eye-smile của cậu ấy rồi

"Fany àh, may mà tớ có người bạn như cậu".. tôi siết tay Fany và ngoan ngoãn nằm xuống đám mây bây giờ đã chuyển sang màu hồng từ khi Fany vào đây

Fany khẽ quơ tay ra.. một bầu trời đầy sao xuất hiện trước mặt tôi

"Babo, good night girl, have a sweet dream" Fany thì thầm vào tai tôi và đưa tôi vào giấc ngủ...

Yuri's POV:

Đã 4 ngày trôi qua mà cậu vẫn nằm như vậy, không hề mất đi nhưng cũng không cho ai thêm 1 chút hi vọng nào.. cậu muốn nằm như vậy bao lâu nữa, chắc là cậu đã đau lắm, đây có phải là nỗi đau của cậu khi nghe tớ nói những lời nói đó không.. tớ biết lỗi của mình rồi.. Soo Yeon..

Tôi nhìn vào gương mặt thư thiên thần của cậu ấy.. không có một chi tiết nào cho tôi biết là nó đang sống.. đang có cảm xúc.. như những khi cô ấy chìm vào giấc ngủ sâu..

"Dậy mau Soo Yeon, tớ đem dưa leo đến này, cậu không sợ àh, dậy mau"

Tôi lay cánh tay của cô ấy, vẫn im lặng không suy chuyển..

"Soo Yeon ah.. dậy đi mà.."

Lại rơi nữa rồi, nó cứ đều đặn mỗi ngày rơi như một thói wen từ khi tôi không còn nghe được giọng nói của cậu ấy nữa..

"Nhưng cậu đừng lo.. cậu sẽ nghe được giọng nói của tớ mỗi ngày.. cậu nghe mà phải không Soo Yeon.."

Sica's POV:

"YURI" - tôi mở to mắt và hét lên

"hả? Sica? Sao thế??- Fany tỉnh dậy và quay qua tôi ngay lập tức

Nước mắt tôi trào ra, tôi không còn kiềm chế được cảm xúc của mình.. nó cứ tự do đau đớn trong vô thức..

"Fany, tên cô ấy là Yuri, Yuri, người đó là Yuri" - Tôi đã nhớ ra, nhớ ra giọng nói đó, nhớ ra tên người con gái tôi đã gặp trong mơ.

Tae Yeon's POV:

Yuri cuối cùng cũng đã về và ngủ thiếp đi, chắc là mệt lắm rồi, trong lúc ngủ cậu ấy vẫn luôn miệng kêu tên Soo Yeon.. Cả mấy hôm nay cậu ấy chạy ra vào bệnh viện để lo cho cô ấy, tôi không hiểu tại sao Yuri lại không báo cho gia đình Soo Yeon biết, tôi nghĩ họ cũng nên có trách nhiệm trong chuyện này..

Lúc trước tôi đã từng rất ghen tị với hạnh phúc của Yuri và Soo Yeon, vì tôi không có người để yêu và được yêu, tôi luôn cảm thấy cuộc sống của mình không trọn vẹn.. Nhưng bây giờ trước mặt tôi là 1 bi kịch mà chính những người bạn của tôi là vai chính.. yêu rồi để phải đau như thế.. nó bỗng khiến tôi sợ hãi cái thứ gọi là tình yêu.. có lẽ tôi sẽ không mong đợi gì có 1 tình yêu như lúc trước nữa.. chắc là phải chấp nhận cuộc sống không trọn vẹn như thế này mãi cũng được..

Tôi để Yuri ở nhà 1 mình và vào bệnh viện S9 thăm Soo Yeon..

"Soo Young ah, Soo Yeon thế nào rồi??" - tôi đứng trước giường bệnh và hỏi Soo Young đang mệt mỏi ngả lưng trên chiếc ghế gần đó.

"Vẫn vậy thôi, bác sĩ nói có lẽ Soo Yeon phải nằm trên giường bệnh không biết đến khi nào, có thể là 2 hay 3 ngày, mà cũng có thể là 2 hay 3 năm, hoặc là có thể...." - Soo Young dừng lời nói lại, mặt xụ xuống, mà tôi cũng hiểu những từ mà Soo Young không thể nói tiếp, cầu xin thượng đế đừng để cho điều tệ hại ấy xảy ra..

"ừh chúng ta sẽ lo cho Soo Yeon mà, dù là lâu đến cỡ nào, tớ tin cậu ấy sẽ khỏe" - Tôi tìm lời an ủi Soo Young

"Ah, cậu có mang thức ăn tới không đó, tớ đói quá rồi đây"

"Có nè, đúng món cậu thích" - ah tôi không cần an ủi nữa rồi, cái này sẽ giúp cậu ấy lên tinh thần ngay thôi

"Yep Tae Yeon is the best, tớ xuống dưới mua nước lên rồi mình ăn chung hén, cậu ở đây canh chừng Soo Yeon đi" - Soo Young chưa nói hết câu đã phóng nhanh ra cửa, ắt hẳn cậu ấy phải đói lắm rồi, thực thần mà..

Tôi nghĩ về Soo Young và tự cười 1 mình, nhưng quay qua giường bệnh, nụ cười tôi tắt hẳn, Soo Yeon vẫn nằm đó, chỉ còn nghe những tiếng bip của máy điện tâm đồ, tôi còn không nghe được tiếng thở rất nhẹ của cậu ấy..

Mắt tôi đọng đầy nước nhưng không rơi, tôi nắm lấy bàn tay cứng đờ dưới lớp chăn màu trắng..

"Soo Yeon, cậu phải mạnh mẽ lên, hãy giữ vững niềm tin vào tình yêu của mình và đừng buông xuôi như thế, mọi người sẽ luôn bên cậu.."

Fany's POV:

Tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng của Sica, cô ấy đã nhớ ra tên người con gái ấy, nhưng lại không nhớ tại sao mình lại đau như vậy, tôi không thể để Sica tiếp tục như thế, tôi không muốn thấy Sica khóc, phải tìm cách giúp cô ấy, tôi phải đem cô ấy trở về cuộc sống thiên đường như trước kia..

"Fany ah, tớ không thể chịu đựng như vậy nữa, tớ phải làm cái gì đó" - Sica nắm tay tôi và nói

"Không phải mình cậu, mà là chúng ta, tớ sẽ nghĩ ra cách, tớ là ai chứ, Fany Fany Tiffany mà"-tôi cố gắng làm cho cậu ấy dễ chịu hơn

Tôi thật sự rất yêu quý Sica, tôi luôn muốn bên cảnh và bảo vệ cô ấy, nỗi đau từ khi trở về đây của Sica luôn làm tôi khó chịu, nếu không nói là mình cũng có cảm giác đau, Sica ah cảm giác này là gì đây..

Ah, có tin nhắn của Sunny, tôi bảo Sica đợi tôi một chút rồi tôi nhắm mắt lại, lắng nghe lời nói của Sunny

"Ngày mai nhớ đến sớm để hoàn thành nhiệm vụ papa giao cho chúng mình đấy, yeh yeh mai lại được xuống Funny World chơi game rồi hihi, ihza hỏi thăm Soo Yeon giùm tớ, luv u Fany ah, myung myung"

"Sunny àh??" - tôi sắp mở mắt ra thì Sica đã hỏi

"Uàh, mai tụi tớ sẽ xuống dưới đó làm một số chuyện, Sunny rất thích games ở dưới đó, cái mà Daddy cấm trên đây"- Tôi vừa nói vừa cười và chợt tôi nghĩ ra- "Ah này Sica, tại sao mình chậm tiêu vậy chứ, muốn chấm dứt chuyện đang xảy ra thì phải giải quyết từ ngọn nguồn của nó đúng không??

"Ừh thì sao??"-Sica ngơ ngác hỏi

"Trời ơi, thì cậu không gặp thử cô ấy đi, cái người tên Yuri gì đó, chắc chắn giữa 2 người có chuyện chưa chấm dứt được"

"Nhưng .. nhưng làm sao mà gặp.."

"Nếu lên đây thì đã gặp chúng ta, bạn bè ở cõi âm nói dạo này cũng không có ai chết trẻ, vậy chắc chắn cô ấy vẫn còn tồn tại ở dưới đó"

"Chứng minh hay đó Fany àh, nhưng như vậy còn khó gặp cậu ấy hơn, cậu cũng biết luật thượng giới rất nghiêm, không dễ để xuống đó đâu, chưa nói là tiếp xúc với con người nữa"

"Yah, Jessica, cậu coi thường Fany này quá, tớ mà đã đưa ra quyết định rồi.. thì sẽ có cách.. để tớ lo" - Tôi nháy mắt với Sica

Sica àh tớ sẽ tìm mọi cách giúp cậu, nhưng tớ linh cảm dường như tớ sắp làm một điều không đúng.. sẽ vụt mất đi một thứ gì đó.. có thể.. nhưng dù gì đi nữa tớ muốn cậu mãi là thiên thần Ice princess biết cười khi bên cạnh tớ.. như lúc trước...

Chapter 5:

Sica's POV:

Tôi đang đứng ở đầu con đường Earth Way, chỉ cần đi hết con đường đó thì sẽ xuống tới dưới kia, nơi mà đã từng tồn tại một khoảng trống ký ức của tôi. Tôi biết hiện giờ tôi không thể đi qua con đường đó, tôi ngồi xuống bên hồ Earth Lake, nơi có thể truyền lời nhắn xuống thế giới con người

Hôm qua Fany nói là tôi nên gặp.. Yuri.. Yuri?? Không hiểu sao khi nghe cái tên ấy tôi lại cảm thấy ấm lòng mình.. nhưng khi cố gắng nhớ điều gì.. thì nó lại trở nên nhói lòng.. Tôi thật sự rất muốn gặp cô ấy.. nhưng lại cảm thấy sợ một cái gì đó. Yuri, chắc chắn là rất quan trọng đối với tôi. Tôi muốn nhớ ra khuôn mặt của cô ấy, quan hệ giữa tôi và cô ấy, và trái tim này nữa, nó luôn đập nhanh khi nghe giọng nói cô ấy, aizzz.. tôi muốn gặp cô ấy ngay

"Fany ah xong việc chưa?? Về nhanh đi tớ muốn nói chuyện với cậu" - Tôi đặt tay xuống hồ và nhắm mắt mình để gửi lời nhắn cho Fany

"Việc Daddy giao xong rồi, nhưng hiện giờ tớ có việc khác phải làm, đi kiếm mấy bọn Cupid chơi với cậu đi, khi nào xong tớ lên liền" - Fany nhắn lại cho tôi

"Huh Fany đáng ghét, đã biết bọn Cupid nhí nhảnh luôn tránh xa mình mà, lại còn nói vậy nữa, thôi kệ, đi ngủ vậy" - Tôi lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi EarthWay

Tôi đến cánh đồng quen thuộc để tựa lưng mình xuống, nhìn mây của thiên đường, cảm nhận gió của thiên đường, nghe tiếng đàn của thiên đường và.. chờ đợi nghe giọng nói của.. Yuri

"Rồi sẽ gặp thôi, mình sẽ cố gắng tìm hình bóng cậu.. trong mơ"

Fany's POV:

"Haha cậu sẽ ngoan ngoãn đi ngủ thôi công chúa, chẳng có bọn cupid nào dám chơi với cậu đâu Ice princess àh"- Tôi cười thầm rồi quay sang Sunny, cô ấy đang nhìn tôi với đôi mắt cún con và lại sắp làm aegyo.

"Fany Fany Tiffany ah"

"Okie okie tớ cho cậu 3 tiếng đi chơi games, tớ cũng còn có chuyện phải làm, nhưng nhớ khi tớ gọi là về liền đấy, tớ không muốn bị phạt chỉ vì tội ham chơi của cậu đâu"

"Yeh okie mà, tớ sẽ tranh thủ chơi hết 3 tiếng luôn, hihi, gặp sau, vậy nha, bb cậu, yêu yêu" - Sunny nháy mắt một cái rồi mất dạng luôn sau khu Funny World

Trước khi xuống đây. tôi đã dùng sự quen biết của mình để trao đổi được 1 số thông tin liên quan đến Sica. Và đúng thật kỳ lạ, Jung Soo Yeon, thể xác ở thế giới này của Sica vẫn còn, nếu Sica đã về thượng giới thì không lý nào Jung Soo Yeon lại còn sống, nhưng hình như là không phải hoàn toàn sống, mà chỉ có trái tim là còn đập, tôi phải đến bệnh viện đang giữ thể xác đó để kiểm tra việc này thôi.

Tôi là thiên thần nên khi xuống đây tôi phải tránh tiếp xúc với con người, nếu họ có nhìn thấy và nói chuyện với tôi thì tôi sẽ phải làm họ quên tôi ngay và như tôi chưa hề tồn tại ở thế giới này.Tôi đi taxi đến bệnh viện và khi xuống xe, tôi làm cho tài xế quên là đã chở tôi, vậy là tôi không cần phải trả tiền, thiên thần mà

Tôi đã hỏi y tá phòng của bệnh nhân Jung Soo Yeon..

"uhm.. phòng 405.. khu C.. lên lầu.. rẽ trái" - Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm tờ giấy cô y tá đưa cho tôi và..

<..bang.>

Choáng váng, khi tôi ổn định lại tinh thần thì thấy mình đang ngồi bệt dưới đất, aiz, đụng trúng ai rồi, phải xin lỗi rồi làm người đó quên tôi ngay thôi, nhưng..

"Ah, xin lỗi xin lỗi mình hơi vội" - Giọng con gái phát ra đối diện tôi

Tôi ngước lên và thấy mình vừa đụng trúng một cô gái, cô ấy không cao lắm, tóc ngắn hơn tôi 1 chút nhưng xoăn nhẹ, khuôn mặt nhỏ xinh và làn da trắng mịn như trẻ con, tôi đã bị cô ấy thu hút rồi thì phải..

Tae's POV:

"Ah, xin lỗi xin lỗi, do mình hơi vội nên ..." - Tôi vừa nói vừa nhìn xem vừa đụng trúng ai, thì gặp ngay ánh mắt của một cô gái đang nhìn tôi chằm chằm

"Bạn ơi, xin lỗi nhé, bạn có.. có sao không??" - Tôi hỏi vì thấy cô ấy ngây người ra, chắc là bị đau chỗ nào rồi, hux Tae Yeon àh mày thật là, đi đứng không nhìn trước ngó sau gì cả.

"Àh.. ùh.. mình.. không sao" - Cô ấy lắp bắp trả lời, tôi nhướng mày không tin vì cô ấy có những biểu hiện.. không bình thường cho lắm:-s

"Oh no, đừng nhìn mình như vậy, mình không sao mà, chỉ là hơi giật mình thôi" - Cô ấy cười và nói.

Chắc là cô ấy bình tĩnh lại rồi, làm mình sợ theo, aw, mà nụ cười của cô ấy, oh mo, dễ thương chết người ấy chứ, mắt kìa, đôi mắt ấy biết cười, tới lượt tôi ngây người ra rồi..

"Cậu cũng okie phải không?" - Cô gái đó vừa nói vừa quơ quơ tay trước mặt tôi

Ôi trời Tae Yeon mày làm cái gì vậy chứ, tôi nghĩ và lắc nhẹ đầu mình

"Ừh ừh mình không sao, àh mà cậu tên gì thế??" - ôi không, tại sao tôi lại hỏi tên cô gái đó chứ, chỉ vô tình đụng trúng thôi mà , thôi kệ sẵn làm quen luôn vậy:D

"Mình là Tiffany, gọi mình là Fany cũng được, còn cậu?" ..

aw, cô ấy lại cười nữa rồi, tôi muốn nhìn nụ cười của cô ấy mãi thôi

"Fany.. uhm mình tên là Tae..Tae.."

"Cậu ngồi ở đó làm gì vậy hả, tớ đói sắp chết rồi nè, đứng dậy mau, lần này mình sẽ đi mua với cậu" - Soo Young hét lên và nắm tay tôi kéo đi

"Tớ hỏi cậu làm gì mới đúng, không thấy tớ đang nói chuyện với người khác àh?? - Tôi vừa nói vừa kéo tay mình lại, rồi quay qua cô gái ấy

Ơ, đâu mất rồi, cô ấy vừa ngồi đây với tôi mà, kì lạ thật

"Có ai đâu, lúc nãy tớ thấy cậu ngồi 1 mình mà, cậu mơ giữa ban ngày àh?? Thôi mặc kệ bệnh tự kỉ của cậu, đi mua đồ ăn mau" - Lần nay Soo Young lại lôi tôi đi, nhưng tôi không có lí do kháng cự nữa, và cũng bận phải suy nghĩ về cô gái vừa nãy

Rõ ràng là mình đã đụng trúng cô gái đó mà, người mình còn ê ẩm này.. àh mình còn nhớ cả tên cô ấy nữa.. hình như là.. Tif.. Tiffany thì phải..

"Có thật là lúc nãy câu chỉ nhìn thấy mình tớ ngồi ở cầu thang thôi àh??" - Tôi hỏi lại Soo Young

"Tae Yeon àh hôm nay cậu ăn phải cái gì vậy?? đã nói là khi đến đó tớ chỉ thấy mỗi cậu thôi, mà cậu chắc là mình không bị sao đó chứ??" Soo Young hỏi rồi để tay lên trán tôi

"Yah, dẹp trò này đi Soo Young, tớ vẫn bình thường"

"Vậy thôi tớ ăn tiếp đây"

Haizz, không lẽ đầu óc tôi có vấn đề thật sao.. tôi thấy mình bình thường mà... ở đây là bệnh viện.. ax không lẽ.. Trời ơi Tae Yeon.. không lẽ mày gặp ma giữa ban ngày sao... hux

"Này Tae Yeon sao thế, không ăn àh, tớ ăn luôn nhé"

"Tùy cậu" - tôi trả lời rồi gục đầu xuống bàn

"Không thể nào, không thể nào như thế được, cô ấy xinh thế cơ mà.. không phải ma đâu..."

Miệng tôi cứ lầm bầm như vậy suốt.. và Soo Young thì vẫn.. tiếp tục ăn T_T

Chapter 6

Fany's POV:

"Hú hồn, may mà mình biến đi kịp, không thì lại rắc rối nữa, ôi thiên thần mà cứ phải trốn chui trốn nhủi thế này. Ah mà tại sao mình lại nói tên cho cô ấy biết nhỉ , cũng chưa kịp xóa ký ức cô ấy nữa, vậy là cô ấy là người duy nhất biết mình tồn tại sao?, mà cô ấy tên gì nhỉ.. Te..Te..?? hahaha" - Tôi nghĩ thầm và khi nhớ ra tên cô ấy.. tôi không thể nhịn cười, tên ngộ ngộ mà cũng dễ thương ghê.

"Đến rồi, phòng này thì phải" - Tôi đứng trước cửa phòng 405 nhưng không vào vội, tôi nhìn qua cửa sổ xem có ai không rồi mới bước vào..

"Jessica" - Tôi thốt lên khi thấy hình dáng người Sica nằm im lìm trên giường bệnh, dù biết đó chỉ là thể xác cùa Sica thôi nhưng tôi cũng không khỏi chạnh lòng khi nhìn hình dáng Sica của tôi đang nằm bất động không hồn

"Vậy là Jung Soo Yeon thật sự vẫn chưa chết!" - Tôi nghĩ thầm và đến bên giường, vuốt nhẹ mái tóc nâu quen thuộc đó

<kéttt...>

Tôi không nghĩ là có người vào lúc này, tôi không được để ai đó thấy tôi ở đây.. và tôi đã dùng phép để ẩn mình..

"Soo Young ah??Cậu đâu rồi??" - 1 cô gái tóc đen xõa dài đến lưng, đội nón lưỡi trai có hình chuột Mickey đi vào

Cô ấy tiến đến chiếc giường Soo Yeon đang nằm.. trò chuyện rất lâu.. tôi không nghĩ là Sica có thể nghe những gì cô ấy nói. Tôi ngồi đó và quan sát trong nhiều giờ..

Cô ấy nhìn Soo Yeon trìu mến.. nhẹ nhàng dùng tay chạm vào khuôn mặt vô cảm và nói

"Soo Yeon ah, 1 ngày không gặp tớ chắc cậu nhớ lắm, mình cũng nhớ cậu phát điên lên này"

Rồi cô ấy kễ mọi chuyện hôm nay của mình cho Soo Yeon nghe, hát và tâm sự như thể là Soo Yeon đang nằm trên chiếc giường ấy có thể nghe mọi thứ, như thể Soo Yeon chỉ nhắm mắt lại để có thể lắng nghe cô ấy nhiều hơn thôi..

Sau hàng giờ cười nói, tôi ngạc nhiên khi thấy cô ấy im lặng đi.. khẽ khàng gọi tên Soo Yeon mà không có 1 lời nào đáp trả.. mắt cô gái đó thất thần như tìm kiếm gì đó.. rồi tự tay lau những giọt lệ vương trên mặt mình.. rồi cô ấy lại cười.. trong nước mắt.. con người.. đây là tình cảm của con người đó sao?? Kìm nén đau thương để cười dù nước mắt rơi.. lúc này đây.. nhìn rõ khuôn mặt cô gái ấy.. 1 vẻ đẹp với nỗi buồn không thể vơi

Dù không muốn thế nhưng... qua ánh mắt, cử chỉ và lời nói.. tôi biết cô gái này đặt rất nhiều tình cảm cho Soo Yeon cũng là.. Sica!. Tôi cảm thấy trong lòng mình có chút gì đó nhói lên khi nhận ra điều ấy, nhưng bên cạnh đó, tôi không khỏi cảm động trước 1 tình yêu ngọt ngào và vững tâm như vậy.. nếu như tôi không lầm.. thì có lẽ cô gái này.. chính là Yuri.

Uhm.. đã đến giờ tôi đi gặp Sunny để quay về rồi..

Tôi quay lại nhìn hình ảnh cô gái đó lần cuối trước khi đi khỏi.. trong lòng tôi đã nhận ra một điều.. Tôi hiểu điều đó là gì..

...

Tôi về đến thiên đường nhưng không đi gặp Sica, tôi đến tảng đá mình vẫn hay ngồi và ngắm bầu trời đầy sao, ở thiên đường.. các ngôi sao dường như rất gần và lấp lánh hơn bao giờ hết, tôi thích cảm giác nơi đây, đêm tối và ánh sáng le lói của từng ngôi sao, nó như những tia hi vọng vỗ về 1 trái tim thầm giấu kín tình cảm của mình..

Những gì tôi đã thấy hôm nay khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi sẽ phải làm gì đây?? Ích kỷ giữ tình yêu cho riêng mình hay cố gắng giúp cô ấy hạnh phúc?? Rồi tôi sẽ mất gì và nhận được gì? Chẳng lẽ tình cảm thầm lặng của 1 thiên thần như tôi lại không bằng tình cảm sâu đậm của một con người..

Tôi không biết là đã ngồi đây bao lâu, nhưng tôi không quan tâm chuyện đó, nơi này thuộc về tôi, những ngôi sao và những kỷ niệm cùng Sica từ thuở nhỏ, nó luôn mang cho tôi niềm hạnh phúc nhưng bây giờ.. nó khiến tôi đau lòng.. tôi hiểu chính mình.. và tôi hiểu tôi sắp phải làm gì..

Fany ah, tình cảm của mày có thật sự là đã nhiều??

...

Tae Yeon's POV

Tôi nhìn lên bầu trời đêm đầy sao từ cửa sổ phòng bệnh.. tôi thích ngắm những vì sao lấp lánh đó, nó khiến tôi cảm thấy mình không còn cô đơn dù là trong đêm tối, trong cái không gian tĩnh lặng vào buổi đêm nơi đây..

Tôi chắp 2 tay lại và nhắm mắt cầu nguyện cho Soo Yeon..

Từ lúc nhỏ, tôi đã luôn tin là trên kia có 1 thế giới khác, người ta gọi nó là thiên đường, dù tôi đã qua cái tuổi để có thể tin vào những cái chuyện hoang đường, nhưng tôi lại thích tin như thế, ít ra nó cho ta hi vọng vào một nơi nào đó thật sự đẹp đẽ..

Chuyện hoang đường.. ah! Nó làm tôi nhớ đến cô gái mình vô tình đụng phải lúc chiều, tôi thật sư mê mẩn nụ cười của cô gái ấy, cả khuôn mặt ngây ngô lúc cô ấy nhìn tôi nữa, kute thật .. uhm mà sao Soo Young lại không thấy cô ấy nhỉ.. không lẽ cô ấy đi nhanh đến thế.. nụ cười cô ấy lúc nào cũng xuất hiện trong tâm trí tôi.. Tiffany..

"Soo Young, từ chiều đến giờ Tae Yeon bị gì thế, cứ ngơ ngẩn như đang trên mây vậy?" - Tôi nghe tiếng Yuri nhưng tôi không phản ứng gì, tôi bận nhớ đến cô gái kia rồi

"Hông biết nữa, chắc bệnh tự kỉ tái phát, thần kinh rối loạn có chủ đích đó mà, hahaha" - Soo young vừa nói vừa cười ha hả

"Yah, Choi Soo Young" - lần này thì tôi không thể làm ngơ nữa- "Mai đừng hòng có đồ ăn sáng"

"Hông thèm, mai Yuri sẽ nấu cho tớ" - Soo Young nhìn qua Yuri và cười

"Tớ đâu có định làm thế"- Yuri thản nhiên đáp

"Hả, không thể nào, vậy là mai tớ nhịn đói àh, oh Man" - Soo Young bị shock nặng=))

"Cậu nghĩ là Yuri sẽ bán đứng tớ àh, đừng mơ nhé shikshin" - Tôi đắc ý ra mặt

"Huhu Soo Yeon àh coi seobang cùa cậu hùa với Tae Yeon lùn ăn hiếp tớ này"

Soo Young vừa nói xong thì một bầu không khí im lặng và nặng nề xuất hiện, nó làm tôi khó thở.. và tôi khẽ liếc nhìn Yuri, đôi mắt cậu ấy đang rưng rưng

"uhm, tớ xin lỗi, nhưng hôm nay các cậu về nghỉ đi, mình sẽ ở đây với Soo Yeon" - Yuri nói mà chẳng nhìn đến chúng tôi

"Nhưng.." - Soo Young định nói nhưng tôi đã kéo cậu ấy ra khỏi phòng và đóng cửa lại

"Tốt hơn là nên để cậu ấy một mình, mai mốt nhớ suy nghĩ kĩ trước khi nói đó" - Tôi lườm Soo Young và đẩy cậu ấy đi nhanh trên dãy hành lang, và khi đến cầu thang.. tôi đã dừng lại một chút..

Tiffany.. mình muốn gặp lại cô ấy..

Fany's POV:

"Sica, mình có chuyện muốn nói" - cuối cùng tôi cũng đã đến gặp Sica

"Sao giờ này cậu mới tới, hay cậu cũng ham chơi games dưới đó như Sunny" - Sica nói với giọng trách móc

"Ưhm ..hôm nay tớ đã đến thăm.. Soo Yeon, Soo Yeon thật sự vẫn.. chưa chết"

Fany, mày sẽ nói gì tiếp theo đây

"Sao?? Thật àh?? vậy là dưới hạ giới thì tớ vẫn còn sống??

"Ừhm, và có 1 người luôn yêu thương và chăm sóc cậu hằng ngày, luôn bên cạnh và gọi tên cậu dù là trong mơ, luôn trao cho cậu trọn trái tim mình dù rằng cậu đã không còn ý thức được bất cứ điều gì nữa.."

Fany àh mày ngưng lại ngay đi

"Fany.. Chẳng lẽ.. người đó là.."

Tôi không còn cách nào khác, tôi dùng năng lực của mình đề cho Sica thấy những hình ảnh của Yuri bên Soo Yeon..

Sica lấy tay ôm lấy miệng mình, không thốt nên lời.. đôi mắt cô ấy bắt đầu ướt và tràn ra thành dòng.. từng tiếng nấc của Sica như cắt vào trái tim của tôi..

"Cậu không cần phải nói gì cả Sica ah, tớ hiểu rồi, tớ sẽ để cậu gặp Yuri..ngay bây giờ.." - Tôi nói và quay mặt đi, cố giấu những giọt nước mắt cho riêng mình...

Cuối cùng thì tôi cũng đã làm như vậy.. thiên thần.. mày thật sự tốt đó Fany àh.. và mày sẽ mất đi và chẳng còn gì cho mày đâu.. nhưng để Sica hạnh phúc.. có thể điều đó cũng đủ rồi..

Chapter 7:

Fany's POV

Tôi đã giúp Sica trở lại thân xác Jung Soo Yeon sau khi cô ấy ngủ thiếp đi, tôi nghĩ mọi chuyện còn lại Sica có thể giải quyết..

Tôi sợ mình không chịu đựng nổi những ngày sắp tới khi để Sica quay về với Yuri..

Tâm trạng tôi trống rỗng, tôi lê bước chân trên con đường Earth Way dài đằng đẵng mà không để ý rằng mình đã đi đến tận cuối con đường..

"Hạ giới.. con người.. tại sao mình phải đến đây chứ" - Tôi tự cười chính mình

Nhưng tôi vẫn tiếp tục bước, cứ để nỗi buồn trải trên đường qua mỗi bước chân trong đêm khuya..

...Thiên thần.. cũng có lúc không muốn dùng đến đôi cánh cùa mình để bay..

Tae's POV

Đêm nay lạnh thật..

Sau khi tạm biệt Soo Young, tôi chưa muốn về nhà.. mà đi dạo một mình giữa những con đường ở thành phố Seoul.. đèn hoa rực rỡ, dòng người qua lại tấp nập, nó luôn náo nhiệt dù bây giờ đã nửa đêm.

Khi đã chán nhìn các cặp đôi tay trong tay trên phố.. tôi tìm đến cây cầu là một công trình dang dở bị bỏ hoang nên ít ai biết đến, nó gắn liền với những nỗi buồn và sự cô đơn của tôi, nơi vắng vẻ mà tôi nghĩ nó chính là 1 phần thiên đường mà thượng đế chia sẻ cho riêng tôi, aigoo, tôi bật cười với cái suy nghĩ trẻ con ấy.. nhưng cũng đúng là thật lạ vì nơi đây không hề có ai, hoặc là do may mắn vì chẳng có ai mỗi khi tôi đến nhưng nó thật sự làm tôi dễ chịu, nó cách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào bên ngoài..

Mà.. hình như điều may mắn đó không đến với tôi hôm nay

Tôi thấy có một cô gái đang đứng bên thành cầu, dáng vẻ buồn bã nhìn về phía xa xăm nơi những tòa nhà cao ốc còn sáng đèn..

Tôi thở dài và định quay lưng đi thì cô ấy quay mặt lại và tôi đã nhận ra.. đó là cô gái tôi hằng mong muốn gặp.. mà có lẽ cô ấy không thấy tôi

"Ah!! Tiffany" - Tôi vui thầm trong đầu

Tôi định đến gần nói chuyện với vẻ mặt vui mừng nhưng..

Dường như cô ấy có chuyện gì đó.. mái tóc tung bay ngược chiều gió đã để lộ đôi mắt đỏ hoe vẫn còn long lanh phản chiếu ánh đèn vàng và đôi môi khẽ run lên vì một luồng khí lạnh khẽ đi qua, nó khác hẳn với hình ảnh cô gái với đôi mắt cười trong sáng lần đầu tiên tôi gặp..

Lúc này đây cô ấy thật sự giống như là.. một thiên thần..?? thiên thần của nỗi buồn sao:!!

Tôi nghe tim mình đập mỗi lúc một nhanh.. tôi thật sự muốn chạy đến và ôm cô gái đó vào lòng.. tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa.. tôi thật sự xao động vì cô ấy..Tiffany ah

Fany's POV:

Dừng lại nơi cây cầu hoang, từng làn gió mạnh thổi qua làm khô những giọt nước mắt tôi đang kìm nén không muốn rơi, nó làm tôi cảm thấy đỡ hơn được ít nhiều

Tôi nhìn vào 1 điểm vô định dưới đường phố, đêm nay gió lạnh, nhưng vẫn không lạnh bằng tim tôi lúc này.. tôi không nghĩ là chính mình lại quyết định giúp Sica đến với người khác..

Tôi muốn Sica hạnh phúc, tôi không muốn mình là một thiên thần ích kỷ, nhưng dù là thiên thần, tôi vẫn không thể ngăn được cảm xúc của mình..

Lạnh.. tôi thật sự đã cảm thấy lạnh.. cả bên ngoài lẫn trong tâm..

Ơ..

Đột nhiên tôi cảm nhận được một làn hơi ấm.. một vòng tay ai đó đang siết qua vai tôi

Tôi giật mình quay đầu lại nhìn. Tôi là một thiên thần, không thể để ai đó thấy..

"Ở đây lạnh lắm, cậu không thấy lạnh sao??" - giọng nói đó cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi

"Cậu là.. Te..Te!" - Tôi bất ngờ vì sự xuất hiện cùa cô ấy..khuôn mặt xinh đẹp ấy..

"Te te?? Không.. tớ là.. Tae Yeon.. hôm đó tớ chưa nói xong thì.. cậu đi đâu mất tiêu" - Cô ấy xụ mặt xuống như một đứa con nít bị đánh mất món đồ chơi mình yêu thích

Tôi bối rối không biết nên giải thích cho cô ấy như thế nào, tôi không thể để cô ấy biết mình là thiên thần, nhưng khi nhìn khuôn mặt cô ấy tôi lại cảm thấy mình có lỗi thế nào ấy

"Không sao đâu, vì bây giờ tớ đã gặp lại cậu, uhm.. tớ có thể nói chuyện với cậu nhiều hơn được không??" - cô ấy hỏi và có chút ngượng ngùng

"uhm.. cũng được, nhưng..." - Tôi thấy hơi ngại khi để cô ấy ôm mình như vậy..

"ah, xin lỗi, tớ.. chỉ là.. " - Cô ấy khẽ rút tay về..

"Không" - Tôi nói và quay người lại kéo cô ấy vào lòng mình

Tôi không biết mình đang làm gì, nhưng khi cô ấy rụt tay về, tôi cảm thấy hụt hẫng, tôi không muốn thoát khỏi cái hơi ấm đó.. như một phản xạ của một con người sắp chết đuối không muốn vứt bỏ cái phao vô tình đến với mình, tôi không muốn cái cảm giác cô đơn lạnh lẽo đó nữa, tôi cần được sưởi ấm, hơi ấm từ con người...

"Một chút nữa thôi, được không?" - tôi thì thầm vào tai cô ấy

Tôi siết cô ấy chặt hơn, và khi người ta tìm được hơi ấm, mọi nỗi đau kìm nén như vỡ òa, một thiên thần khóc thành tiếng trên vai một con người mới chỉ lần thứ hai gặp mặt.. nhưng tôi không quan tâm, tôi cứ khóc.. thế thôi..

Tae Yeon's POV

"Không" - Fany kéo tôi vào lòng

Cậu ấy ôm tôi.. đây có phải giấc mơ?? Tôi thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như thế..

Cậu ấy khóc.. khóc trên đôi vai nhỏ bé của tôi

Từng tiếng nấc của cậu ấy.. dù tôi chẳng biết là vì sao.. nhưng tôi chắc hẳn cậu ấy phải đau lắm.. nó cũng khiến lòng tôi nhói lên khe khẽ.. lúc này tôi chỉ muốn có thể san sẻ nỗi đau với cậu ấy.. và việc duy nhất tôi có thể làm là.. ôm cậu ấy với tất cả yêu thương của mình.. không muốn để cậu ấy chạy mất lần nữa

Tớ nhận ra mình đã yêu cậu.. dù chỉ là lần thứ hai gặp gỡ.. tớ muốn thơi gian ngừng lại ở giây phút này.. ở trong vòng tay của cậu.. như bây giờ..

...

Yuri's POV:

Đêm nay chỉ có tôi ở lại với Soo Yeon..

Giờ đã là 1h sáng.. tôi không chợp mắt ngủ được..

Cuộc sống của tôi thay đổi từ khi không còn được nghe tiếng cười cùa Soo Yeon

Tôi luôn nhớ đến những kỷ niệm của mình với cậu ấy..

Nó qua nhanh như một giấc mơ...

Nhưng đối diện với sự thật thì..

Tôi thở dài và đến bên giường cô ấy đang nằm..

"Có lẽ sẽ là một thời gian dài, cũng có thể là rất dài.. nhưng có dài đến khi nào, tớ vẫn đợi, sẽ chẳng có gì thay đổi được tớ nữa Soo Yeon ah"..

Sica's POV:

"Đây là.."

Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên chiếc giường trắng.. trong một căn phòng nhỏ

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.. ở đây.. không phải là thiên đường..

*Flash back*

Đó là tôi??

Tôi nhìn vào vòng tròn Backlook cùa Fany, tôi thấy hình ảnh của chính mình, đang nằm bất động trên giường bệnh..

Rồi hình ảnh 1 cô gái hằng ngày vào chăm sóc thể xác của tôi, nói cười và rơi nước mắt vì cái thể xác ấy.. nó làm tim tôi run lên.. mắt tôi bắt đầu ướt, tôi nấc lên từng hồi.. tôi đã quên con người này sao...

"Cậu không cần phải nói gì cả Sica ah, tớ hiểu rồi.."

Tôi chỉ còn nghe được câu nói đó từ Fany.. trước mắt tôi chỉ toàn là hình ảnh của Yuri.. người con gái đó.. cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra khuôn mặt của Yuri.. tôi muốn nhìn thấy cậu ấy rõ hơn, rõ hơn nữa nhưng không được rồi, nước mắt đã xóa nhòa những hình ảnh trước mắt tôi..

Tim tôi thắt lại, đây chính là Yuri trong khoảng trống kí ức của tôi sao..

Tôi muốn chạm vào khuôn mặt ấy, nắm lấy đôi tay ấy.. tôi muốn.. Yuri..

"..Tớ sẽ để cậu gặp Yuri..ngay bây giờ.."

"Ah!.. Fa.n.." - Tôi bị sốc, Fany đã làm tôi ngất đi..

*End flash back*

Hũm.. Có cái gì đó đang đè lên cánh tay tôi

Tôi nhìn xuống thì thấy.. cô ấy đang gục đầu ngủ trên cánh tay mình

..Yuri...Là.. cậu ấy.. tim tôi đập nhanh thành tiếng khi tôi gọi tên cậu ấy..

"Yuri ah!"

Chapter 8:

Yuri's POV

"Yuri ah!"

Oh, giọng nói ngọt ngào quen thuộc này.. chắc là mình đang mơ.. mình muốn nghe nó nhiều hơn.. mình không muốn thức dậy tí nào

"Yuri" - lại là giọng cùa Soo Yeon

Có ai đó đó đang lay tôi dậy.. aizz.. đã nói tôi muốn mơ mà.. sao lại phá giấc mơ đẹp của người ta chứ..

"Yah chuyện g..ì.." - Tôi giận dữ bật dậy và... "S..S.oo.. Ye..o.n.." - tôi vẫn đang mơ sao..

Soo Yeon đang ngồi đó.. vẫn khuôn mặt ấy.. vẫn đôi mắt ấy.. rất gần tôi..

Chúng tôi nhìn nhau rất lâu.. đến nỗi tôi chẳng buồn chớp mắt.. tôi sợ.. sợ chỉ 1/10s tôi nhắm mắt lại thôi.. giấc mơ này sẽ mất đi.. hình ảnh cậu ấy sẽ lại là một thể xác bất động...

"Đây.. đây là..tha..thật s..ao??"

"Yuri, tớ.. nhớ..cậu.."

Soo Yeon kéo tôi vào vòng tay cậu ấy.. khẽ vuốt khắp mặt tôi.. rồi vội hôn vào đôi môi tôi đang ngỡ ngàng..

Cảm giác này, đôi môi quen thuộc này.. Soo Yeon.. Soo Yeon của tôi.. đã trở về..

Tôi hôn Soo Yeon sâu hơn, nụ hôn càng lúc càng nồng hơn, như muốn đốt cháy mọi trống trải mà khoảng thời gian qua đã vùi lấp cả hai.. không dứt.. tôi không muốn dứt ra đôi môi mềm mại ấy.. tôi đã ngừng thở quá lâu.. nhưng chẳng là gì cả.. chỉ cần cậu ấy.. vị ngọt đã xa cách tôi lâu nay.. Soo Yeon ah.. cảm giác hạnh phúc này dâng thành lệ.. vị mặn dần chiếm toàn bộ vị giác.. cả tôi.. cả cậu ấy.. đang thả mình tự do trong yêu thương mãnh liệt để thõa nỗi nhớ mong bao ngày xa cách..

Sica's POV:

Niềm hạnh phúc này như vỡ òa...

Rót vào đầy tim tôi là những đụng chạm đôi môi nồng ấm của Yuri..

Khoảnh khắc này tôi muốn làm con người mãi mãi.. mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy..

Yuri.. vì cậu tớ có thể vứt bỏ đi đôi cánh thiên thần...

Vứt bỏ đi thiên đường vô vị trống trải tình yêu..

Vứt bỏ đi cả quá khứ và tương lai..

Tớ chỉ cần hiện tại.. giây phút này.. ta bên nhnau...

...

Fany's POV:

"Ow, chói mắt quá"

Ánh mặt trời buổi sớm đã làm tôi tỉnh giấc..

"Oh Man, không lẽ cả đêm qua tôi ngủ ở dưới này sao.. hơ hơ"

Tôi nhìn qua bên cạnh mình thì thấy.. TeTe đang dựa trên vai tôi mà ngủ, vòng tay qua eo tôi và tôi thì quàng tay qua vai cô ấy.. tôi nhớ đến những chuyện tối hôm qua...

"Chết rồi, sao mình lại yếu đuối như thế, để 1 con người an ủi thiên thần như mình àh??, mất mặt quá đi, mà.. cậu ấy cũng có biết mình là thiên thần đâu..haizz"

Tôi suy nghĩ về sự dại dột của mình khi đã gần gũi với một con người đến vậy, tôi bất chợt đẩy cô ấy ra mà quên là cô ấy vẫn còn đang.. ngủ

<ạch>

"Ôi không, Fany mày làm gì vậy, tàn nhẫn quá" - tôi sợ cô ấy tỉnh lại

"#@#$(*%)(*%@2" - cậu ấy nói gì đó, dậy rồi sao??

"Tờ xin lỗi, tớ quên là cậu đang ngủ, tớ chỉ.. "

~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi ngơ người khi nhận ra.. cậu ấy vẫn đang.. ngủ!!!!

"Aigoo, ngủ mà cũng nói nhảm, làm hết hồn àh"

Tôi đỡ cậu ấy dậy.. um.. khuôn mặt này ngủ trông cũng như con nít.. kute thật..

Tôi mãi ngắm cậu ấy mà không biết rằng gương mặt cả hai đứa chỉ đang cách nhau.. vài cm..

"Fany" - Cô ấy thình lình mở mắt ra làm tôi giật mình

Tôi nhanh chóng quay mặt đi và đứng dậy..

"uhm.. chúng mình ngủ ở đây cả đêm qua àh??.." - cậu ấy uể oải hỏi tôi

"Àh..ừh.. chắc tại.. gió.. mát..mát quá..ngủ..quên" - Man ơi con đang lảm nhảm gì vậy chòi

"haha.. cậu nói chuyện kiểu gì thế.. àh mà.. hôm qua hình như có ai đó đã ôm tớ mà khóc nhỉ??

"Ơ.. ùhm.. là tớ.. rồi sao?? cũng tại cậu ôm tớ trước mà"

"Nhưng tớ buông ra rồi.. cậu kéo tớ lại.."

"Tại.. tại vì.. không biết.. phản xạ tự nhiên thôi, đừng đổ lỗi cho tớ"

"Yah, bây giờ cậu không nhận phải không, cậu phải chịu trách nhiệm đi Tiffany"

"Không, Te Te cậu ôm tớ trước, mọi chuyện là do cậu gây ra"

"Tớ nói rồi tớ là Tae Yeon, Kim Tae Yeon, không cần biết, tớ chỉ ôm cậu chút xíu thôi, nhưng cậu đã ôm và khóc trên vai tớ suốt đêm qua, cậu phải đền bù cho tớ"

Hux chuyện gì xảy ra với con đây cha Man ơi

"yeh ok ok, cậu.. muốn gì??" - hux sao 1 thiên thần lại phải xuống nước với cô ấy

"Trời sáng rồi, tớ muốn ăn sáng" - cậu ấy nói ngay như đã chuẩn bị sẵn trong đầu

Chết, mình không thể gặp con người, mình cậu ấy là quá đủ rắc rối rồi, lại còn..

" Um.. cũng được, nhưng với 2 điều kiện" - tôi cố gắng vớt vát 1 chút lợi ích cho mình "một là tớ sẽ cho cậu ăn bất cứ chỗ nào tớ thích, hai là cậu phải để tớ gọi cậu là..TeTe"

"hả.. như..ng. tên tớ.l.là.."

"Không nhưng gì cả, vậy là công bằng lắm rồi, đi thôi, tớ cũng đang đói" - Tôi nói và kéo Te Te đi không cho cậu ấy kịp phản kháng:D

...

"Sao lại mua đồ ra đây ngồi ăn chứ??" - Cậu ấy cằn nhằn trong khi tôi đưa cậu ấy cái hamburger và lon nước ép

"Uhm tại.." - Aizzz nói sao đây, tôi không thể để quá nhiều người thấy tôi nên đã bắt TeTe đến chỗ hoang vắng này, với lại tôi cũng.. không có tiền, mua fast food xong làm họ quên tôi là ok, chứ zô nhà hàng thì.. trước mặt cậu ấy làm sao trà tiền

".. Ah Tiffany, thú nhận hết đi!.. tớ biết hết rồi.."

Ax, TeTe biết rồi àh??, biết tôi là thiên thần sao?? Không thể nào:-s

"Cậu..cậu biết.. gì? - Tôi lo lắng hỏi cậu ấy

"Cậu .. dắt tớ ra nơi vắng vẻ này làm gì hả Fany?? Không lẽ cậu có ý đồ..."

"Oh moh, không không, không phải.. chỉ là.. àh chỉ là tớ muốn ngắm cảnh với cậu.. ở đây đẹp mà, đúng không nè" - Tôi dùng eye smile của mình để quyến rũ cậu ấy tin tôi

Hux tưởng phát hiện ra mình là thiên thần rồi, như vậy thì mình phải xóa ngay kí ức của cậu ấy và..cậu ấy sẽ không nhớ mình là ai nữa.. mình.. không hề muốn điều đó chút nào cả

"Thật không đó??. - cậu ấy lườm tôi- "Uàh ha ở đây vừa đẹp vừa yên tĩnh, cảnh vật yên bình biết bao"

TeTe nói tôi mới để ý, đúng là cảnh vật ở góc công viên này đẹp thật, nó làm tôi nhớ đến Heaven Garden trên thượng giới.. nơi mà tôi và Sica thường đến chơi lúc nhỏ, cậu ấy luôn bắt tôi phải tìm trong khi cậu ấy núp sau mấy gốc cây.. và có lần Sica bị vấp té nữa, khóc rất nhiều, tôi sợ Daddy mắng nên cũng khóc theo..

Tôi mỉm cười vì những ký ức dễ thương ngày trước.. rồi chợt..

"Fany, cậu không sao chứ?? Sao lại khóc nữa?? Cậu đau ở đâu àh??"

"Không, tớ đâu có khóc, tự nhiên.. nó rơi thôi"

"Thôi được rồi, dựa vào vai tớ này, khi nào cậu thật sự muốn nói ra thì hãy nói với tớ, bây giờ nhắm mắt lại và không suy nghĩ gì nữa, hứa nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi Fany ah"

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt dựa vào vai TeTe, nhưng nó lại làm tôi suy nghĩ nhiều hơn..

Mày đang làm gì thế này Fany, trái tim mày đang rỉ máu vì Sica và bây giờ mày dựa dẫm vào sự yêu thương của TeTe.. Mày làm như vậy thật không công bằng cho TeTe chút nào cả, nhưng mày đối với TeTe là cái gì.. cảm giác này thật khó hiều.. mày đau lòng vì Sica nhưng lại thấy ấm áp và muốn ở bên TeTe lúc này.. có lẽ mày không phải là một thiên thần tốt Fany àh.. chấm dứt ngay và đừng để thêm bất cứ ai tổn thương nữa.. một mình mày là đủ lắm rồi..

Tớ xin lỗi TeTe.. có lẽ cậu.. phải quên tớ thôi...

Chapter 9:

Yuri's POV:

"hi Yuri, tối qua cậu ngủ có tốt k..hô"

<Phịch>

Soo Young đẩy cửa bước vào và tôi buông Soo Yeon ra, Soo Young chưa kịp nói hết câu thì đã làm rớt bịch đồ ăn xuống đất, chắc cậu ấy bất ngờ khi thấy Soo Yeon tỉnh lại

"Ahhhhhhhhh.... Soo Yeon ahhhhhhhhhh" - haha xem cậu ấy vui mừng kìa

"um, Yuri, đó là ai vậy!!??!!"

"HẢ!!?"

Nụ cười của tôi tắt hẳn, cả tôi và Soo Youngg đều sốc trước câu hỏi của Soo Yeon..

"Soo Yeon, đó là Soo Young, bạn thân của chúng ta, nhớ không?? Soo Young quậy phá ham ăn đó, cậu không nhớ ah??"

Tôi cố gắng tìm cách để Soo Yeon nhớ ra, trong khi Soo Young thì vẫn đứng hình vì câu hỏi của cậu ấy

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Soo Yeon thì tôi đã hiểu.. sau một tuần bất tỉnh cậu ấy đã không thể nhớ gì ..ngoài tôi.. Tôi không dám nghĩ nếu cậu ấy cũng không thể nhớ tôi thì sẽ thế nào.. có lẽ thượng đế đã không nhẫn tâm với tôi như vậy.. mà.. cũng không hẳn..

"Soo Yeon, cậu có nhớ tớ đã nói gì với cậu không, những lỗi lầm của tớ đã khiến cậu bị như vậy, lần sinh nhật đầu tiên tớ có cậu, lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, cậu chắc sẽ không quên đâu phải không Soo Yeon??" - Tôi linh cảm dường như mọi chuyện không thể quá tốt đẹp

Cậu ấy trâng trâng nhìn tôi, rất lâu và đôi mắt chuyển dần sang màu đỏ

"Không không Soo Yeon, cậu không cần nghĩ gì hết, cậu không phải nhớ gì cả, chỉ cần cậu trở về, chỉ cần vậy thôi, đừng khóc Soo Yeon àh, có tớ ở đây" - tôi ôm chặt Soo Yeon vào lòng

Soo Yeon không trở về 1 cách toàn vẹn..

Có lẽ tôi không nên đòi hỏi quá nhiều ở thượng đế, cái gì cũng phải có cái giá của nó, một cái giá đắt.. tất cả những kỷ niệm, những hồi ức từng ngày đắp xây nên tình yêu của chúng tôi đã không còn trong ký ức của cậu ấy.. nó khiến tôi không thể không đau lòng ..

Sica's POV

Tôi thả lỏng người bất lực trong vòng tay ấm áp của Yuri

Tại sao tôi lại không nhớ gì cả.. tôi là thiên thần mà.. không lẽ đó chính là lí do khiến tôi phải quên đi những kỷ niệm với Yuri sao??...

Tôi biết tôi đã làm Yuri tổn thương, rất nhiều.. nhưng tôi thật sự không thể nhớ gì cả.. tất cả những gì còn lại dành cho Yuri chỉ là ký ức từ trái tim thiên thần muốn ở bên cậu ấy mà thôi..

"Soo Yeon ah.. cậu thật sự làm tớ cảm thấy rất buồn.." - Yuri thì thầm bên tai tôi

"Tớ biết.. tớ đã cố gắng.. tớ xin lỗi nhưng tớ không thể nhớ gì cả.. tớ chỉ biết trái tim này thuộc về cậu thôi.. còn lại thì.. Yuri ah tha lỗi cho tớ"

"Babo, tớ mới là ngườ phải xin lỗi vì chính tớ đã khiến cậu như thế.. tớ có buồn đấy nhưng cái tớ thật sự cần là cậu thôi Soo Yeon ah.. chỉ cần cậu.. chúng ta có thể tạo nên những ký ức đẹp đẽ khác.. chỉ cần cậu không rời xa tớ nữa.."

Tôi thật sự không thể tin mình đã nghe thấy những lời Yuri nói.. con người tôi yêu.. Yuri.. cậu luôn làm trái tim của 1 thiên thần không thể đập đúng nhịp, tại sao tớ lại có thể làm tổn thương một con người như cậu chứ..

Daddy.. con xin lỗi.. có lẽ con không thể rời xa Yuri để trở về thượng giới nữa...

Tae's POV:

Fany đang tựa đầu trên vai tôi. Trước cảnh vật bình yên này.. thời gian như ngừng trôi.. chỉ còn lá rơi.. gió thoảng và mặt nước khẽ lay động dưới ánh nắng vàng buổi sáng..

Tôi thật sự rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra với Fany.. nhưng tôi cũng không muốn ép cậu ấy trả lời tôi trong lúc này.. cậu ấy đang tổn thương.. cậu ấy cần có một chỗ dựa vững chắc..

Fany ah.. tớ có thể.. là chỗ dựa cho cậu.. bất kì lúc nào

"TeTe ah tớ muốn nói với cậu chuyện này.." - Fany vẫn tựa đầu trên vai tôi và nói

"Sao?? Cậu nói đi"

"Tớ xin lỗi.. nhưng có lẽ đây là lần cuối cậu còn biết tớ là..."

<Oh nuhmoo panjjak panjjak nooneeh booshyuh no no no no no..>

Chuông điện thoại của tôi..

Aigoo ai lại làm phiền tôi trong lúc này chứ, mới sáng ra đã.. không biết Fany định nói gì với mình.. Oh, là số của Soo Young

"Chờ tớ chút" - tôi nói với Fany và cầm điện thoại lên nghe - "Có chuyện gì vậy Soo Young, lại không có đồ ăn àh??" - tôi chán nản khi bị thực thần phá hỏng bầu không khí này

"Tae.. Tae Yeon ah, Soo Yeon đã.. đã.. tỉnh lại rồi"

"Hả? Cái gì?? Cậu nói thật àh??" - Tôi đứng phắt dậy và chưa tin hẳn được lời của Soo Young mà không nhớ là Fany đang tựa trên vai mình và đã làm Fany mất đà ngã xuống ghế..

"Ok tớ đến ngay" - Tôi nói nhanh với Soo Young và ngồi xuống đỡ Fany dậy

"Hux có chuyện gì vậy TeTe.. định trả thù tớ chuyện hồi sáng àh??" - Fany trách tôi vì đã làm cậu ấy ngã

"yeh Fany ah thượng đế không bỏ mặc chúng tớ, tớ vừa nhận được tin vui, đến bệnh viện với tớ mau" - Tôi không muốn để cậu ấy một mình..Tôi mặc kệ cái mặt ngây ngô của Fany và kéo cậu ấy chạy đến bệnh viện nhanh nhất có thể..

Ờ bệnh viện..

Fany's POV:

Aiz lại chưa thể xóa kí ức của TeTe, nhưng nó lại làm tôi có một chút vui..

Đây là bệnh viện S9.. tôi có chút nghi ngại.. và khi cậu ấy kéo tôi đến trước cửa phòng 405 thì tôi đã ngờ ra mọi chuyện..chẳng lẽ.. tôi không định vào nhưng đã quá trễ, cánh cửa đã mở ra và tôi bị kéo vào trong

"Soo Yeon ah cậu tỉnh rồi àh?" - Câu nói của TeTe vang lên đã khẳng định suy nghĩ của tôi

Trùng hợp đến như vậy sao??..

Và đúng như tôi nghĩ.. trước mặt tôi.. Sica..không.. Soo Yeon đang khỏe mạnh bên vòng tay của Yuri..

"F..Fany??" - Soo Yeon nhìn và gọi tên tôi

Tôi phải làm sao đây.. tôi thật sự chưa sẵn sàng để gặp cậu ấy.. lại bên Yuri nữa chứ.. tiếng gọi của cậu ấy làm tim tôi thắt lại..

Sica's POV

Tại sao Fany lại ở đây?? Cậu ấy muốn làm tôi bất ngờ sao??

Tôi vui mừng chạy đến ôm chầm lấy người bạn thân của mình trong sự ngạc nhiên của mọi người.

"Fany ah, cậu đây rồi, cám ơn cậu vì đã.."

"Xin lỗi, nhưng hình như đây là lần đầu tiên mình gặp bạn" - cậu ấy nói và gỡ tay tôi ra khỏi cậu ấy, quay lưng bỏ đi không để tôi nói thêm bất cứ điều gì, tôi chỉ kịp nhìn thấy mắt cậu ấy long lanh nước...

Bỗng nhiên căn phòng im bặt trong vài giây.. dường như mọi người.. và cả tôi đều chưa nhận thức được chuyện gì đã xảy ra...

Đó chính là Fany, dù có thành tro bụi mình cũng nhận ra cậu ấy.. tại sao cậu lại làm như vậy..

"Fany ah" - cô gái vừa vào với Fany lúc nãy vụt chạy theo cậu ấy..

Tôi.. tôi thật sự chẳng biết làm gì.. chỉ đứng chôn chân tại đó nhìn bóng cô gái chạy theo Fany cho đến khi khuất bóng..

"Fany.. thật sự là tớ đã làm sai chuyện gì??!!?.."

Chapter 10

Tae's POV

Fany.. mình phải đuổi kịp cậu ấy.. nhất định không để cậu ấy đi như vậy.. tôi cố gắng chạy thật nhanh theo bóng của Fany..

"Fany ah.. đợi tớ.. aw.."

Tôi vấp té khi vừa chạy xa khỏi bệnh viện 1 quãng.. chảy máu rồi..tôi muốn khóc..

Không phải vì đau.. mà vì tôi biết đã không thể đuổi kịp cậu ấy rồi.. đã để vụt mất cậu ấy lần nữa.. tôi sợ cái cảm giác này ghê gớm.. tôi cuối đầu buông xuôi với chính mình.. Fany..

~~~~~~~~~~

"TeTe trẻ con, té có chút xíu mà đã mít ướt rồi"

Ơ giọng nói này.. tôi ngẩng đầu lên thì thấy..

"Fany ah" - lúc nãy chỉ rưng rưng thôi, h thì nó rơi rồi.. rơi vì hạnh phúc

"Ơ, đừng khóc, cậu đau lắm hả.. tớ.. tớ không biết cậu chạy theo sau" - Fany nói với vẻ mặt ân hận và ngồi xuống bên tôi.. chỉ chờ có vậy.. tôi ôm chặt lấy cậu ấy..

"Đừng bỏ tớ, tớ luôn muốn cái cảm giác có cậu bên cạnh Fany ah.." - Tôi muốn Fany hiểu trái tim của mình.. dù tôi biết tình cảm này đến quá nhanh.. đến tôi còn chẳng kịp nhận ra.. thì làm sao cậu ấy có thể chấp nhận...

"Tớ hiểu TeTe àh, tớ sẽ không trốn chạy nữa.."

Fany's POV

"Tớ hiểu TeTe àh, tớ sẽ không trốn chạy nữa.."

Ít ra thì tớ sẽ không lừa dối tình cảm của mình.. và không làm thêm bất cứ ai tổn thương nữa.. nhất là.. cậu.. - tôi nghĩ mà không muốn nói ra..

Phải, tôi vẫn dành tình cảm của mình cho Sica, nhưng lại không muốn bỏ mặc TeTe.. đầu óc tôi giờ rối tung.. chẳng biết được nhịp tim nào có thể đập bình thường.. trước Soo Yeon.. và TeTe..

Tôi không nghĩ là mình quay lại khi TeTe vấp ngã.. nó lại như một phản xạ như cái đêm trên cây cầu hoang.. bên TeTe.. tôi hoàn toàn không làm chủ được bản thân của mình.. điều đó chưa từng xảy ra với một thiên thần.. ít nhất là với tôi.. điều đó làm tôi không muốn TeTe mất đi hình ảnh của tôi trong tâm trí cô ấy..

...một sự ích kỉ của thiên thần...

"Nào, đứng dậy, tớ dìu cậu" - tôi nói với TeTe, chúng tôi không thể tiếp tục ngồi ở đây như vậy

"Nhưng.. chúng ta đi đâu??" - TeTe hỏi tôi với đôi mắt vẫn chưa khô hẳn

"Đến nơi tớ có thể quên được.. 1 điều gì đó, với lại cậu cũng nên băng vết thương, không thì bị nhiễm trùng mất" - tôi cười với đôi mắt đặc trưng

Tại sao tôi lại cảm thấy lo lắng cho cậu ấy đến vậy..

Tôi thích cái cảm giác này.. nỗi đau đối với Sica không thể tàn phá tim tôi khi tôi bên cạnh nhóc TeTe, nó dễ chịu một cách lạ lùng..

... đi đến tận cùng của nỗi đau để tìm cho mình một lối thoát mới.. cảm nhận được hạnh phúc trong nỗi đau.. có mấy ai nhận ra....

....

"Ngồi yên ở đây nha"

Tôi để TeTe ngồi trên cái ghế đá trên đường và định chạy đi mua vài thứ, vừa quay đi thì bàn tay TeTe đã nắm chặt vạt áo của tôi

"Aigoo, nhóc con, tớ về liền, tớ hứa mà"

Tôi lại cười, và đương nhiên nhóc TeTe phải bỏ áo tôi ra, nhìn cái mặt cậu ấy lúc này thật.. đáng thương quá.. thôi sẽ đi thật nhanh vậy..

Tae's POV

Fany không bỏ tôi..

Tôi ngồi một mình và nghĩ về cậu ấy.. Fany

Ơ, mà.. từ lúc nào mà Fany lại quen Soo Yeon.. hay là Soo Yeon nhận nhầm người.. không đâu.. mình nghe Soo Yeon gọi tên của Fany mà.. nhưng sao Fany lại.. có chuyện gì giữa 2 cậu ấy sao?? Tôi gọi điện cho Yuri

"Alo, Yuri ah?"

"Tae Yeon, tớ cũng đang định gọi cho cậu đây, cậu đang ở đâu vậy??"

"uhm.. Mình đang đi với Fany, Soo Yeon sao rồi"

"Bác sĩ nói cậu ấy tỉnh dậy đúng là một phép lạ nhưng trường hợp này không phải là không có, nhưng mà.. cậu ấy chẳng nhớ gì nữa ngoại trừ tớ, yêu tớ, kỷ niệm và bạn bè thì cậu ấy đã quên hết.. đó chính là khó khăn của chúng ta Tae Yeon ah.." - Tôi nghe được giọng điệu buồn bã của Yuri..

"Cậu đừng lo lắng quá, Soo Yeon tỉnh lại là mừng lắm rồi, tớ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn mà"

"Ùhm tớ cũng biết vậy, àh mà cô gái đi với cậu là ai thế?? Có phải người đã đụng trúng cậu hôm trước không?? Hình như cô ấy với Soo Yeon có.."

"Đó là lý do tớ gọi cho cậu, nếu như cậu nói Soo Yeon không nhớ gì tại sao nhớ là có quen Fany??"

"Cô ấy tên Fany àh? Chuyện đó tớ cũng.. nhưng tớ chưa muốn hỏi Soo Yeon, không nên hỏi cậu ấy quá nhiều khi cậu ấy vừa tỉnh lại, bây giờ Soo Yeon cũng đang ngủ.. hay cậu hỏi Fany thử"

"Tớ sẽ tìm cơ hội, từ khi gặp lại Fany thấy cậu ấy buồn nhiều lắm, sau chuyện hồi sáng thì tớ nghĩ nó có liên quan đến Soo Yeon.. nhưng Fany quen Soo Yeon hồi nào mà bọn mình không biết chứ.."

"Từ trước tới giờ tớ cũng không nghe Soo Yeon nhắc gì đến cái tên đó.. cho tới sáng nay... haizzz"

"Ừh sẽ tìm hiểu sau vậy, tớ phải cúp máy đây, hỏi thăm Soo Yeon giùm tớ, Bye cậu" - Tôi nói và vội vàng cúp máy vì thấy bóng dáng Fany đang tiến lại, trên tay cầm cái bịch gì đó

"TeTe, đưa chân đây" - Cậu ấy ngồi xuống phía trước tôi và nhẹ nhàng nhấc chân tôi lên

"Đau đó Fany, nhẹ thôi" - hux tôi sợ sát trùng, nó rát lắm

"Không đau đâu, tớ làm mà, chắc chắn ngày mai là nó lành lại như cũ" - Cậu ấy vẫn chú tâm vào cái chân bị thương của tôi, thổi phù phù vào nó cho tôi bớt đau

Cảm giác của tôi lúc này.. chỉ cần có cậu ấy bên cạnh.. chẳng có nỗi đau nào có thể đánh gục tôi.. tự nhiên lại muốn mình té nặng thêm một chút..

"Sao vậy Tete, đau quá đến nỗi.. cười luôn ha?" - cậu ấy ngước lên và thấy tôi đang cười một mình

"Ờ không, không có mau lành như vậy đâu, không chừng còn để lại sẹo thì.." - tôi giả vờ tỏ ra lo lắng để Fany không chú ý đến nụ cười của tôi khi nãy

"Tớ chắc chắn mai sẽ lành hẳn, chẳng để lại dấu vết gì đâu"

Aigoo, cậu ấy làm như tôi là con nít ấy, an ủi kiểu đó con nít cũng không tin, tôi le lưỡi làm trò không tin cậu ấy, nhưng không cho cậu ấy thấy:D

Sau khi băng vết thương của tôi lại, cậu ấy ngồi cạnh tôi và không nói gì.. im lặng.. rất lâu

"Fany, tớ hỏi cậu một chuyện có được không??" - Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí này

"Ùhm, cậu hỏi đi"

"Cậu có quen Soo Yeon.. phải không??" - Tôi không biết là mình có nên hỏi không.. nhưng nó đã được tôi nói ra rồi.. tôi hồi hộp nhìn phản ứng của Fany..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: