Chap 38
Sau khi kì nghỉ hè năm thứ nhất kết thúc, cả hani và junghwa đều suôn sẻ lên năm thứ hai đại học.
Cùng lúc đó vụ án của ông Ahn đã có kết quả, phía cơ quan điều tra đã tìm ra được kẻ viết thư nạc danh tố cáo ông. Đó chinh là kẻ trước kia muốn hối lộ ông để đuọc nhận thầu một dự án, nhưng không trúng thầu nên đã đem lòng oán ghét người phụ trách mở thầu là ông Ahn nên đã trả thù.
Một mặt khác tình cảm của hani và junghwa đã nhờ một câu nói của junghwa mà đơm hoa kết trái, chấm dứt bao nhiêu năm tháng theo tình tình chạy.
Dẫu tất cả đều là những chuyện vui, nhưng hai người trẻ tuôit lần đầu nếm hương vị yêu đương kia lại bắt đầu thấu hiểu bất lợi của yêu xa.
Trước đây khi còn chưa thề hẹn, junghwa luôn cảm thấy hai người ở hai thành phố khác nhau cũng chẳng phải việc gì to tát. Nhưng bây giờ mọi sự đã khác, sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho hani là tình yêu, cuối cùng junghwa cũng đã nếm trải mùi vị của nhớ nhung.
Nhớ chị ấy nhớ cả hơi thở, nhớ nhịp tim người ấy mỗi khi ôm cô vào lòng....tất cả đều không thể bù đắp được qua mấy cuộc điện thoại hay tin nhắn.
Thì ra tình yêu không đơn giản như cô tưởng, có rất nhiều vấn đề cần phải từ từ làm quen, từ từ mò mẫm.
Giữa những cảm xúc lẫn lộn của ngọt ngào và khổ đau như thế, một học kì nữa lại trôi qua...
Tháng 12 cuộc sống dường như bận rộn một cách lạ thường.
Năm ngoái junghwa thi IELTS với điểm số cao được 4.0, năm nay cũng nên thi 6.0 rồi. Với sức học của junghwa thì kì thi này không quá khó, thế là hầu như ngày nào cô cũng phi lên thư viện vùi đầu vào đọc sách, giải đề bận đến chóng cả mặt.
Còn bên này tuy bình thường hani bất chấp lý lẽ, nhưng thấy junghwa bận thế cũng rất biết quan tâm, không những không trách cứ junghwa lơ là cô mà còn dặn dò junghwa học hành cẩn thận chăm chỉ, đừng để mất mặt cô. Nghe lời hani nói, junghwa cười tít mắt.
Cuối cùng kì thi cũng kết thúc. Junghwa cảm thấy lần này mình thi rất tốt. Sau khi thi xong cô quyết định về nhà, bà park đón con gái khuôn mặt vui như tết bà còn chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn chào đón, nhưng trên bàn ăn còn thêm vị khách nữa là Song Sehun. Nhìn kiểu này cô đoán chắc mẹ mình đã quyết tâm gán ghép cô và sehun bằng được, nhưng rất tiếc trái tim cô chỉ có thể trao duy nhất cho một người đó là Ahn Hani.
Junghwa ăn nhanh chóng rồi trở về phòng, nhìn ra bầu trời đã tối, còn có đốm pháo hoa nho nhỏ loé sáng , đêm nay là đêm giáng sinh chắc anh chàng lãng mạng nào đó đốt nên làm bạn gái vui đây mà, không hiểu sao trong đầu cô lại ngân nga ca khúc lonely chirstmas.
"Đang nghĩ gì thế?" Không biết Sehun đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào. Từ sau khi xảy ra vụ kia, dường như Sehun thu liễm đi nhiều, không dám làm ra hành động khác thường nào nữa.
Junghwa ngưng dòng suy nghĩ lắc đầu "không nghĩ gì hết"
Thấy junghwa lảng tránh, sehun cũng không hỏi nữa mà bất ngờ buông một câu
"Em đã bao giờ nghĩ đến việc đi du học chưa?"
Junghwa ngẩn ra, không hiểu tại sao anh ta lại hỏi vậy.
"Nghành thiên văn học trong nước chỉ mới khởi sắc, rất nhiều lĩnh vực còn đang trong giai đoạn tìm tòi phát triển, em học chuyên nghành này mà không ra nc ngoài đào tạo chuyên sâu thì quả là đáng tiếc"
Lòng junghwa xao động trong chốc lát.
Cô phải thừa nhận lúc đầu chọn chuyên ngành này là do xúc động nhất thời, thế nhưng sau ba học kì cô cảm thấy mình rất yêu thích chuyên ngành này. Đúng là tình hình nghành thiên văn học trong nước quả thật không được tốt, có những thuật ngữ chuyên sâu mà đến cả giáo sư cũng không hiểu rõ. Nếu như được học ở nước ngoài có lẽ tốt hơn rất nhiều.
Junghwa bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc, giờ cô và hani cách nhau mấy tiếng tàu hoả mà đã vật vã lắm rồi, nếu chuyển thành máy bay thì đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô lắc đầu, đang định trả lời thì văng vẳng bên tai tiếng nói.
"Merry Christmas" sehun đưa một hộp quà ra trước mặt cô.
Junghwa nhìn chằm chằm hộp quà trong lòng bất giác cười khổ, ngay cả sehun còn nhớ tặng quà cho cô mà tên Hani kia lại chẳng thèm bày tỏ gì.
Nên nói thế nào nhỉ, con người Hani ấy mà, đôi khi cảm thấy rất si tình, đôi khi lại thật vô tâm.
Con người hani lúc nào cũng một lòng một dạ, muốn một năm ba trăm sáu mươi năm ngày đối xử tốt với cô, không hề coi trọng ngày lễ nào, không hề lạnh nhạt hay vồn vã khiến cô cảm thấy cuộc sống có phần hơi nhạt nhẽo.
Dường như hơi thiếu "Cuồng nhiệt" nhỉ ?
Giây phút junghwa nhận lấy hộp quà ấy, trong đầu cô bỗng này ra ý định điên rồ, còn mấy ngày nữa là đến tết dương lịch, nhà trường cho nghỉ ba ngày, cô có nên mua vé tàu hoả đến thành phố gặp Hani không ?
Cái suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu junghwa đã lập tức lớn lên mạnh mẽ, rồi sau đó cô giống như là bị thôi miên cứ thế lên mạng đặt vé tàu hoả, kiếm cớ để ngày tết không về nhà, một thân một mình lên thành phố hani học.
Mãi đến khi còi tàu inh ỏi văng vẳng bên tai, mọi thứ đã chuẩn bị tốt xong xuôi chỉ quên mỗi việc ... cô quên không nói cho Hani biết là mình đến.
Lúc này Hani vừa chơi bóng chuyền xong, toànt thân ướt đẫm mồ hôi chuẩn bị đi tẮm nhận được điện thoại junghwa, ít nhiều cô cũng hơi ngạc nhiên.
Muộn thế này rồi chẳng nhẽ cô nhóc kia nhớ mình sao, trong lòng cô cảm thấy đắc ý, mở miệng đã hỏi luôn " sao vậy e nhớ tôi àh?"
Junghwa không trả lời mà hỏi " tết dương lịch hani có được nghỉ không?"
" nghỉ chứ, ba ngày đó"
"....Hani có dự định gì không?"
"Chơi bóng rồi ngủ thôi" không đúng hình như cô nhóc này có ý khác, hani lập tức ý thức được điều gì đó hỏi "có chuyện gì không? Không thì mai tôi về"
"Không cần đâu, ngày mai hani ra ga đón em nhé"
Hani phát điên rồi, điên vì quá mừng rỡ.
Bình thường mặt cô lúc nào cũng cau có, tối nay gặp ai cũng cười ngốc nghếch, nếu không phải bị nhị soái ngăn lại thì có khi cô đã chạy đến nhà ga ngủ cả đêm ở đấy để chờ ấy chứ.
"Hani chị phải bình tĩnh, bình tĩnh" hyerin nhắc đi nhắc lại từ bình tĩnh.
Hani trợn mắt nhìn cô : "bình tĩnh cái con khỉ, người yêu cô đến đây thì cô còn bình tĩnh được không?"
"Mặc dù e chưa có bà xã nhưng mà nếu tới thật thì..." nụ cười xấu xa hiện lên trên gương mặt soái ca của cô.
Sáng sớm tờ mờ ngày hôm sau junghwa đã đến nhà ga. Mùa đông ở seunl lạnh hơn so với tưởng tựong của cô. Mặc dù đã sớm nghe nói và cũng cẩn thận mặc thêm áo từ trước nhưng vẫn run cầm cập.
Đuang lúc đó cô nhìn thấy Hani nổi bật đứng trong đám người đông đúc...
Không thể không thừa nhận, người con gái này tuy tính cách có hơi thô lỗ, nhưng bẩm sinh đã mang khí chất làm người ta phải chú ý. Mà tên này để tóc dài được time ngắn bây giờ lại quay trở về bộ dáng ngày trước. Tóc được cắt ngắn chuốt keo cẩn thận để lộ ngũ quan sắc nét lại thêm ánh mắt kiêu ngạo bướng bỉnh, dáng người rất cao thon dài, do quanh năm tập luyện hà khắc cơ thể trở nên săn chắc rắn rỏi, nhưng dù sao cô đã quen bộ dáng này hơn chục năm nay nên vẫn là yêu thích Hani như bây giờ, thực sự rất soái, rất đẹp.
Sự xuất hiện của hani giữa đám đông khiến những người bên cạnh như chỉ để làm nền. Cô mặc bộ thể thao nike khoẻ khoắn, chân đi đôi thể thao màu trắng nhìn thực đẹp.
lối ra toàn người là người, junghwa mặc chiếc áo lông dày, xách theo túi hành lý, trông không khác gì quả bóng, bị đẩy tới đẩy lui vất vả lắm mới tới chỗ của hani đứng lúc nãy, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thì đã chẳng thấy đâu cả. Cô hơi tức giận tuy rằng ban đầu là do nhất thời xúc động lao đến đây, thế nhưng từ bé giờ đây là lần đầu tiên cô một mình đi xa thế này, nhìn xung quanh chỉ toàn người lạ lòng cô không khỏi sợ hãi, cô nghểnh lên tìm bóng dáng Hani.
Ở góc nhỏ cách đó không xa, hani quả thực chịu hết nổi. Ban đầu không định trêu junghwa nhưng mà ai biết được cảnh một cô nhóc tròn vo lăn lăn từ trong nhà ga ra lại khiến người ta muốn bắt nạt đến thế. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đến khi nhìn thấy thì lại không đành lòng. Hani đi qua đám đông đến sau lưng junghwa đứng im không nói lời nào.
Mặc dù im lặng nhưng junghwa vẫn cảm nhận thấy có gì đó sau lưng, hơn nữa cảm giác này rất quen thuộc cô quay đầu quả nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đứng rất gần nhau, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hani. Không hiểu sao gương mặt của cô hơi nóng. Muốn mở miệng nói gì đó bỗng đám người ào ra khỏi lối đi, bị người sau đụng phải mất thăng bằng nên ngã nhào vào lòng Hani.
Được người đẹp chủ động nhào vào lòng, hani sung sướng như bay lên mây, cô ôm chặt junghwa vào lòng vẫn không quên bắt nạt người ta
"Park thừa cân, em đừng có vội vã lao vào người tôi như thế chứ"
Vội cái đầu chị ấy, junghwa còn chưa kịp phản kháng thì một đám người khác lại xô vào lần nứa khiến cô lại càng ôm chặt lấy hani.
"Tôi không vội mà sao em lại vội thế". Ngoài miệng ngây ngô nhưng hành vi lại không nghiêm túc, không chỉ nhân cơ hội ôm thật chặt mà còn vuốt ve khuôn mật đỏ lửng của junghwa cười xấu xa.
Bàn tay ấm áp nhẹ chạm vào gò má, khuôn mặt vốn chỉ hơi nóng bây giờ đã hoá thành bùng cháy. Lạ thật ngày trước hani đùa giỡn cô chẳng cảm thấy ngượng ngùng mà bây giờ chỉ mới đụng chạm một chút cô đã đỏ mặt.
Hani cảm thấy thật kì lạ, rất muốn sờ sờ thêm chút xíu, nhưng nghĩ đến là một cảnh sát tương lai có người sẽ nói cô là ảnh hưởng đến xã hội văn minh nên đành buông tay.
"Đi thôi, đi đến khách sạn cất hành lý đã" hani vừa nói vừa cầm lấy hành lý trong tay cô.
"Chị mặc như thế này không thấy lạnh sao" mặc dù là đẹp nhưng chỉ có bộ thể thao với. CÁi thời tiết đóng băng này thì quả thực rất lạnh.
"Lạnh cái gì, mấy hôm trước bọn tôi còn phải chạy 1000m toàn mặc áo cộc tay đây này"
Áo cộc tay? Junghwa dùng mình "biến thái". Não đông cứng nên vận hành chậm chạp, lòng nghĩ gì nói ra luôn. Hani liền quay lại nhìn junghwa chằm chằm.
"Em nói gì?"
Junghwa giật mình không biết trả lời gì.
"Em nói tôi biến thái phải không?"
Junghwa hơi chột dạ "hình như... phải ạh"
"Biến thái chứ gì?" Hani lẩm bẩm rồi bỏ hành lý xuống đất "để tôi cho em biết thế nào mới là biến thái nhé"
Nói xong cô tiến lên, một tay ôm cổ junghwa rồi cúi xuống hôn lên môi junghwa. Cả hai đều như kim chích điện giật. Người junghwa như nhũn ra đáp lại nụ hôn của hani.
Văn minh xã hội cái khỉ mốc, bà đây giải quyết nỗi nhớ tương tư trước đã...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro