Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Mấy tháng nữa trôi qua, chi đoàn khoa thông báo họp cán bộ lớp vì giáo viên chủ nhiệm có việc muốn tuyên bố. Junghwa vốn nghĩ chỉ là buổi họp bình thường, nhưng khi đến họp mới phát hiện mọi chuyện nghiêm trọng hơn cô tưởng nhiều.
Cô giáo chủ nhiệm sa sầm mặt mắng cho tất cả cán bộ lớp một trận, phê bình từng cán bộ vì tội làm việc vô trách nhiệm, bảo rằng trợ giảng rất không hài lòng với tình hình lớp, yêu cầu tất cả chấn chỉnh lại thái độ nếu không sẽ thay đổi lại toàn cán bộ, mà bị mắng nhiều nhất lại là junghwa, cô hoàn toàn không hiẻu sự thể ra sao, đến khi seulgi người cũng làm cán sự trong lớp nhắc nhở cô thì mới ngớ người ra. "junghwa cậu phải cẩn thận với gã wobin kia đấy"
Lúc này junghwa mới hiểu, mấy tháng nay tên wobin không làm phiền cô nữa thì ra hắn đã ghi thù với cô rồi. Seulgi dặn cô phải cẩn thận vì trường đại học vốn là xã hội thu nhỏ, không hề đơn giản như cô tưởng.
Junghwa lặng lẽ gật đầu nhưng trong lòng cực kì khó chịu, không phải bởi gã wobin hãm hại mình mà bởi vì bao nhiêu cán bộ lớp mặc dù không làm sai gì lại cúi đầu chịu tội trước giáo viên chủ nhiệm, ngay chính junghwa định nói lại thì bị khí thế của giáo viên áp bức.
Đây chính là trường đại học cô vẫn mong đợi sao ? Junghwa bỗng cảm thấy hoang mang tột độ.
Chuyện gã wobin xảy ra chưa được bao lâu thì lại xảy ra chuyện khác. Phòng ngủ kí túc bỗng bị mất trộm.
Thực ra đây không phải chuyện gì to tát, mọi người coi như xui xẻo thôi nhưng vấn đề nằm ở chỗ ỷeim lại là cán sự phụ trách thu tiền tài liệu của lớp. 500nghin won vừa thu được một hôm để trong ngăn kéo kí túc đã không cánh mà bay. Vụ việc vừa xảy ra cả lớp lập tức nổi phong ba.
Đại học vốn là xã hội thu nhỏ không giống cấp ba. Đây là nơi thập phương tám hướng đến học, mỗi ngừoi một tính, một điều kiện gia đình khác nhau nên không tránh khỏi lời ra tiếng vào xì xào bàn tán.
Yerim từ lớp học về đã khóc tu tu, junghwa và seulgi túm lại hỏi han mãi mới nghe ra là trong lớp có người nói xấu cô và bảo yerim muốn biển thủ tiền quỹ. Huống hồ cô là học sinh ưu tú từ bé đến nay. junghwa nghe cũng khó chịu thay cho yerim nhưng 500 nghin won cũng không phải là con số nhỏ, không thể bắt cả lớp đóng lại.
Việc này dây dưa đến mấy hôm sau càng ngày lời đồn càng ghê gớm, ngày nào yerim cũng ủ rũ khổ sở. Cho đến ngày thứ tư yerim bất ngờ gọi junghwa và seulgi ra một chỗ nhăn nhó rồi nói giọng lí nhí.
Cô ấy nói không tìm thấy tiền nhưng vẫn phải trả phí mua tài liệu nên muốn ba người cùng phòng mỗi người góp 150nghin won để trả trước.
Vừa nói xong seulgi lập tức nên tiếng "nộp trươc không thành vấn để nhưng nếu vẫn không tìm thấy tiền thì sao?"
"Nhưng không thể để một mình tớ chịu trách nhiệm được, mọi người đều cùng ở chung phòng, hôm đó ai về cuối không đóng cửa thì phải tự biết chứ"
"Nhưng tớ cũng không phải là quên đóng cửa" seulgi lập tức lên tiếng.
Junghwa ngơ ngác chẳng lẽ lại là cô, cô chỉ nhớ lúc cô về gặp Le cô ấy bảo dây mạng của cô ấy hỏng mượn bàn của mình để vào mạng. Điều đó cũng có nghĩa Le cũng không phải là người về phòng cuối cùng. Chẳng nhẽ là cô về cuối cùng thật.
Đúng lúc đó ánh mắt của yerim và seulgi hướng về phía junghwa.
"Tớ không nhớ có phải tớ là người về phòng cuối cùng không...?" Junghwa thành thật đáp.
"Nếu đúng thế tớ sẽ chịu trách nhiệm" junghwa nói xong yerim lập tức ôn hoà hơn, chỉ có seulgi ánh mắt vẫn quái lạ.
Tối đó junghwa gọi điện cho mẹ, bà park lập tức gửi tiền cho con gái 400nghin won, junghwa đưa cả cho yerim nhưng cô không nhận, chỉ lấy 250nghin won và tiền của cô là 250nghin won bù vào, còn seulgi từ đầu đến cuối không bỏ tiền.
Chuyện đó coi như xong nhưng mối quan hệ trong phòng kí túc đã thay đổi một cách đáng kể. Bình thường ba người trừ Le vốn thân nhau, lên lớp ăn cơm đều cùng đi. Nhưng sau khi xảy ra vụ việc đã thay đổi yerim vẫn hí ha hí hửng với junghwa còn seulgi không hề nhiệt tình như trước. Chỉ dính lấy bạn trai dần dần rời xa.
Hơn một tuần sau junghwa ở một mình trong kí túc xá, Le bất chợt trở về chào hỏi cô một câu rồi bắt đầu lên mạng chơi điện tử. Thái độ của Le vẫn thế không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, junghwa cũng quen. Hai ngừoi ai làm việc nấy bỗng Le quay đầu bảo junghwa một câu.
"Ngốc nghếch"
"Hả?" Junghwa ngẩn người không hiểu ý Le
"Ngốc nghếch" Le lại mắng cô một câu nữa.
Mặt junghwa méo xệch yếu ớt hỏi "có chuyện gì vậy?"
Le chán nản lắc đầu "tớ bảo này, sao cậu ngốc thế ha? Người ta nói gì cậu cũng tin là thật hôm đó bị bán đứng còn giúp người ta đếm tiền là sao?"
Junghwa chẳng hiểu cớ sự ra sao, cô ấy nói vậy là có ý gì? Thấy vẻ mặt ngơ ngác của junghwa, Le hết chịu nổi nói thẳng ra luôn
"Hôm đó sau khi cậu về phòng, yerim lại ra ngoài thêm một lần nữa, sau khi cô ta về thì sáng hôm sau tiền bị mất trộm, cậu hiểu ý tớ không hả?"
Le vừa nói xong lại quay ra chơi điện tử, chỉ còn junghwa ngồi đó vẫn sững sờ chưa hoàn hồn. Dần dần trong lòng dấy lên một cảm xúc khó gọi tên
   Yerim .... lừa cô ư?
Junghwa bỗng thấy vô cùng buồn bã, bởi sau khi yerim bảo chính cô là người quên đóng cửa, cô đã áy náy bao nhiêu. Nhất là khi yerim nhất định trả lại cô 150nghin won cô lại càng cảm giác có tội, còn thầm cảm thấy yerim có tình người hơn seulgi nhiều. Giờ đây nghe Le nói cô mới ý thức được tình cảm cô bỏ ra chẳng đáng được một xu, chính cô mới là kẻ chịu thiệt oan uổng.
Tối hôm đó junghwa nằm trên giường cứ chăm chú nhìn lên trần nhà, lâu thật lâu. Hiếm khi cô mất ngủ thế này. Bỗng chốc thấy mình thật thất bại, sống làm người đã hai mươi năm mà chẳng có ai để kể khổ.
Rồi cô bỗng nhớ đến Hani.
Nếu họ không cãi nhau thì giờ có nên nói cho Hani biết không? Với tính cách của hani, hani sẽ chửi thề qua điện thoại và mắng cô quá ngu ngốc, hay tin người, và tất nhiên nếu cô giận, hani sẽ thay đổi thái độ và quay ra dỗ dành cô.
Nghĩ đến vẻ mặt kì cục của hani junghwa trên giường bỗng nhoẻn miệng cười ngốc nghếch. Cô cứ cười mãi đến khi nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.
Đã bốn tháng rồi, bốn tháng hai người không nói chuyện mà chẳng khác gì bốn năm.
Le đang cuộn tròn trong chăn nhắn tin cho Solji bỗng nhận được tin nhắn của junghwa.
"Có thật tớ rất ngốc không?"
Le trợn tròn mắt bấm trả lời.
"Ngốc nghếch đến nỗi khiến lòng người tan nát..."
Junghwa nhìn màn hình hồi lâu rồi cuối cùng đáp trả.
"Ừh"
Rất lâu sau Điện thoại junghwa lại có tin nhắn nhưng lần này rất dài.
"Cậu đừng quá tuyệt vọng, thế gian này trừ bố mẹ cậu thì chẳng ai mãi mãi ở bên cạnh cậu, can tâm tình nguyện trao cho cậu tất cả mọi thứ đâu, chẳng ai phải chịu trách nhiệm đối xử tốt với ai cả, nếu có một người luôn ở bên cậu không oán hờn, không hối hận thì một là kẻ đó muốn lợi dụng cậu, hai là rất rất yêu cậu"
Đọc xong ba chữ cuối tin nhắn đó, junghwa bỗng cảm thấy có thứ gì ẩn hiện trong lồng ngực cứ chực chờ nhảy ra ngoài. Cô không thể kiềm chế nổi bản thân nữa, vội vàng nhảy xuống giường mặc áo ngủ chạy ra ban công.
Đêm khuya vắng đèn đường le lói, bàn tay cầm điện thoại của cô run rẩy, cô rưng rưng tìm kiếm số điện thoại quen thuộc rồi bấm gọi đi. Điện thoại reo rất lâu cuối cùng cũng có người nhấc máy. Không đợi Hani mở miệng junghwa đã nghẹn ngào cất tiếng run run.
"Hani, em rất nhớ chi"....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro