Chap 30
Junghwa thấy sehun đột nhiên nhìn chằm chằm ra phía sau lưng mình thì lấy làm lạ bèn hỏi "sao vậy ?"
Rồi ngoái lại nhìn.
Lúc này cô cũng sững người. Sao lại là Hani?
Cô không tin vào mắt mình được nữa. Khi đưa tay lên dụi vào mắt để nhìn cho rõ hơn thì Hani đã bước tới bên cạnh cô rồi, hani đưa tay ra ôm lấy eo junghwa kéo về phía mình.
Trong khoảnh khắc chung quanh cô tràn ngập hơi thở quen thuộc. Junghwa biết mình không phải đang mơ. "Sao...sao chị lại về?"
"Sao hả tôi không nền về àh? Hani sầm mặt vặn lại.
Junghwa ngẩn ra không biết trả lời thế nào.
Hani cười lạnh "hay phải nói là tôi về không đúng lúc?" Cô nói xong ánh mắt đầy khiêu khích đã hướng về phía người đứng đối diện : Sehun.
Sehun đã tỉnh trí lại sau một hồi kinh ngạc, cảm thấy sau lưng lành lạnh bất giác hiểu ra vài phần. Anh ta thản nhiên mỉm cười. Chìa tay ra nói "chào cô tôi tên là Song Sehun là bạn của junghwa"
Junghwa là tên để cho anh ta gọi là? Hani mặt lạnh hừ một tiếng. "Tôi không hỏi anh, anh giới thiệu làm gì?"
Bàn tay đang chìa ra giữa không trung của sehun thành bỗng chốc cứng đờ.
"Hani chị ăn nhầm thuốc nổ àh? Sao lại nói chuyện thô lỗ thế?" Junghwa không kìm được nhắc nhở.
Hani giận đến tím mặt, trông bà đây giống người ăn phải thuốc nổ ah? Rõ ràng nổi máu ghen, chết tiệt tôi vất vả đi về để em đón tiếp thế này àh?
Cô không nói ra nhưng với vẻ mặt này thì đến cả người không nhanh nhạy như junghwa cũng có thể hiểu được ít nhiều. Nhưng mà cô có cần phải hung dữ với người khác vậy không? Junghwa cười cười vẻ hối lỗi với sehun "thật ngại quá, chị ấy không giỏi ăn nói cho lắm ạh"
"Park thừa cân em muốn chết hả?" Hani lập tức nổi giận nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chị mà còn như vậy nữa thì mau về nhà cho em!" Junghwa cũng không chịu yếu thế, không biết tại sao càng ở bên cái người không biết trời cao đất dày này năng lực phản kháng của cô càng trở nên mạnh mẽ.
"Em!" Hani giận đến suýt nữa thì vung nắm đấm lên, nhưng cô thà tự đánh mình chứ không nỡ đánh cô gái này, thế nên đành cắn răng nín nhịn, không nói gì nữa ánh mắt nhìn cô chờ đợi.
Junghwa không sợ hãi chút nào nhìn thẳng mắt đối phương, cô nghênh đón ánh mắt của Hani.
Hai người cứ đứng trừng mắt nhau không ai chịu nhường ai. Mãi lâu sau sehun đứng bên cạnh hết nhìn nổi, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở. Anh vẫn còn đang không rõ mối quan hệ hai người rốt cuộc là như thế nào? Hai người đứng trước mặt anh đều là hai cô gái vô cùng xinh đẹp, nếu nói ra thì người con gái đằng đằng sát khí kia còn đẹp ngang minh tinh điện ảnh. Nhưng tính cách thì....khiến sehun thoáng rùng mình.
"Junghwa mẹ em vẫn đang đợi em đấy" sehun lên tiếng nhắc nhở junghwa.
Cơn giận vừa mới áp chế được của Hani lại bùng lên, cô siết chặt nắm tay. Junghwa nhìn thấy tình hình không ổn vội vàng giữ tay Hani lại. "Em biết rồi, em lên nhà đây anh về cẩn thận nhé" cô cười cuòi bảo Sehun.
Chân mày sehun hơi nhíu lại "một mình em lên nhà được không? Liệu có vấn đề gì không?" Anh ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn người đứng cạnh cô đầy ẩn ý.
Junghwa sắp khóc đến nơi bao năm rồi chẳng lẽ cô còn chưa hiểu tính Hani ư, nếu sehun còn nói thêm câu nữa e rằng Hani không kiêng nể mà nhào vào mất.
"Không sao, anh cứ đi về đi"
"Được rồi vậy em cẩn thận chút có gì gọi điện cho anh"
"Vâng" junghwa nở nụ cười cứng nhắc lòng bàn tay đang nắm lấy tay Hani giờ ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng đi rồi.
Nhìn xe anh ta chầm chậm rời khỏi mắt, junghwa thở phảo nhẹ nhõm, đang dịnh buông bàn tay Hani ra thì bị cô túm lại.
"Sao vẫn còn lưu luyến àh?" Giọng cô hung hăng nồng mùi dấm chua.
"Chị không thể nói lí lẽ một chút được àh?"
"Tôi nói gì vô lý àh? Ngồi tầu mất mấy tiếng đứng đợi dưới nhà em bao lâu ai nói lí lẽ với tôi đây"
"Tại chị không nói cho em biết đấy chứ"
"Chết tiệt, không phải là tôi muốn cho em một nất ngờ ah?"
Bất ngờ cái đầu chị ấy, junghwa thực sự rất muốn cãi nhau với cô nhưng nghe xong câu này không hiẻu tại sao lại không đành lòng. Cô thở dài "đi thôi"
"Đi đâu?" Giọng hani vẫn còn tức giận.
"Ra bờ sông đi dạo"
"Trời lạnh này còn ra bờ sông di dạo, em có dở hơi không hả?"
"Chị dở hơi thì có!" Jungwa không kìm chế nổi nữa. "Chị cãi nhau với em ở đây sợ người khác không biết quan hệ của chúng ta àh?"
"Biết thì đã sao...?" Hani chợt ngưng bặt gương mặt mới vừa còn nổi giận, bây giờ bỗng nhiên hiện lên vài phần ngạc nhiên và sung sướng "quan hệ của hai ta là thế nào?"
Junghwa hất tay cô ra không trả lời "bớt nói nhảm đi có đi hay không nào?"
"Đi chứ" hani tươi cười rạng rỡ, đừng nói là ra bờ sông dù có lên núi cao xuống biển lửa cũng phải đi tới cùng.
Buổi tối ở bờ sông thực sự rất lạnh, junghwa mới đi dọc triền sông một lát đã phải liên tục hà hơi xoa tay cho ấm, bất chợt chiếc áo khoác mang theo hơi ấm cơ thể Hani phủ lên người cô gói cô lại trong ấm áp khôn cùng.
Junghwa dừng bước xoay người lại nhìn Hani.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn lại Hani sau bao năm tháng. Hani đã cao lên rất nhiều, tóc cũng dài ra , đôi mắt vẫn ngang nghanh như thủa nào y như lần đầu tiên hai người gặp nhau mười mấy năm về trước.
Mặt trời mọc rồi lặn, xuân qua thu đến, thành phố đổi mới, mọi thứ xung quanh đã đổi thay, những người bạn học đến rồi lại đi, chỉ còn duy nhất người này. Mặc dù hơi hung hãn nói năng thô lỗ, hành độg hơi cục cằn nhưng từ đầu đến cuối cô luôn đứng đó , chỉ cần junghwa quay đầu lại là thấy được cô.
"Hani" junghwa khẽ gọi tên cô.
"Sao?" Cô ra vẻ dửng dưng nhưng tim đã nẩy lên một nhịp.
"Em đang nghĩ" cô rũ mắt xuống, ngón tay đan xen vào nhau thắc thỏm "chúng ta có nên thử ở bên nhau xem sao..."
"Em nói gì vậy? Chúng ta đã bao giờ là không bên nhau đâu?" Cô nói rồi không chút do dự nâng khuôn mặt junghwa lên và đặt nụ hôn xuống.... một nụ hôn ngọt ngào làm rung động cả cảnh vật xung quanh......
********
Hyerin cũng trở về thành phố sau hani một ngày. Cô đề nghị hẹn các bạn đi tụ tập. Junghwa cũng đồng ý tham gia. Cũng khoảng hơn chục người. Junghwa dẫn cả Hani theo tuy không học cùng lớp. Junghwa vốn là người không thích hội hè rượu chè nên cũng hợi ít nói. Hyerin thì ngược lại trong quán karaoke cô hát hò liên tục. Thấy junghwa cùng hani ngồi im không chịu tham gia liền đến túm lấy hai người. "Ê cậu cũng phải tham gia chứ"
Cô vừa dứt lời tất cả mọi người đều im lặng quay ra nhìn, không phải bởi vì junghwa mà là người ngồi bên cạnh Cô, kẻ từ hồi cấp một đã nổi danh tai tiếng không ai dám chọc đến.
Bầu không khí bỗng dưng im ắng, khiến junghwa hơi lúng túng. Cô từ chối "hay là thôi đi tớ hát không hay đâu"
Nhưng hyerin thì không chịu buông tha. "Hát karaoke thôi mà, có bắt cậu lên sân khấu đâu, hát một bài thôi"
"Đúng đấy cậu hát đi" các bạn cũ lên tiếng.
Junghwa vẫn cảm thấy rất gượng gạo đang định từ chối thì bỗng thấy có người nhận lấy chiếc mic từ hyerin.
"Được hát bài gì?" Hani thản nhiên nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro