Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Bên đây junghwa vẫn ngây ngô cùng khách ăn cơm. Trên bàn hầu như không có chỗ cho cô xen miệng vào, bởi mẹ cô đang dồn dập hỏi chuyện về sehun.
Hoá ra gia đình sehun đang có ý định về nước định cư.
"Vậy bố mẹ cháu đều về rồi àh?"
"Tạm thời thì chưa ạh, bây giờ đang làm thủ tục và có ý định mua căn hộ ở quê nhà, lần này cháu về chủ yếu theo thầy hướng dẫn tham gia hội thảo nghiên cứu khoa học"
Junghwa bên cạnh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nghe, chợt điện thoại cô đổ chuông. Là Hani gọi đến.
"Con đi nghe điện thoại ạh" cô nói rồi chạy ra ban công.
"Điện thoại gì mà ngay cả cơm cũng không ăn mà đi nghe" bà park lại cằn nhằn.
"Chắc bạn trai gọi tới" sehun nói.
"Nó làm gì mà đã có bạn trai, mới tí tuổi thôi mà, đúng rồi sehun cháu lớn hơn junghwa ba tuổi đã có bạn gái chưa?"
Sehun cười ngượng nghịu "con gái nước ngoài cởi mở quá không phù hợp cháu lắm"
"Phải đấy đàn ông Hàn quốc vẫn nên tìm một cô vợ hàn quốc thì hơn" bà park gật gù nói.
"Gì vậy?" Junghwa nghe điện thoại của hani.
"Chị chợt nhớ ra mình quên hỏi hàng xóm cũ của em là trai hay gái"
Hani ngồi trong phòng đắc chí xoay xoay cuống vé trong tay. Cô đâu có định hỏi han gì, chỉ là trong phòng buồn chán nên muốn nghe giọng của junghwa mà thôi, tiện thể tưởng tượng luôn ra vẻ mặt kinh ngạc của cô vào ngày mai.
Gọi chỉ vì việc này thôi àh? Junghwa hơi nhăn nhó.
"Thế nào có phải nhân lúc chị không có nhà lén lút đi ngoại tình không?" Cô vừa ăn cướp vừa la làng.
Junghwa tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, em còn chưa cho chị là " nội tình" mà chị còn dám nói chuyện "ngoại tình" với em ah? Có biết xấu bổ không hả?
Thấy junghwa không nói lời nào, hani tưởng cô giận vội vàng đổi giọng "em giận àh? Chị chỉ đùa với em thôi ngôi sao bé bỏng ạ" ^.^
Ngôi sao cái đầu chị ấy, junghwa nghiêm mặt nói "về sau cấm chị không được gọi em như thế nữa"
"Vầy gọi là gì?"
"Tuỳ"
"Vậy thì gọi là bà xã nhé" cô tự quyết định luôn
Junghwa hết ý kiến, người này còn có thể mặt dày hơn nữa không nhỉ?
Trong lúc cô đang im lặng sehun bất ngờ đi tới, junghwa sợ hani nghe thấy lại nói linh tinh bèn vội vàng nói "bố em tới rồi, em cúp máy đây"
"Này em cúp máy thử xem" hani còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt máy lần thứ hai trong ngày.
Ngồi trong phòng một mình cô giận đến tím người.
"Anh trở thành bố của em từ lúc nào ấy nhỉ?" Sehun cười nói
Junghwa không ngờ mình nói nhỏ xíu như vậy mà vẫn bị anh nghe thấy, cô bất giác xấu hổ "xin lỗi em chỉ tiện miệng thôi mà"
"Anh có trách em đâu" sehun phá cười.
Junghwa càng lúng túng hơn.
"Bạn trai hả" anh đột nhiên hỏi.
Junghwa ngẩn ra không biết nên trả lời thế nào.
Thấy cô không nói gì sehun cũng không hỏi tới chỉ nói "ngày mai em rảnh không? Anh vừa mới về đây muốn nhờ một người quen dẫn đi loanh quanh"
"Ngày mai à?" Junghwa suy nghĩ rồi lắc đầu. "Em không bận gì cả, anh muốn đi đâu chơi?"
"Anh không biết rõ lắm, em có gợi ý gì không?"
"Quang cảnh nội thành cũng rất đẹp, có thể uống trà ngắm hồ hoặc leo núi lễ phật"
"Được đấy, vậy mai anh đến đón em nhé"
"Vâng" junghwa gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không ngờ sáng hôm sau sehun lại dùng BMW X6 đến đón cô. Năm nay ở trong nước dòng xe này rất nổi tiếng, đi trên đường cực kì oách.
Đỗ xe dưới bãi đỗ chân núi, nơi này đúng địa điểm nổi tiếng trên đỉnh nói còn có thể ngắm mặt trời lặn rất được du khách yêu thích.
Vừa đi vừa ngắm quang cảnh lên đến đỉnh núi cũng xế chiều, mặt trời ngả về tây cả ngọn núi nhuộm sắc hồng chói lợi, cảnh tượng tráng lệ đến nỗi người ta phải rung động.
Sehun đứng từ trên nhìn xuống dưới cảm thán nói "không ngờ thời gian trôi qua thật nhanh lúc anh đi thành phố thật khác bây giờ"
"Đúng vậy" junghwa gật gật đầu lòng cô không khỏi cảm thán. Chớp mắt cô đã không còn là cô bé ngây thơ như ngày nào, ít nhất bây giờ cô cũng đã bắt đầu biết được thế nào là nhớ nhung. Junghwa ngoảnh đầu nhìn ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt sehun không biết sao dường như lại thấy gương mặt của một người khác.
Sehun vốn đang ngắm cảnh chiều tà, chợt cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh quay ra.
Đây chính là cuộc sống, trong một khoảnh khắc không thể lí giải nổi, bạn sẽ vì một người nào đó mà quên cả việc thở.
Trong giây phút đó sehun cảm thấy mình như ngừng thở, đến khi muốn nhìn kĩ lại thì ánh mắt của junghwa đã rời khỏi gương mặt anh ta rồi.
Bị nắng chiều chiếu vào nên ngơ ngẩn rồi sao?
Junghwa cúi đầu cười tự giễu mình thò tay vào túi áo bất giác vuốt ve chiếc điện thoại.
Hani cầm điện thoại di động tức giận đến mức nghiến răng ken két. Đã không mua được vé tàu nhanh lại còn bị muộn đành phải mua vé khác đợi mấy tiếng. Đến nơi còn bị tắc đường kẹt xe, về đến nhà trời cũng tối mất rồi.
Nhưng khi nghĩ lát nữa được gặp junghwa cho cô một niềm vui bất ngờ thì mặt Hani lại tươi cười hớn hở. Nhưng người tính không bằng trời tính, khi cô đang vô cùng đắc ý đứng dưới nhà junghwa móc điện thoại di động ra gọi cho cô thì bỗng phát hiện cô nàng tắt máy.
Sớm không tắt, muộn không tắt mà đúng lúc này lại tắt. Park thừa cân ơi là park thừa cân em chán sống rồi phải k?
Hani nổi cáu nhặt một viên sỏi ném lên cửa sổ phòng cô.
Chỉ nghe thấy bụp một tiếng. Bà park đang dọn phòng cho con gái thò đầu ra mắng "con cái nhà ai mà lại ném đồ vào cửa sổ nhà người khác thế hả? Vô giáo dục"
Nếu bà biết là "con rể tương lai" bà sẽ ném trả hòn sỏi xuống cho kẻ đó vỡ đầu, tiếc là bà k có siêu năng lực đoán trước tương lai. Bà lại đóng cửa sổ lại đi ra khỏi phòng.
Hani núp sau lùm cây thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may vừa nhanh chân trốn được, nếu không bị mẹ vợ tương lai túm được chắc xấu hổ chết mất.
Đúng lúc đó một chiếc BMW màu đen chầm chậm tiến vào khu chung cư, đỗ cách cô một đoạn ngắn.
Hani đang định ra khỏi lùm cây vô tính liếc mắt nhìn sang. Trong khoảnh khắc ấy, bước chân của cô khựng lại, đôi mắt nhìm chằm chằm về phía trước tựa như sắp toé lửa.
Junghwa cảm thấy sống lưng lạnh toát quay đầu lại nhìn theo phản xạ.
"Sao vậy" sehun hỏi.
"Em cảm thấy có sát khí" junghwa thành thật trả lời.
Sehun ngẩn ra suýt nữa phì cười "không ngờ em lại hài hước vậy" anh ta cứ tưởng cô là một cô gái rất nghiêm túc.
Junghwa lắc đầu nghiêm túc nói "em nói thật mà"
Sehun càng lúc càng phát hiện ra cô gái trước mắt mình cực kì đáng yêu, đang định mở miệng đáp cái gì đó thì bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, anh mỉm cười "nghe em nói vậy anh cũng cảm thấy hình như có sát khí thật" lời còn chưa dứt đã thấy "sát khí" hầm hầm bước ra khỏi bóng tối trước mặt, thẳng tiến về phía họ.
P/s mấy bữa nữa mình ra truyện mới mọi người ủng hộ nhé. ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro