Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Tối hôm đó junghwa đưa Hani ra nhà ga.
Hành trình lần này của cô quá vội vã, 10h sáng xuống tàu, 7h tối đã lên tàu ở lại đây có mấy tiếng thật không thấm vào đâu.
Nhưng hani không hề tỏ ra mệt mỏi ngược lại còn cực kì sáng láng vui tươi.
Còn không thể sao? Ở một nơi sặc mùi đàn ông suốt hai tháng trời cuối cùng cũng được trở về gặp người con gái mình ngày đêm mong nhớ một lát. Mà đâu chỉ được gặp còn được ôm , được hôn, được đụng chạm... bằng ấy chuyện tốt đẹp đừng nói chỉ là mấy tiếng dù có 60p, 6s cô cũng cam lòng.
Junnhwa tiễn hani ra ga tàu đang lặng lẽ nằm trên đường ray, chung quanh đông đúc người đi kẻ đến, có người kéo người thân sắp đi xa, có người ôm chặt người yêu sụt sùi khóc lóc, chỉ mỗi hai người bọn họn đứng thẳng đơ chẳng làm gì cả.
Hani đợi mãi không thấy junghwa thổ lộ gì bèn ngang ngược bước tới ôm cô vào lòng.
Nhớ tới chuyện lúc trưa cảm giác muốn đẩy hani ra.
"Chị làm gì thế Hani"
Chút sức lực nhỏ này hani đâu thèm bận tâm, tay cô ôm thật chặt miệng còn trêu đùa lưu manh.
"Tôi sắp đi rồi cho ôm một chút không được sao? Có làm em mang thai đâu mà sợ 😙"
Junghwa đỏ mặt lặng im để cho hani ôm mình, thế là cô nàng càng được nước lấn tới không nói không rằng cúi đầu sán lại "mổ" vào môi junghwa một cái.
Junghwa ngây người sợ hãi nhìn xung quanh, đây đâu phải là nhà nghỉ, trước bàn dân thiên hạ mà cái tên này làm gì vậy.
Cuối cùng cũng đến giờ tàu chạy, hani bước mấy bước quay lại nhìn cô, lên tàu rồi còn vẫy vãy tay.
Junghwa đứng yên tại chỗ, nhiệt độ trên mặt dần dần giảm xuống nhưng trong đầu lại vấn vương muôn ngàn suy nghĩ. Cô nhẹ nhàng vẫy tay lại, nhìn gương mặt dán sau cửa sổ mỗi lúc một xa, trong lòng bỗng nhiên dậy lên cảm giác hụt hẫng lưu luyến chưa từng có bao giờ.
*******
Một học kì qua đi cuối cùng cũng được về nhà. Junghwa vừa về đến liền nhận được cuộc gọi của hyerin, cô bạn khấn phởi khoe rằng chỉ còn một tuần nữa là sẽ được nghỉ hẹn về nhà sẽ cùng nhau xoã.
Hyerin vừa cup điện thoại thì có cuộc gọi đến của Hani.
"Ngôi sao bé bỏng em về đến nhà chưa?" Hani hỏi.
Junghwa hết đỡ nổi cô bắt đầu hối hận vì lúc trước đã gửi ảnh cho cô, khiến cái tên này luôn mồm gọi ngôi sao bé bỏng, gọi là park thừa cân còn dễ nghe hơn.
"Ừh em vừa về đến nơi"
"Shitttt ... tôi còn những một tuần nữa"
"Hani đừng có suốt ngày nói câu đó" junghwa khẽ cau mày nhắc nhở.
"Làm sao,em không thích àh?"
"Ừ"
"Được vậy sau này tôi không nói" đầu dây bên kia hứa.
Junghwa còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy tiếng rống ầm ĩ.
"Con nhóc mẹ kiếp dám nghe lén ta nói chuyện điện thoại àh?"
Junghwa toát mồ hôi hột, giọt nào giọt nấy tong tong.
Hani quay lại lúng túng cười giải thích "ý tôi là chỉ không nói bậy với mình em thôi"
Junghwa "T_T"
Cúp máy rồi junghwa vẫn mang vẻ mặt dở khóc dở cười. Đúng lúc bà park đi vào thấy vẻ mặt của con gái liền hỏi.
"Con nói chuyện với ai thế?"
Junghwa lắp bắp "... hyerin ạh"
"Ừ khi nào con bé về" bà park không nhận ra con gái ấp úng.
"Khoảng một tuần nữa ạh"
"Đúng là học gần nhà vẫn hơn con thấy chưa, con về nhà rõ sớm" bà tỏ ra đắc ý.
"Àh đúng rồi mai rảnh thì đến cửa hàng phụ mẹ, cuối năm bận chết đi được"
"Vâng ạh"
Đã từ lâu cửa hàng của mẹ cô đã từ quán nhỏ mở rộng thành cửa hànng lớn, bà có thể dựa theo yêu cầu khách hàng cắt may đủ kiểu trang phục thời thượng nhất, nổi tiếng nhất vùng còn được đài truyền hình tới phỏng vấn, danh tiếng không hề nhỏ.
Hai hôm sau cô lại tiếp tục ra hộ mẹ, đang giúp mẹ thì chợt nghe thấy tiếng xì xào nhân viên bàn tán.
"Nhìn kìa nhìn kìa, đẹp trai quá"
"Anh ấy vào cửa hàng của chúng ta đó, để tôi để tôi"
Junghwa lúc đó đang bận tính sổ sách, ngẩng đầu thì thấy mấy cô nhân viên trẻ trong cửa hàng ùa ra đón khách vào như ong vỡ tổ. Đứng giữa họ là một chàng trai trẻ, dáng người cao lớn đeo kính gọng đen mặc chiếc áo khoác màu lông chuột cực kì vừa vặn, phối hợp hoàn hảo với áo len cổ chữ V trắng, bên dưới chiếc quần bò côn cùng đôi giầy thể thao, vừa trang nhã vừa hợp mốt.
Người đó vừa bước vào trên mặt nở nụ cười, đĩnh đạc tiến về phía junghwa.
"Anh có cần giúp gì không?" Junghwa hỏi.
Người đó nhìn thẳng vào junghwa, hàm răng trắng bóng đôi mắt sáng ngời, trên người thoang thoảng mùi nước hoa.
"Anh muốn một bộ âu phục"
"Bà chủ không có ở đây, phiền anh để các cô ấy lấy số đo"
"Em lấy cho anh được không?"
Junghwa giật mình "thực xin lỗi em chỉ tới giúp không phải thợ"
"Nhưng nhìn em giống bà chủ lắm"
"Cô ấy là cô chủ nhỏ" một nhân viên nhanh nhảu đáp.
"Anh chỉ muốn em đo giúp, không muốn thợ phụ"
Junghwa nghĩ tôi còn không bằng thợ phụ nữa cơ, nhưng vừa nhìn biết đối phương là kẻ có tiền mẹ cô dặn không được làm mất lòng khách.
"Được rồi, nhưng có đo sai đừng trách em"
"Ok" người đó tươi cười đáp.
May cô cũng là con nhà thợ may, tay nghề không đến nỗi, vừa đo vừa ghi số. Đối phương đứng im dịu dàng nhìn cô.
"Em vẫn đi học àh?"
"Vâng"
"Em học cấp ba?"
"Không, đại học"
"Năm nhất àh trường nào vậy?"
"Anh hỏi làm gì" junghwa cau mày cảnh giác nhìn. Ngươif đó chỉ cười. Lát sau lại hỏi
"Em thích ăn kem không?"
"Dạ" junghwa càng k hiểu
"Vị dâu tây"
Mặt junghwa càng ngơ ngác.
Cuối cùng người đó thở dài buồn bã nói "junghwa em không nhớ anh àh?"
Tình huống bất ngờ, nhân viên cả quán đang chăm chú theo dõi câu chuyện, trước sự mong đợi junghwa thành thật lắc đầu.
Gương mặt đẹp trai thoáng thất vọng "em không nhớ sao? Hồi bé chúng mình vẫn hay chơi với nhau mà"
Junghwa lại tiếp tục lắc đầu vẻ mặt vô tội.
Anh ta rốt cuộc không đợi được nữa bèn nói luôn
"Junghwa anh là jingjing đây"
Jing jing là tên khác chú chó mátcha nhà cô cơ mà. Junghwa suýt nữa thốt ra may mà kìm được.
"Xin lỗi em thực sự quên rồi"
"Junghwa anh là Song sehun đây"
cuối cùng đối phương cũng nhăn nhó nói ra tên mình
Mặc dù hơi lúng túng nhưng cũng không ảnh hường đến cuộc trò chuyện của hai người. Bạn chơi nhau từ nhỏ dù xa cách bao lâu cũng có chung nhiều kỉ niệm khó quên. Hai người trò chuyện một hồi nhanh chóng quen thân trở lại.
Đúng lúc bà park trở về thấy con gái trò chuyện vui vẻ với cậu trai đẹp lấy làm lạ. Hỏi thăm nhận ra đây chính là hàng xóm cũ bà vô cùng mừng rỡ kiểu gì cũng phải mời cơm bằng được. Cuối cùng chàng trai nhận lời cuối tuần đến nhà junghwa ăn cơm theo lời mời bà park. Có vẻ bà park rất thích người này phấn khỏi hồ hởi ra mặt.
Đúng cuối tuần sehun xách quà đến nhà junghwa như đúng hẹn. Lúc ấy junghwa ở trong phòng nghe điện thoại của Hani. Nghe tiếng mẹ gọi cô tiện miệng nói "thôi nhé nhà có khách em ra ngoai đã nhé"
"Khách nào mà em phải tiếp thế" hani hỏi
"Một người hàng xóm cũ"
"Hàng xóm cũ nhà em ngoài tôi ra còn ai nữa nhỉ?" Hani bỗng lẩm bẩm
"Chị đừng nói linh tinh em cúp máy đây"
"Nói linh tinh gì chứ, đừng có cup máy em còn chưa nói là nam hay nữ già hay trẻ đâu nhé" chẳng đợi hani gào xong bên kia đã cúp máy rồi.
"Cái cô nàng này" hani nghiến răng hừ một tiếng lấy vé xe lừa mới mua từ trong túi ra nhìn.
"Chuyến này về trước thời hạn cho em giật mình luôn" hani đắc ý hừ nhẹ trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro