Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Give It Away [Chap 4-1], Yulsic | PG-15

Chap 4 – Cặp đôi hào nhoáng (part 1)

Đối với tôi, Tiffany là một thiên thần!

Vậy mà, trong mắt cậu ta, tôi như một tên quái dị.

Thế quái nào lại có chuyện bất công thế chứ?

Uất ức! Thật là quá uất ức!

Tôi không chịu đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi vui vẻ.

Tôi hòa đồng

Tôi thỉnh thoảng cũng ưu tư nghĩ ngợi nhưng tôi không để bụng.

Đó lại là tính xấu sao???

Tôi chỉ đôi lúc hay quên.

Mấy cái chuyện vụn vặt, mấy chục gương mặt thoáng qua chẳng lẽ cũng cần phải ghi nhớ hả?

Ờ thì, có vài chuyện lớn tôi cũng quên.

Điển hình, những chuyện ở cái tuổi lên 5 tôi không còn nhớ rõ nữa.

Vào những ngày mưa to, nhìn dòng nước gợn trôi trước mặt, tôi thỉnh thoảng có nghĩ về hòn đảo nhỏ, những gia đình nhỏ và cô công chúa nhỏ ngày xưa.

Nhưng tôi không còn nhớ hình dạng và tên gọi của hòn đảo nữa, chỉ là nơi chốn mù mờ xa lắc nào đó ở biển khơi.

Tôi cũng không còn nhớ gương mặt của cô ấy nữa, cả cái tên cũng bị lãng quên.

Cái duy nhất còn đọng lại trong đầu là một đôi mắt thật buồn, mái tóc vàng óng ánh, làn da trắng kỳ lạ cùng hình hài bé nhỏ cô độc đến đáng thương.

Tôi không buồn, không đau khổ, cũng không cảm nhận thấy những tổn thương.

Vì cơ bản, tôi chẳng nhớ được gì nhiều để có thể trải qua những cảm xúc đó.

Chỉ thỉnh thoảng nghĩ ngợi thật nhiều, thì tôi thấy thắc mắc.

Ngày xưa tại sao tôi lại lạc mất cậu?

Tại sao cả đến bóng hình của mẹ tôi cũng không còn, mà qua bao nhiêu năm, xảy ra bao nhiêu biến cố, hình bóng cậu vẫn còn lưu giữ lâu đến thế?

Tại sao cho dù không hề muốn, lúc nào đó bất chợt nhớ về cậu, tôi đều cảm thấy sự lạc lõng cô đơn?

Công chúa nhỏ, cậu ở đâu?

Nói tóm lại, khuyết điểm duy nhất của tôi chỉ là tôi mau quên! Rồi từ cái việc mau quên thì nó dẫn sang nhiều hệ quả khác.

Nhưng mà, bù lại, tôi có quá nhiều ưu điểm: thông minh, sexy, tài trí…

Chỉ vì đôi lúc hay quên, Tiffany lại đánh đồng tôi với hàng kỳ nhân dị thú.

Không thể nào chấp nhận được!

Vì suy cho cùng, nguyên nhân của những chuyện đó, cũng đều tại cậu ta!

Flashback

- Fany à, ngoài đó không an toàn đâu!

- Được mà nội! Con chỉ ra đó nhìn 1 xíu thôi. Đi mà nộiiiiiiiiiiiiiiiiii !

Khủng khiếp! Cái aegyo thiệt là quá sức chịu đựng!

Bà nội đã phân vân rất lâu.

Tuy phong cảnh rất đẹp, chiều cao cũng chỉ chừng 10m, nhưng dù gì đó cũng là một cái dốc đứng, phía dưới lại lởm chởm đầy những đá.

Không phải nói xui, chứ lỡ dại mà trượt chân xuống đó là tiêu! Không què quặt gãy tay gãy chân thì cũng sứt môi vểnh mỏ, tệ hơn nữa là đập đầu vô cục đá nào đó chết tươi hay còn sống thì cũng bét lắm là mất đi trí nhớ.

Trong khi đó thì thiên thần bé bỏng của Yuri cứ liên tục dẹo qua dẹo lại, oặt tới oặt lui cốt chỉ để xin xỏ ra đó thưởng ngoạn phong cảnh, mà cái aegyo nào tung ra cũng dữ dội và đầy tính sát thương.

Bởi vậy bà nội phân vân là phải. Không phải phân vân bình thường nữa mà dần dần nghiêng về dằn xé, cắn rứt gì đó rồi, vì 2 hàng chân mày của bà giờ nhăn tít lại, càng lúc càng có dấu hiệu xích vào nhau và ánh mắt thì đảo tứ phía, trái phải trên dưới, liên tục.

Thế nên trước khi não bà nội có thể bằng cách nào đó bóc da đầu lòi ra, thì Yuri đã giơ tay xung phong như tụi con nít cấp 1 giơ tay xin cô giáo được phát biểu:

- Nội để con dẫn Fany đi cho. Con cột thêm sợi dây ngang bụng nữa là được rồi.

Công nhận, thần trí vốn không thể xem thường đã phát huy ngay từ nhỏ!

Yuri lấy sau xe của Hwang lão gia một sợi dây dài, 1 đầu cột chặt cứng vào 1 cái cây, đầu còn lại quấn mấy vòng quanh bụng, bình thản nắm tay Fany bé nhỏ ra rìa dốc ngắm cảnh.

Ta nói, người tính không bằng trời tính!

Thêm một cái nữa, Tiffany-10-tuổi là chúa hậu đậu trên đời!

Mặc kệ Yuri đã nắm tay chặt thế nào, xem chừng kỹ lưỡng ra sao, Fany vẫn bị gió thổi trượt chân rơi xuống khi đang cố với 1 bông hoa.

Sợi dây dù to vậy mà vẫn không đủ sức đung đưa 2 đứa trẻ.

Bựt!

Âm thanh khô khốc vang lên.

Tim bà nội gần đến ngưỡng ngừng đập.

Hwang lão gia lần đầu tiên trong cuộc đời đạt đến tốc độ 20m/s.

Chỉ bằng 3 cái chớp mắt, ông đã có mặt ở dưới dốc, đặt Tiffany đang nằm trên xanh mặt khóc nức nở qua một bên và bế Yuri đang nằm dưới đầu đầy máu lên, thần tốc vượt lên đầu dốc.

Với 1 tốc độ chóng mặt khác, ông đưa được Yuri lúc này miệng đã bắt đầu phún máu vào bệnh viện trong vòng 3 phút tiếp theo.

Chưa bao giờ chờ đợi lại là điều kinh khủng đến thế!

Bà nội mặt đã chỉ còn 1 màu xám xịt.

Hwang lão gia đi đi lại lại, dậm gõ từng bước hối thúc xuống nền nhà.

Tiffany-10-tuổi-hậu-đậu khóc đến chảy nước mắt qua đường miệng.

Cho đến khi,…

… bà nội thần sắc đã không còn vẻ gì là đang sống nữa.

… Hwang lão gia đay nghiến sắp nát gạch sàn nhà.

… và trước khi nước mắt Tiffany bé bỏng bắt đầu chảy qua đường lỗ tai.

Cửa phòng cấp cứu bật mở!

Yuri bằng cách may mắn nào đó đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần, không què quặt cũng chẳng sứt môi, chỉ bị rụng 1 cái răng và trí nhớ thì hao hụt đi chút đỉnh.

Yuri bị chấn động đầu!

Dẫn theo trí nhớ bị hiệu ứng dây chuyền, cũng chấn động lung lay, bất cứ lúc nào thích cũng có thể bay mất thay vì bám trụ vô vỏ não!

Do đó ký ức cũng bị sứt mẻ ít nhiều.

Mà,

Ai quan tâm chứ?

Yuri đã sống!

End flashback

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: