Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3+4

Chap 3 – Cô gái kỳ lạ

Đừng nghĩ thời gian có thể làm thấu suốt mọi chuyện.

Bởi vì, tôi, Tiffany này, suốt cuộc đời 18 năm vừa qua vẫn không tài nào hiểu nổi Kwon Yuri.

Tôi nhặt được cậu ta vào một ngày nắng cách đây 13 năm. 

Thật khó để nhận ra được ai đó trong khu cảng đông đúc ấy, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần 1 lần lia mắt, tôi đã phát hiện dáng ngồi ủ rũ của cậu ấy. 

Nói đúng ra, là kiệt sức!

Một đứa bé với đôi bàn chân rướm máu, tóc đen, da đen nhẻm đầy bụi (cái làn da mà sau này cậu ấy luôn biện hộ là sexy chocolate), rã rời đến mức chẳng nói nổi 1 câu nào. 

Appa tôi đã bế cậu ta về. 

Ngay từ lần đầu tiên nhìn rõ được tôi, mắt cậu ta đã mở to hết cỡ, cử chỉ quá nhẹ nhàng đối với một đứa bé chỉ mới lên 5. Coi nào, tôi biết từ nhỏ tôi đã rất đẹp, nhưng cậu ta có cần phải kinh ngạc đến thế không? 

Và cũng ngay từ lần đầu tiên nhìn kỹ được mặt cậu ta, tôi đã nghĩ “thật là một đứa trẻ kỳ lạ”. Cho đến nay, vẫn chưa bao giờ tôi nghĩ sai khác đi cả!

Yuri rất thích sữa!

Sẽ chẳng có gì lạ khi cậu ấy là một đứa bé. Cũng sẽ chẳng có gì lạ nếu như Yuri chỉ thích sữa tươi, sữa đậu nành, sữa nguyên chất…..

Nhưng mà…

Cậu ấy thích mọi loại sữa, từ sữa bịch, sữa hộp, sữa đóng gói, sữa chai, sữa lon, sữa đủ mùi vị cho đến…sữa bột!

Vâng, bạn không nghe lầm đâu. Là sữa bột! Có nghĩa là loại sữa dành cho trẻ sơ sinh và đang phát triển gì gì đó mà ti vi hay quảng cáo ấy. Cậu ấy uống tất cả 

các loại dành cho tất cả các độ tuổi.

Lúc 15 tuổi, Yuri được giao nhiệm vụ cho con của chị họ tôi uống sữa. Đó là một thằng bé kén ăn kén uống. Chị tôi giao nó và 1 hộp sữa cho cậu ta trong 1 tuần. 

Lúc nhận lại thì người vẫn không tròn ra, nhưng hộp sữa thì vơi đi quá nửa. Nhưng trong tuần kế tiếp, mặc dù chị tôi ra sức dụ dỗ, cưỡng ép thế nào, cu cậu đó vẫn chỉ giải quyết được phân nửa phần còn lại đó. Chị đã quyết định hỏi bí quyết của Yuri:

- Yuri à, làm thế nào em cho nó uống được sữa vậy? 

- Em đổ vào bình rồi nhét vô miệng nó.

- Chị cũng làm vậy nhưng nó không chịu uống, cứ nhè ra.

- Lúc em cho uống nó cũng nhè ra.

- Vậy sao nó uống được?

- Dạ, thì nó đâu có uống!

- …

- …

- Vậy sao hộp sữa hết nhiều thế?

- Em uống! – mặt cậu ta ráo hoảnh.

- …

- Em uống? – sau 5 phút ngớ người, chị tôi cũng ráng hỏi lại

- Dạ, em uống! – lần này cậu ta còn kèm theo cái gật đầu như để tăng thêm tính thuyết phục - Appa dạy không nên bỏ phí thức ăn.

Đến đây thì chị tôi không hỏi thêm gì nữa. Chỉ biết cúi mặt quay lưng, bụng bảo dạ, thề lần sau có thế nào cũng nhất quyết không cho tên háu sữa này giữ cháu nữa!

Và lạy chúa, nếu tôi và appa không hết sức can ngăn dọa nạt, cậu ấy đã quất luôn sữa canxi chống loãng xương cho bà nội. Mà tôi vẫn nghi ngờ lắm, cậu ấy cứ nhìn về mấy hộp sữa đó mà thiếu điều nhỏ dãi. Cũng có khi bà nội lén lút cho cậu ấy uống sau lưng chúng tôi cũng nên. Bà cưng Yuri nhất!

Đó! Nó chính là điều kỳ lạ thứ 2.

Bà nội cưng Yuri nhất!

Bà nội là một người khó tính và theo lễ giáo, nói trắng ra tính tình cổ hũ. Bà không bao giờ trọng và tin tưởng người ngoài gia đình cả. Ngoài đứa con trai duy nhất của bà là appa tôi ra, bà chỉ thương mỗi umma tôi. Khi umma qua đời lúc tôi 4 tuổi, bà nội khóc và lâm bệnh nặng. Bà nằm giường mất 1 năm và ưu sầu hẳn. Cho dù là đứa con trai hay đứa cháu bà vẫn mực yêu thương hằng ngày chuyện trò, chăm sóc, bà vẫn không hề có ý định vui lên.

Rồi Yuri xuất hiện!

Cậu ta lần mò đến giường bà nội kể đủ thứ chuyện, làm đủ thứ trò.

Cậu ta sờ mũi lúc bà nội ngủ để xem bà còn thức không và lay bà dậy chỉ để nói:

- Lúc ngủ bà đừng nằm im 1 chỗ, bà quay qua quay lại đi. Nằm 1 chỗ cứ như chết rồi ý!

Tôi thề chưa bao giờ tôi thấy mặt bà nội như thế. 

Vừa có nét gì đó ngạc nhiên, ngỡ ngàng, rồi như giận dữ, dọa nạt.

Tôi đã sợ chết khiếp!

Vậy mà cậu ta còn gật gù tỉnh rụi, đến gần xoa đầu bà tôi, ra chiều quan tâm chăm sóc lắm: 

- Bà ngủ lại đi! Ngủ ngoan nhé! Và đừng chảy nước mắt nữa, cháu sẽ ngồi đây canh cho bà ngủ. Đừng sợ!

Rồi cậu ta hát ru, ngồi chờ đến khi bà nội tôi ngủ thật.

Lần khác, cậu ta vẽ 1 cái cục gì đó, tô đủ thứ màu, đem lại cho bà nội tôi xem và giảng giải đâu là nhà mình, đâu là chỗ mình hay chơi, đâu là biển, đâu là nhà của thiên thần bé nhỏ…. Sau đó xin appa một khung ảnh, lồng nó vào treo lên đầu giường bà nội.

- Như thế bà sẽ ngắm nhìn được thế giới bên ngoài, chứ nằm mãi trong phòng, không thấy gì thì buồn lắm. – cậu giải thích – Rồi sau này bao giờ bà chịu ngồi dậy, cháu sẽ tìm lại nó rồi dẫn bà đi xem. Cháu thích nhà thiên thần bé nhỏ nhất, vì nó có thiên thần bé nhỏ của cháu. À mà từ nay cháu sẽ gọi cậu ấy là công chúa nhỏ. Vì cháu gọi Tiffany là thiên thần nhỏ rồi, cháu không muốn bị trùng tên.

Lúc đó bà nội đã cười, mắt bà long lanh hơn 1 chút.

Lần khác nữa, cậu ta bê đến bao nhiêu là ly sữa, mỗi ly một màu và mùi vị khác nhau. Cậu ta cầm 1 ly lên, nhấp 1 chút, lấy muỗng đút cho bà nội 1 chút, rồi bắt đầu kể lể công thức, nguyên liệu, tác dụng… sau đó hỏi bà nội:

- Ngon không?

Nếu bà nội trả lời ngon, cậu ta sẽ gật gù bảo “Cháu cũng thấy vậy!”

Nếu bà nội trả lời không ngon, cậu ta cũng vẫn sẽ gật gù bảo “Cháu lại thấy ngon!”

Cho dù bà nội trả lời thế nào, cậu ta cũng đều kết thúc bằng việc quất sạch ly sữa và bắt đầu cầm lên ly khác, diễn lại cái trò y như lúc nãy.

Cho đến ngày bà nội chịu để cậu ta cầm tay dẫn ra khu cảng để mua cho cậu ta một xe đẩy toàn là sữa, mặt bà đã không còn vương chút buồn nào nữa, appa tôi đã khóc, tôi ngạc nhiên vui mừng la hét chói lọi và mặt cậu ta vẫn tỉnh bơ, thì tôi đã biết là bà tôi thương Yuri nhất.

Nhưng đó không phải là điều làm tôi ngạc nhiên nhất. Vì bạn biết đấy, một khi đã bắt đầu yêu thương ai đó, người ta sẽ chẳng thể nào hoạch định được mức độ tình cảm và xem xét gì về thân thế người kia nữa.

Điều làm tôi luôn cảm thấy kỳ lạ nhất, là tôi chưa bao giờ thấy cậu ta buồn.

Khi 5 tuổi, tôi nghĩ việc mất hết gia đình và bạn bè hẳn phải buồn lắm, nhưng thật may mắn vì được ở tại nhà tôi, nên Yuri vui là phải.

Khi 10 tuổi, lần đầu tiên nghe lũ bạn học cùng trường gọi Yuri là “Đồ mồ côi, phế thải của chiến tranh…”, tôi đã nghĩ mất đi gia đình hẳn phải là việc đáng giận và xấu hổ lắm. Có lẽ Yuri không buồn vì gia đình tôi rất thương Yuri.

Kể từ khi 15 tuổi, tôi đã biết mất đi gia đình là điều khủng khiếp, đáng thương và đau đớn nhất, cho dù có ai thương yêu bù lại bao nhiêu vẫn không thể nào so sánh được.

Nên,…

Vậy mà,…

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta buồn!

Yuri luôn trưng ra ngoài vẻ mặt bình thản. Dường như chẳng gì có thể làm cậu ta suy chuyển. Cậu ta chẳng sợ ai, cũng chẳng quỵ lụy ai, chẳng nhún nhường ai, cũng chẳng nể mặt ai.

Cậu ta hay kể chuyện và làm nhiều trò hề ở nhà, nhiều lúc đùa giỡn chẳng thèm nhìn mặt người đối diện là ai, thích là cứ phang, ai trúng đòn xây xẩm mặt mày cậu ta đều kệ. Miễn cậu ta vui và cho rằng người ta cũng vui là được! =.=”

Đối với người lạ, Yuri là một con người đầy khí chất, nhưng đôi khi cũng ngây ngô đến mức buồn cười. 

Tuy vậy, rất nhiều bạn học quý Yuri. 

Bà nội nói chẳng qua chỉ là 1 đứa trẻ con làm những gì nó cho là đúng, cái khí chất chỉ do sự ngây thơ, thật thà mang lại, nên cảm giác chỉ dễ thương chứ không hề đáng sợ.

Yuri hay ngồi suy tư và nghĩ ngợi gì đó. Ai mà biết được sau cái bản mặt lúc nào cũng bình thản và cái đầu khó đoán đó đang chứa chấp những gì. 

Nhưng tuyệt nhiên không phải là buồn. 

Tôi có thể khẳng định điều đó qua ánh mắt cậu ta. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn thẳng, lúc nào cũng trong trẻo, thấp thoáng niềm vui, rực rỡ niềm phấn khởi, đôi khi sắc lại đầy hào khí, lắm lúc ngu ngơ ngây thơ đến ngốc, thật nhiều lúc lấp lánh sự dịu dàng,…nhưng chưa bao giờ có dấu vết của sự tổn thương. Cái này thì bà nội cũng đồng ý với tôi. Ai chứ bà nội nói là đúng quá rồi!

Đã vậy, cậu ta còn vui là đằng khác!

Càng lớn cậu ta càng nhí nha nhí nhố, tung tăng tung tẩy, làm như cuộc đời cậu ta là mỹ mãn lắm, hạnh phúc lắm, tròn vẹn lắm ấy.

Cho nên, dù đã bao lâu, tôi vẫn luôn không ngừng thắc mắc. 

Thật ra, Yuri à, là vì mất mát lúc cậu còn quá nhỏ nên chẳng nhớ rõ ký ức gì, hay vì mất mát lúc còn quá nhỏ, nên đã đau đớn đến mức cơ thể chẳng bộc lộ được những nỗi tổn thương?

Chap 4 – Cặp đôi hào nhoáng (part 1)

Đối với tôi, Tiffany là một thiên thần!

Vậy mà, trong mắt cậu ta, tôi như một tên quái dị.

Thế quái nào lại có chuyện bất công thế chứ?

Uất ức! Thật là quá uất ức!

Tôi không chịu đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi vui vẻ. 

Tôi hòa đồng

Tôi thỉnh thoảng cũng ưu tư nghĩ ngợi nhưng tôi không để bụng.

Đó lại là tính xấu sao???

Tôi chỉ đôi lúc hay quên.

Mấy cái chuyện vụn vặt, mấy chục gương mặt thoáng qua chẳng lẽ cũng cần phải ghi nhớ hả?

Ờ thì, có vài chuyện lớn tôi cũng quên.

Điển hình, những chuyện ở cái tuổi lên 5 tôi không còn nhớ rõ nữa.

Vào những ngày mưa to, nhìn dòng nước gợn trôi trước mặt, tôi thỉnh thoảng có nghĩ về hòn đảo nhỏ, những gia đình nhỏ và cô công chúa nhỏ ngày xưa.

Nhưng tôi không còn nhớ hình dạng và tên gọi của hòn đảo nữa, chỉ là nơi chốn mù mờ xa lắc nào đó ở biển khơi.

Tôi cũng không còn nhớ gương mặt của cô ấy nữa, cả cái tên cũng bị lãng quên. 

Cái duy nhất còn đọng lại trong đầu là một đôi mắt thật buồn, mái tóc vàng óng ánh, làn da trắng kỳ lạ cùng hình hài bé nhỏ cô độc đến đáng thương.

Tôi không buồn, không đau khổ, cũng không cảm nhận thấy những tổn thương.

Vì cơ bản, tôi chẳng nhớ được gì nhiều để có thể trải qua những cảm xúc đó.

Chỉ thỉnh thoảng nghĩ ngợi thật nhiều, thì tôi thấy thắc mắc.

Ngày xưa tại sao tôi lại lạc mất cậu?

Tại sao cả đến bóng hình của mẹ tôi cũng không còn, mà qua bao nhiêu năm, xảy ra bao nhiêu biến cố, hình bóng cậu vẫn còn lưu giữ lâu đến thế?

Tại sao cho dù không hề muốn, lúc nào đó bất chợt nhớ về cậu, tôi đều cảm thấy sự lạc lõng cô đơn?

Công chúa nhỏ, cậu ở đâu?

Nói tóm lại, khuyết điểm duy nhất của tôi chỉ là tôi mau quên! Rồi từ cái việc mau quên thì nó dẫn sang nhiều hệ quả khác.

Nhưng mà, bù lại, tôi có quá nhiều ưu điểm: thông minh, sexy, tài trí…

Chỉ vì đôi lúc hay quên, Tiffany lại đánh đồng tôi với hàng kỳ nhân dị thú.

Không thể nào chấp nhận được!

Vì suy cho cùng, nguyên nhân của những chuyện đó, cũng đều tại cậu ta!

Flashback

- Fany à, ngoài đó không an toàn đâu!

- Được mà nội! Con chỉ ra đó nhìn 1 xíu thôi. Đi mà nộiiiiiiiiiiiiiiiiii !

Khủng khiếp! Cái aegyo thiệt là quá sức chịu đựng!

Bà nội đã phân vân rất lâu. 

Tuy phong cảnh rất đẹp, chiều cao cũng chỉ chừng 10m, nhưng dù gì đó cũng là một cái dốc đứng, phía dưới lại lởm chởm đầy những đá. 

Không phải nói xui, chứ lỡ dại mà trượt chân xuống đó là tiêu! Không què quặt gãy tay gãy chân thì cũng sứt môi vểnh mỏ, tệ hơn nữa là đập đầu vô cục đá nào đó chết tươi hay còn sống thì cũng bét lắm là mất đi trí nhớ.

Trong khi đó thì thiên thần bé bỏng của Yuri cứ liên tục dẹo qua dẹo lại, oặt tới oặt lui cốt chỉ để xin xỏ ra đó thưởng ngoạn phong cảnh, mà cái aegyo nào tung ra cũng dữ dội và đầy tính sát thương.

Bởi vậy bà nội phân vân là phải. Không phải phân vân bình thường nữa mà dần dần nghiêng về dằn xé, cắn rứt gì đó rồi, vì 2 hàng chân mày của bà giờ nhăn tít lại, càng lúc càng có dấu hiệu xích vào nhau và ánh mắt thì đảo tứ phía, trái phải trên dưới, liên tục.

Thế nên trước khi não bà nội có thể bằng cách nào đó bóc da đầu lòi ra, thì Yuri đã giơ tay xung phong như tụi con nít cấp 1 giơ tay xin cô giáo được phát biểu:

- Nội để con dẫn Fany đi cho. Con cột thêm sợi dây ngang bụng nữa là được rồi.

Công nhận, thần trí vốn không thể xem thường đã phát huy ngay từ nhỏ! 

Yuri lấy sau xe của Hwang lão gia một sợi dây dài, 1 đầu cột chặt cứng vào 1 cái cây, đầu còn lại quấn mấy vòng quanh bụng, bình thản nắm tay Fany bé nhỏ ra rìa dốc ngắm cảnh. 

Ta nói, người tính không bằng trời tính!

Thêm một cái nữa, Tiffany-10-tuổi là chúa hậu đậu trên đời!

Mặc kệ Yuri đã nắm tay chặt thế nào, xem chừng kỹ lưỡng ra sao, Fany vẫn bị gió thổi trượt chân rơi xuống khi đang cố với 1 bông hoa.

Sợi dây dù to vậy mà vẫn không đủ sức đung đưa 2 đứa trẻ.

Bựt! 

Âm thanh khô khốc vang lên.

Tim bà nội gần đến ngưỡng ngừng đập.

Hwang lão gia lần đầu tiên trong cuộc đời đạt đến tốc độ 20m/s.

Chỉ bằng 3 cái chớp mắt, ông đã có mặt ở dưới dốc, đặt Tiffany đang nằm trên xanh mặt khóc nức nở qua một bên và bế Yuri đang nằm dưới đầu đầy máu lên, thần tốc vượt lên đầu dốc.

Với 1 tốc độ chóng mặt khác, ông đưa được Yuri lúc này miệng đã bắt đầu phún máu vào bệnh viện trong vòng 3 phút tiếp theo.

Chưa bao giờ chờ đợi lại là điều kinh khủng đến thế!

Bà nội mặt đã chỉ còn 1 màu xám xịt. 

Hwang lão gia đi đi lại lại, dậm gõ từng bước hối thúc xuống nền nhà.

Tiffany-10-tuổi-hậu-đậu khóc đến chảy nước mắt qua đường miệng. 

Cho đến khi,… 

… bà nội thần sắc đã không còn vẻ gì là đang sống nữa.

… Hwang lão gia đay nghiến sắp nát gạch sàn nhà.

… và trước khi nước mắt Tiffany bé bỏng bắt đầu chảy qua đường lỗ tai.

Cửa phòng cấp cứu bật mở!

Yuri bằng cách may mắn nào đó đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần, không què quặt cũng chẳng sứt môi, chỉ bị rụng 1 cái răng và trí nhớ thì hao hụt đi chút đỉnh.

Yuri bị chấn động đầu!

Dẫn theo trí nhớ bị hiệu ứng dây chuyền, cũng chấn động lung lay, bất cứ lúc nào thích cũng có thể bay mất thay vì bám trụ vô vỏ não! Từ đó dẫn đến việc ký ức cũng bị sứt mẻ ít nhiều.

Ai quan tâm chứ?

Yuri đã sống!

End flashback

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic