Chap 1+2
Author: boilactu (7 chương đầu) + phuchac (về sau đến hết)
Rating: Thân thiện với mọi lứa tuổi
Category: Tình yêu công chúng đại trà
Disclaimer: Tiếp tục những gì dang dở. Ai thuộc về ai, chúa biết, tác giả biết, ai giỏi đoán cũng biết, có lẽ hầu hết mọi người đều biết
Status: đang trong quá trình rơi rớt văn chương
Đầu topic xin có vài dòng ngỏ ý như sau, mời mọi người bớt chút thời gian xem qua:
1. Chào mọi người, mình là member mới, tên gọi Phúc Hắc, mục đích tạo nick chủ yếu để viết
2. Có lẽ mọi người không nhớ, truyện này trước đây đã được post bởi tác giả boilactu a.k.a chị mình. Đang viết thì chắc do bận rộn thi cử tốt nghiệp nên không viết tiếp nữa, hôm nay dọn lap mình có moi ra xem và muốn viết tiếp. Do là hai người viết khác nhau, nhân sinh quan khác nhau, ý tưởng đầu truyện và cuối truyện sẽ không khớp 100%, thỉnh mọi người cứ xem như đây là chứng rối loạn nhân cách đồng loạt của các nhân vật trong truyện.
3. Mình sẽ vừa viết vừa post, nên từ chương 8 trở đi tiến độ không dám bảo đảm. Chắc chắn 1 điều là không vượt quá 1 tháng sẽ có chương mới (hầy, biết sao đây, quy định topic là vậy mà, muốn câu hơn cũng không được). Tuy nhiên mình sẽ cố gắng ít nhất 1 tuần có 1 chương. Mình cũng đang trong quá trình tốt nghiệp đại học, nên mọi người lượng thứ, thông cảm nhé. Nếu chờ lâu quá bứt rứt, thỉnh tự nhiên pm nick yahoo [email protected] để đòi truyện, lưu ý, đợi sau 4 ngày chưa có hãy đòi nhé
Bấy nhiêu lời tâm sự thế thôi, giờ thì xin bắt đầu truyện
GIVE IT ALL AWAY
PROLOGUE
Đừng nghĩ nỗi đau là thứ mà thời gian có thể dễ dàng xóa bỏ!
Cho dù đã lâu như thế nào, ký ức có mờ nhạt ra sao, thì sự đau đớn, những tổn thương đó sẽ vẫn còn mãi.
Cho dù tôi không còn nhìn thấy nữa, khuôn mặt cậu vẫn sẽ ở đây.
Cho dù tai tôi không còn nghe gì, tiếng nói cậu sẽ luôn đọng lại.
Cho dù đến 1 ngày tôi không còn thở, trái tim tôi sẽ vẫn hướng về cậu.
Vì những hạnh phúc đó, tôi thề sẽ giành lại.
Vì những tổn thương đó, tôi thề sẽ bắt cậu phải trả giá.
Hãy chờ! Đến 1 ngày nào đó, tôi nhất định sẽ tìm được cậu, nhất định sẽ đến đó, nhất định sẽ cho cậu biết mùi vị của sự mất mát và đau đớn là thế nào khi bị chính người mình yêu thương nhất quay lưng đi.
Kwon Yuri, hãy chờ đó! Chap 1 - Đau
Chúng tôi đều phải tập làm quen với cái đói từ khi mới sinh ra.
Không sữa bột, không sữa hộp, thậm chí là không sữa mẹ.
Thứ nước đã nuôi lớn chúng tôi chính là nước muối – tính ra đã là chất dinh dưỡng và đắt tiền nhất vào thời đó!
Chiến tranh là vậy! Nó cướp mất của chúng tôi mọi thứ. Thức ăn, nước uống, niềm vui, sự thanh thản, và cả gia đình. Nhưng không phải là mất hết. Ít ra chúng tôi còn có nhau, những cha mẹ, con cái, anh em không cùng dòng máu. Chúng tôi là những người duy nhất còn sống tại ngôi làng này.
Bạn biết đó, cho dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng người ta thường khó chịu đựng được sau những mất mát mà nó đem lại. Cha mẹ nuôi của chúng tôi cũng vậy. Họ đói, họ mệt mỏi, họ bất lực, và họ trút giận lên đầu những đứa trẻ như chúng tôi – những đứa mồ côi, thay vì những đứa con ruột thịt đã mất đi của họ.
Trong số chúng tôi, đứa bị đòn nhiều nhất là Jessica.
Từng lằn roi cứa vào da thịt trắng xanh của cậu ấy, để lại vô số những vạch chéo qua chéo lại, 1 số tứa máu nhuộm đỏ cái cái áo cậu ấy đang mặc. Chỉ việc đứng từ xa nhìn, chúng tôi đã không trụ vững nổi, thế mà ngày nào cậu ấy cũng chịu 3, 4 trận đòn như thế.
Sau mỗi lần bị hành xác, cậu ấy đều ra bờ biển ngồi im lặng nhìn về nơi nào đó rất xa. Và lần nào cũng vậy, tôi đều mon men đến gần, lôi cái khăn tay nhỏ xíu, cũ xì ra thấm từng vết thương cho cậu ấy. Bao giờ sự việc cũng bắt đầu bằng 1 câu hỏi rụt rè của tôi:
- Cậu đau lắm phải không?
- Ừ!
- Chỗ nào đau nhất?
- Ở đây! – mắt cậu ấy ngấn nước chỉ vào ngực trái của mình.
1 đứa bé 5 tuổi lúc đó đã chẳng hiểu được những lời sâu xa của cậu ấy.
- Đừng khóc nữa! Tớ lau cho cậu nhé! Mẹ tớ nói lau vết thương bằng nước muối sẽ mau lành hơn.
Cậu ấy im lặng khi tôi lướt chiếc khăn nhỏ qua từng vùng da lúc này đã tím tái, thỉnh thoảng khẽ nhăn mặt, dịch người vì sự bỏng rát khi nước muối thấm vào dòng nước đỏ dưới da. Những lần như vậy, tôi đều xuýt xoa, thổi phù phù vào chỗ đau đó. Cuộc trò chuyện luôn kết thúc bởi cậu ấy ngủ gật trên đùi tôi và tôi cõng cậu ấy về nhà. Bao giờ nhận lại Jessica bé bỏng từ tay tôi, mẹ cậu ấy cũng rướm nước mắt nhìn tôi:
- Cám ơn cháu, Yuri! Con bé hẳn đã phải đau nhiều lắm. Cám ơn cháu!
Lúc đó tôi đã luôn thắc mắc vì sao dì Jung lại khóc, vì, bạn biết đó, người bị đánh là Jessica mà. Mẹ tôi giải thích hẳn vì nỗi đau khi mất đứa con ruột thịt và sự hối tiếc vì không chăm được cho Jessica đủ ăn đủ mặc đã khiến dì ấy dễ nổi giận, vô cớ đánh đập cậu ấy rồi sau đó hối hận vì sự nóng nảy của mình.
Người lớn thật quái! Đánh cậu ấy để rồi sau đó lại tự đau. Nếu là tôi, tôi sẽ ôm Jessica vào lòng và cho cậu ấy tất cả những gì tôi có. Chắc hẳn sẽ không ai phải đau và Jessica sẽ không cần phải khóc!
Thật tội nghiệp Jessica bé bỏng của tôi!
Chap 1 - Đau
Chúng tôi đều phải tập làm quen với cái đói từ khi mới sinh ra.
Không sữa bột, không sữa hộp, thậm chí là không sữa mẹ.
Thứ nước đã nuôi lớn chúng tôi chính là nước muối – tính ra đã là chất dinh dưỡng và đắt tiền nhất vào thời đó!
Chiến tranh là vậy! Nó cướp mất của chúng tôi mọi thứ. Thức ăn, nước uống, niềm vui, sự thanh thản, và cả gia đình. Nhưng không phải là mất hết. Ít ra chúng tôi còn có nhau, những cha mẹ, con cái, anh em không cùng dòng máu. Chúng tôi là những người duy nhất còn sống tại ngôi làng này.
Bạn biết đó, cho dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng người ta thường khó chịu đựng được sau những mất mát mà nó đem lại. Cha mẹ nuôi của chúng tôi cũng vậy. Họ đói, họ mệt mỏi, họ bất lực, và họ trút giận lên đầu những đứa trẻ như chúng tôi – những đứa mồ côi, thay vì những đứa con ruột thịt đã mất đi của họ.
Trong số chúng tôi, đứa bị đòn nhiều nhất là Jessica.
Từng lằn roi cứa vào da thịt trắng xanh của cậu ấy, để lại vô số những vạch chéo qua chéo lại, 1 số tứa máu nhuộm đỏ cái cái áo cậu ấy đang mặc. Chỉ việc đứng từ xa nhìn, chúng tôi đã không trụ vững nổi, thế mà ngày nào cậu ấy cũng chịu 3, 4 trận đòn như thế.
Sau mỗi lần bị hành xác, cậu ấy đều ra bờ biển ngồi im lặng nhìn về nơi nào đó rất xa. Và lần nào cũng vậy, tôi đều mon men đến gần, lôi cái khăn tay nhỏ xíu, cũ xì ra thấm từng vết thương cho cậu ấy. Bao giờ sự việc cũng bắt đầu bằng 1 câu hỏi rụt rè của tôi:
- Cậu đau lắm phải không?
- Ừ!
- Chỗ nào đau nhất?
- Ở đây! – mắt cậu ấy ngấn nước chỉ vào ngực trái của mình.
1 đứa bé 5 tuổi lúc đó đã chẳng hiểu được những lời sâu xa của cậu ấy.
- Đừng khóc nữa! Tớ lau cho cậu nhé! Mẹ tớ nói lau vết thương bằng nước muối sẽ mau lành hơn.
Cậu ấy im lặng khi tôi lướt chiếc khăn nhỏ qua từng vùng da lúc này đã tím tái, thỉnh thoảng khẽ nhăn mặt, dịch người vì sự bỏng rát khi nước muối thấm vào dòng nước đỏ dưới da. Những lần như vậy, tôi đều xuýt xoa, thổi phù phù vào chỗ đau đó. Cuộc trò chuyện luôn kết thúc bởi cậu ấy ngủ gật trên đùi tôi và tôi cõng cậu ấy về nhà. Bao giờ nhận lại Jessica bé bỏng từ tay tôi, mẹ cậu ấy cũng rướm nước mắt nhìn tôi:
- Cám ơn cháu, Yuri! Con bé hẳn đã phải đau nhiều lắm. Cám ơn cháu!
Lúc đó tôi đã luôn thắc mắc vì sao dì Jung lại khóc, vì, bạn biết đó, người bị đánh là Jessica mà. Mẹ tôi giải thích hẳn vì nỗi đau khi mất đứa con ruột thịt và sự hối tiếc vì không chăm được cho Jessica đủ ăn đủ mặc đã khiến dì ấy dễ nổi giận, vô cớ đánh đập cậu ấy rồi sau đó hối hận vì sự nóng nảy của mình.
Người lớn thật quái! Đánh cậu ấy để rồi sau đó lại tự đau. Nếu là tôi, tôi sẽ ôm Jessica vào lòng và cho cậu ấy tất cả những gì tôi có. Chắc hẳn sẽ không ai phải đau và Jessica sẽ không cần phải khóc!
Thật tội nghiệp Jessica bé bỏng của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro