Chap 9
-Jinyoung bĩu môi rồi tiếp tục bước đi, trong lòng cảm thấy một sự rất khó chịu không tả được. Do dự vài giây, Jinyoung lại hỏi: "Thế... cậu có biết quan hệ giữa người đó và Mark là thế nào không?".
"Ha! Tôi đã bảo là cậu đố kỵ mà!" Jackson nhìn vẻ bối rối của Jinyoung, cười có vẻ thú vị trước phản ứng của Jinyoung., "Rõ ràng là cậu thích Mark rồi đúng không?"
"Mình..." Jinyoung bị Yugyeom nói thế, do dự một lát rồi mới khổ sở kể cho người bạn thân nghe: "Chuyện là thế này...".
Yugyeom càng nghe thì mắt càng mở to, đến khi Jinyoung kể xong, mắt Yugyeom đã mở to hết cỡ. "Jinyoung, không phải là cậu... cậu đã thích Mark rồi chứ?"
"Mình, mình cũng không biết." Jinyoung đau khổ cúi đầu, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại ngẩng đầu lo lắng nhìn bạn. "yugyeom, Mark là thần tượng của cậu, mình lại có cảm tình với cậu ấy, cậu sẽ không tức giận chứ?"
"Đương nhiên là không, thần tượng là để sùng bái, không phải là để thích, nhưng..." Yugyeom do dự vài giây rồi nói tiếp: "Jinyoung, mình cảm thấy Mark không thích hợp với cậu...".
Jinyoung nhìn thái độ của Yugyeom, băn khoăn hỏi: "Sao cậu lại nói thế?".
Im lặng vài giây, Yugyeom không trả lời mà hỏi ngược lại: "Jinyoung, cậu đã xem những tác phẩm nhiếp ảnh của Mark chưa?".
"Chưa, tác phẩm của cậu ấy có liên quan đến mình sao?"
Yugyeom bặm môi, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi do dự rút ra từ ngăn kéo một album ảnh đưa cho Jinyoung.
"Đây là gì?" Jinyoung cầm lấy, mở ra xem, phát hiện ra đây là một cuốn album tự làm rất đẹp.
Trang đầu tiên là một bức ảnh màu cỡ tám inch, trong ảnh là một cậu bé xinh xắn, dễ thương lại cầm một đóa hồng đỏ giữa cảnh tuyết trắng.
Dưới bức ảnh là một dòng chữ màu đen rất đẹp được viết bằng bút chì.
Mark, chụp ngày... tháng...năm...
Lật từng trang một, tất cả đều là ảnh của cậu bé có mái tóc màu trắng. Cậu bé trong ảnh hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc vui hoặc buồn, thái độ trong từng bức ảnh đều khác nhau nhưng đẹp đến kinh ngạc, ẩn giấu nhiều tâm trạng khiến người xem phải trầm trồ khen ngợi.
"Cậu bé này tên là Bambam. Nghe nói trước đây cậu ấy và Mark là hàng xóm. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, có thể coi là bạn thanh mai trúc mã. Sau đó, nhà họ Tuan chuyển đến khu Cảnh Lam Viên, hai người này vẫn giữ liên lạc. Cậu đang cầm trên tay tác phẩm của Mark. Cậu cũng thấy đấy, sau ống kính đều là hình ảnh của Bambam. Mọi người đều đoán Mark đã thích cậu bé này, nếu không sao người mẫu sau ống kính của cậu ấy chỉ có cậu bé đó?" Nói đến đây, Yugyeom ngừng một lát, không đành lòng vỗ vai Jinyoung. "Vì thế, Jinyoung, cậu đừng thích cậu ấy. Thích người đã trao trái tim cho người khác thì chắc chắn sẽ bị tổn thương, mình không muốn cậu bị tổn thương."
Người trong ảnh có lẽ là người mà cậu ấy gọi là Bambam. Hôm đó, vì Bambam mà cậu ấy có thể lừa nhốt mình vào nhà vệ sinh, điều đó cho thấy vị trí của Bambam trong lòng cậu ấy cao hơn mình rất nhiều. Như vậy, mình thích cậu ấy hay không thì có ý nghĩa gì đâu. Sao mình vẫn còn lưu luyến? Yugyeom nói đúng, thích người đã trao trái tim cho người khác thì chắc chắn sẽ bị tổn thương. Mình không muốn bị tổn thương, vì vậy mình phải cố gắng quên cậu ấy!
Jinyoung kìm nén những cảm xúc đau xót xuống tận đáy lòng, thầm đưa ra quyết định ấy. Nhưng người tính không bằng trời tính, Jinyoung đã có cơ hội để xem xét tình cảm của mình.
Tối hôm đó, lúc ăn cơm, ông Park vui vẻ nói: "Jinyoung, nhờ có con kèm cặp Mark trong kỳ nghỉ, kết quả học tập của em ấy tháng này tiến bộ nhiều, tổng điểm từ 16 lên 329, xếp thứ 52 cả năm!".
"Việc đó thì có liên quan gì đến con đâu." Jinyoung bĩu môi, tiếp tục ăn cơm, có vẻ như việc không liên quan đến mình thì mình không cần phải bận tâm.
"Thằng bé này, nói năng kiểu gì thế?" ông Park không vui nhìn Jinyoung, nhẹ nhàng trách móc. "Dù sao thì Mark cũng được con phụ đạo, bạn ấy tiến bộ thì con cũng nên thấy vui chứ."
"Vừa rồi, mẹ bạn ấy gọi điện đến cảm ơn con! Cô ấy nói là đó hoàn toàn là công của con, muốn mời cả nhà chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng."
Nghe thấy thế, Jinyoung cảm thấy rất căng thẳng, nhìn cha hỏi: "Cha, cha chưa đồng ý phải không?".
"Đương nhiên là chưa, nhưng mẹ của Mark rất thích con, hy vọng là con sẽ tiếp tục kèm bạn ấy học..."
Đột nhiên Jinyoung có một linh cảm không hay. "Sau đó thì sao?"
Ông Park nói như thể đây là một chuyện đương nhiên: "Tất nhiên là cha đã đồng ý!".
Jinyoung cảm thấy trước mắt mình là một khoảng tối đen, những ngày tiếp theo sẽ là những ngày âm u, ảm đạm...
Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà họ Tuan có một cuộc đối thoại tương tự.
"Gì cơ? Vẫn phải tiếp tục học ôn sao?" Mark chau mày, bất mãn phản đối. "Mẹ, không phải trước mẹ bảo chỉ cần học ôn trong kỳ nghỉ là được sao? Vì sao bây giờ vẫn phải học ôn trong hai ngày nghỉ cuối tuần?"
"Con nói gì thế? Jinyoung muốn tiếp tục kèm con học là điều may mắn cho con! Con không nhìn kết quả học tập của mình sao, nếu phương pháp dạy học của Jinyoung không hiệu quả thì con có thể tiến bộ nhiều như thế không? Nhân cơ hội thành tích học tập của con có chút sáng sủa hơn, đương nhiên là không thể buông lơi được, phải tiếp tục học, nếu không sau này làm sao con có thể đỗ vào một trường đại học tốt được!"
Mark bĩu môi, lẩm bẩm: "Con chưa nói là muốn thi đại học...".
"Thằng bé này, con nói gì thế?" Bà Tuan trừng mắt, tiện tay cầm tập kẹp file trên bàn đập vào trán cậu. "Mẹ nói cho con biết, trong những ngày tiếp theo, nếu con không ngoan ngoãn nghe lời Jinyoung thì mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của con!"
"Lần nào cũng lôi cái chuyện tiền tiêu vặt ra dọa. Mẹ không nghĩ ra được điều gì hay hơn sao?"
Mark lườm mẹ vẻ trách móc, trước khi bà Tuan kịp cầm tập kẹp file đập lên trán cậu một lần nữa thì cậu đã nhanh chóng chạy mất.
Thế là vì sự vô tình của các bậc phụ huynh mà hai đứa trẻ đen đủi lại gặp nhau.
Buổi chiều thứ Hai được nghỉ học, Jinyoung kể chuyện này với yugyeom.
"Như vậy có nghĩa là, sau này các cậu vẫn gặp nhau?" yugyeom nhíu mày, lo lắng nhìn Jinyoung. "Jinyoung, cậu định thế nào?"
Jinyoung hiểu bạn mình đang lo lắng điều gì, cậu cười khổ sở, cúi đầu đá mộthòn sỏi dưới chân, thản nhiên nói: "Thuận theo tự nhiên thôi, dù sao mình vẫn chưa biết liệu có phải mình thích Mark thật hay không, có lẽ cũng chỉ là nhất thời mù quáng thôi".
yugyeom thở dài gật đầu nói: "Hy vọng là như vậy".
"Yugyeom, Mark là thần tượng của cậu. Nếu một ngày mình và Mark đối địch nhau, cậu sẽ đứng về bên nào?"
"Đương nhiên là đứng về phía cậu!" yugyeom vỗ vai Jinyoung, nói một cách không do dự. "Thần tượng có thể tìm nhưng bạn tri kỷ không phải muốn gặp là được!"
"Yugyeom, cậu thật tốt!" Jinyoung cảm động ôm lấy bạn, chợt nghĩ ra điều gì đó, vội thân mật kéo tay bạn. "Yugyeom, không phải là cậu thích đọc truyện tranh sao? Mình nghe nói ở gần đây mới mở một hiệu sách có nhiều truyện tranh mới xuất bản, chúng ta đi xem sao? Cậu thích truyện nào mình sẽ tặng cậu truyện đó! Nhưng..."
"Park Jinyoung!"
Có một tiếng gọi đột ngột ngắt lời cậu, giọng nói quen thuộc khiến cậu run rẩy,không có dũng khí để quay đầu lại.
Nhưng Yugyeom đã kịp phản ứng, quay lại ngạc nhiên nhìn cậu thiêu niên khôi ngô, tuấn tú, giọng hơi run run: "Mark!".
Tiếng gọi lạ khiến Mark chú ý, cậu nhìn Yugyeom, ngạc nhiênhỏi: "Cậu quen tôi à?".
"Đương nhiên! Tôi là bạn của Jinyoung, tên là Kim Yugyeom! Cậu không biết tôi nhưng tôi biết rất rõ về cậu!" Yugyeom khoanh tay trước ngực, mắt sáng lên, vui vẻ nói tiếp: "Tôi sưu tầm các tác phẩm của cậu, cậu có thể ký tên lên đó giúp tôi được không? À, nghe nói cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế sắp đến hạn đăng ký, năm nay cậu có tham gia không? Cậu đã có ý tưởng gì cho chủ đề của tác phẩm năm nay chưa? Còn phong cảnh, người mẫu...".
Yugyeom nói thao thao bất tuyệt, không hề phát hiện ra có một người đứng bên cạnh mặt mày u ám, chưa hề nói câu nào, sắc mặt sắp đen lại như than!
Người đó chính là Jinyoung! Cậu trừng mắt nhìn người bạn ngốc nghếch của mình, không thốt lên được lời nào.
Vừa rồi ai nói là bạn tri kỷ không phải muốn gặp là được? Người lúc nãy ủng hộ mình và người bây giờ đang vồ vập lấy Mark có phải là một không?
Jinyoung không ngừng kéo áo Yugyeom, nhắc nhở: "Yugyeom, không phải là cậu muốn mình cố gắng tránh xa Mark sao?".
"Đó là cậu, không phải là mình!" Yugyeom trả lời Jinyoung, sau đó lại tiếp tục thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Mark. "Mark huyng, tôi biết có một nơi rất thích hợp..."
~ End Chap 9~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro