Chap 8
----------------------------------------------------------------------------------
Jinyoung kinh ngạc quay người lại, nhìn vào cửa và ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cậu bị lừa rồi!
"Mark! Cậu làm gì thế? Mở cửa mau!" Jinyoung cố gắng đẩy cửa ra.
"Thực sự tôi có việc phải đi, cậu ngoan ngoãn ở trong đó, tôi sẽ về ngay thôi. Vậy nhé. Bye Bye."
"Này! Cậu quay lại cho tôi! Cậu quay lại ngay! Mark! Cậu mau mở cửa, nếu không cậu chết chắc đấy! Tôi sẽ báo cho cô Tuan biết để cô ấy cắt hết tiền tiêu vặt của cậu! Mark! Mở cửa mau!" Jinyoung kêu ầm ĩ, hai tay đập vào cửa phòng vệ sinh.
Tuy nhiên, đáp lại cậu chỉ có tiếng người chạy nhanh xuống cầu thang và tiếng đóng cửa nhà. Âm thanh đó cho Jinyoung biết người mình muốn giữ đã đi rồi, cậu có gọi khản cổ cũng vô ích mà thôi.
Jinyoung không đập cửa nữa, tức giận đến tái cả mặt. Đáng chết! Tên tiểu tử thối này, lúc về cậu ta sẽ chết chắc!
Không biết Jinyoung giờ này thế nào rồi? Mark đút hai tay vào túi quần, lững thững bước đi.
Có lẽ cậu ta đang rất tức giận? Mình nhốt cậu ta trong nhà vệ sinh như thế liệu có quá đáng không? Có khi cậu ta đang mắm môi mắm lợi chửi mình củng nên, chắc lát nữa mình sẽ bị đánh mất. Không biết là cậu ta có phạt mình chép bảng chữ cái tiếng Anh một trăm lần không? Với tính cách của cậu ta, điều này rất có khả năng. Ôi, lại có một buổi tối khổ sở... Nghĩ đến đó, bất giác Mark ủ rũ.
Để cậu ta ở nhà một mình như thế có nguy hiểm không? Mặc dù thành tích học tập của Jinyoung rất cao, nhưng lại ngốc nghếch, chơi cầu trượt mà cũng ngã đến nhiều lần, không biết cậu ta có bị ngã trong nhà vệ sinh không? Mark lo lắng nghĩ, trong lòng thấy bất an. Có lẽ mình nên quay lại xem thế nào?
Đợi đã... Mình đang nghĩ gì thế nhỉ? Không dễ dàng gì mà thoát khỏi bàn tay quỷ sứ của cậu ta, việc vẫn còn chưa làm xong, làm sao có thể về được? Đúng! Mình không thể quay lại được, ít nhất là bây giờ. Còn nữa, mình chỉ ra ngoài một lát, không thể xảy ra chuyện gì với cậu ta được, sau khi xong việc, mình sẽ về ngay lập tức. Đúng, nên làm như thế!
Nghĩ vậy, Mark đi thẳng đến chỗ hẹn, một cậu bé đang đứng đợi dưới gốc cây vội vàng chạy đến ôm lấy cánh tay Mark.
"Mark huyng, cuối cùng anh cũng đến, em đợi anh lâu lắm rồi! Em không biết đâu đấy, một lát nữa anh phải mời em kẹo bông!" Cậu bé ngẩng đầu cười với Mark.
"Em đúng là biết cách bắt chẹt ví tiền của anh! "Đúng rồi, em vừa nói trong điện thoại là tìm được một cảnh thích hợp cho chủ đề nhiếp ảnh lần này? Ở đâu thế?
"Ở gần đây, để em dẫn anh đi, chắc chắn anh sẽ thích. Em mang máy ảnh cho anh rồi!" Cậu bé cười hồn nhiên, nhè nhẹ vỗ tay vào cái túi khoác ngang người, cầm cánh tay Mark kéo đi.
Mark âu yếm nhìn khuôn mặt dễ thương của cậu, cười vui vẻ bước theo.
Ở nhà họ Tuan, trong nhà vệ sinh của phòng học.
"Mark thối! Mark xấu xa, tôi ghét cậu! Tôi ghét cậu!" Jinyoung bực bội chửi, tức giận đá vào cửa, đến khi mệt quá mới ngồi xuống nắp bồn vệ sinh nghỉ.
Đồ trứng thối Mark, con người hám sắc quên bạn bè! Tốn công sức mình mấy ngày qua dạy cậu ta học, nhìn thấy cái gì mới là chạy đi ngay... Không đúng, cậu ta chưa nhìn thấy người ta, chỉ nghe thấy giọng nói thôi đã chạy đi rồi! Đồ trứng thối! Không thể tha thứ cho con người này được! Hừ, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, cậu ta đã chạy đi, từ giờ mình cũng không cần gặp lại cậu ta nữa!
Đúng! Mình không cần gặp cậu ta, vì thế cũng không cần cậu ta quay lại, mình phải nghĩ cách để thoát khỏi đây!
Nghĩ đến đó, Jinyoung không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu nhìn bốn phía, tìm cách thoát ra ngoài.
Nhà vệ sinh rất rộng, lối thoát ra ngoài chỉ có cửa chính và một cửa sổ phía trên bồn vệ sinh. Cửa chính đã bị khóa rồi, không thể thoát ra ngoài theo lối ấy, hy vọng duy nhất là chiếc cửa sổ nhỏ.
Đây là tầng hai, Jinyoung nhớ ở dưới tầng một có một thảm cỏ mềm mại, nếu giữ được tư thế tiếp đất thì mức độ nguy hiểm không phải là cao. Cửa sổ là loại cửa bình thường ghép từ nhiều tấm kính có thể gỡ ra được. May mắn là nhà họ Tuan cũng không lắp lưới chống trộm, nếu không thì cậu không thể thoát được.
Đứng trên nắp bồn vệ sinh, Jinyoung cẩn thận gỡ từng mảnh kính, sau đó leo qua thùng chứa nước lên cửa sổ. Nhìn xuống dưới thấy một thảm cỏ xanh mềm mại mát mắt, không có bất kỳ vật gì khác. Chỉ cần nhảy xuống là được tự do rồi.
Jinyoung bặm môi, nắm chặt bàn tay đang toát mồ hôi, hít một hơi thật sâu, nhảy xuống...
"Chẳng qua là cậu ta đi chụp vài bức ảnh với bạn thanh mai trúc mã mà thôi, sao cậu lại vội vàng tự sát vì cậu ta thế?"
Một giọng nói ấm áp có vẻ trêu đùa vang lên bên tai Jinyoung, sau đó Jinyoung rơi vào một vòng tay ấm áp, lực va mạnh quá khiến cho hai người lùi ra sau vài bước rồi mới đứng vững được.
Tại sao lại có người? mình vừa mới nhìn xuống thảm cỏ, rõ ràng là không có ai! Jinyoung ngạc nhiên, vội vàng thoát khỏi cánh tay của người đó, quay người lại, trừng mắt hỏi: "Cậu là ai?".
Đó là một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú,. Cao khoảng 1m74, mặc một chiếc áo phông màu vàng và một chiếc quần bò. Làn da mịn màng đến mức Jinyoung cũng phải ghen tị, đôi mắt to tròn thẳng thắn nhìn cậu,nở một nụ cười tuyệt đẹp .
Người này sao đẹp thế, hay không phải là người, Jinyoung đang phân vân trong lòng thì người đó nói,: "Ôi, gấu nhỏ yêu quý của tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi!".
Lại? Vì sao cậu ấy ta lại dùng chữ "lại" này? Jinyoung nhìn cậu ta, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta gặp nhau rồi sao?". Không có lẽ là không thể như thế. Nếu mình đã gặp một người khôi ngô như thế này thì chắc chắn mình phải có ấn tượng gì chứ.
"Ừ, hôm qua, cậu quên rồi à?" Cậu thiếu niên cười vui vẻ nhìn Jinyoung, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời., "Tôi không thể quên được nụ cười vui vẻ của cậu trên cầu trượt, bóng dáng cậu trượt xuống bể bơi, ngây thơ, vụng về giống như chú gấu in trên áo vậy, rất đáng yêu."
Cầu trượt? Bể bơi? Ngay lập tức Jinyoung nhớ lại tòa biệt thự to đẹp, có một công viên nước lớn. Jinyoung đoán ra được điều gì đó, cảnh giác nhìn cậu.
: "Hôm qua cậu cũng ở trong biệt thự à? Rốt cuộc cậu là ai?"
"Tôi?" Cậu thiếu niên nghiêng đầu nghĩ một lát, thành thật nói:, "Ừ, trên danh nghĩa thì tôi là em họ của Mark huyng!".
Em họ của Mark? Là cậu em họ mỗi lần thấy Mark thì thả chó Tibetan Mastiff ra sao?
Jinyoung rùng mình, căng thẳng cầm gấu áo, sợ hãi nhìn cậu ta lắp bắp: "Cậu... Cậu tìm tôi có việc gì?". Không phải là cậu đến tính sổ với mình chứ? Mình thân hình ốm yếu, không thể chịu được Tibetan Mastiff cắn đâu... Hay là cậu dẫn chó Tibetan Mastiff của cậu đi tìm Mark thì đúng hơn...
"Cậu lo lắng gì thế? Yên tâm, tôi không thể thả chó cắn cậu được." Cậu thiếu niên đọc được cả suy nghĩ của Jinyoung, cười sảng khoái., "Chẳng qua tôi nhìn thấy có người tự sát, nên chạy lại xem mà thôi! Nói đi nói lại, không phải là hôm qua cậu và Mark đã chơi rất vui vẻ ở bể bơi nhà tôi sao? Vì sao hôm nay lại nghĩ không thông như thế?"
"Ai bảo là tôi tự sát? Đó là tôi trốn ra ngoài, có hiểu không?" Jinyoung bực bội lườm cậu ta, quay người bỏ đi. Sách vở để ở nhà Mark, buổi tối mình sẽ nhờ cha đến lấy.
Cậu thiếu niên vội vàng bước theo Jinyoung, vừa đi vừa nói: "Vì sao phải chạy đi như thế? Lẽ nào thấy Mark đối xử tốt với người khác nên cậu đố kỵ, không vui à?".
"Cắt! Vì sao tôi phải đố kỵ? Vì sao tôi phải không vui? Có thể thoát khỏi tên ngốc đó, tôi rất vui mừng! Về nhà tôi phải mua pháo để tự chúc mừng!" Jinyoung bực bội nói xong, không nén được tò mò hỏi,: " Đáng ghét... Vì sao cậu biết Mark đi với bạn thanh mai trúc mã của cậu ta?".
"Tên tôi không phải tên là "Đáng ghét", tôi họ Wang, tên là "Jackson". Cậu có thể gọi tôi là "Jackson". tất nhiên, nếu cậu thích thì cậu có thể gọi tôi là "Jackson huyng", tôi cũng không để tâm." Jackson cười nháy mắt với Jinyoung, nói khoe khoang: "Về người mà cậu nói, trên đời này không có việc gì tôi không biết, trừ phi là tôi không muốn biết!". Sự thật là cậu nhìn thấy hai người đó đi cùng nhau trên đường...
Đương nhiên, Jinyoung không biết chuyện giữa Mark và người đó,. Trên đời này có rất nhiều người không biết đến giữ thể diện là gì, cậu cũng biết thế, chỉ là cậu không ngờ ở một khu cao cấp như thế này mà cũng có những người không biết giữ thể diện. Lại còn anh Jackson huyng! Đúng là đáng ghét!
~ End Chap 8~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro