Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Quá trình bổ sung kiến thức là rất vất vả, đối với Mark, Jinyoung chủ yếu là muốn lấy việc công báo thù riêng!

Ngoài cả đống câu hỏi luyện tập dày cộp đến mức đủ đè chết người, mỗi lần mẹ cậu đem đồ ăn lên, Jinyoung lại tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, lanh lợi. Nói năng dịu dàng, dễ nghe, quan tâm đến cậu hơn, nhường đồ ăn cho cậu. Mẹ cậu vừa quay người đi, Jinyoung liền biến thành ác quỷ.

Nhưng không sao, không chống lại được, lẽ nào cậu cũng không trốn được? Tuy nhiên, sự thực đã chứng minh, căn phòng nhỏ như thế này thì cậu có trốn ở đâu cũng không thoát được sự kiểm soát của Jinyoung.

Mỗi lần cậu bị đau đầu vì các bài toán Jinyoung giao cho làm, muốn nhân cơ hội đi vệ sinh để trốn trong đó nghỉ ngơi một lát, Jinyoung đều cầm điện thoại đứng ngoài nhà vệ sinh, miệng giống như đang niệm chú:, "1, 2, 3, 4, 5, 6..." đếm thời gian. Đau khổ nhất là mỗi lần như thế, âm lượng giọng Jinyoung nói đều rất rõ ràng, để đủ để cho cậu nghe thấy nhưng mẹ cậu không hề biết. Tiếng đếm của Jinyoung giống như ngàn vạn con kiến dần dần chui vào trong đầu cậu, suýt chút nữa khiến cậu phát điên...


Mark bặm môi lại, không nói được gì. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được thế nào là "số kiếp đã định", có khi Jinyoung là do ông trời cử xuống để trừng trị cậu.

Ngược lại với sự đau khổ của Mark, Jinyoung thì rất vui vẻ .

Nói rồi ngày qua ngày Jinyoung và Mark trở thành kẻ thù của nhau từ lúc nào không biết .

Jinyoung hôm nay lại như mọi khi đều đến nhà Mark để làm gia sư thì thấy Mark vừa tưới hoa vừa trách móc: "Không phải là trong vở cậu ghi, cái gì mà khi viết văn phải vận dụng nhiều thành ngữ, điển cố, tôi nghĩ nát óc mới ra câu thành ngữ đó! Vốn dĩ tôi muốn viết là "sư tử há miệng to", nhưng sau nghĩ lại, cụm từ này có năm chữ, trong đầu nghĩ thành ngữ đều có bốn chữ nên sửa thành "miệng rộng đỏ lòm"... Jinyoung, khó hiểu nhìn Mark nói đi nói lại, có thành ngữ nào có năm chữ không?".


"..." Đúng là trẻ con không dễ dạy!

Jinyoung đang thầm kêu số phận mình sao đen đủi, không buồn nhắc đến chuyện mất kỳ nghỉ nữa, mình lại gặp ngay một tên ngốc! Mark ở phía bên kia lại nói: "Jinyoung, cậu rảnh rỗi thế, không bằng sang đây giúp tôi một tay!".

"Tôi có điên đâu. Trời nắng thế, tôi không muốn bị biến thành cái bánh nướng!"

"Trời, cậu là con trai mà sợ nắng sao? phơi nắng bị đen một chút không chết được!" Mark bĩu môi, đột nhiên cười một cách khó hiểu, bước lại gần Jinyoung.

Jinyoung linh cảm thấy có điều không hay, vội vàng lùi lại.
"Cậu... Cậu định làm gì?"

"Không phải cậu nói trời nóng đó sao? Nào, để thiếu gia giúp cậu hạ nhiệt!"

Nói rồi, nhân lúc Jinyoung không kịp hiểu chuyện gì, Mark lấy vòi phun trong tay phun nước vào chân Jinyoung, nước bắn tung tóe, trong chốc lát đã làm đôi giày vải của Jinyoung ướt sũng.
Jinyoung lặng người mất hai giây, khi kịp phản ứng lại, việc đầu tiên cậu làm là lao đến giật lấy vòi nước trong tay Mark để phục thù.

"Tiểu tử, cậu chết chắc rồi!"

Mark cười phá lên, giấu vòi nước ra sau lưng, không ngờ rằng động tác đầu tiên của Jinyoung không phải là cướp lấy vòi nước mà là đạp mạnh lên bàn chân đi dép lê của Mark...

"Á!" Mark đau đớn kêu lên, vội vàng vứt vòi nước, ôm chân vẻ đau đớn. Cái tên này, chắc chắn là dồn hết sức giẫm lên chân mình! Đau chết mất!

Jinyoung lườm Mark, đắc ý quệt mũi. Hừ! Muốn đấu với tôi sao? Cậu còn non lắm!

Vỗ vỗ tay phủi bụi, Jinyoung cúi người cầm lấy vòi nước. Mark nhìn thấy thế, cảm thấy bất an, bất chấp cái chân bị đau quay người bỏ chạy.

Sao mình có thể để cho cậu ta chạy thoát được?

"Tiểu tử thối, tôi cũng muốn cho cậu biết thế nào là bị ướt!"

Jinyoung nheo mắt lại, giơ vòi phun lên phun nước vào Mark, chẳng mấy chốc đã làm Mark ướt sũng.

"Này! Cậu đừng có mà quá đáng! Cậu mà phun nữa thì tôi sẽ đến cướp... Tôi cướp được rồi... Tức chết mất! Cậu lại phun thật à? Tôi mà tức lên thì cậu biến thành HELLO KITTY đấy!"

Mark nói một hồi, không kiềm chế được nữa, chạy lại cướp lấy vòi phun nước. Thấy mục tiêu ở trước mắt, đột nhiên Mark trượt ngã, người lao về hướng Jinyoung...

Jinyoung sững người, vòi phun nước rơi xuống đất, muốn tránh ra nhưng sợ hãi đến mức không cử động được...

Mark ngã lao vào, người Jinyoung gầy gò không thể chịu được trọng lượng của cơ thể Mark, hai chân khuỵu xuống. Mark sợ Jinyoung bị thương, vội vàng ôm lấy cậu, quay một vòng, cả hai ngã lăn ra đất, Mark nằm dưới người Jinyoung.

Không ai có thể ngờ tình huống này xảy ra, hai người đều sững sờ, bất động. 

Một giây... Hai giây... Ba giây...

Sau giây phút im lặng khác thường, Jinyoung đã kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặt cậu đỏ bừng lên, toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy mình đang ngồi ngang bụng Mark. Mặt Mark cũng đỏ bừng, tay lại đang chạm vào eo Jinyoung... Tuy nhiên, đây không phải là điều kinh khủng nhất...

Khi Jinyoung đang không biết phải làm thế nào, kêu lên hay tát cậu ta, đẩy cậu ta ra thì cửa nhà họ Tuan mở ra, một phụ nữ xinh đẹp, lịch thiệp bước ra...

Thời gian như ngừng trôi, không ai động đậy được...

Trên thảm cỏ, Jinyoung vẫn đang ngồi ngang bụng Mark, Mark vẫn ôm eo Jinyoung, hai người đều mở to mắt nhìn người đứng ở cửa với vẻ đầy sợ hãi. Bà Tuan hết sức ngạc nhiên, trừng mắt nhìn tư thế ám muội của hai người...

Một không khí khó hiểu bao trùm, không ai nói được lời nào. Mãi một lúc sau, bà Tuan mới run run chỉ tay vào hai đứa.
"Các con..."

"Cô Tuan, không phải như cô nghĩ đâu!" Jinyoung sợ bà Tuan hiểu lầm, xua tay rồi lăn ra khỏi người Mark.

Mark cũng lồm cồm bò dậy, lắp bắp giải thích: "Đúng đúng! Bọn con... Bọn con chỉ không cẩn thận nên ngã vào nhau thôi!".

Bà Tuan lặng người mất hai giây, sau đó cười lớn.

"Ôi, hai đứa không cần giải thích! Tư tưởng của mẹ rất thoáng, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì mới được tiến triễn tiếp nha. 

Nói xong, bà còn nháy mắt với hai đứa rồi bước vào cửa.

Jinyoung tối tăm mặt mũi, không nói được lời nào. Mark cũng tối mặt, bặm môi lại.

"Đều tại cậu! Tối nay, chép cho tôi năm mươi lần bài . Nếu không cậu chết chắc!"

Jinyoung đứng lên, trừng mắt nhìn Mark, bực bội đi đôi giày ướt nhẹp vào nhà.

Mình gây ra chuyện gì thế không biết... Mark không còn sức để phản đối nữa.


 Sáng hôm sau, mặt trời mới lên, cửa phòng Mark đã được mở ra, bà Tuan mặc một bộ quần áo lịch sự bước vào. 

Nhờ ánh đèn ngủ ở đầu giường, có thể thấy Mark đang ngủ rất ngon. Chiếc chăn bông mỏng màu xanh nhạt một nửa được đắp ngang bụng cậu, một nửa rơi xuống đất, nửa người trên hở ra. Bà Tuan bước vào, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ vào má cậu gọi: "Mark à, dậy thôi".

"Ơ..." Mark chau mày, đưa tay khua lên má, tiếp tục ngủ.

Bà Tuan liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ xuất phát rồi, cúi đầu nhìn người đang ngủ ngon lành, không chờ được nữa gọi: "Mark à, mẹ phải đi Hồng Kông gặp cha con có chút việc. Con ở nhà phải ngoan ngoãn, đói thì gọi người ta mang thức ăn đến. Phải nghe lời Jinyoung, không được bắt nạt , bạn ấy hiểu không?".

Mark nửa mơ nửa tỉnh, nghe qua những lời dặn bên tai, đáp một câu: "Ơ...".

Bà Tuan nhìn cậu vài giây, không nén được tiếng thở dài, đứng dậy bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại giúp cậu. Mark tiếp tục ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cho đến khi có tiếng chuông cửa kêu liên tục bên tai...

Kính koong... Kính koong...

Mark chau mày, lấy chăn che kín đầu nhưng vẫn nghe rõ tiếng chuông cửa, nó đáng ghét như người đang ấn chuông vậy!

Mark chau mày, hất tung chăn, vọng ra ngoài cửa hét lên: "Mẹ ơi, mẹ đi mở cửa đi, nhất định là thằng Jinyoung đáng ghét!".

... Không có ai trả lời.

"Mẹ! Mẹ ơi!" Mark lại gọi vài câu... Vẫn không có ai trả lời.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi ngày không phải là mẹ mở cửa cho Jinyoung sao? Hôm nay mẹ mình chạy đi đâu rồi? Mark cau có bước ra cửa, thấy mình chỉ mặc một chiếc quần sịp bèn đi tới tủ quần áo... Đi được một đoạn, đột nhiên cậu nhớ ra một việc...
Lúc sáng sớm, hình như có ai đó dặn bên tai cậu, hình như là "đi Hồng Kông", "hai ngày", lẽ nào là mẹ cậu đi Hồng Kông chơi hai ngày? A! Mẹ cậu không có nhà, không ai có thể bắt ép cậu làm gì được nữa, nói cách khác, không phải là cậu được tự do sao? Nghĩ đến đây, Mark không mặc thêm quần áo nữa, hừ một tiếng rồi xuống nhà tìm cái gì đó để ăn...

Ở trong nhà, Mark đang sung sướng tận hưởng cuộc sống. Jinyoung đáng thương đứng ngoài ấn chuông cửa hồi lâu mà không thấy ai, bắt đầu suy luận lung tung.

Bình thường chuông kêu hai hồi là cô Tuan đã ra mở cửa rồi, vì sao hôm nay không có ai ra mở cửa? Lẽ nào đi vắng rồi sao?

Nhưng, nếu cô ấy không ở nhà thì Mark cũng phải ở nhà chứ? Sao không có ai ra mở cửa? Không biết là có chuyện gì rồi?

Nghĩ đến chuyện trên ti vi có đưa tin nhiều vụ án, nào là trúng độc khí than, nào là mưu sát ở trong phòng, con trai của nhà giàu bị bắt cóc... trong đầu Jinyoung bỗng lóe lên một suy nghĩ... Nghe nói cha của Mark mở công ty, nhà có rất nhiều tiền, cậu ta có thể được coi là con trai nhà giàu có... Không phải là cậu ta đã bị bắt cóc rồi chứ?

Jinyoung tiếp tục ấn chuông, vẫn không có ai. Cậu tức giận đá chân vào cửa tạo ra tiếng động rất lớn, nếu trong nhà có người, không muốn mở cửa thì cũng phải ra mở cửa, nhưng cửa vẫn đóng chặt, không thấy động tĩnh gì.

Jinyoung đành đi quanh tòa biệt thự một vòng, hậm hực gọi tên Mark, thậm chí còn gõ vào cả cửa sổ, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa.

Đúng là có chuyện xảy ra rồi! Trong lòng Jinyoung bỗng nhiên có linh cảm không hay, nhìn cánh cửa đóng kín, cậu suy nghĩ một lúc rồi lo lắng chạy về phía tòa nhà quản lý.

Năm phút sau, Jinyoung dẫn người quản lý khu vội vàng chạy đến trước cửa nhà họ Tuan, một số người hàng xóm nghe thấy vậy cũng chạy sang xem.

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

"Không biết, hình như là chủ nhà có chuyện rồi."

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hình như là rất nguy kịch."


~ End chap 5~





 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: