Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

                                             --------------------------------------------------------


-Jinyoung không hề nói dối, mặc dù bụng không còn đau như trước làm sao biết được lát nữa có đau hay không? Dù sao uống thuốc vào cũng an toàn hơn. 


Thế là, vừa mới ngồi được vài giây, Mark lại phải đi tìm thuốc cho Jinyoung.

Sau một hồi lâu, Mark, trán lấm tấm mồ hôi, đưa ra trước mặt Jinyoung hai viên thuốc.
"Tôi chỉ tìm thấy loại này thôi."

Jinyoung cầm lấy thuốc rồi bắt đầu than thở: "Tôi sợ đắng".

Mark chau mày, nhìn viên thuốc trên tay Jinyoung nói: "Đây là thuốc Tây, bột thuốc đã có vỏ bọc ngoài rồi, uống một ngụm nước là xong, sao mà đắng được?".

"Nhưng trước khi tôi uống thuốc, cha tôi luôn chuẩn bị mứt táo cho tôi."

"Mứt táo? Nhà tôi không có thứ đó, đường có được không?" Nói rồi, Mark lấy hộp đường trên bàn nhét vào lòng Jinyoung.

"Tôi không cần", Jinyoung đặt hộp đường lên bàn, kiên quyết nói. "Tôi cần mứt táo."

"Sao cậu phiền phức quá y chang con gái dậy !" Mark không chịu nổi, chau mày, do dự một lát rồi lấy chìa khóa và ví tiền bước ra khỏi cửa.

"À, nhớ là phải mua ở đúng sản xuất đó nha , tôi chỉ ăn mứt táo ở đó thôi."

Mark suýt nữa thì trượt chân, không dám tin vào tai mình, quay lại nhìn Jinyoung, không hiểu là mình có nghe nhầm không. "Chổ sản xuất? Cậu muốn tôi từ đây chạy sang chổ sản xuất để mua thứ đồ ăn quê mùa đó cho cậu sao?"
"Mứt táo rất ngon, không quê mùa chút nào!"

"Tôi không đi!"

"Á, đau bụng quá..." 

"..."

Mark nhìn Jinyoung một lát, cuối cùng cũng phải thay giày và bước ra ngoài.

Jinyoung thấy cửa nhà bị đập mạnh đến "kinh thiên động địa", đắc ý cười.

Mark, tôi cũng phải cho cậu nếm mùi chạy đi chạy lại!

Nghĩ tới đó, Jinyoung cúi đầu nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, cầm cốc nước mà Mark đã chuẩn bị cho mình, cho thuốc vào miệng và uống.

Hơn một tiếng sau, cánh cửa nhà mở ra, Mark người đẫm mồ hôi, cầm một cái túi chạy vào.

"Mứt táo của cậu đây!" Mark vứt túi mứt táo lên sofa, chỗ Jinyoung đang ngồi đọc sách, rồi chạy vội vào bếp tìm nước mát trong tủ lạnh.

Jinyoung đặt sách xuống, mở túi ra xem rồi nói vọng vào trong bếp: "Bạn Mark, cảm ơn cậu đã mua mứt táo cho tôi, nhưng vừa rồi tôi không cẩn thận làm rơi mất thuốc rồi, làm thế nào bây giờ?".

"Gì... hả?..." Nghe thấy câu nói không thể ngờ tới của jinyoung, Mark ngạc nhiên tới mức phun cả nước ra ngoài, suýt chút nữa thì bị sặc. Vội vàng đặt bình nước đang cầm trên tay xuống, cậu chạy ra khỏi bếp, hỏi với giọng của một người bất hạnh nhất. "Tại sao cậu lại làm mất được? Nhà tôi chỉ còn hai viên thuốc đó thôi! Cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào?!"

"Thế... Hay là cậu chạy ra hiệu thuốc, mua cho tôi hai viên?"

Mark nhìn ra trời nắng gay gắt ngoài cửa sổ, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Jinyoung chép miệng, không nói gì, hai tay dường như vô thức ôm lấy bụng.

Mắm môi mắm lợi, cuối cùng Mark cũng không thoát được cảm giác thấy có lỗi, mở cửa đi mua thuốc. Do quá tức giận nên không chú ý, cậu va vào một người bên ngoài cửa.

Là ai mà không chịu nhìn gì cả, không biết là tâm trạng của thiếu gia đang không vui sao?

Mark đầy một bụng tức giận, ngẩng đầu định mắng thì nhìn thấy mẹ đang nghi ngờ nhìn cậu. "Mark? Con vội vàng đi đâu thế?"
"Ơ... mẹ? Mẹ về rồi ạ? Hôm nay mẹ về sớm thế?"

"Xong việc thì tất nhiên là về rồi! Đến lượt mẹ hỏi con. Giờ này không phải là đang ngồi trong phòng nghe Jinyoung giảng bài sao? Vì sao lại chạy ra ngoài?"

"Ơ... Con..." Mình không thể nói là đi mua thuốc cho Jinyoung được. Mẹ mình sẽ muốn biết vì sao mình lại cố tình lấy sữa quá hạn mời khách uống, có thể mình sẽ mất tiền tiêu vặt cả năm nay mất!

Thế là Mark ấp úng hồi lâu mà không nói được lời nào.

Bà Tuan thấy lạ vội nhìn Mark, nghĩ rằng cậu học nhiều quá nên đâm ra hồ đồ, cũng không hỏi nhiều nữa, bước vào trong nhà.

Jinyoung ở trong phòng khách nghe thấy tiếng động, đoán được bà Tuan đã về. Nghĩ đến hành động của mình, Jinyoung thấy hơi lo lắng, ngồi trên sofa cũng không còn cảm thấy thoải mái nữa nên vội đứng dậy.

Bà Tuan bước vào phòng khách, như thường lệ, tiện tay đặt túi xách lên tủ, đang định bước đi thì thấy ai đó đã lục tung hòm thuốc.

Mark đi theo mẹ vào trong nhà, nhìn thấy thế, đang chuẩn bị tinh thần giải thích vì sao không thu dọn đồ gọn gàng thì đã nghe thấy bà Tuan hỏi: "Sao hòm thuốc bị lục tung thế này? Có ai bị thương à?".

Mark rụt cổ lại, ánh mắt bất giác nhìn sang người đang đứng như chịu phạt bên cạnh chiếc sofa.

Bà Tuan để ý thấy điều đó, lập tức quay đầu lại nhìn Jinyoung, quan tâm hỏi: "Jinyoung, có phải là Mark bắt nạt cháu không?".

"Con không bắt nạt bạn ấy!" Mark vội vàng lớn tiếng phủ nhận.

Bà Tuan không để ý đến cậu, nhìn thẳng vào Jinyoung.

Jinyoung giật mình, ánh mắt bất an nhìn về phía Mark, hít sâu một hơi rồi trả lời: "Không ạ...". 

Điệu bộ lo lắng của Jinyoung khiến bà Tuan nghĩ Jinyoung bị bắt nạt, vì sợ Mark nên không dám nói thật. Thế là bà Tuan dịu dàng nói với Jinyoung: "Jinyoung đừng sợ, nếu Mark bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với cô, cô sẽ giúp cháu dạy cho nó một bài học".

Jinyoung nhìn vẻ mặt đầy khích lệ của bà Tuan, rồi nhìn Mark đang đứng phía sau căng thẳng xua tay, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

"Cô ạ, bạn ấy không bắt nạt cháu..."

Mark nghe thấy thế thì mặt mày trở nên tươi tỉnh, đắc ý nói với mẹ: "Mẹ xem, con đã nói rồi! Sao con có thể bắt nạt bạn ấy được!".

Jinyoung nhìn Mark, tiếp tục nói: "Bạn ấy không cố ý cho cháu uống sữa quá hạn hai tháng, cháu cũng không phải chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần, bạn ấy cũng không nói là cháu bị rơi vào bồn cầu...".

Cùng với từng chữ "không" của Jinyoung, sắc mặt bà Tuan trở nên xanh tái. Không đợi Jinyoung nói hết câu bà đã véo tai Mark, tức giận kéo cậu lên tầng hai. "Mark, con là tên tiểu tử thối! Lâu rồi không đánh con nên con dương oai tác quái phải không?"

"Không phải thế! Không phải thế!" Mark vừa chống cự, vừa không cam tâm quay đầu nhìn Jinyoung nói: "Cậu là đứa không ra gì! Rõ ràng là cậu cố ý!

Jinyoung mở to mắt nhìn Mark, khuôn mặt trái xoan thanh tú thể hiện rõ sự thông minh, lanh lợi.

"Jinyoung, cháu lấy đồ ăn trong tủ lạnh mà ăn, cô sẽ đi xử lý việc này rồi xuống ngay!" Bà Tuan quay đầu lại, dịu dàng nói với Jinyoung, rồi quay về phía Mark tức giận nói: "Tiểu tử thối, con còn dám nói lung tung, đợi xem mẹ xử lý con như thế nào! 

"Sự việc không phải như vậy..." Người thiếu niên sắp bị "xử lý" tức giận trừng mắt nhìn Jinyoung, đôi mắt đẹp như tóe lửa. "Park Jinyoung, cậu chờ đấy! Cậu chết chắc rồi!"

Tốt nhất là cậu nên biết cách cứu mạng mình trước!

Nhân cơ hội bà Tuan không để ý, Jinyoung đắc ý nháy mắt với Mark, khiến Mark tức đến nỗi có thể khạc ra máu.

Coi như đó là món quà ra mắt cậu ta, trả lễ cốc sữa quá hạn đáng sợ! Nhân tiện cũng cho cậu ta biết Jinyoung không phải là con cừu non dễ bắt nạt, những ngày tiếp theo cậu ta nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không... còn nhiều điều đau khổ hơn đang chờ đón cậu ta!

Mark bị mẹ nhốt vào "phòng tối", không thể không cảm thấy lạnh sống lưng, bất giác hắt hơi thật to.

Mark bị thương (nghe nói cậu bé đáng thương này bị mẹ "xử lý" một trận nhừ tử...), bụng Jinyoung cũng khó chịu nên buổi chiều không học nữa. Thế là ai ở nhà người đó nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ , cũng là ngày thứ hai Jinyoung kèm Mark học bài.
Từ sáng sớm, Jinyoung đã đến nhà họ Tuan, người mở cửa vẫn là bà Tuan.

"Jinyoung, cháu đến rồi à? Đã ăn sáng chưa?"

"Dạ, cháu ăn rồi, bạn Mark đâu ạ?" Jinyoung nhìn khắp phòng khách nhưng không thấy bóng dáng của Mark đâu cả.

"Mark đang đợi cháu ở trong phòng học, mau lên đi! À, phòng học là phòng thứ ba bên trái trên tầng hai."
"Vâng ạ, cảm ơn cô."

Mở cửa phòng học, Jinyoung nhìn thấy Mark đang ngồi quay lưng lại làm gì đó, không gian có vẻ rất yên bình.

Cửa sổ phòng học mở toang, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu vào trong phòng, nhẹ nhàng đậu lên người Mark, nhảy nhót trên tóc cậu , Mark đang chăm chú đọc cái gì đó. Ánh nắng dịu dàng khiến cho khuôn mặt đẹp sáng bừng lên.

Hiếm khi nào thấy Mark chăm chỉ như vậy, không biết cậu ta đang làm gì? Đọc sách, hay là ôn bài?

Jinyoung sợ lo làm Mark phân tâm học hành, cố gắng thật nhẹ nhàng bước đến phía sau Mark. Ngó đầu xem, nụ cười trên môi Jinyoung vụt biến mất, trán nhăn lại.

"Mark, cậu lại chơi Game online à?" Jinyoung kéo chiếc laptop trước mặt Mark, tay run lên chỉ vào hình ảnh 3D rực rỡ trên màn hình, tức giận gần như tới mức nói không nên lời.

Mình tưởng rằng cuối cùng cậu ta cũng hiểu được kiến thức trong sách vở quý giá như thế nào, đang cố gắng chăm chỉ học hành để bổ sung những phần kiến thức bị rỗng hổng. Kết quả là, cậu ta rất chăm chỉ, nhưng không phải chăm chỉ học hành mà là chăm chỉ chơi Game online! Đúng là chứng nào tật nấy.

"Tôi thích chơi, cậu có thể cấm tôi sao?" Mark không thèm nhìn Jinyoung, kéo laptop lại, tiếp tục điều khiển nhân vật của mình chiến đấu với quái vật, mười ngón tay thon dài nhấn gõ bàn phím kêu lách tách.

Jinyoung tức nổ đom đóm mắt, ngón tay nhỏ nhắn bất ngờ nhấn một nút.

Màn hình rực rỡ sắc màu lập tức tối đen...

Mark lặng người mất hai giây,. Sau khi kịp phản ứng lại, Mark nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo Jinyoung quát to: "Cái thằng này, món nợ hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu, hôm nay lại còn đến quấy nhiễu?!".

"Cậu phải nói ngược lại mới phải!" Jinyoung tức giận đẩy tay Mark ra, không khách khí nói,: "Tôi nhớ là cậu quấy nhiễu tôi trước, nếu không có cái yêu cầu quá quắt của cậu, thì bây giờ tôi đã đang ngồi ở nhà hàng nào đó tại LA mà ăn một bữa sáng ngon lành rồi! Cậu quấy nhiễu tôi, giờ lại muốn đá tôi đi sao? Không có lối thoát đâu!".

Dáng vẻ của Jinyoung bây giờ rất đanh đá, không còn chút gì nhu mì của con thỏ trắng hôm qua nữa. Nghĩ lại những gì hôm trước Jinyoung làm với mình, cuối cùng Mark cũng hiểu ra tất cả. Có lẽ người trước mặt đã hận mình tới tận xương tủy, hận đến mức muốn róc xương lóc thịt mình.

Nhưng, muốn hiểu rõ mọi chuyện thì cũng phải hỏi xem Jinyoung định thế nào?

Nghĩ đến đây, Mark từ từ đứng dậy, nhìn Jinyoung hỏi một cách hờ hững: "Thế cậu muốn thế nào?".

"Tôi chẳng muốn thế nào. Đã thế này rồi thì phải làm cho tốt. Tôi chỉ muốn trong sáu ngày tiếp theo, cậu phải phối hợp với tôi để hoàn thành kế hoạch học tập. Sau sáu ngày, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi, sau này tốt nhất là không gặp nhau nữa!"

Mark "hừ" một tiếng, nghếch cằm lên hỏi: "Thế tôi không phối hợp thì sao?".

"Tôi nghĩ, cậu không nên từ chối tiền tiêu vặt của cậu, đúng chứ?"

Mark vô cùng thảng thốt, nheo mắt lại hỏi lạnh lùng: "Cậu nói vậy là có ý gì?".

"Nghe nói nếu mẹ cậu không vui thì sẽ cắt tiền tiêu vặt của cậu , nếu cậu không phối hợp với tôi thì đừng trách tôi mách mẹ cậu!"

"Cậu!"

"Được rồi, chúng ta không phí lời nữa, bắt đầu học thôi!" Nói xong, Jinyoung thu hết đồ đạc, xếp gọn vào một góc, sau đó đặt vở và tài liệu ôn tập trước mặt Mark.


~ End Chap 4 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: