Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Sau khi đưa Mark về nhà, Bambam nhốt mình trong phòng. Cậu không bật đèn nên phòng tối om, ánh đèn cùa nhà đối diện chiếu lên cửa sổ, chiếu sáng một nửa khuôn mặt cậu, đôi mắt ánh lên vài tia sáng yếu ớt.


-Cậu chợt nhớ tới khuôn mặt đau khổ của Mark , trong lòng cậu cảm thấy đau nhói ,và nhận ra từ đó giờ anh chưa bao giờ là của cậu anh quan tâm chăm sóc cậu như dậy chỉ đúng nghĩa là một người anh lo cho em mình dậy mà cậu ngộ nhận cậu đã không quan tâm đến anh , chỉ biết giành giựt làm những điều ngu ngốc để anh phải đau khổ cậu sai rồi cậu thật sự sai rồi yêu anh , thì phải cho anh hạnh phúc chứ không phải gây áp lực làm cho anh ra nông nổi này.

"Dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình thì mới có thể có được sự tha thứ của người khác. Bambam, nhận ra và quyết định đi gặp Jinyoung một lần nữa .

Năm ngày sau, Bambam đến gặp Jinyoung.

Đứng ở cổng trường, Bambam lo lắng không yên, ôm chặt lấy ba lô. Cậu cắn môi nhìn vào cổng trưòng, chớp mắt vẻ lo lắng. Nếu hôm nay không tìm được người cần gặp, lần sau cậu sẽ không đủ dũng khí đến đây.
Cuối cùng, người cậu cần gặp cũng xuất hiện.

Cậu do dự hai giây, cuối cùng cũng có đủ dũng khí để bước tới trước mặt hai người.

YuGeom nhận thấy sự có mặt của Bambam trước. Đã có kinh nghiệm, lần này cậu giống như gà mẹ cảm thấy có nguy hiểm, lập tức để Jinyoung đứng phía sau, mình ở trong trạng thái phòng vệ.

"Bambam, cậu đến đây làm gì? Cậu còn gây rắc rối cho Jinyoung thì đừng trách tôi không khách khí!"

"Không lần này em không có ác ý." Bambam cắn môi, nói khẽ. "Em chỉ có vài điều muốn nói với anh Jinyoung ."

"Jinyoung, cậu đừng tin, không có kẻ xấu nào thừa nhận mình là người xấu cả!"

Jinyoung nhìn Bambam, thấy cậu bé bây giờ rất khác với con người cố chấp, cảm tính trước đây, trong đôi mắt hiện rõ tâm trạng lo lắng, bất an của một cậu bé không còn cái vẻ già dặn giả tạo như trước nữa.

Suy nghĩ một lát, Jinyoung nói với Yugyeom: "YuGeom, cậu về nhà trước được không? Một lát nữa mình sẽ đến nhà cậu".

YuGeom mở to mắt có vẻ không tin.

"Jinyoung, cậu tin lời thằng bé đó à? Lẽ nào cậu không sợ xảy ra chuyện giống lần trước sao?"

"Cậu không cần phải lo ỉắng, mình có thể tự lo được."

"Cậu ngốc nghếch thế. Bị người ta bán rồi vẫn còn giúp người ta đếm tiền! Rồi cậu cũng sẽ chết một cách ngốc nghếch cho coi!"

YuGeom trợn mắt nhìn Jinyoung rồi tức giận bỏ đi.

Sau khi YuGeom đi rồi, hai người im lặng một lát. Cuối cùng vẫn là Jinyoung nói trước: "Em muốn nói gì với anh? Chúng ta có cần tìm một nơi yên tĩnh rồi nói chuyện không?".

"Không cần phiền phức, chúng ta nói chuyện ở đây được rồi." Bambam căng thẳng cầm lấy dây đeo ba lô, chần chừ một lát rồi nói nhỏ, mặt đỏ lên: "Jinyoung, xin lỗi, những ngày qua em đã gây cho anh và Mark huyng nhiều phiền phức".

"Em... Em đang xin lỗi anh à?" Jinyoung ngạc nhiên nhìn cậu, nghĩ mình đang nghe nhầm.

"Vâng." Bambam cắn môi, khẽ gật đầu. "Em đã hiểu rồi, tình yêu không thể ép buộc được, em quyết định hủy bỏ thỏa thuận giữa chúng ta."

"Ý của em là em sẽ không ngăn cản anh và Mark ở bên nhau? Em sẽ không lấy chuyện vi phạm bản quyền để bắt anh và Mark xa nhau?" Jinyoung mở to mắt, rõ ràng là không tin vào tai mình. "Không phải là em rất ghét anh sao? Không phải là em rất thích Mark sao? Vì sao tự nhiên lại từ bỏ?"

"Em không tự nhiên mà từ bỏ!" Bambam nói nhỏ, trông cậu bé rất đáng yêu. "Em đã nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định đó! Sự thật là em không nỡ rời xa Mark huyng, nhưng em nghĩ, nếu Mark huyng phát hiện ra việc em đã làm, huyng ấy sẽ ghét bỏ em. Em không muốn Mark huyng ghét bỏ em, cho dù mãi mãi là em trai của huyng ấy cũng còn tốt hơn là trở thành người xa lạ."

"Em đã hiểu được như thế là tốt." Jinyoung mỉm cười, vỗ nhẹ vai Bambam, đột nhiên phát hiện ra cậu bé trước mặt không còn đáng ghét như ấn tượng trước đây.

"Thế... Jinyoung..." Bambam cầm chặt lấy dây đeo ba lô, đắn đo hồi lâu rồi hỏi: "Anh có thể từ từ hẵng kể cho Mark huyng nghe về thỏa thuận giữa chúng ta, được không? Em sợ sau khi biết, huyng ấy sẽ ghét bỏ em".

"Không, em là em trai mà cậu ấy yêu quý nhất, sao có thể ghét bỏ em được?" Jinyoung cười, tình nghịch nháy mắt với Bambam. "Hơn nữa anh có thể giúp em, anh sẽ không để Mark tức giận với em."

"Thật không?" Bambam nhìn Jinyoung vẻ không dám tin.

"Đương nhiên, có thể sau này chúng ta sẽ là anh dâu, em chồng mà!" Jinyoung nháy mắt, nói đùa. "Em là em của anh, chắc chắn anh sẽ phải đối xử tốt với em, không phải sao?"

Bambam thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt trở nên long lanh. Một lát sau, cậu nói nhỏ: "Jinyoung... Cảm ơn anh...".

Nói rồi, cậu quay người chạy đi.

Nhìn theo Bambam, Jinyoung bất giác mỉm cười.

"Đúng là một cậu bé khó hiểu."


Jinyoung quay người định bước về phía bến xe buýt thì đột ngột dừng bước.

"Chuyện của chúng tôi... Cậu nghe hết rồi à?" Jinyoung ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên đang đứng trước mặt.

Cậu gật đầu, nở một nụ cười buồn bã, khuôn mặt tuấn tú không rạng ngời như trước đây nữa.

"... Xin lỗi." Jinyoung áy náy nhìn cậu, giọng nói đầy vẻ hối lỗi. "Tôi nên nói cho cậu biết sự thật sớm hơn."

"Thật sự là cậu không nói mình cũng biết." Jackson nhìn xuống, tự cười mình. "Mình đã sớm biết giữa cậu và Bambam có điều gì đó không thoải mái, cậu không phải là người dễ thay đổi, không có nguyên nhân rõ ràng, cậu không thể thay đổi tình cảm nhanh như vậy được. Chỉ có ông anh ngốc nghếch của mình mới tin lời cậu."

"Xin lỗi... Hôm đó tôi đã lợi dụng cậu... Thật sự cậu rất tuyệt, chỉ có điều chúng ta không hợp nhau."

"Cậu không cần xin lỗi mình, cậu không nợ mình gì cả. Hôm đó, trong lòng mình hiểu rất rõ, cậu nói thế là để đối phó với Mark mà thôi. Do mình không cam tâm nên mới cố ý giả vờ ngốc để nói theo cậu, thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta. Tiếc rằng tình yêu không thể miễn cuỡng, cho dù mình có cố gắng thế nào, trong lòng cậu cũng chỉ có ông anh họ ngốc nghếch của mình mà thôi."

"Xin lỗi... Xin lỗi..." Ngoài xin lỗi, Jinyoung không biết phải làm gì để thể hiện sự ân hận của mình. Sự thật là Jackson đối xử với cậu rất tốt, cậu rất coi trọng Jackson, đáng tiếc là Jackson không phải là người cậu thích.

"Jinyoung ngốc, đã bảo là không cần xin lỗi mà! Cậu cứ như thế mình sao có thể yên tâm để cậu ở bên Mark được?" Jackson vuốt tóc cậu, không nén được tiếng thở dài. "À, suýt nữa thì quên không nói với cậu, vừa rồi ngoài mình ra, còn có một người nữa cũng nhìn thấy cậu và Bambam."

Còn có một người nữa? Jinyoung ngạc nhiên hỏi: "Còn có ai?".

Jackson thấy Jinyoung lo lắng, cười một cách kỳ quái, nhẹ nhàng nói :"". Mark Yi-En Tuan

Trời! Không thể thế được. Lần này thì cậu nguy rồi!

Mặt Jinyoung biến sắc, cậu muốn bỏ chạy.

Thấy Jinyoung hoàn toàn mất phương hướng, Jackson thấy buồn cười, tốt bụng nhắc cậu: "Đừng nói là mình không bảo cậu, anh ấy về nhà anh ấy rồi!".

Jinyoung đuổi kịp Mark tới cổng khu Cảnh Lam Viên.

Mark thấy bực bội về thỏa thuận của Bambam và Jinyoung, Jinyoung giải thích thế nào Mark cũng không nghe.

"Mình nói rồi, mình không cố ý mà! Cậu tha lỗi cho mình được không?" Jinyoung khổ sở, kéo tay áo Mark, tỏ vẻ rất đáng thương.

Mark hừ một tiếng, không quay lại nhìn jinyoung.

Jinyoung mím môi, nói nhỏ: "Chuyện thỏa thuận đó mình không tình nguyện, hơn nữa, mình làm thế là vì muốn tốt cho cậu, cậu là con trai mà sao nhỏ nhen thế!".

Jinyoung không nói không sao, lời Jinyoung nói giống như ngọn lửa khiến cho quả bom trong Mark nổ tung. Mark hét lên: "Cậu còn nhắc đến cái thỏa thuận đáng chết đó à? Chỉ vì nó mà những ngày qua mình sống không bằng chết, luôn đau khổ vì sợ mất cậu, suýt chút nữa thì vào bệnh viện tâm thần đấy!".

Jinyoung hiểu chuyện, nói nhỏ nhẹ: "Được rồi! Được rồi! Mình biết là mình sai rồi!".

"Hừ!" Mark quay đầu đi không thèm nhìn cậu.

"Xin lỗi!" Jinyoung khoác tay Mark,"Coi như em phạm lỗi lần đầu, anh tha lỗi cho em đi! Mark huyng thân yêu,được không?"

Mark mím môi lại, cảm giác nổi cả da gà. Jinyoung không bỏ qua cho Mark. Cậu không ngại ngùng nữa, gọi Mark là: Mark huyng, liên tục khiến cho mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, có mấy người không nhịn được bịt miệng cười.
Mark suýt chút nữa phát khùng, cuối cùng không chịu đựng được nên giơ tay đầu hàng.

"Được rồi! Được rồi! Cậu đừng gọi nữa! Cậu gọi nhiều quá làm mình sắp ngất đây! Mình có
Thể tha lỗi cho cậu, nhưng cậu phải chấp nhận một điều kiện!"

Jinyoung vẫn tiếp tục đùa Mark: "Mark huyng, anh có điều kiện gì? Anh cứ nói, em sẽ đồng ý!".

"Park Jinyoung, nếu cậu đồng ý làm bạn trai của mình, mình sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Gì cơ?" Nụ cười vui vẻ biến mất, Jinyoung nổi giận. "Không được! Mình không đồng ý với điều kiện này! Rõ ràng trước đây chúng ta đã thỏa thuận, điểm trung bình các môn của cậu đạt từ 80 điểm trở lên, mình mới là bạn trai của cậu!"

Mark liếc nhìn Jinyoung, nửa như cười nửa như không.

"Không phải cậu vừa mới nói là điều kiện gì cậu cũng đồng ý sao?"

"Đây là hai vấn đề khác nhau mà!"

"Vậy thì thôi!"


Mark quay mặt đi không nhìn Jinyoung.

Thật quá đáng! Tự nhiên lại lôi chuyện này ra để uy hiếp mình! Nhưng ai bảo mình làm chuvện có lỗi với cậu ta? Ngoài đồng ý ra, mình còn có thể làm gì? Jinyoung cúi đầu, tỏ vẻ ấm ức nói: "Được rồi! Mình đồng ý.?"

"Vậy mới ngoan!"

Mark cười, đưa tay ra, vui vẻ vuốt má cậu.

Bỗng nhiên Jinyoung có cảm giác như mình bị lừa, nheo mắt lại hồ nghi hỏi: "Mark, không phải là cậu cố ý chứ?".

Nghe vậy, Mark nghiêm mặt nói chân thành: "Sao lại thế? Mình giống như vậy lắm sao?".

Jinyoung rất muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy nụ cười và ánh mắt nghiêm túc của Mark, cậu rụt cổ lại nói: "Không giống... Cậu không hề giống...".

"Được rồi, nào, chúng ta về nhà thôi, bạn trai đại nhân thân yêu!" Mark vui vẻ khoác vai cậu. Hai người nói chuyện vui vẻ trên đường về nhà.

Nhưng khi cửa nhà mở ra, hai người không thể cười nổi nữa.

~ End Chap 30~


      -Còn 1 rào cản nữa đó nha chưa có xong đâu nhưng củng sắp hết rồi các bạn cũng sẽ sớm biết được thôi chắc còn khoảng 2 chap nữa nhé ^^ Là End lun đó mọi người đọc fic vui vẽ pp <3








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: