Chap 28
Mười phút trôi qua, Jinyoung đã thu dọn đồ xong mà bên ngoài hành lang vẫn không có ai. Trong lớp học vắng lặng, mọi người đã về hết, chỉ còn lại hai người.
Jinyoung cắn môi, khoác ba lô lên vai, kéo tay bạn nói: "Yugyeom, đi thôi!".
"Nhưng hoàng tử Mark vẫn chưa đến, chúng ta không đợi cậu ấy sao?"
"Chúng ta không hẹn với cậu ấy mà, thực ra không cần đợi cậu ấy! Đi thôi! Mọi người về hết rồi, không nhanh là trường đóng cửa đấy." Giọng nói của Jinyoung có vẻ thờ ơ, nhưng nếu để ý sẽ thấy trong đó có sự giận dỗi. Yugyeom vốn là người vô tâm nên không phát hiện ra.
Đi qua lớp của Mark, Jinyoung đấu tranh tư tưởng một hồi rồi nhìn qua cửa sổ. Lớp vắng tanh, không có một ai, chỉ có chiếc đồng hồ treo phía trên tấm bảng đen kêu tích tắc.
Mark không ở đó...
Có phải là cậu ấy đã về trước không? Có phải là cậu ấy đã hết kiên nhẫn rồi không?
Trong lòng Jinyoung có cái gì đó vỡ vụn ra, cảm giác trống rỗng xâm chiếm lấy cậu. cậu thoáng ngạc nhiên rồi tự vỗ vào trán mình.Park Jinyoung! Mày điên rồi! Mày đang mong đợi điều gì? Đây không phải là kết quả mày mong muốn sao? Chỉ có rời xa mày, Mark mới có thể tiếp tục theo đuổi mơ ước của mình! Cuối cùng cậu ấy cũng bỏ cuộc rồi, đây không phải là điều rất tốt sao?
Đúng rồi, mọi thứ đều rất tốt... Nhưng vì sao mình lại muốn khóc, vì sao sống mũi cay cay, vì sao mình thấy buồn như thế này?
"Jinyoung, cậu đang làm gì đấy?" yugyeom giật mình, vội vàng nắm lấy tay cậu. "Sao cậu lại tự đánh mình? Cậu bị điên à?"
"Không... Mình chỉ thấy hơi mệt..." Jinyoung miễn cưỡng cười, khoác tay bạn tiếp tục bước về phía trước. "Đi thôi! Mình mời cậu đi ăn, nghe nói ở Tâm tình tháng 7 gần đây có nhiều đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn thử."
"Hào phóng thế? Tối nay mình có thể ăn một bữa ngon rồi! Ha ha!" Yugyeom vui vẻ bước nhanh về phía trước.
Tuy nhiên, kế hoạch thay đổi, hai người không thể đi ăn với nhau. Trước cổng trường, Jinyoung gặp một người cậu không thể ngờ tới.
"Cậu bé kia không phải là Bambam sao? Cậu ta đến trường mình làm gì?"Yugyeom dừng bước, ngạc nhiên nhìn cậu bé đứng cách đó không xa. Jinyoung nhìn theo hướng Yugyeom chỉ, vô cùng ngạc nhiên.
Người đó rõ ràng đã nhìn thấy hai người, đang bước về phía họ.
Yugyeom chau mày.
"Jinyoung, cậu ta đang đi về phía chúng ta đấy! Không phải cậu ta đến gây sự đấy chứ?"
Jinyoung cắn môi, nói: "Có lẽ là không".
"Jinyoung, chúng ta lại gặp nhau rồi." Bambam nhếch miệng cười, môi cong lại trông rất dễ thương.
Yugyeom, nhìn Bambam vẻ đề phòng, đứng chắn trước mặt Jinyoung hỏi: "Cậu tìm Jinyoung nhà tôi làm gì?".
"Jinyoung nhà tôi?" Bambam hừ một tiếng, khóe miệng có vẻ giễu cợt. "Jinyoung, lẽ nào bây giờ anh nhát gan đến mức phải trốn sau lưng người khác, là một con sâu đáng thương không dám đối diện với hiện thực?"
Jinyoung nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Yugyeom, cậu về nhà trước đi, mình sẽ nói chuyện với Bambam".
"Nhưng rõ ràng là cậu ta đến gây sự!" Yugyeom trừng mắt nhìn Bambam rồi lo lắng nói với Jinyoung: "Jinyoung, mình rất lo cho cậu. Thằng bé điên rồ này bị hoàng tử Mark bỏ rơi, chắc chắn là đến gây rắc rối cho cậu!".
"Không sao đâu" Jinyoung vỗ vai bạn, nở một nụ cười tự tin. "Có nhiều người ở đây, em ấy không thể làm gì mình được. Yugyeom, cậu về nhà trước, một lát nữa mình sẽ gọi điện cho cậu, được chứ?"
Yugyeom nhìn cậu, thấy thái độ tự tin không sợ hãi mới yên tâm gật đầu nói: "Được! Cậu cẩn thận, nêu có chuyện gì nhớ gọi điện cho mình ngay".
"Ừ." Jinyoung gật đầu để bạn yên tâm.
Thấy thế Yugyeom mới quay người đi về nhà. Trước khi đi còn không quên giơ nắm đấm, làm động tác cảnh cáo Bambam.
Đi được một đoạn, Yugyeom vẫn thấy không yên tâm. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu rút điện thoại gọi điện cho Mark, gọi vài lần nhưng chỉ nghe thấy tín hiệu tắt máy.
Đáng chết! Vì sao lại tắt máy vào lúc này?
Yugyeom chau mày suy tư rồi chợt nhớ ra điều gì, mắt cậu sáng lên. Cậu rút điện thoại ấn nút gọi cho một số khác...
Trước cổng trường, mọi người đi lại rất đông. Từng nhóm học sinh tíu tít ra về, khắp nơi vang lên tiếng cười nói ầm ĩ.
Hồi lâu, Bambam chau mày nói: "Jinyoung, có vẻ như anh rất có duyên! Có một người bạn quan tâm đến anh như vậy".
Jinyoung không tỏ thái độ gì, hờ hững hỏi: "Em muốn nói gì?".
"Việc của chúng ta, anh có nói cho bạn anh không?"
"Không!"
"Thật sao? Vậy thì tốt! Tôi biết anh không phải là người hay buôn chuyện."
"Nói thẳng vào vấn đề đi, anh còn phải về nhà ôn bài."
"Cứ mở miệng ra là ôn bài. Mark huyng lại đi thích một con mọt sách như anh sao?" Bambam liếc nhìn cậu, giọng điệu giễu cợt cười nhạo, khuôn mặt ngây thơ trông già hơn so với tuổi.
Jinyoung kìm nén cảm giác mệt mỏi hỏi: "Rốt cuộc là em muốn nói gì?".
"Tôi muốn nói gì lẽ nào anh không biết?" Thái độ nửa như cười nửa như khôngtrên mặt Bambam biến mất, ánh mắt lộ vẻ căm hờn. "Cam kết giữa chúng ta, lẽ nào anh quên mất rồi?"
Jinyoung hít một hơi thật sâu, kìm nén sự đau khổ trong lòng, thản nhiên đối mặt với Bambam đang hăm dọa mình.
"Anh không quên, anh luôn giữ lời hứa của mình."
"Giữ lời hứa?" Bambam cười giễu cợt, trong lòng như có lửa đốt. "Anh nói anh sẽ không gặp Mark huyng nữa, thật ra hằng ngày hai người vẫn gặp nhau sau lưng tôi! Anh đồng ý với tôi sẽ làm cho Mark huyng không còn tình cảm với anh ,vậy mà anh đã làm gì? Để ngày ngày Mark huyng đưa anh về nhà à? Đây là cách anh làm để Mark huyng quên anh sao? Jinyoung, bây giờ anh có còn đủ lý lẽ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng để nói với tôi anh giữ đúng lời hứa nữa không?"
Jinyoung vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: "Bọn anh không giấu giếm gặp nhau sau lưng em! Anh đã đồng ý là anh không tìm gặp Mark nữa, anh thực hiện rồi!".
Cuộc nói chuyện gay gắt giữa hai người khiến cho mọi người xung quanh chú ý, vài học sinh đi qua nhìn về phía họ nghe ngóng.
Jinyoung lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn tức giận, cố gắng nói nhỏ: "Mỗi lần cậu ấy đến tìm anh, anh đều bảo cậu ấy đi. Nhưng chân ở trên người cậu ấy, cậu ấy không đi thì anh biết làm thế nào? anh lừa cậu ấy là anh thích Jackson để cậu ấy nản lòng, cậu ấy vẫn không nản lòng, anh biết phải làm sao? Bambam, anh đã làm hết trách nhiệm của anh rồi, em còn muốn anh làm thế nào nữa?".
"Anh đừng để anh ấy tìm thấy anh!" Bambam dường như mất hết lý trí, run người nói.
"Bọn anh học chung một trường, làm sao không gặp được?" Thằng bé này đúng là không thể chịu được!
"Anh có thể chuyển trường!" Bambam vênh mặt như ra mệnh lệnh. "Anh làm thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi không cho hai người gặp nhau!"
Chuyển trường vì chuyện này sao? . Cuối cùng, Jinyoung hiểu ra một điều, tư duy của cậu bé trước mặt không dễ hiểu như những người bình thường!
Jinyoung quyết định không nói lý lẽ nữa mà phản bác lại: "Bambam, anh nói cho em biết, anh sẽ không chuyển trường! Thay vì mất thời gian với anh, chi bằng em hãy theo sát Mark! Nếu em làm cho anh mệt mỏi thêm, anh sẽ nói tất cả sự thật cho cậu ấy biết! Bambam, anh nghĩ Mark vẫn chưa biết chuyện này, đúng không? Nếu cậu ấy biết được em trai Bambam đáng thương thực ra lại là một người có nhiều mưu kế như thế không biết cậu ấy sẽ thế nào?".
"Anh đang uy hiếp tôi à?" Bambam tức giận nhìn cậu, đôi mắt đẹp như tóe lửa.
Jinyoung nhún vai, xua tay nói: "Anh chỉ dùng cách của người đó áp dụng với chính người đó thôi".
"Anh!"
"Ơ? Bambam? Jinyoung? Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Một giọng nói vang lên phía sau hai người. Bambam ngạc nhiên rồi im bặt. Khi quay lại, nét mặt cậu trở nên dịu dàng, giọng nói ngọt như mật: Mark huyng, người ta chờ anh lâu lắm rồi!".
"Xin lỗi, thầy giáo chủ nhiệm tìm anh có việc nên mất chút thời gian." Nói xong, Mark áy náy nhìn sang Jinyoung, nói vẻ hổi lỗi: "Jinyoung, xin lỗi, để cậu phải đợi lâu thế".
"Mình không đợi cậu!" Jinyoung quay đầu đi không nhìn Mark, giọng nói nhỏ nhẹ khiến cho người bên cạnh nghĩ cậu đang làm nũng.
Bambam bị bỏ rơi, lạnh lùng nhìn hai người, trong lòng thấy chua xót.
Tuy nhiên, cậu vẫn tò ra vui vẻ, nở một nụ cười dễ thương, xen vào giữa hai người nũng nịu: "Mark huyng, anh để Bambam phải đợi lâu thế có nên mời Bambam ăn một bữa tối để xin lỗi không?".
Mark quay sang như Bambam mong đợi. "Bambam muốn ăn tối?"
"Ừ, lâu rồi hai người chúng ta không đi ăn tối với nhau mà!" Bambam nhấn mạnh vào hai chữ "hai người" rồi tỏ vẻ đáng yêu. "Em muốn đi ăn ở Tâm tình tháng 7, em thích ăn cơm tôm hùm ở đó."
Mark không hiểu điều Bambam ám chỉ, vuốt tóc cậu thân mật rồi quay sang Jinyoung nói: "Jinyoung, cậu đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm ở Tâm tình tháng 7 nhé! Mình nhớ là cậu rất thích ăn đồ ngọt ở đó".
"Mình..." Jinyoung đang định từ chối thì có một giọng nói vang lên bên cạnh cậu.
"Gấu nhỏ yêu quý!"
Jackson?
Jinyoung ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại đến đây?".
"Yugyeom gọi điện cho mình, nói là cậu gặp chuyện phiền phức nên mình đến." Jackson bước lại, thấy Jinyoung không sao mới thở phào nhẹ nhõm. "Gấu nhỏ yêu quý, mình rất lo cho cậu."
Jinyoung không nén được than một câu rồi ngại ngùng nhìn Jackson. "Jackson, xin lỗi đã làm phiền cậu."
"Sao lại thế? Cậu là bạn trai của mình, việc liên quan đến cậu thì không có gì phiền phức hết." Jackson đưa tay ôm lấy vai Jinyoung, nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương. "Đồ ngốc, lần sau không được khách sáo thế. Có việc gì thì gọi điện cho mình, mình sẽ bảo vệ cậu."
Giọng nói vừa phải, đủ để cả ba người ở đó nghe rõ.
Bambam lo lắng nhìn Mark, sợ hãi khi thấy ánh mắt tóe lửa của Mark. Trong lòng thấy bất an, Bambam cẩn thận, nhẹ nhàng kéo tay áo Mark: "Mark huyng, chúng ta đi ăn tối được không?".
"Ơ? Hai người đang định đi ăn tối sao? Tôi và Jinyoung làm phiền hai người rồi!"Jackson mỉm cười nói vài câu khách sáo, rồi cúi đầu dịu dàng nói: "Gấu nhỏ yêu quý, chúng ta đi xem kịch nhé! Hôm nay chiếu vở kịch mới có diễn viên hài mà cậu thích nhất diễn đấy!"."Ừ." Jinyoung ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ cần rời xa Mark và Bambam, cho dù đi đâu cậu cũng đồng ý.
Mark không cho Jinyoung được toại nguyện, nghĩ thế nào, cậu nói với Bambam: "Bambam, chúng ta không đi ăn tối nữa mà đi xem kịch nhé!".
"Nhưng, Mark huyng, em rất đói..." Bambam nhăn nhó tỏ vẻ đáng thương, đôi môi mím lại. "Hay là chúng ta đi ăn tối trước rồi đi xem kịch,được không?"
Mark nhìn Jinyoung đang cúi đầu, giọng nói chẳng có chút cảm xúc. "Anh muốn đi xem kịch trước."
Bambam cắn môi không nói gì nữa, căm giận nhìn Jinyoung, hận là không làm gì được cậu.
Jackson nhìn lướt qua ba người rồi mỉm cười nói: "Đã như vậy thì chúng ta cùng đi thôi!".
~ End Chap 28~
Hù sắp tới đây ko pesk cuộc đời tụi nó sẽ ra sao mấy bạn chờ au nhé mỗi ngày au sẽ ra chap mới cho mấy bạn đọc ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro