Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

"Cảm ơn cái gì! Tôi là bạn trai của cậu mà! Tôi nên chiều cậu mà!" Jackson vuốt tóc Jinyoung, nét mặt đầy vẻ yêu thương.

Nhắc đến chuyện này, tâm trạng vui vẻ của Jinyoung bỗng nhiên chùng xuống, về việc hiểu nhầm, mình nên nói như thế nào để Jackson không bị tổn thương?Bây giờ cậu ấy đang rất vui vẻ coi mình là người yêu, mình nói sự thật với cậu ấy thì có tàn nhẫn quá không? Nhưng cũng không thể tiếp tục như thế này mãi, nếu để lâu cậu ấy sẽ càng đau khổ vì tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm, tốt nhất là nên nói với cậu ấy ngay bây giờ.

Nghĩ đến đây, Jinyoung mở miệng nói: "Jackson, thực sự là tôi...".

Tuy nhiên, Jinyoung chưa kịp nói vào chuyện chính thì Jackson đã hét lên ngắt lời cậu: "Ôi, đã mười giờ rồi!". Jackson nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay vẻ lo lắng.

"Cậu vội à?" Jinyoung nghiêng đầu nhìn Jackson, cặp lông mày thanh tú chau lại. "Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu! Hay là cậu đợi thêm năm phút? À, không, ba phút là đủ rồi, được không?"

Jackson có vẻ khó xử, chau mày lại. "Nhưng cha mình từ Hong Kong về rồi, mình đã hứa sẽ về nhà sớm. Gấu nhỏ yêu quý, hay là ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"

"Vậy à? Thôi được!" Mặc dù trong lòng không muốn nhưng sự việc đã như thế Jinyoung đành miễn cưỡng gật đầu. "Cậu mau về nhà đi, chú nhất định đang lo lắng cho cậu đấy."

"Ừ, để mình bảo chú Chun đưa cậu về nhà."

"Không cần!" Jinyoung xua tay nói. "Cậu đang vội, cậu đi xe về đi! Nhà tôi cách đây không xa, đi bộ không đến hai mươi phút là về đến nhà rồi."

"Cậu về một mình , mình không yên tầm, hay là để chú Chun đưa cậu về!Mình sẽ gọi lái xe của cha mình đến đón."

"Như vậy thì có phiền phức không?"


"Không sao đâu mà."

"Vậy thì được! Tạm biệt!" Jinyoung vẫy tay chào Jackson rồi bước về phía chiếc BMW.

Jackson vẫn đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng Jinyoung khuất dần vào bóng tối,nét mặt lo lắng dần dần giãn ra, đôi mắt đầy suy tư.

Cậu đoán được Jinyoung muốn nói gì, nhưng bây giờ cậu chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận điều đó, cậu đang cố gắng duy trì mối quan hệ này.

Tới nhà Jinyoung chuẩn bị, bước về phía cửa, thì bị một đôi bàn tay bịt chặt lấy miệng, kéo sang phía cạnh nhà.

"U... u..." Jinyoung xoay người cố gắng giãy giụa. Người đó rất khỏe, cậu hoàn toàn không phải là đối của hắn.

"Cậu không kêu lên thì mình sẽ thả cậu ra." Giọng nói nghe vô cùng quen thuộc. Lẽ nào... Người đó là... Không thể nào! Không thể nào! Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây giờ này?

Sao có thể làm một việc điên rồ như thế này với mình được?

Để kiểm tra phỏng đoán của mình, Jinyoung liều lĩnh gật đầu, minh chứng cho việc mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Rõ ràng thái độ của cậu khiến cho người đó hài lòng nên người đó buông cậu ra. Jinyoung vội vàng quay đầu lại nhìn xem là ai thì cậu vô cùng ngạc nhiên.


Khuôn mặt tuấn tú đó... Đôi mắt to đó... Khóe miệng mím chặt lạnh lùng... Không phải là Mark thì là ai!

"Tại sao lại là cậu? Cậu đến đây làm gì?" Jinyoung chau mày vẻ không vui nhìn Mark.

Nếu Bambam biết Mark đến tìm mình, lại còn muộn thế này thì Mark sẽ gặp phiền phức mất.

"Sao cậu về nhà muộn thế?" Mark không trả lời mà hỏi Jinyoung, nhíu mày vẻ tức giận. "Không phải là cậu đi với Jackson chứ?"

Jinyoung không chịu nhún, bực bội nói: "Mình đi với ai, không liên quan gì đến cậu!".

"Ai bảo là không liên quan đến mình?" Mark nheo mắt, tay trái cầm lây cằm Jinyoung, ánh mắt rất dữ dội. "Jinyoung, mình đến đây để nói với cậu, tình cảm của mình dành cho cậu sẽ không bao giờ thay đổi! Cho dù cậu thích ai mình cũng sẽ không từ bỏ!"

"Mark! Cậu điên rồi!" Jinyoung cố thoát khỏi bàn tay Mark nhưng Mark càng giữ chặt hơn.

Cuối cùng, Jinyoung phát hiện ra tâm trạng của Mark không bình thường. Tối nay cậu không dịu dàng như những ngày trước, nụ cười trẻ con cũng biến mất, ngay cả đôi mắt trong veo cũng trở nên trầm tư.

"Đúng! Mình điên rồi!" Giọng Mark vang lên trong đêm tối, khuôn mặt bị ánh đèn che khuất khiến Jinyoung không nhận ra cảm xúc trên mặt cậu.

"Mark..."

Jinyoung không nén được sự sợ hãi, cúi đầu gọi Mark, muốn được nhìn thấy cậu dịu dàng như trước đây.

Dường như Mark không nghe thấy gì, cậu giống một con thú bị thương.

"Jinyoung, cho dù mình có điên thì cũng là điên vì cậu!"

Jinyoung cắn môi, cằm hơi đau, mở to cặp mắt trong veo không biết đã lấp lánh những giọt nước mắt từ lúc nào nhìn Mark. Dưới ánh đèn mờ ảo, những giọt nước mắt sắc như dao cứa vào lòng Mark.

"Jinyoung..." Tiếng gọi đau đớn thốt lên từ đáy lòng, cậu bỏ tay ra, ôm Jinyoung vào lòng, liên tục gọi tên. "Jinyoung, Jinyoung... mình biết phải làm gì với cậu đây?"

"Mark, đừng như vậy được không?" Jinyoung ngẩng đầu van xin Mark. "Cậu về nhà đi! Đừng để cô Tuan lo lắng, cũng đừng để... người yêu cậu lo lắng..."

"Không! Mình không về!" Mark ôm chặt lấy Jinyoung không rời. "Jinyoung, mình không thể bỏ cuộc! Mình sẽ làm tốt hơn Jackson, mình sẽ mang cậu trở lại với mình!"

"Mark, lúc nào thì cậu mới trưởng thành được đây?"Bao giờ cậu mới không làm những người bên cạnh cậu phải lo lắng? Cậu có biết cậu như thế này khiến mình thấy rất mệt mỏi không?"

"Jinyoung..."

"Mark, cậu đi đi!" Jinyoung đẩy Mark ra, cúi đầu ủ rũ. "Mình không hợp với cậu. Cậu đến với Bambam đi, em ấy mới là người hợp với cậu!"

"Không!" Mark mím chặt môi, đẩy Jinyoung vào bức tường phía sau, khuôn mặt tuấn tú đầy tâm trạng cúi sát xuống.

Thấy vậy, Jinyoung kinh ngạc mở to mắt, tiếng kêu ngạc nhiên chưa kịp thốt lên thì môi  đã bị Mark chặn lại!

Môi Mark hơi lạnh, có vị bạc hà thoang thoảng cùng cái lạnh của mùa đông. Hơi thở của Mark rất ấm, nhẹ nhàng phả hơi lên da cậu. Người Mark áp sát vào người cậu, hơi lạnh xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng truyền vào tim cậu...

Áo sơ mi?

Jinyoung nhận ra Mark chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng! Một ngày lạnh như thế này mà chỉ mặc áo sơ mi, cậu ấy có điên không?

Jinyoung muốn thoát ra, Mark lại nghĩ là Jinyoung ghét mình nên giữ chặt hơn, mở to miệng cắn môi Jinyoung như muốn trả thù!

Con người điên khùng này! Mặt Jinyoung đỏ lên vì xấu hổ và tức giận.

Jinyoung cố gắng thoát ra khỏi cánh tay Mark nhưng không được, tức giận cắn lại môi Mark, mạnh đến nỗi chảy máu, Mark cũng không thèm để ý.

Người Jinyoung mềm nhũn, Mark như ngạt thở, đến khi cảm thấy không thở được nữa cậu mới bỏ Jinyoung ra.

Chân Jinyoung gần như khuỵu xuống đất nhưng Mark đã đỡ kịp.

Đôi môi lạnh áp sát vào tai Jinyoung, giọng Mark dịu dàng nhưng lời lẽ rất thô bạo. "Park Jinyoung, mình nói là mình sẽ không bỏ cuộc! Sau này đừng tìm cách trốn tránh mình, nếu không mình sẽ có ngàn vạn cách khiến cho cậu phải hối hận! Tốt nhất là cậu nên nhớ những lời mình nói!"

Nói xong, Mark mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt sâu thẳm nhìn Jinyoung.

Không đợi Jinyoung trả lờì, Mark buông Jinyoung ra, quay người bước đi không do dự. Dưới ánh đèn mờ ảo.

Trong gió rét, Jinyoung cảm thấy không khí có mùi máu và mùi bạc hà mát lạnh...

Hôm đó, Jinyoung trằn trọc cả đêm, trong đầu cậu luôn hiện lên khuôn mặt của Mark. Dù cậu đã đánh răng hơn chục lần nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của Mark. Đôi môi cậu... và mùi bạc hà thoang thoảng...

Jinyoung cảm thấy mình như sắp phát điên.

Hôm sau, Jinyoung đến trường với cặp mắt quầng thâm. Vừa bước vào lớp, cậu đã bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

Lẽ nào... Họ biết chuyện tối qua giữa mình và Mark? Không thể như vậy được! Ai lại nhàn rỗi mà đến hóng gió ở đó trong một ngày đông gió rét như thế?

Jinyoung còn đang ngạc nhiên thì thấy Yugyeom vui vẻ chạy lại, kéo cậu lại phía bục giảng.

Jinyoung ngạc nhiên khi nhìn thấy một rừng hoa được giấu dưới đó.

Rất nhiều... Toàn là hoa hồng, bông màu đỏ, bông màu hồng, bông màu xanh, bông màu tím... Hương hoa thơm ngát lan khắp phòng...

Jinyoung sững sờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho đến khi Yugyeom chạm vào tay cậu.

"Jinyoung, người tặng hoa nói tất cả chỗ hoa này là dành cho cậu! Cậu có vui không?"

"Vui..." Jinyoung đáp rồi vô cùng tức giận. "Vui cái gì? Ai có thể nói cho mình biết, chuyện gì đang diễn ra không?"

"Mình cũng không biết! Mình đến trường thì đã nhìn thấy rồi! Có bạn đến sớm hơn nói không có danh thiếp, người ở cửa hàng hoa nói là tặng cho Park Jinyoung. Haha! Cậu không phải là Park Jinyoung sao?" Yugyeom cười vui đến nỗi nói không nghĩ trước nghĩ sau nữa. "Jinyoung, gần đây cậu đúng là đào hoa! Người theo đuổi cậu rất lãng mạn.

"Lãng mạn, lãng mạn cái gì! Việc này mà lộ ra, cha mình biết được thì mình tiêu mất!" Jinyoung tỏ vẻ không vui. Cậu vừa dứt lời thì có một tiếng nói vang lên ngoài của.

"Hoa hồng được vận chuyển bằng máy bay từ Úc về đây, cậu có thích không?"

Giọng nói này...

Mặt Jinyoung đỏ lên, cậu nhìn người đang nói quả nhiên là người mà cậu dự đoán.

"Mark? Chỗ hoa đó là cậu tặng mình à?"

Mark đút hai tay vào túi quần, lười biếng đứng dựa vào bức tường đá màu trắng, thờ ơ nói: "Nghe nói cậu thích hoa hồng, nhưng mình không biết là cậu thích loại nào nên bảo cửa hàng hoa chọn tất cả các loại".

Jinyoung trừng mắt nhìn Mark, tức giận trách móc:"Cậu điên rồi! Không có việc gì tự nhiên lại tặng hoa làm gì? Cậu có biết mình sẽ bị đống hoa nát của cậu hại chết không?".

Mark nhếch môi cười, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào mặt cậu.

"Mình nói cậu sẽ không trốn được mình mà. Lần này thì cậu đã tin chưa?" Mark thản nhiên nói, hơi thở nóng bỏng phả lên môi cậu.

Jinyoung đỏ mặt, vội vàng lùi hai bước, tức giận mắng: "Cậu nói thì cứ nói!Ghé sát mặt vào tôi làm gì?".

 "Jinyoung, mình chỉ muốn cậu biết rằng, sau này đừng cố tình trốn mình nữa. Chỉ cần mình muốn, cậu có trốn đi đâu mình cũng vẫn tìm thấy cậu. Mình đã nói rồi, mình sẽ không từ bỏ. Một ngày nào đó cậu sẽ quay lại bên mình".

Lần này rõ ràng là Mark thực hiện những lời đã nói, không chỉ đi theo cậu hằng ngày lúc ở trường, khi tan học Mark cũng không tha. Trước khi cậu bước vào nhà, Mark nhất quyết không rời cậu nửa bước.

Hành động của Mark làm cho Bambam vô cùng buồn bã. Thời gian này, cậu bé gây không ít áp lực cho Jinyoung, Jinyoung chán nản không buồn nghe điện thoại của Bambam nữa. Jackson vẫn gọi điện, nhắn tin cho cậu mỗi ngày nhưng bị Mark ngăn cản, cậu không dám ra ngoài gặp Jackson nên cũng không có cơ hội giải thích chuyện hiểu lầm lần trước.

"Jinyoung, hôm nay hoàng tử Mark vẫn đi cùng chúng ta chứ?"

Tan học,Yugyeom nhảy tung tăng trước mặt cậu như mọi hôm, đôi mắt to tròn sáng lên đầy hy vọng.

"Không biết, có lẽ thế!" Jinyoung thờ ơ đáp rồi thu dọn sách vở trên bàn.

Yugyeom nhìn đồng hồ đeo tay, ngó đầu ra ngoài hành lang, không có một bóng người, chớp chớp mắt nghi ngờ.

"Đã muộn mười phút rồi. Sao hoàng tử Mark vẫn chưa đến? Mọi hôm tan học là cậu ấy đến đợi cậu ở cửa lớp mà."

"Cậu ấy không đến càng tốt, không đến mình càng vui!" Jinyoung nói vậy nhưng động tác thu đồ của cậu ngày càng chậm, thỉnh thoảng cậu lại nhìn ra ngoài hành lang lớp học.

Mười phút trôi qua, Jinyoung đã thu dọn đồ xong mà bên ngoài hành lang vẫn không có ai. Trong lớp học vắng lặng, mọi người đã về hết, chỉ còn lại hai ngươi.

~ End Chap 27~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: