Chap 24
Cửa mở ra, một cậu thiếu niên với khuôn mặt tròn trĩnh, đáng yêu ôm bó hoa lao vào. Jinyoung ngạc nhiên nhìn, lạc cả giọng. "Yugyeom? Sao cậu biết mình ở đây?"
"Những việc liên quan đến hoàng tử Mark mình đều biết!" YuGeom đắc ý nháy mắt với Jinyoung rồi nhảy chân sáo bước vào nhà.
Jinyoung đóng cửa, vừa đi theo sau vừa hỏi: "Cậu đến đây làm gì?".
YuGeom giơ bó hoa trong tay, cười nói: "Tất nhiên là đến thăm hoàng tử Mark thân yêu rồi!".
Jinyoung lườm bạn, không vui nói: "Cứ mở miệng ra là hoàng tử Mark, lẽ nào cậu không thấy buồn cười sao?".
"Không phải là cậu đang ghen đấy chứ? Cậu yên tâm, mình không có ý gì với Mark nhà cậu! Mình không phải là Bambam, mình rất lý trí!" Nói xong,cậu dừng bước, tò mò hỏi: "Bambam bây giờ vẫn tuyệt thực à?".
Nhắc đến cậu bé cố chấp đó, nụ cười trên khuôn mặt Jinyoung biến mất. Cậu thở dài, gật đầu: "Ừ, nghe nói mấy ngày nay đều phải dùng thuốc trợ lực".
"Như vậy không được! Jinyoung, hay là cậu đi gặp Bambam nói chuyện! Nếu không cậu bé ấy cứ ngốc nghếch thế, Mark nhà cậu sẽ bị giày vò, khổ sở đến mức tiều tụy mất."
Jinyoung suy nghĩ rồi thấy lời khuyên của bạn rất hợp lý nên gật đầu đồng tình: "Được, ngày mai tan học mình sẽ đi gặp Bambam".
"Tốt, không nhắc tới chuyện Bambam nữa, nghĩ đến đã thấy mất vui! Đi thôi, đưa mình đi gặp hoàng tử Mark. Trước đây mình đối xử với cậu ấy không tốt nên mình muốn tới để xin lỗi!"
"Được, cầu thang phía bên này."
Buổi chiều hôm sau, tiết trời rất đẹp. Chuông tan học vừa vang lên, Jinyoung vội vàng bắt xe đến bệnh viện thăm Bambam. Sau khi hỏi thăm số phòng ở quầy lễ tân, một người hay lạc đường như Jinyoung phải vất vả vòng đi vòng lại mới tới nơi, nhưng cậu bị chặn lại ở cửa phòng.
Đó là một phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng.Lông mày lá liễu,mắt to, khuôn mặt trái xoan thanh tú, nước da trắng ngần. Đó quả là một người phụ nữ rất đẹp, đặc biệt là đôi môi, giống hệt môi Bambam nên Jinyoung có thể dễ dàng đoán được bà là ai.
"Cháu Park, xin lỗi cháu, bây giờ cháu không vào được." Người phụ nữ xin lỗi cậu. "Tâm trạng của Bambam không ổn định, e rằng không thể gặp cháu."
Jinyoung lo lắng, ôm giỏ hoa quả xin bà: "Thưa cô, cháu chỉ vào thăm và nói với Bambam vài câu, cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến tinh thần của em ấy, cô để cháu vào được không?".
Bà Bim tỏ vẻ khó xử: "Nhưng...".
"Mẹ, để anh ấy vào!" Trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt.
Jinyoung mở to mắt, nhìn bà thỉnh cầu. Bà Bim do dự giây lát rồi mở cửa phòng. "... Cháu Park, cháu vào đi! Cô đợi ở ngoài, nếu có chuyện gì cháu gọi cô nhé."
"Vâng, cháu cảm ơn cô." Jinyoung sợ bà đổi ý, vội vàng cúi đầu nói rồi bước vội vào phòng.
Bambam đang nằm nghỉ trong phòng, thấy cậu vào bèn kéo chăn ngồi dậy.
Jinyoung đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường.
Bambam gầy hơn tháng trước rất nhiều, sắc mặt xanh tái.
Hai người yên lặng nhìn nhau giây lát, Jinyoung mở lời trước: "Em vẫn không chịu ăn sao?".
Bambam hờ hững trả lời: "Nếu Mark huyng không quay lại với tôi thì tôi sẽ không ăn".
"Sao em lại phải khổ thế?
"Anh không cần nói ra vẻ tử tế đàng hoàng như vậy. Tôi biết anh muốn nói gì. Thật sự là nếu hôm nay anh không đến gặp tôi, vài ngày nữa tôi cũng đi tìm anh."
"Em cần gặp anh? Em có điều gì muốn nói với anh?"
"Anh đừng giả vờ nữa, anh biết rõ ràng là tôi muốn gì. Điều anh muốn nói với tôi hôm nay cũng chính là điều tôi muốn nói với anh. Jinyoung, anh hãy rời xa Mark huyng đi!"
"Cho dù em biết rõ là người cậu ấy thích không phải là em, em vẫn muốn như vậy sao?"
"Không! Mark huyng thích tôi!" Bambam nói to có vẻ tức giận. "Chỉ cần không có anh thì Mark huyng sẽ yêu tôi."
"Bambam, em cố chấp quá! Em làm như thế thì Mark sẽ càng khổ sở hơn thôi."
"Anh nhầm rồi! Người làm cho Mark huyng khổ sở không phải là tôi mà là anh! Jinyoung, trước khi anh xuất hiện, trong lòng Mark huyng chỉ có tôi, chúng tôi đã rất vui vẻ. Sự xuất hiện của anh đã làm đảo lộn tất cả! Người nên lùi bước là anh!
Sự cố chấp quá đáng của Bambam khiến cho Jinyoung chau mày, lời lẽ trở nên sắc nhọn hơn: Bambam, em thật là u mê không chịu tỉnh ngộ!Mark luôn coi em là em trai, về điều này, anh nghĩ em là người biết rõ hơn ai hết. Còn nữa, anh có thể khẳng định với em, anh sẽ không rời xa Mark!".
"Không rời xa?" Bambam nhướn mày, cười một cách kỳ lạ, "Anh khẳng định?"
Jinyoung nhìn nụ cười của Bambam, thấy hơi run nhưng nét mặt vẫn kiên định như trước. "Anh khẳng định!"
"Vậy sao? Vậy thì anh đừng có hối hận!"
Jinyoung hồ nghi nhìn Bambam, nụ cười kỳ lạ khiến cho cậu cảm thấy bất an, cậu cố gắng dồn nén sự lo lắng xuống tận đáy lòng rồi hỏi: "Em nói thế là có ý gì?".
"Tác phẩm của Mark huyng được vào vòng bán kết cuộc thi nhiếp ảnh, anh biết chuyện đó chứ?"
"Thế thì sao?"
"Có lẽ anh cũng biết, người mẫu trong các tác phẩm của Mark huyng là tôi?" Bambam đắc ý vênh mặt lên, nói với vẻ kiêu ngạo. "Tác phẩm lần này không phải là ngoại lệ. Nếu bây giờ tôi đi tố cáo anh ấy vi phạm bản quyền, anh ấy sẽ không có quyền tham gia cuộc thi, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự nghiệp nhiếp ảnh của anh ấy sau này."
"Bambam, em làm vậy thật quá đáng!"
Bambam cười điềm nhiên, tiếp tục nói: "Nếu anh hiểu Mark huyng, anh cũng biết nhiếp ảnh cũng quan trọng như sinh mạng của anh ấy. Tôi nghĩ, anh sẽ không muốn con đường sự nghiệp sáng lạn của anh ấy có một vết đen, đúng không?".
Jinyoung hiểu ra mọi chuyện. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng không nổi giận, cắn răng nói: "Em muốn lợi dụng điều này đế uy hiếp anh rời xa Mark?".
"Không sai, anh cũng không đến nỗi ngốc!" Bambam cười vui vẻ, tiện tay cầm tập ảnh trên giường, vuốt ve nó. "Mặc dù cách uy hiếp người này hơi thô bỉ, nhưng chỉ cần được ở bên Mark huyng, tôi không quan tâm đến điều đó."
"Bambam, em điên rồi! Nếu Mark biết được, chắc chắn sẽ không tha thứ cho em!"
"Không sao, chỉ cần anh không nói, tôi không nói, sao anh ấy có thể biết được?"
"Em!"
"Thế nào? Anh có chấp nhận không? Đừng bảo tôi không nhắc nhở. Sự lựa chọn của anh sẽ quyết định tiền đồ của Mark huyng. Tôi nghĩ anh sẽ không vì tình cảm riêng mà phá vỡ mơ ưóc của anh ấy?"
Nhìn khuôn dễ thương đó, Jinyoung bỗng run rẩy.
Cậu bé này chí mới mười bảy tuổi thật sao? Ít tuổi thế sao có thế nghĩ ra cách ác độc như vậy để uy hiếp người khác? Đầu tiên là Mark rồi đến mình. Lẽ nào cậu bé này có thể bất chấp mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn?
Đợi hồi lâu, Bambam bắt đầu sốt ruột. "Này! Rốt cuộc anh có chấp nhận không? Nếu anh không chấp nhận, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ban giám khảo cuộc thi nhiếp ảnh."
Jinyoung hít một hơi thật sâu, kìm nén những tình cảm phức tạp trong lòng,cố gắng không khóc, cứng rắn nói: "Được! Anh chấp nhận!".
"Tốt! Tôi thích người khẳng khái như vậy!" Bambam cười, hai gò má xanh tái hồng
lên vì vui mừng, ánh mắt lấy lại được thần sắc. "Tôi bảo đảm sau này không nhắc đến chuyện vi phạm bản quyền, tôi cũng hy vọng anh sẽ không xuất hiện trước mặt Mark huyng nữa!"
~ End Chap 24~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro