Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

-Tối hôm đó, Jinyoung tức giận, mắm môi mắm lợi lẩm nhẩm chào hỏi con cháu đời thứ mười tám của họ Tuan một lượt. Trong lòng vẫn chưa hết bực, cậu mở máy tính chơi trò thực vật đại chiến với xác chết. Tiếng kêu khóc của các xác chết vang khắp phòng, cậu tức giận ấn chuột nhanh đến mức chuột không chạy được nữa mới hậm hực tắt máy.


Cậu trèo lên giường, trằn trọc suốt đêm, đến tận hơn bốn giờ sáng mới ngủ được.

Cũng vào lúc đó, ở nhà họ Tuan, trong phòng của Mark, đại thiếu gia nhà họ Tuan, đang vui vẻ chơi game online.

Ngược lại với sự buồn bã của người bạn học Jinyoung, tối nay tâm trạng của Mark rất tốt. Mark đã chơi game giỏi vượt bậc và giành chiến thắng.

Tuy nhiên, đây không phải là lý do chính khiến Mark vui vẻ. Điều cậu vui nhất là quyết định của cậu đã phá vỡ kế hoạch du lịch được mong đợi từ rất lâu của một người. Không phải là |Jinyoung muốn xem thiên tài nào có thể cứu cậu, kẻ ngốc nghếch, thoát ra khỏi bi kịch đứng đầu từ dưới lên sao? Thế thì Mark Yi-En này sẽ cho cậu ta có cơ hội quan sát điều này ở khoảng cách gần hơn! Mark sốt ruột muốn xem thái độ của Jinyoung sau khi biết được sự thật này như thế nào.


Mặc dù không dễ dàng có được một kỳ nghỉ dài như thế, không được đi chơi thì cũng tiếc, nhưng chỉ cần tìm được thú vui thì việc nghỉ ở đâu cũng không còn quan trọng nữa.

Buổi sáng ngày thứ Hai, Jinyoung, không hề biết là mình đang bị người ta sắp đặt, mắt quầng thâm, mặc chiếc áo phông và chiếc quần bò ngố lấy bừa từ trong tủ,miệng không ngớt kêu than, cầm mảnh giấy ghi địa chỉ .


Cuối con đường là một tòa nhà được thiết kế theo kiểu châu Âu cổ kính màu ngà ba tầng với mái nhà màu trắng sữa hình tam giác và những khung cửa sổ xinh đẹp. Cửa sổ tầng hai đang mở, một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú đang ngồi bên khung cửa nhìn về phía Jinyoung.

Mark có mái tóc đỏ,đôi mắt đen sâu và đặc biệt khi nó thì có chút chặn lòng khó có thể cưởng lại, sống mũi cao, da trắng. khuôn mặt thon dài, đôi môi hồng.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Mark nhếch môi cười với Jinyoung, ánh nắng rạng rỡ hiện lên trên môi Mark.

Cậu học sinh này là ai vậy nhỉ? Vì sao gặp một người lạ lại có thể cười rạng rỡ như thế?

Jinyoung đỏ mặt, vội vàng tránh ánh mắt của Mark, lấy lại bình tĩnh rồi bước tới ấn chuông cửa.

Người mở cửa là một phụ nữ xinh đẹp và lịch sự. Thoạt nhìn cô ấy rất trẻ, tóc búi gọn gàng, hai lọn tóc tạo thành hình vòng cung ôm gọn lấy khuôn mặt. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng có cổ hình chữ V dài đến đầu gối, chiếc thắt lưng màu tím ôm gọn lấy eo, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng không để lộ bất kỳ dấu tích nào của thời gian.

Nhìn dáng vẻ như vậy có thể đoán cô ấy là chị gái của bạn học sinh họ Tuan.

Jinyoung vội vàng cúi đầu chào và tự giới thiệu: "Em chào chị. Em là Park Jinyoung, cha em là thầy giáo chủ nhiệm của em trai chị, cha em bảo em đến dạy kèm cho em trai chị".

Người đó nghe thấy thế thì nở một nụ cười tươi tắn, để lộ ra hàm răng trắng rất đẹp. "Cô không phải là chị gái mà là mẹ của Mark."

Gì cơ?

Jinyoung vô cùng ngạc nhiên, bất giác mặt đỏ lựng lên.

Người phụ nữ trước mặt khéo trang điểm nên trông rất trẻ, mới nhìn chỉ có thể đoán không quá ba mươi tuổi, không thể ngờ lại có con trai học lớp mười một, chẳng trách mà cậu nhận nhầm.

Bà Tuan dường như nhận ra sự bối rối của cậu, thân mật cầm lấy tay cậu, cười hòa nhã nói: "Mau vào nhà đi! Mark đang đợi cháu đấy".

Jinyoung được bà Tuan dẫn vào phòng khách, cách bày trí đồ đạc sang trọng, xa hoa khiến cậu trầm trồ kinh ngạc. Nhưng khi Jinyoung nhìn thấy cậu thiếu niên khôi ngô, tuấn tú đang bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, những đồ đạc đó dường như mất đi vẻ đẹp của chúng, không còn chút hấp dẫn nào đối với cậu nữa.

Đó chính là cậu thiếu niên ngồi bên cửa sổ cười với mình. Cậu ta vẫn giữ thái độ nửa cười đùa nửa nghiêm túc như thế, đôi mắt đẹp có vẻ hơi khó hiểu.

Jinyoung bất giác thần người, không thể rời khỏi ánh mắt mê hoặc ấy cho đến khi bà Tuan đứng kế bên nhận ra Mark đang đứng trên cầu thang, cười dịu dàng giới thiệu. "Jinyoung, đây là con trai cô – Mark Yi-En Tuan. Trong vòng một tuần tới, phải nhờ cháu giúp đỡ bạn ấy học tập rồi!"

Mark Yi-En? Cái kẻ ngốc nghếch đứng thứ nhất từ dưới lên đến đầu lại chính là cậu thiếu niên khôi ngô, tuấn tú trước mặt mình sao?

Giống như bị sét đánh ngang tai, Jinyoung trấn tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn Mark đang gật đầu chào đầy nhã ý, cảm thấy như mình bỗng nhiên bị rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.

Hôm qua vừa mới nhắc đến con người này, hôm nay lại trở thành người phụ đạo cho cậu ta. Mình quá đen đủi chăng? Jinyoung thấy hối hận, thà rằng không đi chơi công viên nước ở LA cũng còn hơn là phụ đạo cho kẻ ngốc nghếch này. Bây giờ rút lui liệu có kịp không?

Bà Tuan không để ý đến tâm trạng của Jinyoung, dặn dò con trai: "Mark, mẹ có chút việc phải đi ra ngoài.Cha con thì đi công tác rồi . Con tiếp đãi Jinyoung chu đáo, học bài có gì không hiểu thì phải chịu khó hỏi Jinyoung".


"Vâng." Mark gật đầu ngoan ngoãn.

Jinyoung buồn rầu đứng bên nghe hai mẹ con họ nói chuyện với nhau, lúc mới đầu còn chưa cảm thấy gì, sau đó càng nghĩ càng thấy không cam tâm.

Mark là con trai độc nhất, bố cậu ta không ở nhà, mẹ cậu ta thì đi rồi, trong nhà chỉ còn có mình và cậu ta thôi sao?!

Nghĩ đến đó, mặt Jinyoung biến sắc, Jinyoung ngẩng đầu muốn gọi bà Tuan quay lại. Bà Tuan đã đi ra gần cửa lớn, Jinyoung lại không biết lấy lý do gì để nói. Trong lúc Jinyoung còn do dự thì bà Tuan đã đi mất rồi.

Jinyoung vô cùng thiểu não, đành quay người lại đối diện với hiện thực. Cậu bị gương mặt đang tiến sát lại của Mark làm cho hoảng hốt, lùi lại hai bước.

"Cậu... Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Mark tròn mắt nhìn Jinyoung đang sợ hãi đến tái mặt, xua tay nói: "Tôi chỉ muốn biết cậu đang nhìn gì mà chăm chú như vậy thôi".

"..."

Con người này...

"Cậu ngồi sang phía bên kia." Mark chỉ về hướng phòng khách. "Tôi đi lấy nước uống cho cậu. Cậu muốn uống gì?"

Jinyoung vội vàng xua tay.

"Không cần đâu."

"Cần",Mark kiên quyết nói. "Cậu muốn uống sữa hay nước hoa quả?"

"... Thế thì uống sữa vậy!"

Mark gật đầu, bước vào phòng ăn. Jinyoung ngồi xuống sofa trong phòng khách, hai tay ôm sách, quan sát căn phòng. Một lát sau, Mark cầm hai cốc sữa bước ra. "Sữa của cậu đây."

"Cảm ơn." Jinyoung đưa tay cầm lấy cốc sữa, miễn cưỡng đưa lên môi nhấp một ngụm.

Mark nhìn Jinyoung uống sữa, cười một cách khó hiểu, rồi cầm cốc sữa, ngồi xuống cạnh Jinyoung.

"Nghe nói cậu học rất giỏi, kỳ thi nào cũng đứng đầu. Thật là đáng ngưỡng mộ."

"Đâu có, chẳng qua là mình may mắn hơn người khác thôi." Jinyoung cười, khiêm tốn nói, có chút không thoải mái nên ngồi dịch ra xa.

"Vậy sao?" Mark nghịch cốc sữa, trên môi nở một nụ cười khiêu khích. "Nhưng để cậu phải phụ đạo cho tôi, một kẻ không để tâm đến chuyện học thì thật là khó cho cậu."

Nụ cười của Jinyoung biến mất, câu nói của Mark nghe quen quen, hình như...

"Cậu ta ngốc như thế, đầu óc không để tâm vào chuyện học hành, thành tích cao mới là lạ!"

"Không phải! Mark rất thông minh! Cậu chưa nhìn thấy những tác phẩm của cậu ấy nên mới nói vậy. Mình tin rằng chỉ cần có một giáo viên giỏi hướng dẫn cậu ấy thì thành tích học tập của cậu ấy sẽ tiến bộ vượt bậc!"

"Mình cũng muốn xem thiên tài nào có thể cứu kẻ ngốc nghếch đó thoát khỏi bị kịch đứng đầu từ dưới lên."

Đoạn nói chuyện với yugyeom ngày hôm qua hiện lên trong đầu Jinyoung, cậu thoáng nghi hoặc... Những lời đó... Lẽ nào Mark, cậu ta...

Ý nghĩ mơ hồ đó hiện lên trong đầu, Jinyoung ngạc nhiên mở to mắt nhìn Mark, thái độ của Mark rất khó đoán, hai bàn tay đang cầm cốc sữa bỗng trở nên lạnh ngắt.

Như đoán được suy nghĩ của Jinyoung, Mark cười nói: "Không phải là bạn Park muốn xem thiên tài nào có thể cứu kẻ ngốc nghếch như tôi thoát khỏi bi kịch đứng đầu từ dưới lên sao? Có lẽ cậu nên cảm ơn tôi. Cảm ơn tôi vì tôi không những cho cậu một cơ hội có thể quan sát điều này gần hơn mà còn cho cậu nhập cuộc?".

Mặt Jinyoung biến sắc. "Mark, quả nhiên là cậu đã nghe tôi nói chuyện với Yugyeom!"

"Đương nhiên. Nếu không thì sao giờ này cậu lại ngồi ở đây?"

"Vì thế, cậu cố ý đưa ra yêu cầu tôi đến giúp cậu học với cha tôi phải không?" Jinyoung nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy cốc sữa, mạnh đến nỗi hận không thể đập nó nát vụn ra!

Mark giả vờ không nhận ra sự tức giận của Jinyoung, không thay đổi sắc mặt gật đầu nói: "Có thể nói như vậy".

Hóa ra là cậu ta! Hóa ra kẻ phá vỡ kế hoạch đi công viên nước của mình là tên đáng ghét trước mặt!,mình cứ nghĩ cậu ta là người tội nghiệp đều là những người đáng thương bị bố mẹ cắt mất kỳ nghỉ lễ, không ngờ rằng cậu ta mới là người đạo diễn ra vở kịch này!

"Mark!" Jinyoung đặt mạnh cốc sữa xuống, sữa sóng sánh trong cốc, bắn cả lên mặt bàn. "Tại sao cậu lại làm như vậy?"

Mark nhún vai, vui vẻ nhìn Jinyoung cười nói: "Đúng lúc tôi đang cần một gia sư giúp tôi giải sầu, thì gặp được cậu. Có thể coi là duyên phận không?".

"Biến đi với duyên phận của cậu!" Jinyoung đứng bật dậy, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận, lửa giận trong đầu Jinyoung như muốn thiêu đốt người trước mặt thành tro bụi. "Việc cậu buồn chán thì có liên quan gì đến tôi. Vì sao lại lôi tôi vào chuyện này?"

"Tôi thích thế, không được sao?"

"Cậu!" Jinyoung tức giận, hận không thể đá vào mặt cậu ta vài cái. Đột nhiên trong đầu Jinyoung lóe lên một cách báo thù.

Cậu ta buồn chán sao? Cậu ta không có việc gì làm sao? Cậu ta cần gia sư sao? Được! Thế thì mình sẽ làm cho cậu ta bận rộn đến mức ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có!

Nghĩ đến đây, Jinyoung nhắm mắt lại, bỗng chốc thái độ của Jinyoung chuyển từ tức giận sang vui vẻ. "Vì cậu có chí tiến thủ như thế nên tôi cũng phải dốc tâm sức giúp đỡ cậu."

Mark chưa kịp ngạc nhiên trước sự thay đổi của Jinyoung thì đã thấy Jinyoung đổ hết đồ trong ba lô ra, bày trước mặt mình. "Đây là bản photo vở của các môn học, mời bạn Mark trong ngày hôm nay học thuộc hết, ngày mai tôi sẽ kiểm tra."

Mark cúi người, đưa tay sờ xấp giấy dày cộp, khóe miệng bất giác mím lại. Một tập ghi chép dày như thế này, đừng nói là một ngày, một tháng cậu cũng không đọc hết, huống hồ là học thuộc.

"Park Jinyoung, cậu cố tình phải không?"

"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Jinyoung chớp mắt, tỏ thái độ không vui. "Tôi là gia sư cậu mời đến, tôi chỉ đang cố gắng thực hiện tốt trách nhiệm của một gia sư mà thôi!"

"Vậy sao?" Mark nhìn Jinyoung vẻ mỉa mai, ánh mắt thể hiện sự bất mãn. "Muốn hành hạ tôi thì cũng phải có đủ sức đấy!"

Cậu ta vừa nói xong, Jinyoung cảm thấy bụng nhói đau, một linh cảm không hay xuất hiện. Jinyoung ôm bụng, lùi lại hai bước, trợn mắt nhìn Mark cảnh giác. "Cậu nói vậy là có ý gì?"

Mark nhếch môi cười, ánh mắt dừng lại trên cốc sữa, không trả lời mà hỏi lại cậu: "Sữa có ngon không?".

Bụng Jinyoung quặn đau từng cơn. Jinyoung nhìn cốc sữa vài giây, trong lòng kinh ngạc. "Mark cậu cho gì vào sữa thế?"

"Tôi giống người thất đức lắm à? Làm sao tôi có thể cho gì vào cốc sữa mời gia sư yêu quý của tôi được? Chẳng qua là tôi không cẩn thận, mời thầy giáo uống sữa đã quá hạn hai tháng mà thôi."

Quá hạn... hai tháng?

"Mark, cậu thật độc ác!" Lại một cơn đau quặn trong bụng. Jinyoung không chịu nổi nữa, chạy ra khỏi cửa.

"Bạn học Park, cậu chạy nhầm hướng rồi." Mark ôm lấy thành chiếc sofa, nhìn khuôn mặt xanh tái của Jinyoung cười sung sướng, từ từ chỉ sang trái. "Nhà vệ sinh ở bên đó."

Jinyoung tức giận nhìn Mark, quay người chạy về phía nhà vệ sinh.

Có lẽ do sữa quá hạn biến chất quá nhiều, có lẽ do Mark quá độc mồm độc miệng, Jinyoung phải chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần mà không yên.

"Trời đất, cậu vẫn ổn chứ? Không phải là cậu còn phải dạy mình học sao? Sao vẫn còn ngồi trên thế?" Mark thản nhiên ngồi tựa vào sofa, khoanh tay trước ngực, nhìn Jinyoung đang hết sức khổ sở.

Mark, cậu ác quá! Cậu chết chắc rồi!

Jinyoung cắn răng chịu đựng, ôm bụng, lảo đảo đứng dậy. Hai chân Jinyoung mềm nhũn, mới bước được hai bước thì đã xiêu vẹo. Nếu Mark không nhanh tay đỡ thì có lẽ cậu đã ngã ngửa ra rồi.

Mark, lúc đầu chỉ muốn trêu đùa cậu, giờ mới phát hiện ra cậu thật sự không ổn. Khuôn mặt trái xoan tái xanh, trên trán nổi những vệt màu đỏ, lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt vẫn mở to nhưng đã mất đi sự linh hoạt. Môi cậu xám và khô lại, không còn sắc hồng nữa.


~ End Chap 2 ~








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: