Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

"Gì cơ? Cậu không đồng ý?! Cậu đúng là đang hạnh phúc mà không biết! Cậu có biết chiếc nhẫn Jackson tặng cậu ở căng tin hôm qua bao nhiều tiền không? Nói ra thì cậu ngạc nhiên đến chết ấy chứ! Cậu không biết là biết bao nhiêu người trong căng tin hôm qua bị choáng váng, ngay cả mình cũng thấy ghen tỵ với sự may mắn của cậu!"

"Cậu đừng nhắc đến chuyện xảy ra ở căng tin hôm qua nữa, nhắc đến chuyện đó làm mình phát phiền!" Jinyoung ngồi dậy, tuôn một tràng: "Hôm qua không biết là ai kể chuyện này với cha mình. Tối về cha mình đã nói mình một trận! Mình giải thích đến khô cả cổ, cha mình mới miễn cưỡng tin giữa mình và Jackson không có gì!".

"À, đúng rồi! Suýt nữa thì quên, chú Park là giáo viên của trường mình, các thầy cô giáo cấm học sinh yêu sớm..." Nụ cười trên mặt Yugyeom biến mất, nhìn Jinyoung với ánh mắt vô cùng lo lắng. "Jinyoung, sau này cậu và Jackson phải làm thế nào? 

Đúng lúc đó, một bạn học sinh ngồi gần cửa lớp gọi: "Jinyoung, có người tìm cậu đây, một anh chàng rất đẹp trai!". Nói xong người bạn đó nháy mắt với cậu.


"Anh chàng đẹp trai? Anh chàng đẹp trai nào? Mình có quen không?" Nghe đến anh chàng đẹp trai nào đó, Yugyeom rất háo hức, ánh mắt chăm chú nhìn Jinyoung, dò hỏi: "Jinyoung, mình phát hiện ra gần đây cậu quen rất nhiều anh chàng đẹp trai! Cậu đào hoa từ lúc nào thế?

"Cậu đừng làm ầm ĩ lên nữa, người ta vẫn đang chờ mình mà!"

Jinyoung đứng dậy bước ra cửa lớp học.

Bước ra ngoài, cậu vô cùng ngạc nhiên. Ở hành lang, một dáng người quen thuộc đang đứng dựa vào lan can đợi cậu.

Cổ họng Jinyoung chợt khô lại, đứng đó hồi lâu, cậu mới có thế mở miệng nói một cách khó khăn: "Là cậu?".

Cậu học sinh nghe thấy tiếng Jinyoung lập tức quay người lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt để lộ sự vui mừng, môi mím lại thành một đường cong rất đẹp, khẽ gọi: "Jinyoung...".


Jinyoung cúi đầu tránh ánh mắt tha thiết của cậu, hỏi nhỏ: "Cậu tìm tôi có việc gì không?".

"Tôi..." Cậu bước lên một bước vì muốn gần Jinyoung hơn, thì Jinyoung lùi lại một bước.

Cậu ngạc nhiên nhìn vẻ lạnh lùng của Jinyoung, ánh mắt trở nên u buồn.

"Jinyoung, quan hệ giữa tôi và Bambam không như cậu nghĩ."

"Không giống như tôi nghĩ?" Jinyoung không thể không cảm thấy buồn cười. "Ý cậu là Bambam không phải là người yêu của cậu?"

Mark yên lặng một lát.

"Tôi và em ấy không phải là bạn nam nam bình thường."

Jinyoung cười lạnh lùng.

"Mark, cậu đang muốn khoe khoang với tôi là quan hệ của hai người thân mật hơn người yêu phải không?"

Ánh mắt Mark bất động, dường như không hiểu sao Jinyoung lại lạnh lùng đến thế.

Trong ánh nắng rạng rỡ đến chói mắt, hai người nhìn nhau rất lâu, Mark cúi đầu,tóc mai rủ xuống che đôi mắt buồn bã. Cậu không giải thích nữa, chỉ nhắc nhở Jinyoung: "Đừng qua lại với Jackson, cậu ta không thật lòng với cậu đâu. Theo như tôi hiểu, cậu ta tiếp cận với cậu là vì mục đích khác".

"Jackson không thật lòng với Jinyoung, lẽ nào cậu thật lòng với Jinyoung?Mark, tôi thấy cậu là một người vô cùng đào hoa!" Một giọng nói khiêu khích xen ngang, yugyeom đứng ở cửa lóp, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ ủ rũ của cậu.

Mark im lặng không nói gì, quay người bỏ đi.

"Á... Á!! Cậu ta không thèm để tâm đến mình! Đúng là mất lịch sự!" Yugyeom trừng mắt nhìn theo, tức giận nhảy dựng lên.

Jinyoung không để ý đến thái độ của bạn mình. Cậu vẫn đứng ở đó, yên lặng nhìn theo Mark. Bóng dáng Mark lạc lõng giữa ánh nắng rực rỡ.

Không ngờ Mark đã từng là một thiếu niên vui vẻ. Nụ cười rạng rỡ, vui vẻ biến mất trên môi cậu từ bao giờ? Cậu trở thành người đa sầu đa cảm,buồn bã từ bao giờ?

Bambam là lựa chọn của cậu ấy, vì sao mình không nhận thấy một chút hạnh phúc nào trên khuôn mặt cậu?

Cả buổi chiều, Jinyoung không thể tập trung làm bất kỳ việc gì.

Tan học, Jinyoung và yugyeom bước ra khỏi cổng trường như mọi ngày. Yugyeom nói liên hồi bên cạnh cậu. Trong lòng Jinyoung có nhiều tâm sự nên nghe tai này ra tai khác, không hiểu Yugyeom đang nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật đầu lấy lệ mà thôi.

Hai người đang đi thì nghe thấy một tiếng gọi đột nhiên vang lên từ bên kia đường.

"Gấu nhỏ yêu quý!"

Hai người cùng ngẩng đầu lên, yugyeom nhận ra trước, vui mừng kéo tay áo cậu nói: "Jinyoung, Jackson kìa!".

Jinyoung nhìn sang, quả nhiên thấy Jackson đang đứng ở bên kia đường, dưới gốc cây cổ thụ, một tay đút túi quần, một tay vẫy họ, cười vui vẻ.

"Jinyoung, đúng là cậu ấy đến đón cậu rồi. Thật là lãng mạn! Mình rất ngưỡng mộ cậu!" Yugyeom chắp tay, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm muốn. ( Au...Chấp nhận đi gấu ơi em có ngưỡng mộ thì củng dzay ^^)

Jinyoung không nén được tiếng thở dài. "Cậu ngưỡng mộ thì mình nhường cậu ta cho cậu."

Vừa lúc đó, Jackson đã kịp chạy đến chỗ hai người.

Rõ ràng Jackson nghe thấy câu nói của Jinyoung, tay phải ôm lấy tim, trách móc: "Gấu nhỏ yêu quý, sao cậu lại dễ dàng nhường tôi cho người khác thế?Lẽ nào tôi không có vị trí nào trong tim cậu?".

"...". Trán Jinyoung nhăn lại. lau mồ hôi toát ra ở thái dương, hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì không?".

"Không có việc gì thì không được tìm gặp cậu sao?" Jackson ôm lấy vai cậu, cười nói: "Không phải hôm qua tôi nói sẽ theo đuổi cậu sao? Mặc dù cậu chưa đồng ý nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Trường tôi vừa tan học là tôi chạy đến đây ngay! Tôi có thành ý như thế cậu có đi ăn tối cùng tôi không?"

"Jackson à, cậu bỏ cuộc đi! Chúng ta không hợp nhau."

"Nói linh tinh, tôi thấy chúng ta rất hợp, không tin hỏi thử bạn cậu xem."

Nói xong, Jackson quay sang cười với Yugyeom, nụ cười rạng rỡ hút hồn. "Cậu bạn đáng yêu, cậu thấy tôi và Jinyoung có hợp nhau không?"

Yugyeom nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu: "Hợp, hợp!!

Jinyoung miễn cưỡng nở một nụ cười, mềm mỏng nói: "Nhưng tôi còn phải về nhà ôn bài, e rằng không thể đi ăn cơm cùng cậu được".

Lần này chưa đợi Jackson mở miệng, Yugyeom, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai của Jackson, đã tự động mở miệng đỡ lời: "Thành tích của cậu tốt như thế rổi, một ngày không ôn bài cũng không chết được. Người ta từ xa đến tìm cậu,cậu nên đi với người ta chứ!".

Jinyoung cắn răng, bực bội vì không làm gì được con người "trọng sắc khinh bạn" đó.

Jackson gượng cười, cố chớp chớp đôi mắt đẹp ra vẻ đáng thương nói: "Bạn của cậu đã nói vậy, cậu đồng ý nhé!".

"Nhưng..."

Đúng lúc Jinyoung đang khổ sở nghĩ cách để từ chối Jackson, một giọng nói kiên định vang lên từ phía sau.

"Cậu ấy không thể đi cùng cậu được."

Ba người đồng loạt quay lại nhìn. Thấy Mark, Yugyeom nổi giận.

"Lại là cậu? Jinyoung đi ăn với ai thì có liên quan gì đến cậu? Cậu dựa vào đâu mà không cho Jinyoung đi?"

Mark không buồn để ý đến Yugyeom, chăm chú nhìn Jinyoung, giọng nói không giấu được vẻ căng thẳng: "Cậu có đi không?". Ánh mắt Mark như van xin.

Mark đã từng là người kiêu ngạo như thế, tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ mà hạ mình cầu xin cậu.

Jinyoung đứng trân trân nhìn Mark, không dám tin những gì mình đang thấy.

Im lặng nhìn ba người, Mark điềm đạm nói: "Tôi nhớ là trường mình cấm học sinh yêu sớm, đúng không?".

Jinyoung ngạc nhiên nhìn Mark. "Cậu nói thế là có ý gì?"

Jackson cũng nhìn Mark, ánh mắt vừa thăm dò vừa lộ vẻ thích thú, cười không hiểu vì lý do gì.

"Nếu cậu đi với cậu ấy, tôi sẽ kể với cha cậu." Mark nhìn Jinyoung, nói rõ ràng từng tiếng một, có vẻ như không hề nói đùa. "Tôi nghĩ là cha cậu không hy vọng là cậu sẽ yêu bây giờ."

"Cậu đi cũng được, nhưng phải cho tôi đi theo, nếu không tôi sẽ gọi điện cho thầy giáo Park ngay."

"Cho cậu đi theo?" Yugyeom ngạc nhiên nhìn Mark. "Người ta đi hẹn hò, cậu đi theo làm gì?"

Jinyoung không dám tin, nhìn Mark, thậm chí thoáng nghĩ rằng Mark bị điên. Jinyoung không hiểu vì sao Mark lại có thái độ như vậy, rõ ràng là có Bambam rồi, vì sao còn không chịu buông tha mình?

Mark không giải thích, chỉ kiên định nhìn Jinyoung.

Jackson từ nãy đến giờ đứng cạnh không nói gì, đột nhiên bật cười. "Nếu anh ấy thích thì cho anh ấy đi theo!"

"Nhưng..."

Jinyoung chau mày, định từ chối nhưng Jackson xua tay, cười một cách rất kỳ lạ. "Không sao, tôi rất muốn xem anh ấy sẽ làm gì!"

Jackson không đưa Jinyoung tới một nhà hàng trang trọng, nơi họ đến là một quán trà sữa ấm cúng có tên Tình yêu.

Quán này rất đông khách, nhìn cách ăn mặc và ngoại hình có thể thấy hầu hết đều là những đôi tình nhân trẻ,"Ở đây thật là thú vị. Jackson, sao cậu biết quán này?"

Jinyoung thích thú nhìn bốn phía, cách trang trí độc đáo khiến cho cậu quên mất trước mặt mình là một người mà cậu không muốn gặp.

"Tôi có một người bạn rất thích đến đây, anh họ tôi cũng quen người bạn này."Jackson nhìn Mark đầy ẩn ý, thái độ nửa như cười nửa như không. "Anh họ thân mến, có phải thế không?"

Khuôn mặt Mark hơi biến sắc, ánh mắt cũng trở nên khó hiểu.

Jinyoung không phát hiện ra sự khác lạ của hai người, vừa ngắm lọ hoa làm từ giấy bìa trên bàn, vừa hỏi: "Ồ, vậy sao? Người bạn đó là ai? Tôi có quen không?".

Jackson nhìn người ngồi đối diện rồi nói: "Người bạn đó chính là...".

"A! Đồ ăn đến rồi!" Mark đột ngột đứng dậy, vẫy tay gọi người phục vụ đứng gần đó, hành động bột phát khiến cho khách ngồi xung quanh ngạc nhiên ngước mắt nhìn.

"Này! Cậu làm gì thế? Mau ngồi xuống! Thật là mất mặt!" Jinyoung đỏ mặt, cười tỏ vẻ xin lỗi với khách ngồi xung quanh rồi vội vàng kéo Mark ngồi xuống. "Vừa rồi cậu đang ngồi yên, sao đột nhiên lại đứng dậy? Lẽ nào người phục vụ không biết chỗ chúng ta ngổi? Cần cậu phải vẫy tay dẫn đường sao?"

"Tôi đói bụng mà!" Mark xoa bụng, cúi đầu ấm ức.

Jinyoung nhìn dáng vẻ đáng thương của Mark, thầm trách cậu không biết chịu đựng còn nói ra miệng, cuối cùng đành miễn cưỡng nói một câu: "Đói bụng thì về nhà! Làm sao mà nhất định phải đi theo chứ!".

Mark mím môi, không nói gì nữa. Jackson ngồi bên cạnh không nói gì, nhìn Mark giả bộ, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.

"Gấu nhỏ yêu quý, món bánh ở đây rất ngon." Jackson gắp một miếng vào bát Jinyoung, cưòi nói. "Cậu thử xem."

Jinyoung đỏ mặt, gật đầu ngại ngùng đáp: "Cảm ơn".

Mark buồn bực ngồi ăn, nhìn hai người nói chuyện với nhau, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú dài ra, thì thầm với Jinyoung: "Không phải là không có tay, việc gì phải cần người ta gắp thức ăn cho".

"...". Jinyoung bặm miệng, lườm Mark rồi đẩy đĩa cá tới trước mặt Mark. "Không phải cậu nói là đói bụng sao? Mau ăn đi!"

Mark chán ngán nhìn đĩa cá, không vui nói: "Tôi không thích ăn cá!".

"Nói linh tinh! Lần trước ăn cơm ở nhà cậu, rõ ràng cậu gắp cả con cá vào bát cậu, để lại xương cá cho tôi còn gì!"

Mark nhìn Jinyoung tỏ vẻ khinh thường. "Chuyện xảy ra lâu rồi mà cậu vẫn còn nhớ sao? Đúng là nhỏ nhen!"

Đây đâu phải là vấn đề nhỏ nhen hay không? Jinyoung nhìn Mark không nói gì, sau đó quyết định ăn chiếc bánh Jackson gắp cho mình, không thèm để ý đến tên ngốc đó nữa.

Nhưng miếng bánh chưa kịp đưa lên miệng đã bị người ta cướp mất. Jinyoung trợn mắt ngẩng đầu nhìn, thấy Mark đang nhai miếng bánh của mình, có vẻ khổ sở nói: "Bánh này nhiều thịt, ăn không tốt, hàm lượng nicôtin cao!".

Mark, cậu là đồ trứng thối... Jinyoung cắn răng, nghĩ xem có nên mời nhân viên của quán đến đuổi tên trứng thối trước mặt đi không.Jackson nhìn hai người, mỉm cười.

Bữa ăn này quả thật là rất vất vả, ba người diễn trò "gắp đồ ăn, cướp đồ ăn" cả buổi tối. Mark đầy một bụng thịt, Jinyoung, Jackson hầu như không ăn gì. Sau bữa ăn, cả ba người đều thấy đau dạ dày.

Từ quán Tình yêu bước ra, Jackson muốn đưa Jinyoung về nhưng cậu không đồng ý.

"Giờ này chỗ nào cũng có xe buýt, rất an toàn, tôi về một mình là được rồi."

"Vậy cũng được! Cậu cẩn thận nhé!"

Ánh mắt nhìn theo Jinyoung, cho đến khi bóng dáng cậu khuất trong màn đêm, Jackson mớii quay lại nhìn Mark đang đứng phía sau. Trong bóng tối, Mark căng thẳng, lạnh lùng nhìn Jackson, không nén được tức giận.

Jackson cười nhạt, nhếch môi nói: "Người ta đi xa rồi, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi".

"Vì sao cậu lại cố tình đưa cậu ấy đến quán Tình yêu? Rõ ràng cậu biết đó là nơi Bambam thích đến nhất!" Mark mím môi, giọng nói lạnh lẽo hơn cả sương đêm.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, bây giờ anh có người yêu rồi, đừng đi theo tôi và Jinyoung. Anh biết thừa với hoàn cảnh hiện giờ của anh, anh không còn cơ hội đến với cậu ấy nữa."

Mark im lặng giây lát rồi lạnh lùng nói: "Tôi không có cơ hội đến với cậu ấy thì cậu có cơ hội sao? Cậu đừng có nói với tôi rằng cậu đến với cậu ấy là vì thích cậu ấy thật".

Jackson nhếch miệng cười, điềm nhiên trả lời: "Không sai, lúc đầu tôi tiếp cận cậu ấy chẳng qua là vì tò mò. Tôi tò mò vì sao trên đời này lại có người ngốc nghếch như vậy, chơi cầu trượt mà cũng ngã, càng tò mò hơn vì không hiểu tại sao anh lại chơi với người như thế. Sau đó, tôi phát hiện ra, quan hệ giữa hai người không hề đơn giản nên muốn tiếp cận cậu ấy để tìm câu trả lời. Tỏ tình với cậu ấy chỉ là điều không định trước, mục đích là để dò xem ý của anh thế nào và tìm câu trả lời cho những phỏng đoán của tôi mà thôi. Sự thực chứng minh, điều tôi đoán là đúng, thật sự là anh thích cậu ấy! Tôi nghĩ, chuyện giữa anh và Bambam có uẩn khúc riêng, đúng không?"

"Chuyện này không liên quan đến cậu!"

"Đúng là Bambam không liên quan đến tôi, vậy chúng ta nói chuyện liên quan đến Jinyoung! Đầu tiên tôi tiếp cận cậu ấy là vì tò mò, nhưng..." Nói đến đây, Jackson dừng lại một lát rồi nháy mắt với Mark. "Sau một thời gian, tôi phát hiện ra cậu ấy là con người rất thú vị, có thể tôi sẽ thích cậu ấy thật!"

Mark nắm chặt tay lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn Jackson, ánh mắt rất kiên quyết.

"Tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó."

"Vậy sao?" Jackson cười. "Chúng ta cùng chờ xem!"


~End Chap 18~






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: