Chap 13
Nhìn thấy cảnh giống hệt trong phim và tiểu thuyết, Jinyoung không thốt lên được lời nào, lắp bắp: "Jackson, nhà cậu... nhà cậu có nhiều người phục vụ quá".
"Cũng bình thường. Bố mẹ tôi làm việc ở Hồng Kong, họ không yên tâm để tôi sống một mình nên thuê rất nhiều người để chăm sóc tôi."
Jackson cười hờ hững, có vẻ không quan tâm đến điều đó, trong ánh mắt lộ rõ một cảm giác cô độc. Jinyoung thấy vậy, muốn nói gì đó an ủi, thì Jackson thở dài, kéo tay Jinyoung bước ra ngoài đường lớn. "Đừng nói chuyện này nữa, nói vấn đề của cậu đi! Chúng ta vừa đi vừa nói."
"Ừ, được..." Jinyoung đi bên cạnh Jackson, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. "Này... Thực ra tôi tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một việc."
"Việc gì? Nói nghe xem nào."
"Ừ... Là việc tìm một người..." Giọng nói của Jinyoung ngày càng yếu ớt.
"Mark?" Jackson nhếch miệng, thản nhiên trả lời.
Jinyoung ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Jackson hỏi: "Sao cậu biết?".
"Sau khi anh họ tôi bỏ nhà đi, cô tôi đã đến tìm tôi ngay. Muốn tôi giúp đỡ không phải là không được." Jackson dừng bước, quay lại nhìn Jinyoung, mắt sáng lên. "Nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện."
Trực giác mách bảo Jinyoung điều kiện này không có gì tốt đẹp với mình, nhưng sự việc đã đến nước này, cậu đành thỏa hiệp: "Điều kiện gì?".
"Nếu tôi tìm được người cho cậu, cậu phải đồng ý yêu cầu của tôi vô điều kiện. Đó là yêu cầu gì, hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ ra tôi sẽ báo cho cậu."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì cả! Cậu nghĩ xem, tôi tìm người cho cậu mất bao nhiêu công sức, mất rất nhiều thời gian, thậm chí mất cả buổi học chiều nay. Tôi hy sinh nhiều như thế vì cậu, lẽ nào cậu không thể đồng ý một yêu cầu nho nhỏ của tôi sao?"
Jinyoung nghĩ một lát, cảm thấy Jackson nói không phải là không có lý, đành gật đầu, giọng ấm ức: "Được, đồng ý!".
Công viên Cảnh Dương là công viên to đẹp nhất ở thị trấn Hạnh Phúc, ở đó trồng rất nhiều cây bạch quả. Những chiếc lá vàng bay nhè nhẹ theo làn gió rơi xuống đất, khi giẫm chân lên lớp lá mềm, người ta sẽ có cảm giác hạnh phúc đến kỳ lạ. Vào kỳ nghỉ, rất nhiều gia đình và các cặp tình nhân nắm tay nhau đi đạo ở đây,thưởng thức hương hoa thơm ngát. Ngoài ra, công viên còn có nhiều thiết bị giải trí tân tiến, được bình chọn là thiên đường giải trí ở thị trấn Hạnh Phúc.
Khi nhàn rỗi, Mark rất thích đên đây, không chỉ vì ở đây có nhiều cây cối mát mẻ, nhiều hoa đẹp, thích hợp cho việc ngắm cảnh mà còn vì mọi người ở đây đều rất vui vẻ. Khuôn mặt tươi tắn, vô tư mang vẻ đẹp thuần khiết của họ sẽ giải tỏa tâm trạng rối bời của cậu, giúp cậu cảm thấy bình yên.
"Thật là khâm phục bọn trẻ con, có thể vô tư, vui vẻ như thế."
Ngồi trên ghế xích đu trong khu vực dành cho trẻ con chơi đùa, nhìn những đứa trẻ chơi vui vẻ, mặt Mark lộ rõ vẻ khâm phục.
Bambam ngồi bên cạnh , ánh mắt cũng đang nhìn về bọn trẻ con, cười nhạt.
"Chúng ta cũng đã từng vô tư như thế."
"Đúng." Ánh mắt Mark chuyển sang vầng mặt trời đang dần chếch về phía tây, ánh hồng chiếu lên khuôn mặt âu sầu của cậu. "Rất tiếc chỉ là đã từng."
Bambam chau mày, lo lắng nhìn khuôn mặt bỗng nhiên trả nên lạ lẫm với mình, hỏi với giọng bất an: "Mark huyng, anh có tâm sự gì à?".
Bốn ngày trước anh giận đùng đùng đến tìm cậu, cậu đã cảm thấy anh đang rất buồn. Tuy nhiên, cậu có hỏi han ân cần thế nào anh cũng không nói cho cậu biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ lúc ngồi một mình bên cửa sổ trong khách sạn, anh nhìn cảnh vật bên ngoài và thẫn thờ. Trước đây anh không hề như vậy, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì anh cũng đều kể cho cậu nghe.
Cậu ghét dáng vẻ của anh bây giờ, cậu ghét việc mình không biết anh đang nghĩ gì, cậu ghét việc anh có những tâm sự mà cậu không hiểu nổi. Điều đó khiến cho cậu cảm thấy bất an. Điều đó làm cho cậu cảm thấy mình càng ngày càng xa anh. Cậu không thích cảm giác này.
Đây là một cơ hội hiếm có, cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
"... Có thể coi là có!" Mark thở dài, quay đầu lại nhìn Bambam, nét mặt lộ vẻ thán phục. "Bambam, anh rất hâm mộ em, em vừa dễ thương vừa học giỏi."
Bambam không ngờ đột nhiên Mark lại ca ngợi mình, mặt hơi đỏ lên, xấu hổ cúi đầu nói: "Anh cũng giỏi mà, mấy ngày trước em còn nghe bác Tuan khen thành tích học tập của anh có nhiều tiến bộ. Bác còn nói người bạn kèm học cho anh...Nói đến đây, Bambam yên lặng, ngẩng đầu phân vân. "Lẽ nào... người làm cho anh tức giận là người đó?"
Mark buồn bã gật đầu.
"Cậu ấy bảo cả ngày anh chỉ thích chơi, cậu ấy còn nói cả đời anh sẽ không ngóc đầu lên được."
"Anh ấy không phải là người quan trọng đối với anh, căn cứ vào đâu mà nói anh thế? Anh ấy thật quá đáng!" Bambam tức giận nắm chặt tay lại, bực bội nói. "Mark, lẽ nào anh chỉ biết tức giận như thế. Nếu là em, em đã đuổi anh ấy đi rồi."
"Thực sự trước đây không như thế gần đây cậu ấy có vẻ hơi kỳ lạ, động một tí là tức giận. Anh đoán, cậu ấy đã nhìn thấy đoạn chat của chúng ta."
"Đoạn chat của chúng ta?" Bambam chớp chớp mắt, không hiểu Mark đang nói gì.
"Ừ, hôm đó..." Mark vừa khua tay vừa kể lại chi tiết sự việc xảy ra hôm đó rồi buồn bã cúi đầu. "... Sau đó cậu ấy tỏ ra tức giận. Chuyện là như vậy."
"Anh nói là, anh ấy thấy em nói thế sau đó tức giận vô cớ, lại còn cố ý gây sự với anh?"
"Ừ, hình như từ hôm anh trốn đi xem phong cảnh cùng em, cậu ấy trở nên như vậy."
Nghe thấy thế, Bambam chau mày, nụ cười trên môi biến mất. Do dự một lát, Bambam mới bàng hoàng nhìn Mark, hoang mang hỏi: "Mark huyng, Huyng xem có phải là anh ấy thích huyng rồi không?".
Jinyoung thích mình? Mark ngạc nhiên mở to mắt nhìn Bambam, không thốt nên lời. Một hồi lâu, cậu vẫn trong trạng thái cứng đờ như hóa đá, lắp bắp: "Điều này... điều này là không thể. Jinyoung rất ghét anh, sao lại có thể thích anh được?".
"Nhưng những gì anh vừa nói rõ ràng là biểu hiện của ghen mà. Em nghĩ sở dĩ anh ấy tức giận như thế là vì hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và em." Trong lòng Bambam cảm thấy bất an và lạnh lẽo.
Ghen? Jinyoung ghen vì mình? Mark bặm môi, cảm thấy kết luận này không đúng.
Bambam cẩn thận quan sát phản ứng của Mark rồi hỏi dổn:"Mark huyng, nêu anh ấy thích anh thì anh có thích anh ấy không?".
Mình thích Jinyoung? Có thể như vậy không? Có khả năng xảy ra điều đó không? Bỗng nhiên, những ngày ở cùng Jinyoung dần dần hiện lên trong đầu Mark.
Thái độ khi cậu ấy cười nhạo mình ngốc nghếch; hình ảnh cậu ấy cắn răng phạt mình ; hình ảnh cậu ấy ngốc nghếch ngã trên cầu trượt; nụ cười của cậu ấy, lúc cậu ấy tức giận, lúc cậu ấy buồn, lúc cậu ấy dịu dàng...
Rất dễ đưa ra một câu trả lời phủ định. Đột nhiên lúc này, Mark khôngthể trả lời.
"Anh... Anh cũng không biết, anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này."
Câu trả lời của Mark khiến cho Bambam lo lắng, giống như một người rơi xuống nước cố bám vật nào đó, Bambam bám chặt lấy cánh tay Mark. "Mark huyng, huyng không thể thích anh ấy được, đúng không?" Trong tiềm thức, Bambam luôn nghĩ rằng Mark mãi mãi chỉ là của riêng mình, không thể có tình cảm với bất kỳ ai khác, vị trí của cậu trong trái tim của anh mãi mãi không ai so sánh được.
"Anh..."
Mark bối rối, không biết tình cảm của mình dành cho Jinyoung là gì. Không phải là ghét bỏ, càng không phải là thích. Lúc này, thái độ của Jinyoung, hình ảnh của Jinyoung cứ luẩn quẩn trong đầu khiến Mark không sao thoát ra được.
Thái độ không chắc chắn của Mark khiến cho sự lo lắng của Bambam lên đến tột đỉnh, bất giác Bambam bám tay Mark chặt hơn, giọng nói trở nên vội vã.
"Mark huyng, huyng không thể thích anh ấy, cũng không thể thích ai khác, đúng
không? Từ nhỏ chúng ta đã hẹn với nhau, anh phải ở bên em suốt đời."
"Bambam..." Mark quay sang, thấy trong ánh mắt của Bambam chứa đầy lo lắng. "Em sao thế?"
"Mark huyng... Bambam thả lỏng cánh tay Mark ra, đột nhiên ôm chặt lấy người cậu. Bambam giấu mặt vào lòng Mark, giọng nói hơi run run. "Mark huyng, em thích anh..."
Lúc tìm được Mark, Jinyoung nhìn thấy cảnh tượng đó.
Dưới tán cây, trong tiếng nhạc nước, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế xích đu. Ánh sáng màu hồng ấm áp lúc chiều tà ôm lấy hai người.
Jinyoung nghe thấy Bambam nói, em thích anh. Cậu nhìn thấy Bambam ôm lấy người Mark rất thân thiết, yếu đuối dựa vào lòng Mark...
Jinyoung thấy Mark hơi ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa tóc Bambam, dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng , khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú tràn đầy vẻ yêu thương...
Thái độ đó chưa bao giờ Mark thể hiện với mình, cũng phải thôi, vị trí của mình và Bambam trong lòng cậu ta không giống nhau. Bambam là bảo bối của cậu ta, còn mình chỉ là một gia sư, không hơn một người qua đường bao nhiêu. Yêu thương mình thì thật là một điều lãng phí.
Thậm chí Mark còn không phát hiện ra sự tồn tại của Jinyoung, sau khi xoa tóc cho Bambam, cậu cúi người thầm thì điều gì đó.
Cậu ta đang nói gì với Bambam? Những lời yêu thương? Những lời ngọt ngào? Hay là lời thề thốt?
Jinyoung không muốn thừa nhận mình đang đố kỵ với Bambam, cũng không muốn thừa nhận cảm giác tự ti tận đáy lòng.
Nén những đau khổ trong lòng, Jinyoung điềm nhiên quay người bưóc đi,bỗng nhiên, cậu bị một cánh tay rắn chắc giữ lại.
"Sao thế? Khó khăn lắm mới tìm được đến đây, bây giờ lại bỏ cuộc sao?"
Jinyoung im lặng vài giây, quay ngưòi lại nhìn người đó mắng nhỏ: "Không thế thì sao? Tiến lên để làm kẻ phá đám à? Phá rối cuộc hẹn hò của người khác?".
Jackson không tức giận vì sự bực bội vô lý của Jinyoung. Cậu ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi trên ghế xích đu, thái độ nửa như cười nửa như không.
"Sao cậu lại đoán là họ đang hẹn hò? Có thể quan hệ giữa họ không giống như cậu nghĩ."
"Ngoài là người yêu ra, làm gì có đôi bạn cùng giới nào có những cử chỉ thân mật như thế?" Cậu không do dự, phản đối, cố tin vào ý kiến của mình.
"Thật không?" Ánh mắt Jackson nhìn cậu mỉm cười, "Gấu nhỏ yêu quý, tôi nhớ cậu chỉ là gia sư của anh họ tôi thôi. Tôi nhớ mục đích của cậu đến đây là để tìm người mà. Nhưng thái độ của cậu vừa rồi làm cho tôi cảm thấy cậu giống như đi bắt quả tang vậy."
... Đúng! Mục đích của mình đến đây là để tìm người mà... Đáng chết! Sao vừa rồi mình lại mất tự chủ thế lại còn thể hiện trước mặt Jackson nữa... Đúng là mất mặt...
Đầu óc Jinyoung đã tỉnh táo trở lại, mặt đỏ bừng lên, cậu muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cảm giác tự ti đã sớm bị cậu vứt lên chín tầng mây.
"Này... Cậu... Cậu đừng có mà nghĩ lung tung, quan hệ giữa tôi và Mark không giống như cậu nghĩ... Jinyoung đỏ mặt lắp bắp giải thích, bối rối đến mức càng nói càng tỏ ra lúng túng. "Chúng tôi rất trong sáng, mặc dù tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy chỉ mặc quần trong... Nhưng, tôi không có ý đó... Ý của tôi là..."
Jackson thích thú nhìn Jinyoung, không nhịn được cười.
"Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi biết là hai người trong sáng. Cậu không mau dẫn anh họ tôi về nhà đi! Tôi nghĩ là bác Tuan đang rất lo lắng."
"Ừ!"
~End Chap 13~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro