Chap 12 ( Phần II ) : Ngốc tử, sao lại làm vậy?
Nghe thấy giọng nói, Thiên Tỉ chỉ mỉm cười , không quay đầu lại mà nói:
- Ồ... Lưu thiếu! Anh làm gì ở đây?
- Đi dạo! Tiện thể đi bắt chuột a! - Nhất Lân cười khẽ.
Thiên Tỉ phá cười lên. Anh quay lại nhìn. Bỗng chớp mắt, anh đứng đối diện Lưu Nhất Lân. Với tốc độ thần thánh này, Lưu Nhất Lân có chút giật mình. Không ngờ tên Dịch Dương Thiên Tỉ này lại tiến bộ đến như vậy, chẳng trách lão già kia rất có hứng cậu ta
- Trò mèo vờn chuột ? Thử không? - Thiên Tỉ nhìn Nhất Lân đầy tự tin và thách thức.
Nhất Lân nhoẻn miệng cười, lao vào Thiên Tỉ như hổ vồ mồi. Cả hai bắt đầu rơi vào trạng thái xuất quỷ nhập thần. Những thế võ như rồng bay phượng múa, được hai mỹ nam tử thể hiện rất sống động.
Gần cuối hiệp, Nhất Lân bắt đầu trở nên yếu thế, anh ta bắt đầu loạng choạng bởi những cú đấm của Thiên Tỉ. Nhìn sang bên kia có nắm cát , anh ngã người bốc lên một nắm quăng vào Thiên Tỉ, khiến Thiên Tỉ cay mắt mà dừng lại. Lưu Nhất Lân cầm lấy chậu hoa bên cạnh , giơ lên đập vào người vào Thiên Tỉ.
< CHOANG >
- A..a...
Xuất hiện giọng lạ rên khẽ vì đau đớn, Lưu Nhất Lân nhìn lại... Người bị thương không phải Thiên Tỉ!!
''Người này là ai?! Sao lại xuất hiện ở đây? Nhìn bô dáng thật quen mắt a! ''
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Nhất Lân, khiến anh quên mất chuyện trước mắt.
Người này là ai ư? Đương nhiên là bạn Hoành nhà ta rồi, chơi chán chê với mấy tên vệ sĩ cao to ( hôi đen xN) kia rồi, cậu vào đây thăm Thiên Tỉ. Ai dè bắt gặp cảnh tượng có kẻ hạ lưu chơi không đẹp mắt, cậu liền nhảy vô xả thân cứu người thôi.
Thiên Tỉ định thần lại, mắt cũng không bị cay nữa. Nhìn người đang chảy máu đầy đầu là Chí Hoành đang ngất ra, mặt nhíu lại vì đau. Anh bất ngờ nhìn cậu ,bản thân rơi vào trạng thái hỗn loạn.Tim gan anh bắt đầu lộn cả lên, cả người nóng bừng, ý nghĩ liên tục hiện lên...
'' Tên ngốc , sao lại làm vậy ? Làm ơn...đừng.. ''
Anh cõng Chí Hoành cao chạy xa bay, để mặc Lưu Nhất Lân kia vẫn đứng trơ ra đó. Áo sơ mi của anh bây giờ đã nhuộm ướt máu rồi. Thiên Tỉ lại càng xót hơn. Chạy lên sân thượng tìm chỗ núp . Anh nhấn điện thoại gọi cho ai đó. Thầm tự trách mình đã không bảo vệ được cậu, còn vì anh mà bị thương...
Khoảng 10 phút sau, một chiếc trực thăng từ đâu đáp xuống, giọng nói lanh lảnh phát ra:
- Tiểu Thiên ! Nhìn bộ dạng cậu thật thảm a !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro