Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 3

Còn đang suy nghĩ lung tung thì Yoseob đã hoàn toàn bị choáng ngợp trước kiến trúc cổ kính , tráng lệ của ngôi biệt thự .

" Chu choa .... nhà anh đẹp thiệt nhazzzzz . Đã biết trước anh là con nhà giàu từ lâu nhưng không ngờ nhà anh lại to và đẹp như thế này ." Yoseob bô bô họng khen ngợi thiết kế của ngôi nhà . Cứ làm như nhà hắn là viện bảo tàng để cậu tham gia không bằng .

"Đẹp gì chứ !!!! Tôi thấy chán ngắt . Nhà thì rộng mà người thì ít ...." Hắn cau có .

" Anh nói như thế không sợ ba mẹ anh buồn à ? Chắc họ phải làm việc vất vả lắm mới có được thành quả như thế này . Haizzzzzz , giá mà tôi cũng giàu như anh thì hay biết mấy . tôi đã có thể có đủ tiền để chữa bệnh cho ba , lo cho má và em ..... hức .... nhưng .... trễ quá rồi .... hức ...." Nước mắt Yoseob bất giác lăn dài khi nghĩ đến ba và cuộc sống cực khổ của gia đình ...

Junhyung bất động trước cái tình cảnh này . Hắn không biết làm gì chỉ biết lúng túng đứng đó nhìn Yoseob khóc . Không hiểu sao lúc này đây , kẻ bạo dạn không sợ trời không sợ đất như hắn chỉ có thể đứng một góc bất lực nhìn thân hình trước mặt mình run lên từng hồi . 

Nghĩ thế nào hắn bước đến bên Yoseob , ôm cậu vào lòng an ủi : " Tôi ... xin lỗi " Chỉ nói có thế , hắn lại im lặng . Trong trường hợp này hắn nghĩ cứ để yên cho cậu khóc sẽ giúp cậu cảm thấy đỡ hơn. Nhíu mày trước nhịp đập bất thường của trái tim , Junhyung lại suy nghĩ lung tung ...

/" Cảm giác này là sao ? Không lẽ ... không , không thể nào . Mình đối với Yoseob chỉ là muốn chiếm hữu thôi .... không có gì đâu ... không có gì đâu ...Bình tĩnh nào Yong Junhyung, mày không phải là một kẻ dễ đồ như thế .... Hừm , Yang Yoseob ... cậu khá đấy ! Dám làm tim tôi ... Hãy đợi đấy ! "

Sau cái hành động của Junhyung , Yoseob bất ngờ ngước lên nhìn hắn . Lần đầu tiên cậu cảm thấy hắn chân thành đến thế ( tất nhiên chỉ là cảm nhận của riêng Xốp ^^)

" Tôi ... tôi không sao . Mianhe vì đã để anh phải nhìn thấy cảnh này. Chắc anh khó chịu lắm ." Lau vội những giọt nước mắt , cậu đánh trống lảng kéo tay hắn :" Chúng ta đi tiếp chứ ?"

"Uh..." Junhyung phì cười . 

/" Yoseob à , cậu rất đáng để khám phá đấy , cậu biết không ? Và ........... tôi là người thích khám phá ! "/

*****

* Nhồm nhoàm ... rột rột ....* Những âm thanh khó hiểu cứ liên tục phát ra ở đằng sau bếp...

-Flash back------------

* Ọt .... ọt ....~ *

" Này Yoseob ... cậu có nghe thấy tiếng gì không ? Hình như có ma đó ~ " Junhyung sợ hãi nói .

"Tôi có nghe thấy gì đâu ... làm gì mà mặt anh xanh như tàu lá chuối thế ???? "

" Không ... cậu nghe kĩ đi ... đó đó , nó lại vang lên nữa kìa ! " Junhyung bịt tai ,núp sau lưng Yoseob.

" ... " Cả hai im lặng lắng nghe âm thanh lạ .

* Ọt .... ọt ... ọt .....*

Nghe đến đây Yoseob bật cười thành tiếng :" Ha ha .... Yah , buông tôi ra đi ! Cái đồ ....Ma cỏ gì ở đây , cái bụng tôi đang réo đó . Tại hôm qua đến giờ chưa được ăn gì ... hehe "

" Đi !" Mặt Junhyung tối sầm lại , bất ngờ kéo tay Yoseob .

" Đi đâu ? ..... Nè đừng có mà giở trò đó ..." Yoseob vùng vằng hòng thoát khỏi bàn tay Junhyung.

" Cậu không muốn ăn sao ?" Hắn dừng bước , đột nhiên quay người lại , dí sát mặt mình vào mặt Yoseob . 

Dường như cảm thấy được Yoseob ngượng đến mức nào, Junhyung khẽ đằng hắng 1 tiếng rồi thôi không nắm tay cậu nữa : " Tùy cậu ." Hắn bước thẳng xuống bếp .

Yoseob sau một hồi hồn bay phách lạc đã tỉnh người lại , vội chạy theo :" Này này .... Yong đầu bò .... chờ tôi với ... tôi cũng muốn ăn nữa ."

-Flash back------------

"Ăn từ từ thôi , tôi khống muốn có người bị chết vì nghẹn cơm mà đặc biệt là ngay trong nhà tôi !"

" àm ì à oan âm ôi ữ ậy ???" ( Làm gì mà quan tâm tôi dữ vậy ??? ) Yoseob vừa ăn vừa hỏi , nói chuyện cũng không thèm ngước lên nhìn tên đối diện đến một lần .

" HỞ ? .......................................... À ......Hả ? Nói gì chứ ! " Sau một hồi định nghĩa , chứng minh , phân tích câu nói của tên ham ăn kia , bấy giờ Junhyung mới hiểu được câu nói ấy . Khuôn mặt điển trai đỏ dần lên , máu nóng dường như đã dồn hết lên não : " Yah ! Ai thèm quan tâm cậu chứ, mặc xác cậu đấy , ăn rồi chết luôn đi !!!!! " Nói rồi bỏ thẳng lên lầu .

Yoseob phì cười trước cái tính trẻ con của Junhyung...

" Rõ ràng là quan tâm người ta mà còn làm bộ . Nhìn là biết ! Thôi kệ , ăn tiếp vậy ...."

* Nhồm nhoàm ...... sột soạt ...... rột rột .......... ực ực ........ * Những tiếng động ban nãy lại tiếp tục vang lên trong đêm thanh tĩnh ^^ ( 9h tối rồi nhé )

********

1 tiếng sau ...

Đang thiu thiu ngủ , Junhyung cảm thấy giường bị lún sanng 1 bên bởi sức mạnh phi thường của con người lai heo kia .

Về phần Yoseob , sau khi đã ăn uống hả hê bắt đầu lên kế hoạch chọc phá tên đầu bò Yong Junhyung . Thế là sau một hồi vật vã đi tìm phòng hắn cùng với việc trèo lên cái gọi là giường , Yoseob đã tiêu hao một lượng lớn calo đáng kể . Đang chẹp chẹp miệng suy nghĩ trò để phá bĩnh Junhung thì bỗng mắt Yoseob lóe sáng trong đêm ^^ . Cậu bắt đầu phè phỡn , lăn qua lăn lại trên giường cốt để đạp vào lưng cái tên bên cạnh . 

Đang vui thú với kiểu chọc phá vừa nghĩ ra thì bỗng *ĐOÀNG* , trời bắt đầu đổ mưa. Lúc nãy thì như tên giặc , bây h thì Yoseob chẳng khác nào một con mèo ngoan rúc người vào trong chăn ôm lấy Junhyung .

" Aishhhhhhhhhhhh ! Làm gì thế ? ... Tránh xa tôi ra ! Nóng chết đi được ." Junhyung cằn nhằn .

" Hic ... anh làm ơn ... tôi sợ lắm ... hic..."

" Gì chứ ? Sợ sấm sét à! Hahaha , đồ nhát cáy ... hahaha ..."

" Anh nói gì , ai nhát hơn ai ??? Anh .... "

*ĐOÀNG*

Không gian im lặng , chỉ còn lại tiếng nấc nhẹ của Yoseob : " Hức ... hức ... Làm ơn ...anh làm ơn hãy .... ôm tối có được không ???"

Trong tình cảnh này , hắn bắt buộc phải vòng tay qua ôm Yoseob ( cũng không hẳn là bắt buộc , hehe ) , không quên kèm theo tiếng thở dài .

" Mianhe ... chỉ một lát thôi ! " Yoseob càng rúc người sâu hơn vào lồng ngực ấm áp của Junhyung và đương nhiên vòng ôm của hắn cũng ngày càng siết chặt hơn như không muốn buông ra .

******

" Buông tay em ra !"

" Không ! tại sao chứ ? Anh đã làm gì sai ? Em nói đi !!! " Anh lắc mạnh đôi vai nhỏ bé đang run lên .

" Vì sao ư ? Hừm , để tôi nói cho anh biết , tôi đã hết yêu anh rồi . Làm ơn hãy tránh xa cuộc đời tôi . Bây giờ tôi đã có người mới rồi và tôi rất yêu anh ấy vì thế nên anh hãy buông tay đi !" Nói rồi người ấy bước đi để lại anh với nỗi thất vọng lớn dưới cơn mưa tầm tã .

"Mianhe, Doojoon ..."

***

7:00 giờ sáng Chủ Nhật tại biệt thự nhà họ Yong.

Ánh nắng buổi sớm chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé , Yoseob nheo mắt thức giấc. Trước mặt cậu bây giờ là gương mặt của hắn ... gần , à không , thực ra là rất gần , gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả vào mặt. Bây giờ cậu mới có dịp nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, khi hắn ngủ trông thật hiền. 

Cậu đang nhìn hắn rất chăm chú , nhìn đến nỗi không chớp mắt thì ...

“Ngắm tôi đã chưa ? Cậu làm tôi phỏng hết cả mặt rồi đây này .” Hắn đột nhiên mở mắt , nhìn thẳng vào mắt cậu. “Cậu đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi hôm qua chưa ?” còn không quên tặng cho cậu mấy cái chớp mắt.

“Ờ thì tôi ................... thôi tôi không biết đâu ....... aaaaaaaa !!!!!!” Không chần chừ thêm giây phút nào nữa , Yoseob phóng thẳng vào trong phòng tắm.

“Hừm, Yoseob à ~ ............ cậu muốn né tránh ? ... Không dễ đâu !” Junhyung xếch mắt đầy nguy hiểm không quên nụ cười nửa miệng gian tà hướng về phía phòng tắm đang sáng đèn.

-Trong cái nơi mà ai cũng biết ^^-------------

Yoseob đứng trước gương nhìn thẳng vào bóng hình của người con trai trong đó.

“Haiz ! Tại sao mình lại bị vướng vào cái chuyện vớ vẩn này chứ . Ôi , ông Trời ơi , tại sao lại cho con cái nhan sắc tuyệt mĩ như vậy chứ ? Thật đúng là hồng nhan bạc phận mà !!!”

Yoseob thở dài , thôi nhìn vào gương và bắt đầu tập trung vào chuyên môn của mình .( Vệ sinh cá nhân nhé !!!! )

-Bên ngoài---------------

Junhyung nằm vắt tay lên trán, mắt hướng lên trần nhà , miệng thì cười mỉm , lâu lâu lại lầm bầm cái gì đó ....... rồi lại cười...

Bất chợt cửa phòng tắm mở ra , vội vàng nhắm tịt mắt lại , Junhyung thở đều vờ như đang ngủ.

“Này ! Giờ này mà anh vẫn còn ngủ được à !” Yoseob lớn tiếng 

Junhyung vẫn nằm im không động đậy.

“Mà tại sao mình phải gọi hắn ta dậy nhỉ ? Mặc xác hắn chứ !” Yoseob làu bàu trong miệng .

Đúng thôi vì hôm nay là chủ nhật , không phải đi học thì cậu đâu có cớ gì để kêu hắn dậy . Đột nhiên như sực nhớ lại chuyện gì đó , Yoseob mỉm cười thật nhẹ và nụ cười ấy từ từ trở nên đểu hơn .

-Flash back----------------

“Hức hức ......”

“Aish ! Thiệt là bực mình quá đi mà. Ngủ cũng không yên với tên này nữa.” Junhyung tức tối vò tóc , quát lên.

Nhưng điều đó không làm cho tiếng khóc của Yoseob biến mất , ngược lại nó càng làm cho cậu khóc to hơn. Biết gắt gỏng vào lúc này không thể giải quyết được gì. Junhyung đành dỗ ngọt:

“Cậu im lặng chút đi , mai tôi mua kem cho cậu ăn .”

-End flash back-----------

Yoseob chạy đến cái giường nơi Jun đang nằm , cậu nói khẽ vào tai hắn 

“Junhyung yêu quý , dậy đi mua kem cho tôi nào .....”

“...” Không động tĩnh , Junhyung vẫn thở đều đều và đương nhiên điều đó càng làm cho Yoseob tức tối hơn...

“Yah ! Yong Junhyung , anh ..... Hehe , không sao . Anh không muốn dậy à ? Được thôi , chờ xem ...”Yoseob cười gian , bắt đầu xắn quần , xắn tay áo lên như sắp đi đánh nhau .

Lôi trong túi quần ra cái iphone (^^) , Bánh Xốp bé nhỏ vội bấm bấm chọt chọt cái gì đấy rồi leo luôn lên giường chuẩn bị tư thế ...

*Change change change change , boy boy boy ...~* Tiếng nhạc ầm ầm vang lên, Yoseob bắt đầu nhảy tưng tưng trên giường.

Junhyung tiện tay vớ lấy cái gối bịt tai lại nhưng nào ngờ một chân của Yoseob đang dẵm lên nó. Thế là chỉ với một cái giựt ... thiệt mạnh , Yoseob bị mất đà ....

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...” Tiếng la thất thanh của Seob vang lên chấn động cả căn nhà rồi sau đó nhường chỗ cho sự im lặng.

Yoseob cảm thấy vòng tay anh đang ôm lấy mình , môi thì ... chạm vào một cái gì đó mềm mềm . Cậu mở mắt , lúc này chính giữa hai người dường như không còn khoảng cách nữa nhưng điều làm cậu kinh ngạc hơn chính là môi anh và môi cậu đang chạm nhau ... lần nữa.

Junhyung bắt đầu hôn , nhận ra điều này và Yoseob bắt đầu giãy giụa cố thoát khỏi Junhyung , nhưng càng giãy thì hắn ôm càng chặt hơn. Cuối cùng, cậu cũng bất lực buông xuôi ... vô thức nhắm mắt lại. Nụ hôn đầu tiên của cậu đã trao cho hắn , gượng ép có nhưng ... tự nguyện cũng có. Chẳng lẽ cậu đã yêu hắn???

Yoseob bất ngờ vùng dậy khi Junhyung nới lỏng tay hơn và cho cậu hít thở chút không khí... nhưng lại nghĩ đến việc phải đối mặt với hắn làm cậu cảm thấy xấu hổ nên đã không chút ngần ngại chui tọt vào trong chăn để dấu cái khuôn mặt đang ngày càng đỏ ửng lên và nhịp tim đang một lúc một nhanh hơn.

Junhyung khi thấy cảnh tượng này cũng phải bật cười “ Haha ... sao thế ? Hồi nãy còn ... sao bây giờ lại ngại????”

“...”

“À phải rồi, sau này phải gọi tôi bằng huyng(anh) và xưng bằng em nghe chưa ????”

“WAE ???” Yoseob hét lớn phản đối.

“Vì tôi lớn tuổi hơn cậu với lại không phải chúng ta đang hẹn hò sao ? Phải thay đổi cách xưng ...”

“Yah ! Ai đồng ý quen anh chứ ? Anh hâm vừa thôi nhé ! Cái gì mà hẹn hò ở đây ... đúng là đồ dở hơi mà !!!!!”

“Chứ hồi nãy ai thừa cơ hội hôn tôi , nằm lên người tôi , bắt tôi ôm chỉ vì sợ sấm sét rồi bây giờ còn chối nữa hả ?” Junhyung giựt phăng cái chăn ra nhìn thẳng vào mắt Yoseob.

/“ Yoseob bé bỏng của tôi ơi .... lần này cậu không thoát khỏi tôi đâu ! Há há há , mình quả là thiên tài mà !!!”/

“Tôi ... tôi ... tôi ....” Yoseob lắp bắp như gà mắc tóc.

“Thôi tôi đi tắm đây , cậu ở đó mà suy nghĩ đi !” Junhyung bước xuống giường.

“Anh ... anh dám ...”

“Sao? Hay muốn tắm chung với tôi? Cũng được thôi , chúng ta sẽ kì lưng cho nhau rồi sau đó ....” Đang nói giữa chừng thì bỗng nhiên hắn bị một cái gối bay trúng mặt.

“Yong Junhyung xấu xa , đê tiện , bỉ ổi , vô liêm sỉ ... biến ngay đi cho tôi nhờ !!!”

Nhìn thấy cái vẻ mặt dễ thương của Yoseob khi xấu hổ làm hắn không khỏi bật cười. Cầm cái gối lên , tiến đến chỗ Yoseob đang nằm (úp mặt vào gối), hắn nói nhỏ vào tai cậu: “Em à , anh đi tắm nhé !” rồi lại cười như 1 tên mới trốn viện mà bước vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy, Yoseob mới bắt đầu ngồi dậy,leo xuống giường đi qua đi lại, tự cốc vào đầu mình mấy cái: “Yoseob , mày đúng là 1 tên đại ngốc mà ... tự nhiên giở cái trò nhảy nhót ấy làm gì để giờ khổ thân thế này...Haiz!”

Còn đang suy nghĩ thì bất chợt cửa nhà tắm lại mở , Junhyung bước ra trong khi trên người chỉ quấn độc nhất một cái khăn. Hắn nhìn quanh rồi từ từ tiến lại chỗ Yoseob.

Vội bắt chéo tay trước ngực , mặt Yoseob tái mét: “Anh định làm gì ? Tối nói trước tôi có võ đấy nhé !”

Junhyung càng tiến gần hơn, Yoseob bất giác lùi lại cho đến khi lưng đụng trúng tủ quần áo thì cũng là lúc Junhyung chống hai tay lên cánh cửa tủ nhìn Yoseob đăm đăm. 

Yoseob lúc này sợ hãi cực độ: “Anh ... anh ... tránh xa tôi ra !!!!!”

Vẫn không có sự xê dịch nào giúp tạo khoảng cách giữa hắn và cậu ....

Yoseob lúc này chỉ còn biết nín thở ... chờ đợi ...

“Này ...”

“...” Nghe tiếng gọi của hắn , Yoseob mở mắt .

“Tránh ra cho tôi lấy đồ đc không ?” Hắn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Yoseob.

Trong tình thế lúc này, cậu quá xấu hổ , đứng chết trân không cử động được nữa. Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy Yoseob có phản ứng gì ngoài việc cứ trợn to đôi mắt ra nhìn hắn, hắn lại vô tư buông một câu khiến Yoseob nổi hết cả da gà...

“Em không muốn ? Vậy anh sẽ ở trần luôn như thế này nhé ! Cũng chẳng sao cả , vì body của anh cũng thuộc hạng đẳng cấp mà. Em cũng thích thế còn gì , phải không em yêu ?”

“Anh ... anh .. thật không biết xấu hổ mà !” Đến bây giờ Yoseob mới hoàn hồn trở lại, dần dần lấy lại bình tĩnh: “Mà càng nhìn kĩ anh thì tôi lại càng cảm thấy có lỗi với cậu bạn thân của tôi. Ôi Ki lùn à! Mình xin lỗi cậu, mình sẽ rút lại câu nói đó. Bây giờ đối với mình body của cậu vẫn là nhất !!! Hú , hú , ... Ki muôn năm !!!”

“Cậu ... cậu ... Ki Lùn là thằng nào ? KHỐN KIẾP !” Hắn đập mạnh nắm tay vào cửa tủ , mắt long lên sòng sọc trừng trừng nhìn Yoseob.

“...”

‘Chết tiệt !” Ném vào mặt Yoseob câu chửi , Junhyung bỏ thẳng vào trong phòng tắm.

/ “Sao vậy nhỉ ? Tại sao mình lại có cái cảm giác này ? Thật khó chịu . Cái tên khốn ấy là ai mà dám đem so sánh với bổn công tử đẹp trai nhà giàu như ta chứ ! Không thể chấp nhận nổi mà. Aish !!!!!!”/

Ở bên ngoài , sau khi não bộ bị chấn động mạnh bởi tiếng dộng cửa hồi nãy của hắn , Yoseob bần thần ...

“Gì chứ ! Tự nhiên tức giận với mình. Hay .... hắn đang ghen với Kikwang? Ô hố hố , nếu quả thật đúng là như vậy thì ... Junhyung a~ , got’cha!”

“Jun à , cậu có trong đó không ?” Cánh cửa phòng bật mở , ... “Cậu là ai ? Sao lại ở trong phòng Junhyung ?” Doojoon ngạc nhiên nhìn thằng nhóc dễ thương đang đứng trước mặt.

Yoseob cũng ngạc nhiên không kém... mở to đôi mắt nhìn Doojoon.

/“Là hắn ! Đúng rồi chính là hắn ... Yoon Doojoon ... hotboy năm II của khoa thiết kế ... là bạn của con bò Yong Junhyung sao ?”/

Đang suy nghĩ lung tung , vẩn vơ thì không biết tên cô hồn kia đã ra từ lúc nào...

“Này , để tôi giới thiệu, đây là Yoon Doojoon, bạn thân của tôi. Còn Doo , đây là...”

“Dạ , chào huyng , em là Yang Yoseob sinh viên năm I khoa kiến trúc. Em là bạn mới của Junhyung , hân hạnh được gặp huyng!!!”

Junhyung chưa kịp nói hết câu thì đã bị Yoseob nhảy vô họng, đã vậy lại còn giới thiệu là bạn mới quen làm hắn tức muốn sôi máu.

/ “Dám phủ định chuyện của chúng ta ư ? Không dễ như thế đâu ...”/

“Không phải , không phải đâu Doojoon à, Yang Yoseob đây chính là... người yêu của mình đấy !” Te tởn liếc nhìn Yoseob , Junhyung nhếch môi tạo thành nụ cười nửa miệng đểu giả.

“Yah! YongYongie của chúng ta đã lớn rồi nhỉ , còn có bồ nữa cơ đấy !” Doo bước đến vỗ vai người bạn thân “Mà hai người tình cảm dữ nhỉ , đã ngủ chung rồi ... vậy chắc không phải tầm thường, không phải nói cho vui nhỉ ?”

“Andwae ... Doojoon huyng đừng nghe tên này nói bậy , em và ... *liếc nhìn Junhyung* chỉ là bạn bình thường thôi , không có gì đâu...phải không Junhyung ?” Yoseob cố gắng giải thích cho Doojoon không quên quay qua tặng cho Jun mấy cái lườm.

“Ah , mà Doojoon này, chuyện đó ... cậu không sao chứ ?” 

“Chuyện gì cơ ?” Doojoon vờ không hiểu.

Biết là có Yoseob ở đây nên Doojoon ngại không nói ra nên Junhyung bèn nhờ Yoseob xuống bếp pha giùm anh hai ly cà phê. Yoseob cũng nhận ra mức độ căng thẳng của câu chuyện thì nhận lời.

Bây giờ bên trong căn phòng chỉ còn lại hai con người : một người thì khổ vì tình, người kia thì khổ tâm vì đang phải giữ một bí mật.

“Huynseung nhẫn tâm đến thế ư ?” Sau khi nghe những lời tâm sự của tên bạn thân , Junhyung lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Doojoon không nói gì chỉ gật đầu . Có thể thấy tim anh giờ đây đang rỉ máu ... rất nhiều.

“Quên Huynseung đi Joonie ! Cậu ấy cũng không muốn cậu phải đau khổ như thế này đâu .”

“Sao ? Không muốn mình đau khổ? Ha ha ... Không muốn mình đau khổ mà đành lòng nói những lời cứa nát trái tim mình như thế à , đành lòng bỏ mình ra đi như thế à ?”

Nghe những lời nói thống khổ của Doojoon , Junhyung đang cúi đầu cũng phải ngước lên nhìn ... anh chợt nhận ra Doojoon đã khóc. Một giọt , hai giọt ... lăn dài trên má. Anh không biết làm gì đành chọn cách im lặng , trong giờ phút này đây , im lặng chính là cách an ủi tốt nhất ...

“Mình phải làm sao đây Huyngie ? Cậu có thể cho mình biết lý do ? Ai đó làm ơn ... có thể cho mình biết lý do ?” Doojoon tựa đầu vào vai Junhyung mà thì thầm.

/ “Xin lỗi , mình không thễ đâu Doojoon à , không thể đâu ...”/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: