Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện - 2

2 tháng sau đó mọi thứ vẫn bình ổn diễn ra, cứ sau mỗi lần bàn công việc xong Luhan lại hẹn Jessica đi ăn uống ở đâu đó, từ ngày đó Luhan cười nhiều hơn, đối với thay đổi tốt hơn của Luhan, mọi người ai cũng vui lây.
- Baekhyun và Taeyeon sắp về, về đây ăn tết, sau đó sẽ về lại!

Từ ngày jessica trở về, những buổi tụ tập lại được tổ chức vào những ngày cuối tuần. Với lời thông báo của Sehun, những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không dứt, không còn là những tiếng hú hét đập bàn đập ghế để thể hiện niềm vui nữa, họ đều đã lớn.

- Bao giờ về? Còn vài ngày nữa là tết!

- Ngày mai!

Câu trả lời của hắn khiến cả bọn ko khỏi cảm thán kêu lên chữ 'Trời!' , ai cũng nghĩ 'sắp về' của hắn là 1 vài ngày nữa, nghe xa xôi như vậy hóa ra lại là ngày mai.

- Ngày mai sáng ai rảnh thì ra sân bay! Đến tối phải có mặt đủ!

- Đáp chuyến bay sáng hả? Nếu không có mặt thì sẽ thế nào? - con nhóc Soo Yoo bon chen hỏi.

- Ừ, sáng. Không có mặt sẽ hối hận!

Bọn người đó như trở về thời tuổi trẻ, lại ăn chơi đến suốt sáng, có vài người về trước, vài người vì mệt mà ngủ luôn tại chỗ. Seohyun ngồi sát vào lòng Sehun, tựa hẳn vào lồng ngực vững chải kia, Sehun quàng tay ôm chặt eo Seohyun lại, cả 2 cứ như vậy mà ngủ đến sáng. Jessica gối đầu trên đùi Luhan ngủ ngon lành, Luhan thức trắng 1 đêm chỉ để nhìn ngắm thật kĩ gương mặt mình yêu thương.

Đến sáng cả bọn lại cùng đón xe ra sân bay, lúc tỉnh dậy cả bọn nháo nhào vì nghĩ rằng mình đã ngủ quên mà lố mất thời gian.

Xem ra thì Baekhyun và Taeyeon cũng không có gì khác xưa là mấy, vẫn giữ được nét riêng của mình. Cái vẻ nhút nhát của Taeyeon vẫn còn đọng lại trên gương mặt đó, cả ánh nhìn đắc thắng của Baekhyun vẫn vẹn nguyên. Baekhyun tươi tắn chào mọi người, Taeyeon xem chừng vẫn còn rất mệt vì chuyến bay, con bé vẫn yếu ớt như vậy! Cả đứa nhóc so với lúc trước đều trở nên cao hơn, Baekhyun bắt đầu ra dáng chàng trai, chất giọng cũng đã khác đi, nghe ấm áp và kiên định, Taeyeon mang nét e ấp của người thiếu nữ, vẻ mỏng manh bên ngoài khiến Taeyeon trông mắt người khác là vô cùng dịu hiền, nhưng ai biết được rằng sau nét dịu dàng đó là 1 người vô cùng cá tính, con bé theo chuyên ngành pha chế làm bartender, sở thích phụ là làm DJ như những ngày đầu quen biết!

Nhìn cánh tay khoác vào nhau của cả 2 , hành động thân thiết như thế ai nấy cũng đá mắt nhìn nhau cười ẩn ý, 2 đứa nhỏ này xem ra đã xác định rõ ràng mối quan hệ của mình rồi. Sau cùng thì họ cũng có được ngày đoàn tụ đông vui sớm thế, đối với việc Jessica ra đi năm đó, không ai nghĩ nhỏ sẽ quay về cho Luhan cơ hội. Baekhyun và Taeyeon sau khi biết Jessica ra đi cũng buồn không thôi nhưng không thể quay về được, bất đắc dĩ họ phải ở lại đó học tập, dù vậy nhưng ngày ngày đều không thôi tìm kiếm tin tức của nhỏ.

- Thằng nhóc này ! Nếu ăn hiếp Taeyeon chị sẽ không tha! - Jessica chỉ tay vào người Baekhyun đe dọa.

- Chị khó khăn với em làm gì, đi mà gây khó khăn cho kẻ đang theo đuổi chị kìa! Sau nhiêu đó năm em tưởng chị đã thay đổi chứ, nhìn đẹp hơn, mang nét dịu dàng hơn nhưng hóa ra vẫn đầu gấu vậy sao?

Đối với lời phản bác đó của Baekhyun mọi người bất giác cười to, nhìn Jessica tức đến không biết nói gì Taeyeon vừa muốn dỗ lại vừa thấy buồn cười, Luhan định dỗ dành thì nhận được cái quắc mắt sắc lẽm, vậy là bước chân vừa tiến lên lại thút lùi trở lại.

Kể từ sau khi đón Baekhyun ở sân bay về Sehun biến mất không chút dấu vết, vì Seohyun giữ điện thoại Sehun nên không ai biết được Sehun ở đâu và đang làm gì. Hỏi thăm 1 số người số thì bảo không biết, số thì trả lời rằng Sehun nói có việc quan trọng phải làm, không ai được quấy rầy hắn. Với hành động mất tích kia, Seohyun có chút bực và lo, Seohyun tự hỏi rằng Sehun có việc gì quan trọng đến mức không thể thông báo với Seohyun 1 tiếng, lo rằng việc đó không biết có gây nguy hiểm gì cho Sehun hay không. Chính vì thế mà Seohyun cả ngày thấp thỏm đứng ngồi không yên, trò chuyện với mọi người cũng không được tự nhiên. Chưa kẻ đến thái độ của mọi người đối với Seohyun ai cũng kì lạ, cả Baekhyun và Taeyeon cũng thế, 2 đứa nhỏ mới về vậy mà thi thoảng lại nhìn Seohyun cười cười y như đám người kia, Seohyun tự hỏi có phải mọi người đang giấu chuyện gì hay không.

Đồng hồ mới có điểm 4h00 chiều thì ai nấy cũng xông xáo kêu Seohyun tắm rửa chải chuốt rồi sửa soạn thật đẹp, Seohyun vốn đã không vui, nay lại bị quay đến chóng mặt như thế thì trở nên khó chịu, mặc kệ hết mọi người đứng ngoài nói thế nào Seohyun cũng khăng khăng khóa cửa ngồi yên trong phòng. Chừng nửa tiếng sau thì không nghe ai nói gì nữa, Seohyun đổ ập người xuống giường, vừa lúc ấy thì điện thoại reo, cuộc gọi từ 1 dãy số lạ.

- Anh đây! Có chút chuyện gấp nên không kịp báo em biết! Sáng giờ anh ở nơi không có sóng, bây giờ mới gọi cho em được! Anh xin lỗi!

Nghe lời thành khẩn như vậy, cơn giận trong lòng Seohyun cũng tan đi hết, Seohyun chỉ ậm ừ trong miệng rồi cúp máy, đến khi kết thúc cuộc nói chuyện, Sehun thêm vào.

- Anh nghe mọi người nói tối nay sẽ có gì đó, em chuẩn bị rồi đi sớm với mọi người! Anh đang về, sẽ ghé qua đó, chút nữa gặp!

Seohyun ậm ừ rồi tắt điện thoại, cơn bực tức qua đi, Seohyun cũng muốn biết tối nay sẽ có trò gì.

Nhớ đến lời thúc giục của mọi người, Seohyun nghĩ tối nay sẽ có buổi party mừng ngày gặp lại, vì thế Seohyun cũng cho chút son phấn lên mặt, chiếc áo yếm kiểu màu trắng có vải phồng ở phần đuôi áo kết hợp với chiếc quần da màu đen lưng cao bó sát lấy người trông hệt như model, cách phối đồ theo màu đối lập không mới nhưng không bao giờ bị xem là lỗi thời.

Lúc Sehun tiến vào mọi người đều nhìn, Seohyun cũng nheo mày nhìn lại mọi người nhưng sau đó họ lại mỉm cười quay đi ra vẻ vô cùng bí ẩn. Khi bữa tiệc bắt đầu, gian phòng trở nên tối như mực, nhạc cũng bị vặn nhỏ đi, một ánh đèn sáng chíu rọi vào Seohyun như những diễn viên trên sân khấu.

Chất giọng trầm khán của Sehun vang vọng trong không gian, chỉ có thể nghe tiếng chứ không thấy Sehun đâu cả.

- Trước mặt em sẽ có 2 vật!

Sau lời Sehun nói, có người bưng ra 1 chiếc khay đặt trước mặt Seohyun, 1 bên là cây súng, 1 bên là chiếc hộp đỏ ...

- Em có thể chọn 1 trong 2! Nếu em chọn chiếc hộp thì quá tốt! Còn nếu em không chọn chiếc hộp đồng nghĩa với việc em chọn khẩu súng!

Nhìn chiếc hộp đó, Seohyun hiểu được ý muốn gì, trong lòng tự dưng thấy ngọt, tim Seohyun đang nhảy nhót lung tung trong lồng ngực, dù đã chuẩn bị rất nhiều lần nhưng khi đối mặt, không nghĩ cảm giác lại hồi hộp như thế.

- Chọn hộp thì sao? Chọn súng thì sao? - Seohyun chậm rãi hỏi.

- Anh muốn lấy em về làm vợ! Nếu em chọn hộp đỏ, đồng nghĩa em đồng ý! Nếu như em từ chối, anh sẽ dùng khẩu súng đó tự hủy ngón tay đeo nhẫn cưới của mình, nếu không là em thì không là ai cả! Hơn nữa, buổi tiệc này cũng sẽ chấm dứt ngay nếu em từ chối, không ăn mừng, không tiệc tùng!

Bây giờ thì Seohyun có thể thấy được hình ảnh của Sehun trên màn hình trình chiếu, vẫn là điệu bộ lạnh lùng như thế nhưng chất chứa vô vàn tình cảm, đã nhiều lần nhìn thấy Sehun nghiêm túc khi hắn vạch ra kế hoạch trong tương lai của cả 2 nhưng lần này không hiểu sao niềm xúc động lại trào dâng ra khỏi mắt tạo thành những giọt lệ. Seohyun cũng không có ý lau đi, chỉ ngẩn người nhìn hình ảnh của Sehun. Chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh Sehun sẽ cầu hôn bằng cách như thế, rõ ràng là từ khi ban ra lựa chọn nó chỉ có thể đồng ý...

- Đừng khóc ... nếu em chưa sẵn sàng thì thôi, hộp đỏ vả khẩu súng cũng sẽ để yên đó, buổi tiệc vẫn sẽ diễn ra! Nói những lời đó vào hôm nay có hơi đường đột, có thể em chưa kịp chuẩn bị... Nếu em không thích, anh sẽ không đá động đến chuyện này nữa, khi nào em muốn thì chúng ta sẽ dắt tay nhau đi đăng kí kết hôn! - Sehun nói khi thấy nước mắt nó rơi ngày càng nhiều hơn, Seohyun thì liên tục lắc đầu nguầy nguậy, giọng Sehun kiên định nhưng đôi mắt không giấu được tia mất mát - Lần đưa em ra sân bay, anh có thái độ đó là vì anh nghĩ nếu Jessica trở về, kế hoạch này của anh có thể tiến hành sớm hơn dự định. Anh thấy em không an tâm vì 2 người họ nên anh nghĩ em chưa có tâm trạng kết hôn, mấy ngày qua anh thấy được trong mắt em niềm vui trọn vẹn nên ...

- Em ... không ... Em không ... Em không phải không thích! - Seohyun cũng ngượng vì những lời này của mình, lời nói cũng vì nước mắt mà mà trở nên khó nghe.

Cả sau đó căn phòng sáng bừng lên, Sehun đang đứng ở phía cửa ra vào cũng sải từng bước dài đến chỗ Seohyun. Cả 2 nhìn nhau thật lâu rồi trao nhau nụ hôn nhẹ! Sau đó họ lại nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc! Có trời mới biết họ đang sung sướng đến nhường nào, vui và hạnh phúc đến mức muốn hét lên thông báo cho cả thế giới biết!

- Anh vắng mặt cả ngày cũng chỉ để chuẩn bị những thứ này?

Sehun gật đầu, khóe môi còn đọng lại nụ cười.

Seohyun đột nhiên nhón người lên, ghị người Sehun xuống và thì thầm to nhỏ vào đó. Khi nghe xong miệng Sehun lại dãn ra tạo thành nụ cười tươi rói, đẹp đến độ hoàn mĩ.

' Em yêu anh ! '

.

Luhan ôm Jessica từ phía sau, tựa cằm lên vai nhỏ, khe khẽ phát ra từ gì đó khiến Jessica chợt thẹn thùng.

- Em rõ ràng là đỗ anh rồi sao cứ để anh cầm cưa? - Luhan yêu chiều hỏi.

- Em muốn thử cảm giác đó! - Jessica bễu môi - Hối hận rồi hả? Anh sợ em sau này xấu xí mới chịu anh chứ gì?

- Không, không phải! - Luhan phân bua - Đến khi 60 tuổi chúng ta kết hôn cũng được!

Jessica không nói, chỉ thục nhẹ vào bụng Luhan, chỉ nghe qua lời kể của Seohyun thôi, bây giờ trực tiếp tiếp xúc mới biết hóa ra da mặt Luhan cũng rất dày, có thể bình thản nói những điều đó mà không biết ngượng, trong khi nhỏ xấu hổ không thôi.

Baekhyun nắm chặt tay Taeyeon, cả 2 siết chặt tay nhau, lòng dấy lên những hạnh phúc khó tả!

- Quả thật là rất ngạc nhiên khi mọi người đều thay đổi theo hướng tốt! - Taeyeon nhìn bao quát khắp gian phòng rồi mỉm cười.

- Anh cũng rất ngạc nhiên khi chúng ta có được ngày hôm nay! - Baekhyun phụ họa, những lời phát biểu của cậu nhóc luôn khiến người nghe bật cười.

- Còn phải nói, không phải tại anh sao? Người ta theo anh gần cả năm trời anh ra sức hắt hủi, đến khi người ta quyết bỏ cuộc thì anh lại đuổi theo! - giọng Taeyeon có chút dỗi, lần nào nói về vấn đề này Taeyeon cũng vểnh môi lên như thế.

Baekhyun dù nén lại nhưng vẫn phát ra tiếng cười, Taeyeon định dựt tay ra thì cậu nhóc lại ghị mạnh vào lòng mình khiến Taeyeon đổ ập vào khuôn ngực kia, Baekhyun cưng chiều vuốt nhẹ mái tóc kia, 1 tay đặt hờ lên eo, 'con thỏ' được vuốt ve thì không nhúc nhích nữa, để im đó và nở nụ cười mỉm!

Hạnh phúc đôi khi lan truyền đi như thế, họ dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình, dù có thế nào họ không bỏ cuộc trên bước đường đầy chông gai đó!

Bạn có dám đấu tranh cho hạnh phúc như họ?

Họ đến với nhau khi mang trên người chiếc mặt nạ hoàn hảo, chính tình yêu đã giúp họ tự tin cởi bỏ mặt nạ của mình. Quá khứ ai cũng có, quá khứ của họ là 1 tuổi thơ không trọn vẹn, nó bị vấy bẩn, họ phải học cách sinh tồn từ khi còn rất nhỏ, chính tình yêu đã khiến họ mạnh mẽ hơn, rủ bỏ được quá khứ đau thương của mình, rũ bỏ được nỗi ám ảnh không tên luôn đeo bám !

Trải qua rất nhiều thứ nhưng tình cảm đó vẫn luôn đậm sâu như vậy! Đó là loại tình cảm khắc cốt ghi tâm ! Tấm lòng đó, tình cảm đó, bao nhiêu người có được?

.

Luhan đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ để bàn rồi vội vàng dọn dẹp lại xấp hồ sơ trên bàn, Luhan tự trách mình sao chuyện quan trọng như vậy lại xém quên mất, trước lúc rời đi không quên chỉnh lại chiếc cà - vạt trên cổ và mang theo chiếc áo khoác treo trên giá.

Nhìn dòng người đông đúc ở sân bay, Luhan đưa mắt tìm người con gái của mình, thân ảnh vừa xuất hiện sau cánh cửa nhanh chóng đã được Luhan thu vào tầm mắt. Đôi chân đang di chuyển bỗng đứng yên lại, trên gương mặt toát lên nét cười dịu dàng mà bất kì ai trông thấy cũng sẽ vô tình bị cuốn hút; người con gái kia sau khi vừa đặt chân ra khỏi ngưỡng cửa đã đảo mắt khắp nơi như đang tìm người, 1 lượt người ngang qua khiến tầm nhìn kia bị che chắn, cái nhíu mày khó chịu đã bị che khuất bởi chiếc kính đen to bản trên mặt và phần mái lòa xòa trước trán, nhưng khi đàn người qua đi không lâu thì cái nhíu mày kia cũng dãn ra, trên môi nhẹ nhàng nở nụ cười tươi vui, bước chân đang chùn lại lại sải những bước dài nhanh nhạy, Luhan cũng theo đó mà tiếp tục những nhịp bước của mình, những sải chân dài và vội vã.

- Welcome, my darling ~ - Luhan dang rộng tay ôm trọn lấy người con gái trước mắt.

- Haha, em chỉ đi công tác có một tháng mà! - Jessica tỏ ý trêu chọc, tuy vậy nhưng nhỏ cười đến tít mắt.

Luhan buông nhỏ ra, 2 tay vịn lấy bả vai nhỏ, mắt đảo 1 lượt từ trên xuống, nhỏ có vẻ gầy đi, vì điều đó mà Luhan có chút không vui vẻ, nét cười trên gương mặt do vậy mà tắt đi.

- Gầy đi rồi! - tên đó dùng 2 tay véo nhẹ 2 bên má của nhỏ - Anh nhớ em!

Nhìn dáng vẻ như cún con của Luhan, Jessica cười khẽ, trong lòng cũng âm thầm đánh giá người trước mặt, nhìn chiếc cà - vạt có chút méo mó trên cổ áo, Jessica nghĩ là tên đó đã đi vội, cũng sắp đến giờ tan tầm, trên người Luhan vẫn là bộ vest công sở, gương mặt tên đó cũng ánh lên nét mệt mỏi, quầng thâm ẩn hiện phần dưới mắt.

- Anh đang trong giai đoạn 'thử việc' đó, em vẫn chưa chấp nhận đâu ! Bên ngoài có rất nhiều người muốn 'thử việc' như anh! - Jessica trao túi hành lí cho Luhan, tỏ ý trêu đùa.

- Anh sẽ giết chết tên nào dám 'tranh việc' với anh!

Lời nói mang âm điệu nhẹ nhàng, cả nụ cười trên môi Luhan cũng tỏ vẻ bình thản, nhưng thật ra thì suy nghĩ bên trong tương phản hoàn toàn, khi những lời nói kia được phát ra từ miệng của Jessica thì bàn tay đang đỡ lấy chiếc va-li từ tay Jesssica bỗng nhiên siết chặt lại, Jessica đương nhiên là nhận ra nhưng không nói, chỉ mỉm cười kín đáo, người con trai này dù qua bao năm tháng có thay đổi bao nhiều thì tính chiếm hữu vẫn cao như thế!

- Trễ rồi! Anh đưa em đi ăn tối! - Luhan nhìn lại đồng hồ rồi quay sang Jessica.

- A, xin lỗi nhưng chắc không được, em phải hoàn thành gấp mẫu thiết kế cho bên đối tác, cuối tuần là tới hạn! - Jessica có chút khó xử.

Luhan nghe xong chỉ thở dài, nhỏ không chịu quan tâm gì đến sức khỏe của mình cả, xem chừng sẽ bị công việc đè bẹp mất. Tên đó rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười nhẹ rồi đưa tay xoa đầu nhỏ, cả 2 đều đã sang tuổi hai mấy nhưng hành động đó trong mắt người khác lại như những cô cậu nhóc ở độ tuổi niên thiếu.

- Đi thôi, về nhà anh! Lần trước em đi chưa thu dọn, sổ sách vẫn còn nguyên ở đó!

Không đợi Jessica trả lời, vừa nói xong Luhan đã kéo Jessica đi, tay còn lại kéo chiếc vali trên nền đất.

Vừa về đến nhà, Luhan đã thúc giục Jessica đi tắm, trong khoảng thời gian đó, tên đó cho người làm bữa tối cho cả 2, chẳng có bữa tối dưới ánh nến nào hết, đó chỉ là 1 bữa ăn đơn thuần nếu không muốn nói là có chút gấp rút, họ ăn cùng nhau, nói cho nhau nghe những câu chuyện không đầu không đuôi.

Tiếp đó, cả 2 vào văn phòng làm việc của Luhan, nhìn từng bản hồ sơ nằm trên bàn đang chờ Luhan thụ lí Jesica nghĩ hẳn Luhan vẫn luôn rất bận rộn, mỗi người họ theo đuổi công việc riêng của mình, không gian trong phút chốc trở nên tĩnh lặng, nghe rõ tiếng gõ nhịp chậm chạp của đồng hồ và tiếng lách cách phát ra từ bàn phím khi Luhan làm việc, Jessica ngồi ở chiếc sopha đối diện, trên sàn nhà vươn đầy bản nháp của các mẫu phát thảo, thỉnh thoảng điện thoại cả 2 lại rung lên, những cuộc gọi vì công việc!

Cả 2 làm việc quên cả thời gian, nếu chiếc đồng hồ treo tường không gõ nhịp điểm 00h00 thì Luhan vẫn không biết bản thân mình đã làm việc lâu như thế, Luhan ngừng tay, ngã người ra sau ghế khép hờ mắt, tay day nhẹ khóe mắt, những con số đang thay nhau nhảy tán loạn trong khối óc Luhan. Nhận ra mình đã vô tình bỏ quên gì đó Luhan vội ngồi bật dậy nhìn về phía đối diện, quả nhiên ... Luhan tự lấy tay gõ nhẹ lên đầu mình tự trách mình sao lại có thể bất cẩn mà quên như thế, người con gái đó ngồi dưới đất, 2 tay xếp dọc trên bàn, đầu tựa vào đó, trên tay vẫn là cây bút chì vẽ, xem ra là nhỏ ngủ quên.

Tên đó tiến lại gần, định bế Jessica lên thì nhỏ đã tỉnh dậy.

- Xin lỗi, em ngủ quên mất! - Jessica mơ màng dùng tay dụi mắt.

- Em nên đi ngủ! - Luhan ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng vén mớ tóc lòa xòa trước mặt nhỏ sang 1 bên.

- Em gần xong rồi! Anh pha giúp em li cà phê! - Jessica nhìn Luhan với vẻ uể oải.

Hiểu tính bướng bính của người yêu mình, Luhan biết mình có khuyên thế nào cũng là vô dụng nên cũng rất phối hợp, rất nhanh liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc sau Luhan trở vào phòng với 2 ly cà phê trên tay, khói tỏa lên nghi ngút quyện hương cà phê vào không khí, trong phút chốc căn phòng trở nên ấm áp hơn bởi hương cà phê nồng đậm.

Luhan ngồi bên chiếc sô pha bên cạnh, thong thả nhấm nháp vị cà phê đang lan tỏa trong miệng, tay cũng theo đó cầm những bản thiết kế của Jessica lên xem xét, trong lòng không khỏi thán phục, đường nét mẫu vật rất tinh tế, bắt mắt và vô cùng tinh xảo, chỉ vừa cầm bản vẽ thì hình ảnh sản phẩm sau khi tinh chế cũng xuất hiện trong đầu Luhan, Luhan đã hiểu vì sao những người cùng chuyên ngành luôn dè đặt với tập đoàn của Jessica như thế, còn những số khác luôn muốn có cơ hội cùng Jessica hợp tác dù chỉ là 1 lần.

- Anh có thắc mắc vì sao em trở về cho anh cơ hội sau bao nhiêu đó tổn thương?

Tiếng lật hồ sơ bất giác dừng lại, Luhan không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán chặt vào những con số trong đó, trong Luhan chợt dấy lên cảm giác hoang mang, từ ngày Jessica trở về cũng đã gần 1 năm, trong khoảng thời gian đó, họ chưa lần nào đề cập trực tiếp đến vấn đề này, có những lần Luhan muốn nói đến nhưng Jessica luôn thái thoát sang chuyện khác, giờ đây Jessica lại chủ động đề cập đến khiến trong Luhan dâng lên cảm giác không ổn.

Phớt lờ sự căng thẳng của Luhan, Jessica nói tiếp.

- Em đã suy nghĩ rất lâu ...

Bầu không khí phút chốc còn trở nên nặng nề hơn, hô hấp của Luhan cũng ngắt quãng, khó khăn.

- Cuối cùng em vẫn chọn quay về !

- Tại sao ... ? - lúc này khuôn miệng Luhan mới cứng ngắc hoạt động, cà phê đang trôi xuống nơi cuốn họng đột nhiên cũng dừng lại nơi đó, trôi xuống thanh quản 1 cách từ từ khiến cảm giác đắng chát lan đi rộng khắp, Luhan cũng không rõ câu hỏi của mình là hướng về ý gì.

- Vì em nhận ra anh cần em như thế nào !

Thấy vẻ khó hiểu và ngạc nhiên trên mặt Luhan, Jessica cười nhẹ nhưng cũng không vội giải thích, chậm rãi nói tiếp.

- Em vẫn giữ liên lạc với Seohyun, thỉnh thoảng Seohyun có đề cập đến anh!

Luhan nhất thời không biết nên trưng ra biểu cảm gì cho đúng, Luhan không trách Seohyun, chỉ là khi nghe đến đó tim tên đó lại không thể khống chế mà nhói lên đau buốt, dù là Jessica không nói thẳng nhưng Luhan hiểu rằng, trong ngần ấy năm cách biệt, Jessica vẫn luôn quan tâm và âm thầm dõi theo Luhan như thế !

- Cách em trả thù ... rất tàn nhẫn và ... hoàn hảo !?! Anh đã bị điều đó dày vò ... nó như 1 nỗi ám ảnh, có lúc thống khổ đến muốn chết đi ... - giọng Luhan trầm xuống, tên đó dùng tay vuốt mặt mình lấy sự tỉnh táo, cái quá khứ đó không chỉ là nỗi ám ảnh mà còn là cơn ác mộng không bao giờ biến mất, cuộc sống cũng vì thế mà như 1 giấc ngủ, đôi lúc lại bị cơn ác mộng kia đến quấy phá, không bao giờ yên ả được ...

Luhan không nhớ mình đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào, bây giờ thấy mình vẫn còn tồn tại 1 cách nguyên vẹn thì tự xem đó cũng là kì tích!

Luhan vẫn còn cảm nhận được rất rõ ánh nhìn dè dặt và lo lắng của mọi người dành cho mình lúc đó, cả ánh mắt chứa đầy tia phức tạp và bất lực của Sehun và Seohyun nữa. Luhan thu mình với tất cả, chẳng màn đến ai, thời gian đầu vì không chấp nhận được sự thật kia mà đánh mất cả bản thân mình, lồng lộn như con thú hoang bị thương, cả ngày nhốt mình trong phòng và đập phá mọi thứ, đến khi chán chê lại vùi mình vào rượu, không hề ăn uống gì, mỗi khi nhìn những bức ảnh của người con gái đó thì nỗi đau như nhen nhóm lên gấp ngàn lần, tự thấy mình là kẻ ngu ngốc vì đã không nhìn nhận ra sự thật sau đó, còn để người con gái đó phải chịu oan ức mà rời đi ... , tự trách mình là thế, tự hành hạ mình như thế nhưng khi đối mặt với người khác lại có thể che lên mặt chiếc mặt nạ vô cùng lãnh đạm, hướng đến mọi người mà nở nụ cười nhàn nhạt, tỏ ra vô cùng bình thản, hơn hết là đối xử với mọi người rất ôn hòa, Luhan đã có lúc thắc mắc rằng có phải bản thân mắc bệnh đa nhân cách hay không?

Sự việc đó kéo dài cho đến khi Luhan bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, lúc đó cơ thể Luhan xanh xao và tiều tụy đến không ngờ khiến ai nhìn cũng đau xót thay, suốt khoảng thời gian trong viện Luhan hé môi nói lấy nửa lời, khuôn mặt lúc nào cũng trầm tư; sau khi xuất viện, ba mẹ tên đó vì sợ con mình có những suy nghĩ lệch lạc nên luôn kiểm soát Luhan bằng cách của mình, vài ngày sau đó Luhan tìm ba mẹ mình nói chuyện, khỏi phải nói họ đã vui thế nào khi thấy thay đổi tích cực đó sau 1 tháng trời, nhưng lời Luhan nói chỉ vẻn vẹn 3 từ: "Để con yên!" , dù là có chút không an tâm nhưng họ không thể làm khác được.

Đáng mừng là sau đó mọi chuyện lại trở về nếp, đối với con người mới của Luhan, ít nhiều họ cũng đã quen thuộc, qua những gì nghe được, ai cũng ngạc nhiên khi biết rằng Luhan chú tâm vào học tập, hẳn là có ý định thi đại học, Luhan khi đó không quan tâm đến chuyện tổ chức, dồn hết tâm trí vào điều mình làm, chung nhà là thế nhưng có những dạo hơn 3 ngày cũng không thấy Luhan, mọi người đã nghĩ tên đó mắc chứng trầm cảm? Ngoại trừ ba mẹ và Sehun ra Luhan không muốn tiếp xúc với ai cả. Nhịp độ ăn uống của Luhan vẫn cứ thất thường như thế, khi bước vào phòng Luhan, những loại thuốc về bao tử luôn có mặt khắp nơi.

Luhan đậu đại học với số điểm cao chót vót là điều hiển nhiên, từ sau đó Luhan bắt đầu tiếp xúc với mọi người, còn nhớ là có đứa được nói chuyện lại với Luhan sau khoảng thời gian dài kia thì mừng đến rơi nước mắt, những mối quan hệ trở lại như cũ, thậm chí với tài ngoại giao và khả năng vốn có của mình Luhan còn thiết lập được quan hệ với những nhân vật tên tuổi.

Với học lực của Luhan mà nói nhận được học bổng du học cũng là hiển nhiên, nhưng Luhan 3 lần 4 lượt đều từ chối ... Luhan sợ rằng những ngày mình không có ở đây thì nhỏ sẽ quay về, tuy nhiên, chẳng ai nghĩ Jessica sẽ trở lại dù là bản thân nhỏ có còn yêu Luhan bao nhiêu và có tha thứ đi chăng nữa!

Vẻ đáng sợ không còn nữa, Luhan nhìn thư sinh hơn, đạo mạo và luôn bình thản như mặt hồ lúc yên ả, vệ tinh theo Luhan đếm không xuể chỉ tiếc là tên đó ngoài chuyện ngày ngày lên giảng đường và thỉnh thoảng tụ họp bè bạn ra thì không có bất kì mối quan hệ vô nghĩa nào khác, không chơi bời, không gái gú, không với những điều tiêu cực, luôn đặt bản thân trong giới hạn, Luhan dường như trở thành hình tượng tiêu biểu của gã trai ngoan.

Sau khi tốt nghiệp, Luhan đầu quân cho công ty gia đình mình, từ bỏ vị trí kế nghiệp mà bắt đầu từ vị trí thấp nhất, quả nhiên thực lực thật sự của Luhan khiến mọi người thán phục, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Luhan từ vạch xuất phát đã leo lên được vị trí vốn có của mình, không hề có sự nâng đỡ hay trợ giúp, năng lực làm việc của Luhan bằng gần 3 người cộng lại, lợi nhuận công ty cũng theo đó mà tăng lên, đó là cách để Luhan chứng minh bản thân mình khiến mọi người ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Luhan lúc đó so với trong quá khứ là khác xa một trời một vực, họ biết Luhan giỏi, họ cũng biết Luhan vốn có tài nhưng không ai nghĩ Luhan có thể làm nên những điều vượt quá suy nghĩ như vậy, từ 1 tay chơi có tiếng trở thành 1 người con trai mẫu mực, chỉ những người trong cuộc mới hiểu rõ nguyên nhân khiến Luhan như thế ...

Duy nhất trong mắt Luhan không bao giờ là niềm vui trọn vẹn và thật sự, Luhan bình thản với tất cả mọi thứ và mọi người, đôi khi cũng chính vì điều đó mà mọi người đối với tên đó có chút e sợ, chất chứa trong sự bình thản đó là nỗi đau đã đạt nhiều đến mức bão hòa, bên trong luôn là bão giông và những con sóng dữ, những cơn mưa rào cứ âm ỉ âm ỉ hoài không ngớt cũng như nhịp đập nơi lồng ngực trái luôn thổn thức và yếu ớt, có cả lạnh căm vì những cơn đau đã bao trọn lấy nó từng ngày!

- Trong 1 lần họp mặt tại bar, sao lại đánh người? - Jessica cất lời sau 1 lúc trầm ngâm.

Khi nghe Seohyun kể điều đó, Jessica đã nghĩ rất nhiều vẫn không biết lí do là vì sao, Seohyun nói rằng Luhan đánh người khác bị thương đến phải nhập viện rồi bỏ về, đó là lần đầu tiên cả bọn thấy Luhan thịnh nộ và tức giận như thế sau những năm tháng sống trong vỏ bọc kia. Tính ra thì lúc đó Luhan đã không còn hay nổi loạn, cũng đã biết suy nghĩ và trưởng thành hơn so với trước đó, hẳn là không phải bất chợt nổi loạn?

Đối với vấn đề này, Luhan có chút ngập ngừng, miệng cười cười.

- Tên đó nói lung tung về em ...

Vẫn là Jessica chưa từng nghĩ qua lí do này, cánh môi Jessica vô thức cong lên thành nụ cười.

- Ngốc!

Luhan bị nói như thế không những không tức giận mà còn cười nịnh nọt.

- Em không tin những điều Seohyun nói cho đến khi mẹ khuyên em nên trở về ... mẹ nói cứ trở về, nếu thật sự bản thân không hề muốn lưu lại đây thì quay về bên đó, qua rồi để không phải suy nghĩ nữa. Thật ra thì em không tin về quyết định của mình, lần đó xuất hiện với vai trò là đối tác cũng là ý tưởng của ba anh và mẹ em, em không biết điều đó cho đến khi mẹ gọi điện hỏi thăm trực tiếp! Em về được mấy ngày rồi mẹ gọi về bảo em thay mẹ kí kết hợp đồng, khi biết đó là anh em không định đi, vì thế lần đó đã đến trễ, em không định xuất hiện trước anh sớm như vậy ... lúc đó mẹ đã gọi điện thúc giục và nói với em rất nhiều điều, em không biết anh có bỏ bùa mẹ không nhưng bà thích anh, bà cũng muốn tác hợp lần nữa - Jessica nói đùa để tránh bầu không khí bị căng thẳng

- Chưa bao giờ em ngừng yêu anh, kể cả lúc rời đi cũng đã biết như vậy, tuy nhiên không hề có ý định sẽ trở lại, em nghĩ anh sẽ sớm quên em và tìm được người khác như đã từng đối với Yoona, nhưng mọi thứ không như em đoán, anh cứ hết lần này đến lần khác hủy hoại mình, nghe tin anh chú tâm học hành và tiếp nhận công ty em nghĩ anh đã thông suốt nhưng em lại lầm 1 lần nữa, em nhận ra anh đang tự hủy hoại mình bằng những điều đó, anh là người chứ không phải cỗ máy móc, máy vận hành hết công suất cũng bị hư hại huống hồ 1 con người làm việc bất kể thời gian, không cho phép mình nghỉ ngơi như anh? Em không thể cứ nhận ra điều đó rồi lại vờ như không biết! Nguyên tắc em đặt ra lại vì anh mà phá vỡ ... Nếu có tổn thương, em nhất định sẽ không chống chọi nữa ... hiểu không?

Dù là lời nói mang đầy vẻ khổ tâm nhưng ánh mắt nhỏ lại vô cùng kiên định, Luhan nhận ra sau những bộn bề nỗi đau thì người con gái trước mặt mình đã kiên cường và mạnh mẽ hơn rất nhiều! Điều đó cũng vô tình làm mất đi sự vô tư và đáng yêu ngày xưa ...

Luhan không kiềm lòng được mà ghì chặt nhỏ vào lòng mình, nhờ vậy mà Luhan nhận ra bản thân lại lần nữa bị đánh lừa bởi sự mạnh mẽ của người con gái đó, 2 bàn tay nhỏ nắm chặt lại, cả thân người cứng ngắc ... hẳn là Jessica đã phải nghĩ rất kĩ để nói ra những lời đó!

- Anh xin lỗi ... sai lầm đều do anh ... sẽ không để em chịu bất kì đau đớn gì nữa ... tin anh! Những ngày không em là chuỗi ngày dài đằng đẵng, anh không biết tại sao bản thân có thể chống chọi qua những ngày đó! Đánh mất em là điều ngu ngốc nhất anh đã phạm phải, sẽ không buông tay em ra nữa! Kể cả khi anh nhận ra mình bước đến thành công ngày càng gần anh cũng không vui, anh không biết chia sẻ cùng ai ... nó trở nên vô nghĩa! Anh không biết phải làm thế nào cho phải ... nó đau hơn bất kì nỗi đau nào mà anh đã chịu trước đó. Anh tìm em, thiếu điều muốn lục tung cả thế giới ... nhưng em trốn quá kĩ, anh tìm mãi tìm mãi ... vẫn không thấy! Anh rất hoảng, anh nghĩ là có phải em đã biến mất khỏi tầm mắt của anh thật hay không. Em đã từng hỏi anh nếu em biến mất thì anh sẽ thế nào ... anh chợt nhớ và tự khinh bản thân mình vì câu trả lời quá ngu ngốc. Xin em, đừng rời xa anh thêm lần nào nữa!

Chất giọng đó mang đầy sự tổn thương và bất lực. Jessica nhận ra vòng tay Luhan ngày càng gắt gao ôm lấy mình như cố tìm lấy chỗ tựa và sự yên bình, những điều chất chứa trong lòng sau bao nhiêu đó năm rốt cuộc cũng có thể nói ra hết với người đó, Luhan hẳn đang rất xúc động. Jessica nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng Luhan như vỗ về đứa trẻ nhỏ.

- Em có thể tin anh lần nữa không? - Jessica thều thào hỏi.

- Tin anh ... chúng ta sẽ bắt đầu lại ...

Jessica ôm siết lấy Luhan, tựa đầu vào khuôn ngực rắn rỏi ... tảng đá nặng nề nhất trong tim dần dà đã được gỡ bỏ ...

Nhẹ nhàng ~

~

Người con trai thực sự yêu bạn là người mà khi bạn rời đi, anh ta sẽ không nói "Em đừng đi" mà thay vào đó là "Anh sẽ đợi" dù biết rằng khả năng bạn quay về là rất thấp!

Người con trai thực sự yêu bạn là người mà khi bạn gặp phải khó khăn, anh ta sẽ không nói "Anh sẽ giúp em!" mà anh ta sẽ dịu dàng ôm lấy bạn và thì thầm "Có anh ở đây, mọi thứ sẽ ổn thôi!" như thể vỗ về 1 đứa trẻ !

Người con trai thực sự yêu bạn là người đối với tương lai cả 2 không dùng nhiều lời hứa hẹn, thay vào đó là luôn phấn đấu không ngừng và chỉ đơn giản nói với bạn là "Hãy tin anh !"

...

Khi yêu đừng dè dặt trước những đau thương ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro