Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện - 1

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã 5 năm trôi qua, 5 năm đủ để sóng yên biển lặng, đủ để khiến những nỗi đau trở nên quen thuộc và cũng đủ để con người ta hoàn thiện bản thân mình.

Họ trở thành những con người thành đạt với những khởi nghiệp vô cùng suông sẻ, song song với cuộc sống phức tạp kia họ cũng có một vị trí khác trong xã hội, ở vị trí này, họ là những công dân tốt. Tất cả đều đã trưởng thành, ai cũng có hướng đi riêng, đám thanh niên ngày nào sống chết cùng nhau đều đã đổi khác, họ vẫn xem nhau là 1 gia đình nhưng tuổi trẻ bồng bột qua đi, gia đình đó không phải là nhóm đầu gấu như mọi người đã biết, dù là mỗi người có hoàn cảnh sống khác nhau nhưng họ luôn giúp đỡ nhau mỗi lúc khó khăn, tình bạn của họ vẫn luôn là 1 khối vững chắc mà bất kì người nào biết đều ko khỏi ganh tị. Đó mới chính là tình bạn!

- Sehun, đến trường đón em! - Seohyun thúc giục qua điện thoại.

- ......

- Nói sau đi, tới đây nhanh lên! - Seohyun nói như thể ra lệnh rồi kết thúc cuộc gọi

Trời đã vào đông, không khí giáng sinh tràn về khắp nơi, thời tiết cũng trở nên se lạnh, đã 9h00 hơn vậy mà Seoul vẫn chưa xuất hiện tia nắng nào, đông năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.

Sehun cho xe chạy về phía Seohyun.

- Chẳng phải còn học sao? - Sehun hỏi khi giúp nó cài dây an toàn.

- Ừm, chỉ là học để có thêm kiến thức nghề nghiệp, không quan trọng lắm! - Seohyun ngã người ra sau.

Chuông điện thoại Seohyun reo, thái độ Seohyun ban đầu lúc mới nghe điện thoại có chút ngạc nhiên rồi sau đó trở nên rất vui vẻ.

- Ra sân bay! - Seohyun nhìn Sehun.

- Ngay bây giờ ?

Seohyun gật đầu khẳng định, 1 hình ảnh thoáng qua trong đầu Sehun, 2 đứa nhóc kia xem ra về trong thời gian này nhưng nhất định sẽ không quái gỡ đến mức không báo trước như vậy, chủ của những loạt hoạt động khiến người ta thót tim như vậy chỉ có thể là ... Nghĩ đến đó, khóe môi Sehun lại cong lên, trong mắt ánh lên tia thích thú.

- Vui lắm sao? - Seohyun nheo mắt, trước giờ ngoại trừ những chuyện có liên quan tới Seohyun ra Sehun dường như không có biểu cảm này đối với ai khác.

- Chẳng phải rất đáng ăn mừng sao? - nếu tinh ý sẽ nhận ra đây không đơn thuần là câu hỏi mà còn mang ý trêu chọc.

Seohyun không để ý đến Sehun nữa mà nhìn ra phía bên ngoài, môi thỉnh thoảng mím lại vì bực tức. Đến nơi Seohyun cũng xuống xe rồi đi trước bỏ Sehun lại phía sau.Sehun đối với chuyện Jessica trở về cũng vui không ít, vậy là thời gian chờ đợi đã được rút ngắn, chỉ cần đợi 1 số người nữa thôi thì xem như Sehun đã có thể bắt tay vào thực hiện kế hoạch.

Nhìn hình ảnh đứng trước tầm mắt mình, cơn bực tức của nó như tan biến, gặp lại bạn thân mình sau ngần ấy năm xa cách ai lại không vui?

Seohyun chạy lại ôm chầm lấy Jessica, với cách thể hiện tình cảm của Seohyun như thế Jessica có chút ngạc nhiên, kể cả khi Jessica đi nó vẫn rất bình tĩnh căn dặn Jessica đủ điều, lúc ấy chỉ thấy 1 chút niềm nuối tiếc trong mắt Seohyun, Jessica đã tự hỏi bản thân không biết đối với chuyện đó Seohyun có buồn hay không? Thấy Sehun đang đứng phía sau Seohyun đạo mạo cho 2 tay vào túi quần nghiêng đầu mỉm cười với mình Jessica dường như cũng hiểu ra được người khiến Seohyun thay đổi như thế chỉ có thể là Sehun thôi, thứ nhỏ muốn ở bạn mình là như vậy, rốt cuộc Sehun cũng đã làm được.

Sau 1 lúc Seohyun cũng buông Jessica ra, tay vịn lên 2 vai nhỏ, mắt thì đảo từ trên xuống dưới, Jessica quả nhiên là càng ngày càng xinh đẹp, Jessica trước mắt nó không giống với ngày xưa, không còn nét ngỗ ngáo nữa mà thay vào đó là rất quý tộc, ra dáng một nhà thiết kế trang sức đầy tài năng. Nhỏ để mái xéo, phần tóc mái bên phải rũ xuống, phần tóc dài ngày xưa đã bị nhỏ cắt ngắn rồi, mái tóc đó dưới ánh đèn ánh lên màu tim tím trông bắt mắt vô cùng, nhỏ mặc chiếc ảo cổ thuyền, tay áo dài phủ qua nửa bàn tay màu trắng muốt rất phù hợp để thu hút sự chú ý của mọi người, nhỏ mặc chiếc quần bó đen dài lưng cao, cộng thêm chiếc thắt lưng bản to để tạo điểm nhấn trông nổi bật vô cùng, giữa chiếc thắt lưng là bông hoa nhiều cánh, mỗi cánh nhỏ là 1 viên đá màu khác nhau, bởi vì toàn là đá sáng màu nên thu hút được rất nhiều chú ý, chân nhỏ mang đôi giày cao gót màu đỏ tươi.

- Có nên thông báo ...

- Không đâu, chúng ta về nhà sẽ bàn chuyện này sau! - Jessica đưa tay lên môi ra chiều bí mật.

Sehun giúp Jessica khuân vác hành lí, Seohyun cứ như quên luôn sự tồn tại của Sehun, nửa cái liếc mắt cũng không để ý đến mà cứ trò chuyện suốt với Jessica. Ba người họ sánh bước cùng nhau thu hút 1 lượng lớn sự chú ý ở sân bay, rất có khí chất. Trên đường về cũng không ngồi trên ghế trước cùng Sehun khăng khăng xuống ghế sau ngồi cùng Jessica, Jessica bỗng dưng trở thành kì đà đương nhiên cũng không khỏi ngượng ngùng, dùng hết mọi lời lẽ Seohyun cũng không đoái hoài đến, cho đến khi Jessica vô tình thấy cái quắc mắc của Seohyun dành cho Sehun khi ánh mắt 2 người đó giao nhau thông qua chiếc kính ở đầu xe thì nhỏ mới lờ mờ hiểu ra vấn đề.

Thông qua trực tiếp những lời Seohyun nói thì tương lai Luhan sẽ trở thành 1 doanh nhân thành đạt theo đúng nghĩa, bằng chính sức lực của mình chứ không phải do nâng đỡ hay quen biết. Luhan từ 1 tay chơi dần trở thành hình mẫu người đàn ông mà con gái vốn ưa thích, tên đó không còn nóng nảy nữa, đặt sự nghiệp lên hàng đầu, suốt ngày chỉ quanh quẩn với hồ sơ và công việc, không đàn bà, không rượu bia, dưới ánh nhìn của mọi người, Luhan luôn điềm đạm, dù là ít tiếp xúc với nữ giới nhưng tên đó vẫn rất ga - lăng, luôn sẵn lòng giúp đỡ nếu ai đó mở lời, chính vì những điều như thế mới tạo nên bí ẩn, trừ những người quen biết thì không ai biết rằng trong lòng Luhan luôn ấp ủ một hình bóng, làm việc bán mạng bán thời gian như thế cũng chỉ là để thời gian mau chóng qua đi, nếu không tự tạo cho bản thân công việc thì khi rảnh rỗi sẽ lại nhớ đến những chuyện đã qua, Luhan trốn tránh những điều đó không phải vì bản thân không dám đối mặt với lỗi lầm của mình, lí do là vì Luhan sợ rằng bản thân vì mặc cảm tội lỗi, vì quá tự ti mà sẽ dần đánh mất cơ hội của chính mình ... Dù là Luhan sẽ leo lên từ vị trí thấp nhất nhưng những vấn đề về hợp đồng Luhan vẫn được tín nhiệm, nghĩa là với những hợp đồng lớn, Luhan luôn là người thay mặt ba mình đi gặp đối tác.

.

- Có một tập đoàn trang sức đá quý muốn hợp tác với công ty chúng ta, anh nghĩ thế nào? - vị quản lí hỏi ý kiến Luhan - À, người đứng đầu công ty đó sẽ trực tiếp bàn chuyện với anh!

- Được rồi, hồ sơ cứ để lên bàn! - Luhan không nhìn, vẫn cuối đầu vào dữ liệu mình đang giải quyết đáp.

Người đó làm theo những gì Luhan nói rồi ra ngoài, Luhan giải quyết xong những con số trên tài liệu thì cầm xấp hồ sơ ra xem. Với hợp đồng béo bở trước mắt Luhan cũng có chút hứng thú, tập đoàn này nghe mọi người trong giới truyền tụng không ngớt lời, họ bảo rằng từ sau khi người thừa kế mới lên thì công ty đó phát triển rất mạnh, không chỉ mẫu mã đẹp mà lại mang ý nghĩa và chất lượng rất tốt, cái chính là mọi việc đều thông qua người thư kí, chưa ai thấy được người thừa kế đó mang bộ dáng ra sao, Luhan cũng có chút tò mò! Nhưng đối với tập đoàn này có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ đã từng thấy qua ở đâu rồi, Luhan tự trách mình, nếu như lúc trước tên đó quan tâm đến lĩnh vực này sớm hơn thì bây giờ không phải khổ sở như thế này!

- Ba à, con thấy công ty này có chút quen thuộc, con nhớ mình đã gặp qua ở đâu đó, có phải ba đã từng hợp tác với họ không? - Luhan áp điện thoại vào tai, tay không ngừng xem xét lại tài liệu.

- Không, chưa từng, công ty này ba biết nhưng chưa có dịp hợp tác cùng! - ông trả lời qua điện thoại, trên môi ông vươn nụ cười nhàn nhạt.

Luhan xem 1 lúc cũng ko thể tìm ra được điểm đáng ngờ nào trong đó nhưng rõ ràng Luhan cảm thấy có điều gì đó bất thường ở đây nhưng không thể tìm ra đành chịu thôi, sắp hết hạn rồi, phải đưa ra câu trả lời cho bên đối tác, thôi bỏ qua 1 bên, điều Luhan lo không hẳn là quan trọng, chỉ là cố lục lại vài kí ức thôi, theo nhận định của Luhann thì hợp tác với công ty đó sẽ mang về không ít lợi nhuận.

- Nói với họ là tôi chấp nhận! Tôi chỉ rảnh lúc 5h chiều nay, nếu không có vấn đề gì thì hẹn họ giờ đó, nếu họ bận thì lùi ngày!

Luhan nhắn với người thư kí phía ngoài rồi lại tiếp tục công việc của mình. Chưa đầy 10p sau đã nhận được lời thông báo của người thư kí, Luhan đẩy ghế đứng dậy chuẩn bị cho buổi gặp mặt chiều nay.

~

Luhan hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía cửa, đã quá giờ hẹn nửa tiếng mà người vẫn chưa xuất hiện, cảm giác không được tôn trọng khiến Luhan khó chịu, tên đó đang cân nhắc lại có nên nhận lời hợp tác với 1 công ty có kỉ cương vô kỉ luật như thế không, làm kinh doanh ai cũng hiểu rằng thời gian là điều vô cùng đáng quý, 1 phút cũng đủ khiến họ lấy được trăm triệu. Để giữ bình tĩnh cho bản thân, Luhan uống 1 ngụm cà phê nhằm trấn tỉnh, dẫu sao thì thái độ và biểu cảm cũng đóng vai trò rất quan trọng với những người thuộc ngành nghề này. Tên đó lật xấp hồ sơ xem đi xem lại, biểu tình vô cùng nhàm chán, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu xem lại, nếu ai đó hỏi lại bất kì nội dung nào trong đó, không chừng Luhan có thể nói vắn tắt lại mà khôn vấp từ ngữ nào.

Nhận biết đối tác đang đứng trước mặt, Luhan vẫn không ngẩng đầu lên. Váy trắng buông dài xuống chân hẳn là con gái, mùi nước hoa nhè nhẹ xông vào cánh mũi khiến người đối diện không cảm thấy khó chịu, tuy nhiên trong hoàn cảnh này lại không thể khiến Luhan bớt bực tức, đầu cứ cúi xuống xấp hồ sơ nhưng thật chất là trong lòng lửa giận nổi lên nghi ngút, chưa có kẻ nào dám xem thường mối hợp tác với công ty của gia đình Luhan đến mức đến trễ gần cả giờ đồng hồ như vậy, Luhan mím môi bất mãn, cả góc giấy phía trên xem chừng đã bị Luhan bấu chặt lại.

- Cô có biết mình đã đi trễ ...

Thái độ bắt tội đang rất hùng hổ bỗng dưng xìu xuống khi thấy thân ảnh trước mắt, Luhan bất giác nhíu mày, người con gái đó vẫn nhìn Luhan với vẻ rất bình thản, tên đó dựa người ra sau, tay day day 2 bên thái dương miệng lẩm nhẩm gì đó không thể nghe được, đến khi mở mắt ra thấy không có gì đổi khác thì Luhan lại thở hắt ra.

- Ảo ảnh nữa sao?

- Anh Xi ? Không có ý mời tôi ngồi ?

Tiếng nói vừa phát ra lại khiến Luhan ngây ngẩn ngước mắt nhìn lại, không thể là ảo ảnh được, tiếng nói này ám ảnh Luhan ngay cả trong từng giấc mơ, giấc ngủ. Luhan đứng bất dậy, vòng qua phía bên kia bàn nắm chặt lấy 2 bên vai của người con gái đó xem xét thật kĩ từ trên xuống như Seohyun đã làm ban sáng, nhưng ánh nhìn này có phần si mê và mãnh liệt hơn. Luhan vội vã ôm người con gái đó vào lòng mình, tên đó có rất nhiều thứ muốn nói nhưng không sao bật ra khỏi miệng được, chỉ có thể dùng hành động để nói hộ lên lòng mình, Jessica mỉm cười kín đáo, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Luhan như dỗ dành đứa trẻ nhỏ, nhỏ cảm thấy phần cổ mình ươn ướt. Jessica không đẩy ra vội, đợi cho đến khi chắc chắn rằng Luhan đã bớt xúc động nhỏ mới tế nhị mang Luhan ra khỏi người mình.

- Rất vui được hợp tác cùng anh, dường như lúc nãy anh có điều gì bất mãn? - nhỏ vờ hỏi, đồng thời trở về chỗ ngồi của mình.

- À, không! - Luhan nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đã rất nhiều lần tưởng tượng đến viễn cảnh gặp lại nhưng không ngờ nó lại diễn ra trong tình huống này, nhưng với cách cư xử của nhỏ thì khiến Luhan ít nhiều thấy xa lạ và hụt hẫng, nhỏ cư xử như chưa từng quen biết vậy. Vả lại mới vừa gặp lại đã có hành động đáng xấu hổ như vậy - Thật xin lỗi, tôi ... kích động quá !

Bao nhiêu nỗi thương nhớ như vỡ òa, khát khao được nhìn thấy đã được thõa mãn! Trước mắt Luhan là người mà tên đó đã mong nhớ suốt ngần ấy năm trời bằng xương bằng thịt! Hòn đá treo ở tim như được tháo bỏ từ khi cảm nhận được bóng hình người mà mình yêu! Chờ đợi hóa ra không đáng sợ chút nào, Luhan đã chờ được ... hạnh phúc cũng đã mỉm cười! Trong lòng Luhan đang là thứ cảm xúc hỗn tạp, vui sướng đến mức không biết bộc lộ thế nào cho phải!

Nhìn người con gái trước mắt Luhan vẫn không tin những thứ đang diễn ra là thật, biết bao nhiêu tháng năm lục tung khắp nơi tìm nhỏ vậy mà không có chút dấu vết nào, đến lúc Luhan nghĩ rằng nên dừng việc tìm kiếm lại thì nhỏ lại dửng dưng xuất hiện trước mắt, vốn không nghĩ sẽ có ngày nhỏ chủ động quay lại đây và đối mặt như thế. Theo thời gian, Jessica đã đẹp hơn rất nhiều ... Không ai biết Luhan vui thế nào khi thấy nhỏ đang ở trước mắt mình như thế, cả trống lồng ngực tên đó cũng đập vang, nếu không gian yên ắng thì những âm thanh đó sẽ trở nên rất rõ ràng.

- Xin chào, hình như chưa giới thiệu, tôi là Soo Yeon - Jung Soo Yeon, người kế thừa tập đoàn trang sức đá quý Diamond's World, có rất nhiều chi nhánh nhưng tôi đảm nhận trụ sở chính ở Venice, tôi nghĩ nếu chúng ta cùng hợp tác sẽ rất có lợi - nhỏ vươn 1 tay lên không trung tỏ ý muốn bắt tay.

Với lời giới thiệu kia, Luhan mỉm cười và giơ phần tay đối của mình ra nắm lấy tay người đối diện.

- Tôi là Xi Luhan, rất vui được hợp tác !

Luhan có thể hiểu rằng Jessica đã cho tên đó 1 cơ hội không? Xem như đây là lần đầu gặp gỡ, tự giới thiệu về nhau, bỏ qua hết mọi chuyện của quá khứ để bắt đầu 1 trang giấy mới. Luhan đã hiểu ra mình cần người con gái đó như thế nào, khoảng thời gian xa nhau không quá dài nhưng đủ để thức tỉnh những ý nghĩ và lí trí trong lòng người, đủ để bản thân hiểu được ý nghĩa của một người đối với mình là quan trọng bao nhiêu và nhất là hiểu được mình cần người đó như thế nào!

Rời xa bao nhiêu đó năm, Jessica đã tìm được câu trả lời cho phép thử của mình, tuy nhiên nhỏ không hối hận về khoảng thời gian đã bỏ ra. Ai nói thời gian sẽ khiến con người xa cách? Nếu như nó giúp đối phương hiểu người và hiểu mình hơn thì chẳng phải là điều tốt sao? Bao nhiêu đó đủ để nhỏ tháo gỡ những vướng mắc trong tim mình, đủ để con người vị tha như nhỏ thực hiện thêm 1 lần tha thứ, và nhất là nhờ thời gian mà Jessica mới biết được có một người con trai vì yêu mình mà bất chấp tất cả, vì hối hận và tội lỗi do đã trách nhầm người yêu, để người ấy ra đi trong buồn thương mà đã biến mình thành 1 kẻ khác, không ngừng dày vò và hành hạ chính mình, và đặc biệt là chấp nhận chờ đợi vô điều kiện dù không biết người con gái ấy có quay trở về hay không. Đó mới là tình yêu! Lúc nãy gặp mặt, Luhan vì quá khích mà ôm chặt lấy Jessica, hành động đó đối với nhỏ không phiền phức chút nào, ngược lại còn thấy rất thích vòng tay đó, đến tận giờ đây, khi được ôm trọn vào lòng như thế, nhỏ mới cảm nhận được cảm giác an toàn!

"Đôi lúc cứ ngỡ rằng mình đã đủ vô tình để quên nhưng thật ra là rất nhớ ...

Đôi lúc nghĩ rằng mình hững hờ để ko quan tâm nữa nhưng thật ra là vẫn luôn dõi theo"

Yêu nhau rồi lại đau đớn vì nhau, chia xa rồi lại tái hợp! Những thứ kì diệu như thế chỉ có thể xảy ra vì thứ tình yêu bất biến mà họ dành cho đối phương mãi mãi không có gì có thể làm thay đổi được, dù rằng không ít lần bản thân đã muốn chạy trốn, buông xuôi!

- Chúng ta có thể tạm gát chuyện công qua 1 bên không? Có phiền không nếu tôi mời cô dạo phố tối nay? - Luhan mỉm cười hỏi sau khi hợp đồng 2 bên đã kí xong.

- Tốt thôi! - Jessica mỉm cười gật đầu - Vậy cảm phiền anh chở tôi về nhà thay quần áo!

Nhìn cặp nam nữ vừa khoát tay nhau rời nhà hàng khiến những người có mặt ở đó không khỏi thán phục, quả nhiên là rất xứng đôi vừa lứa.

Cách đó không xa Sehun cũng lái xe rời đi, xem ra họ ổn rồi. Sehun nhìn Seohyun mỉm cười ngồi bên cạnh cũng thấy niềm vui như nhân lên gấp bội.

Sau khi thay quần áo, Luhan và Jessica cùng đi dạo trong công viên, gió đêm thổi vào khiến Jessica co người lại vì lạnh, Luhan tinh mắt nhận ra, cởi chiếc áo khoác ngoài choàng lên người nhỏ, với hành động dịu dàng như thế của Luhan, Jessica chợt cảm thấy thẹn thùng, mùi hương nam tính xông thẳng vào mũi, mùi hương quen thuộc đến mức giữa vô vàn hương nước hoa bên cạnh, chỉ cần là mùi này, Jessica nhất định sẽ nhận ra.

- Có phải công ty của em đã từng hợp tác với ba anh rồi không? - Luhan nghi hoặc hỏi.

- Ừm, lúc đó mẹ là người điều hành, dạo này mẹ có tuổi nên em thay mẹ tiếp quản nó - Jessica thành thật trả lời.

- Quá khứ đó ...

- Đừng nhắc lại! - Jessica khẽ khàng cắt ngang lời nói của Luhan, cả bước chân cũng dừng lại - Nếu ai cũng muốn quên cớ khơi lại làm gì?

Như đứa trẻ bị bắt tội, Luhan có chút lúng túng, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được nét cương vị, khéo léo chuyển sang chủ để khác.

- Anh ... Anh có quyền theo đuổi em chứ, vợ tương lai? - Luhan nhìn sâu vào đôi mắt đó, Luhan muốn nói nhiều thứ nhưng giây phút này nhận ra những điều đó không còn cần thiết nữa.

- Còn tùy thái độ của anh nữa! Nhưng ai là vợ anh chứ? - Jessica có chút đỏ mặt - Nhưng quá khứ tôi không đẹp! - Jessica mỉm cười, vẫn là nụ cười đó, đứng trước gió, nụ cười đó khiến nhỏ trở nên mong manh đến lạ.

Nghe những lời đó Luhan không khỏi đau lòng, tên đó biết nỗi bất an của nhỏ bắt nguồn từ đâu.

- Anh không quan tâm nữa! Năm xưa là anh sai, xin em ... lần nữa tin anh ... - Luhan áp bàn tay lạnh buốt của nhỏ lên má mình.

Jessica vì những lời chân thành đó mà không khỏi cảm động, giây phút đó jessica hiểu rằng khắc sâu trong tim mình chỉ có thể là người con trai trước mặt, không thể là ai khác nữa rồi.

- Theo đuổi em sẽ rất khó khăn, anh nghĩ mình sẽ vượt qua? - Jessica nhướng mày.

- Đừng coi thường anh chứ, khó khăn bao nhiêu đó năm anh vẫn vượt qua để có được ngày hôm nay, vậy chút ít khó khăn còn lại sao không thể vượt qua được chứ? Vượt qua chút khó khăn còn xót lại để có được ngày dìu em vào lễ đường!

- Vì đâu mà anh cho rằng là như vậy? - Jessica huých vào vai Luhan 1 cái vì ngượng.

- Vì cái này! - Luhan chỉ vào trái tim - Vì anh yêu em!

Với lời nói ngọt như đường kia Jessica nhoẻn miệng cười, niềm hạnh phúc dâng trong mắt nhỏ. Jessica tự hỏi người trước mắt mình có đúng với người năm xưa là 1 hay không, những lời sến súa như thế vậy mà cũng nói được, Jessica lại có thêm thắc mắc rằng có phải ngày nào Luhan cũng ăn kẹo bọc đường không mà từng câu chữ phát ra lại ngọt như thế! Những lời đó Jessica đã muốn nghe từ rất lâu ... Giờ phút này chỉ có nước mắt vì hạnh phúc tuyệt đối không phải vì đau đớn !

Nỗi đau của mọi người đều đã tan biến theo thời gian!

~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro