Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38 - End

Yoona lao đi tìm người yêu của mình, trông chị ta thực sự sợ hãi, chị ta chạy khắp nơi, dọc hết các con đường nhưng vô vọng, chị ta chưa nhận ra lỗi lầm của bản thân mà ngược lại còn ra sức nguyền rủa đám người của Luhan. Đến ngã tư đường, chị ta không chạy nữa mà ngồi bệt xuống ở vỉa hè, những giọt mồ hôi trên mặt chị ta dần được hong khô bởi những cơn gió, những dòng xe cộ tấp nập khiến chị ta trở nên mờ nhạt, phản hồi từ những cuộc gọi đều là những tiếng 'tút... tút ...' dài vô tận, không còn chú ý đến hình tượng bản thân nữa, chị ta úp mặt xuống 2 đầu gối mình. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng giọng nói phát ra từ trước mặt khiến chị ta ngẩng đầu lên, mọi thứ như ngưng đọng lại.

- Sao lại đối xử với tôi như vậy? - ánh mắt anh chứa đầy sự đau thương và oán hận, thật ra từ sau khi chạy ra khỏi nhà anh cũng không đi đâu xa, được một lúc thì anh thấy Yoona chạy đi tìm mình, anh đã theo sau Yoona rất lâu rồi ... chỉ là bây giờ mới xuất hiện ...

- Em ... em chỉ muốn tìm viện trợ cho anh ... - giọng Yoona run run, chưa bao giờ người yêu chị to tiếng với chị, dù cho là lúc công ty anh có đang đứng trước vựt thẳm, anh dù có to tiếng với nhân viên và bực dọc với họ nhưng với chị thì luôn là nụ cười hiền và chất chứa yêu thương.

- Bằng cái cách dơ bẩn đó sao? Tôi không cần! - anh gào lên - Thử hỏi làm sao tôi chấp nhận được đây? Tôi cần viện trợ, tôi cần có người cứu công ty ra khỏi thua lỗ, đúng, nhưng không có nghĩa là tôi cho người yêu mình đánh đổi, cô có hiểu không?

- Xin anh ... đừng bỏ em, em biết lỗi rồi, em sẽ không thế nữa! -Yoona òa khóc, 2 tay chị níu chặt lấy áo người yêu mình, 2 từ 'dơ bẩn' của anh khiến chị ta tỉnh ngộ, là chị ta đã mù quáng mà bất chấp tất cả.

- Cô nói tôi phải làm sao đây? Tôi biết cô là đứa con gái không tốt, nhưng khoảng thời gian bên tôi, tôi đã thấy cô vì tôi mà thay đổi, tôi đã rất vui... vì sao bây giờ lại trở thành như vậy? - anh giật mạnh tay ra - Tôi muốn yên tĩnh, đừng theo tôi!

Yoona sững người, đây là lần đầu tiên anh cự tuyệt cô như thế, ngay cả khi anh quay đi, chị ta vẫn đứng trơ như thế, giờ thì chị ta đã biết mình sai rồi, rất sai, nhưng tại sao anh lại không cho chị 1 cơ hội, chẳng phải anh từng nói rằng dù chị có làm sai thế nào đi nữa anh sẽ chỉ phạt rồi bỏ qua, sẽ không bao giờ rời xa. Yoona nhắm chặt mắt mình lại, chị nhận ra rằng mình không còn tư cách ở bên anh nữa, nực cười, chị luôn khinh thường Jessica và mẹ của nhỏ nhưng giờ phút này chị nhận ra rằng, so với họ thì việc làm của chị còn đáng khinh hơn cả hàng ngàn, hàng vạn lần. Anh đã bảo việc làm của chị dơ bẩn, đúng rồi ... nó dơ bẩn, người thực hiện việc đó cũng chẳng sạch sẽ được, chị trở nên bẩn thỉu trong mắt anh rồi sao? Hóa ra cảm giác bị ruồng bỏ là như thế, đau thật ... Yoona rất muốn chạy theo níu người con trai đó lại, nhưng đã cự tuyệt như thế liệu có cần chị nữa hay không? Nhìn thấy tia tổn thương trong mắt người con trai đó, chị biết mình đã khiến anh ta tổn thương rất nhiều ... đây là lần đầu tiên Yoona thấy sợ tình yêu của chính mình.

Tiếng còi inh ỏi từ chiếc xe tải khiến chị ta thoát khỏi suy nghĩ, linh cảm bất an khiến chị ta mở mắt, dù là trong làn nước mắt nhạt nhòa nhưng đôi mắt chị ta trở nên linh hoạt lạ thường, trước khi kịp bật ra câu gì đó, chị ta đã chạy xuống đường xô mạnh người con trai đang đứng bất động trước chiếc xe, tiếp liền sau đó chị ta chỉ thấy cơ thể bị hất văng đi 1 đoạn chị không biết là bao xa nữa ... chị thấy người mình ươn ướt, chị chạm thử nhưng sự vật sao mơ hồ quá, chị không thể nhìn thấy nó là gì cả ... màu đỏ như thế, là máu sao?

- Yoona !!! - anh hét tên chị thật to và ôm chị vào lòng, máu không ngừng tuôn ra, rất nhanh sau đó đã nhuộm hết cả bộ đồ anh đang mặc trên người

Yoona chỉ thấy lờ mờ gương mặt người con trai đó, khoảng cách rất gần nhưng sao chị ta không thể nhất tay lên nổi, không thể chạm tới được. Chị ta cảm nhận được những giọt nước nóng ấm đang rơi vào mặt mình, chị muốn lau nhưng chị không thể, chị muốn nói người ấy đừng khóc nữa nhưng chị không cất thành lời ... kí ức như 1 đoạn phim tua chậm trong đầu chị, rất nhiều hình ảnh, có cả Luhan và Jessica, về những việc chị ta đã làm, sao bây giờ chị mới nhận ra nó thật xấu xa nhỉ? Rồi những kí ức ấy như lật sang trang khác với đầy ắp hình ảnh của người mà chị yêu, hình anh cười, anh dỗi, ....

- Xin ... xin ... lỗi, đừng ... khóc ....

Có vẻ như Yoona đã rất cố gắng để có thể nói ra được những từ ngữ rời rạc đó, càng nói máu từ miệng và mũi chị ta trào ra ngày càng nhiều hơn, vòng tay ôm lấy chị ta cũng trở nên run rẩy, anh ta cứ lắc đầu không cho chị ta nói nữa, anh có cảm giác rằng người con gái trong tay mình ngày càng yếu đi ...

- Đừng nói! Đừng nói nữa! Anh gọi cấp cứu rồi, em ráng lên, sẽ ổn thôi ... - vòng tay siết chặt.

Yoona mỉm cười yếu ớt, một cái lắc đầu chị ta cũng không thể thực hiện được, mọi thứ bắt đầu tối tăm, cơ thể nhẹ bẫng, kể từ sau va chạm chị ta đã thấy rất đau nhưng giờ dường như không còn cảm giác gì nữa rồi ....

- Yêu ... anh ........... tha ... thứ ....

Chị ta nói rất nhỏ, người con trai ấy phải kề sát tay vào mới có thể nghe được, những từ ngữ rời rạc đó khiến nước mắt anh dâng lên ngày một nhiều hơn.

- Anh biết! Anh sẽ không quay lưng đi như vậy nữa, đừng ngủ, xin em!

Yoona dần khép đôi mắt lại, dẫu cho lần này có vì anh mà trở nên như thế cũng không hối hận ... anh đã tha thứ rồi, chị ta vậy là đã mãn nguyện ... Điều duy nhất cảm thấy hối tiếc là khả năng bên anh, chăm sóc anh sẽ không còn nữa ... Cảm giác đau đớn từ tim lan dần hết cơ thể lấn át cả cơn đau thể xác đang dày vò thân thể chị, chị hối hận!

Rất nhanh sau đó xe cấp cứu cũng đã có mặt tại hiện trường, khung cảnh vô cùng hỗn độn.

.

Sehun nhìn chăm chăm vào Seohyun sau khi buông điện thoại xuống, Seohyun chỉ đưa mắt nhìn Sehun với vẻ khó hiểu.

- Anh ta gọi cho tôi! - Sehun kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống.

- Người yêu Yoona? Có chuyện gì?

- Chị ta vì cứu người yêu khỏi chiếc xe tải nên đã bị tai nạn, anh ta không chú ý đến đèn giao thông vì thế đã băng qua đường, đi được 1 đoạn đèn chuyển xanh, có 1 chiếc xe tải lao đến dường như là tài xế đang nghe điện thoại nên không chú ý, anh ta khi nhận thức được điều đó thì cơ thể cứng đơ, Yoona đã lao vào xô anh ta ra, bản thân vì thế trở thành người bị nạn - giọng Sehun đều đều như thể đang nói về 1 vấn đề thông thường nào đó, Sehun cho rằng đó chính là quả báo, là thứ tất yếu mà chị ta phải nhận.

- Kết quả? Sao lại gọi cho anh? - Seohyun nhíu mày, xem ra sự việc này đối với Seohyun cũng không gây chấn động lắm, những kẻ đã làm tổn thương đến những người mà cô yêu thương thì đáng bị như thế.

- Lúc bàn công việc tôi có đưa danh thiếp, trên đó có số của tôi, anh ta không liên lạc với tôi thì biết liên lạc với ai? Đang phẫu thuật nhưng tôi nghĩ kết quả sẽ không khả quan! - Sehun vuốt cằm.

Seohyun gật đầu đồng thuận, người ta đã gọi cho Sehun thì hẳn cũng có ý muốn nhờ vả, dù là bọn nó tuyệt tình thật nhưng không đến nỗi sẽ quay lưng lại với kẻ sắp chết đâu, dù cho Sehun có thể đi nữa nhưng Seohyun thì không.

- Nên báo cho Luhan biết !

Seohyun đứng dậy tiến về phòng Luhan và gõ cửa, Sehun có chút uể oải nhưng cũng đi theo. Sehun tự hỏi rằng tại sao sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, Seohyun còn phải quan tâm đến Yoona làm gì ?

Sau vài tiếng gõ cửa thì Luhan đã mở cửa phòng, quả thật là nó cảm thấy không thoải mái khi vào phòng Luhan, không phải vì đó là phòng con trai, Seohyun không ngại vì những chuyện đó, lí do là không khí trong đây quá u ám, Sehun và Seohyun không giấu được vẻ sửng sốt khi nhìn căn phòng, chỉ khoảng 1 tiếng trôi qua mà căn phòng trở nên bừa bộn hơn, chẳng khác gì một bãi tha ma, đó là sự thật, không hề nói quá chút nào: những ly tách trong phòng hầu như đều bị đập vỡ vụn, những trang giấy vô tội vạ cũng bị Luhan xé nhỏ ra thành từng mãnh, khi bọn nó vào phòng vẫn còn vài mảnh giấy bay phất phơ trong không gian, tấm drap giường bị Luhan dùng dao rọc nát bươm, chiếc lông vũ từ những chiếc gối vẫn bay lung tung trong phòng, chiếc đèn ngủ, giá sách ... hầu như những đồ vật bé nhỏ đều bị Luhan gạt xuống đất nằm ngổn ngang, thứ trọn vẹn nhất còn sót lại là kệ rượu và những khung hình của Jessica ...

Trước mắt 2 người họ tưởng tượng ra viễn cảnh lúc họ rời phòng để Luhan lại 1 mình, trong khi họ ngồi bên ngoài nói chuyện với nhau hẳn là Luhan bên trong đã lồng lộn như thể 1 con thú bị thương, không ngừng cấu xé mọi thứ trong tầm mắt ... Đối mặt với 2 người họ, Luhan lại lấy lại vẻ bình thường, có phải như thế quá đáng sợ? Chỉ lo rằng 1 ngày nào đó Luhan sẽ vì thế mà trầm cảm, vì thế mà mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt ...

- Yoona bị tai nạn xe, tình hình rất nguy cấp ..... - Seohyun thuật lại ngắn gọn câu chuyện cho Luhan nghe - Anh tính thế nào?

- Loại người đó có chết cả trăm lần cũng không rửa được tội - Luhan cười lạnh - Tôi còn muốn bắt trói cô ta lại hành hạ dần dần, đến khi sắp chết sẽ cho bác sĩ cứu chữa, hồi phục xong lại tiếp tục hành hạ ... Nếu không phải có quan hệ với Jessica thì tôi đã làm điều đó lâu rồi!- ánh mắt Luhan lúc đó thật đáng sợ, cũng không phải cho lắm, thật ra thì cô giúp việc tiếp tay cho Yoona đã bị Luhan điều tra ra và đang bị hành hạ theo cách như thế.

Luhan xoay người lấy cuốn nhật kí của Yoona đựng trong ngăn kéo của bàn rồi tiến về phía cửa, hành động của Luhan khiến bọn nó không thể nào theo kịp.

- Đi thôi? - Luhan nhướng mày.

Dù 2 người họ chưa hiểu Luhan muốn gì nhưng tốt nhất vẫn là nên làm theo vì không đảm bảo được Luhan sẽ phản ứng thế nào nếu họ làm trái ý tên đó. Luhan tàn nhẫn hơn trước rất nhiều, với Luhan như thế, bọn hắn cảm thấy xa lạ, không thể phủ nhận rằng những lời Luhan nói ra khiến Sehun và Seohyun lạnh người, họ nghĩ Yoona nên biết ơn Jessica vì nhờ nhỏ mà chị ta không bị hành hạ theo kiểu dã man như Luhan đã đề cập!

Họ ngồi cùng một chiếc xe, hiện tại là cả 3 đang trên đường đến bệnh viện mà Yoona đang phẫu thuật.

- Quyển nhật kí đó mày mang theo làm gì? - Sehun hỏi, mắt nhìn qua kính chiếu hậu để quan sát thái độ của Luhan.

- Trả! - Luhan ngả người ra sau ghế.

Sehun và Seohyun không hẹn mà cùng nhìn nhau, họ chẳng biết phải nói sao cho phải nữa...

- Chị ta chưa rõ sống chết, chẳng lẽ anh muốn người yêu chị ta chịu thêm cứ sốc này nữa? - Seohyun không tán thành ý định của Luhan - Huống hồ người anh muốn chịu sự trừng phạt là Yoona, người yêu chị ta không có tội !

Luhan thoáng cau mày rồi dãn ra rất nhanh sau đó, tên đó trả lời với vẻ rất binh thản, mắt hướng ra phía cửa sổ.

- Lúc cô ta làm những chuyện đó là hướng vào tôi, nhưng cô ta đâu nghĩ đến người tôi yêu có tổn thương hay không? Tôi sai khi nhận ra tình cảm mình quá trễ, tôi sai khi niềm tin không vững vàng nhưng nếu không có sự chen ngang của cô ta thì sự việc có đến đây không?

Đối với lập luận của Luhan, Seohyun không nói gì thêm nữa, Seohyun cũng không muốn chọc Luhan nổi giận, chuyện ai người nấy giải quyết vậy, chỉ là Seohyun thấy thương xót cho người yêu Yoona, với tình trạng bây giờ nếu anh ta biết được những sự thật khác còn phũ phàng hơn nữa thì liệu anh ta có chịu nổi hay không? Với nó, anh ta là người tốt! Anh ta không có lỗi trong chuyện này sao phải chịu nhiều thứ như thế, nhưng nếu có lỗi thì đó chính là yêu người không nên yêu!

Lúc 3 người họ đến bệnh viện, cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, dù là không muốn nhưng bất đắt dĩ Luhan vẫn phải ngồi đợi, thấy người yêu Yoona trông khổ sở như thế càng khiến Luhan phát sinh cảm giác tự coi thường mình, bởi lẽ điều đó khiến Luhan liên tưởng đến lần nhập viện nguy cấp kia, lúc đó Luhan trong phòng cấp cứu, có phải Jessica cũng lạc lõng và hoang mang như thế không?

- Có kết quả gọi cho tôi!

Luhan cho tay vào túi quần rồi rời khỏi đó, Sehun và Seohyun chỉ biết nhìn theo mà thở dài, nhìn xem, dù Luhan chẳng để lộ ra trước mặt mọi người nét tổn thương nhưng ai cũng biết Luhan đang dần chết mòn vì nỗi đau của mình, họ hành hạ Luhan mỗi ngày.

Vì bệnh viện cấm hút thuốc lá nên Luhan tìm 1 góc khuất để hút, gió đêm thổi ùa từng cơn làm mớ tóc gọn gàng của Luhan trở nên hỗn độn, mùi thuốc lá xông thẳng vào mũi thông lên đến tận não, Luhan rít 1 hơi thật dài rồi thả điếu thuốc xuống chân, tàn hồng rất nhanh sau đó đã bị dập tắt. Luhan day nhẹ 2 bên thái dương của mình, từ ngày đó đến nay, Luhan không có buổi tối nào là yên giấc, cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh Jessica lại xuất hiện, từng nụ cười, từng cử chỉ, dáng vẻ ... tất cả chỉ như mới ngày hôm qua. Luhan còn phát sinh ảo giác, thấy Jessica trước mắt nhưng khi chạm vào hình ảnh đó lại tan biến, cảm giác tội lỗi, hối hận cũng theo đó tràn vào như những con nước lũ. Muốn có giấc ngủ ngon trừ khi Luhan dùng thuốc an thần hoặc rượu, còn quá sớm để 1 cơ thể đang trưởng thành lạm dụng những thứ đó. Nhiều người cho rằng mất đi người mình yêu thương không đáng để bản thân bị hành hạ như vậy. Chặng đường phía sau vẫn còn rất dài, huống hồ đó cũng chỉ là người con gái thoáng qua trong cuộc đời. Điều đó không sai nhưng với 1 kẻ va chạm thực tế khốc liệt sớm như Luhan thì những suy nghĩ cơ hội đã dần hoàn thiện rồi, đó không phải là những hành động nông nổi, cũng không phải là việc làm theo hứng thú, những con người sống trong bóng tối như họ luôn lớn hơn hẳn so với độ tuổi mà mình có và với 1 người con gái không cùng thế giới như Jessica, Luhan hiểu bản thân đã đâm sâu vào trong người con gái đó 1 nỗi đau mãi không thể nào xóa nhòa. Vì Luhan nhu nhược nên mới đẩy Jessica đến bước đường như thế! Ngay chính Luhan còn không tha thứ cho mình.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Luhan, đối với dãy số trên màn hình Luhan không bắt máy, tên đó nhẹ nhàng ấn phím từ chối cuộc gọi rồi thong thả quay về.

Nhìn hắn cau mày, Luhan nghĩ Sehun đang khó chịu vì tên đó đã từ chối cuộc gọi của Sehun. Sehun rất ghét bị từ chối cuộc gọi như thế, với 1 kẻ là bạn thân Luhan không thể không biết, Luhan chỉ mỉm cười.

- Kết quả?

- Chị ta bị liệt nửa thân dưới, có 1 số bộ phận bị gãy, bác sĩ nói phải mất rất lâu mới có thể làn lặn trở lại và ... nếu phẫu thuật thành công phải sống cuộc sống thực vật đến hết đời, cuộc phẫu thuật chưa xong nhưng kết quả tạm thời là như thế!

- Quá nhẹ nhàng! - Luhan hừ lạnh, tặc lưỡi rồi nói tiếp - Người đó đâu?

- Anh ta tìm bác sĩ nói chuyện riêng rồi, hẳn là lo giấy tờ, chi phí - Seohyun đáp.

- Tôi sẽ chờ bên ngoài, đưa anh ta rồi về! - Luhan trao cuốn nhật kí lại cho Seohyun rồi quay đi. Luhan không hề cảm thấy bản thân có lỗi đối với Yoona, những thứ chị ta đang chịu đáng để chị ta nhận lấy, bởi lẽ những kẻ đâm sau lưng Luhan chỉ có kết cục là như thế, huống hồ Yoona lại làm điều đó đến 2 lần, vả lại cũng là do chị ta tự nhảy bổ ra đầu xe tải chuốc họa vào thân mình - Còn nữa, kết thúc tại đây, chúng ta không còn dính líu tới họ nữa!

- Khoan! - Seohyun chạy lại đứng chắn trước Luhan - Chẳng phải 2 bên đã kí hợp đồng sao? Hơn nữa ... không thể bỏ anh ta vào lúc này! - Seohyun đồng cảm với hoàn cảnh của người con trai đó, nếu dồn anh ta vào đường cùng, chỉ lo anh ta sẽ không thể trụ nổi.

- Đã bỏ 1 phần vào thì ba tôi cũng có chỗ đứng rồi, sớm muộn công ty đó cũng thuộc về gia đình tôi thôi ! Dưới sự lãnh đạo của người nhà tôi anh ta vẫn có thể có miếng ăn nếu chấp nhận làm nhân viên ở đó. Tôi cũng đã giúp đỡ anh ta 1 khoảng tiền đủ để vượt qua thời gian này rồi! Như thế đã là quá nhân từ!

Luhan nói rồi lách sang người Seohyun đi thẳng ra ngoài.

Sehun và Seohyun cũng không đành lòng đánh thêm cú nữa vào tinh thần anh ta nên họ đã gửi quyển nhật kí đó lại cho 1 người đứng quầy và dặn dò kĩ rằng: dù là bao lâu cũng được nhưng hãy đợi đến lúc người con trai đó khôi phục tinh thần thì hãy đưa cho anh ta quyển sổ này, trong quyển sổ còn kẹp mảnh giấy ghi lại vài lời nhắn của Seohyun.

Cứ như thế mà cuộc sống của họ quay trở về nếp cũ, sau trận chiến chấn động thế giới ngầm kia thì họ dè chừng hơn đối với 2 tổ chức của Luhan và Sehun. Bởi lẽ theo tin tức rò rỉ họ nhận được thì kẻ thi hành nhiệm vụ là kẻ nối dõi tổ chứ sau này, vì được che dấu nên chẳng ai biết được đó là Luhan và Sehun, chỉ có thể biết tuổi đời còn rất trẻ, ba của 2 người cũng không vội để cả 2 lộ mặt sớm như thế, chỉ là tung quả mù thôi, dù đây là nhiệm vụ dành riêng cho Sehun nhưng công sức của Luhan bỏ ra không thể phủ nhận được, vậy là 1 công đôi chuyện, đó được xem như là bài kiểm tra dành cho Luhan, sau này Luhan không phải thực hiện mission gì nữa.

Thời gian rảnh rỗi khá nhiều, họ bỏ thời gian cho việc học tập, 1 số trong nhóm đậu cao đẳng và đại học, 1 số ko đậu quyết thi lại cùng hắn, 1 số từ bỏ dấn thân ra xã hội kiếm sống, chung quy là mọi thứ đều khá yên ổn.

Thấy Luhan suốt ngày cắm đầu vào sách vở như thế mọi người vừa mừng vừa lo, Luhan bảo rằng tên đó sẽ theo ngành quản trị kinh doanh để sau này về điều hành được công ty gia đình, dù là thế nhưng họ cứ có cảm giác như thể Luhan cố làm mình trở nên bận rộn để có thể không suy nghĩ đến những thứ đã khiến Luhan dằn vặt trong thời gian qua. Khoảng thời gian rảnh Sehun tìm Luhan cùng ngồi trò chuyện, Luhan âm trầm hơn, mọi thứ đều trở thành dĩ vãng nhưng không ai dám đá động nữa, vết thương vẫn còn âm ỉ trong tim mỗi người, chỉ sợ 1 cái chạm nhẹ cũng làm nó rỉ máu trở lại. Đối với việc Luhan không trở thành kẻ lêu lỏng như đã từng Sehun cũng thầm tạ ơn trời, hẳn là Luhan đã thông suốt ra điều gì đó nên tên đó không còn hành hạ bản thân như trước nữa, không rượu, không thuốc, không quán bar vũ trường ... có vẻ như mọi hoạt động đều lành mạnh; nhưng cũng có vài vấn đề phát sinh, Luhan mắc phải cơn bệnh dạ dày nặng vì thói quen ăn uống không điều độ của mình, với khoảng thời gian trước đã uống quá nhiều rượu, Luhan cũng khép lòng mình lại so với trước đây, dù là trên gương mặt luôn để lộ ra ý cười nhưng thật khó để chạm đến được, ẩn sâu trong mắt luôn là sự lạnh lẽo và nỗi trống rỗng vô thần, Luhan thường nhốt mình trong phòng, duy có 1 điều Luhan không thể bỏ được đó chính là đập phá đồ đạc mỗi khi bị áp lực nặng, cứ mỗi lần sau đó gian phòng của Luhan trở nên tan hoang ...

"Em đã thành công trong việc đào tạo anh thành 1 con người mới:

- Cô độc ...

- Lẻ loi ...

- Câm lặng ...

- Cảnh giác ...

Như 1 con sói lạc giữa bầy đàn ...

- Hoang dã ...

- Và...

- Tàn nhẫn..."

Luhan gầy hơn rất nhiều, nhìn dáng tên đó trong chiếc sơ mi phong phanh trông thật đơn độc. Trong 1 lần cùng Sehun nói chuyện, mọi thứ đều đang rất bình thường, đột nhiên Luhan lại cất tiếng hỏi, điều đó khiến Sehun không khỏi ngạc nhiên.

- Tao đã bị dày vò rất lâu rất lâu rồi ... tao cũng đã bị thứ tình cảm đó dằn vặt ... tại sao... còn không về ?

Thấy bạn mình đau đớn như thế Sehun không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể vỗ vài cái vào vai Luhan để khích lệ tinh thần. Khi hỏi điều đó đáy mắt Luhan lại phẳng lặng như không có gì xảy ra, khác hẳn so với trước đây, Sehun hiểu rằng nỗi đau của Luhan ngày càng lớn, đến mức Luhan đã quen dần với nỗi đau đó ...

- Chẳng phải bị trừng phạt như thế là chưa đủ sao? Tao không cần cô ấy tha thứ ... tao chỉ muốn thấy người con gái đó bằng xương bằng thịt ... - Luhan ngửa đầu ra sau, dùng cánh tay che mắt mình lại, sau từng đó chuyện Luhan không mong bản thân được tha thứ, chỉ là khao khát muốn nhìn thấy ngày một lớn dần, không phải Luhan không tìm kiếm, nhưng nhỏ đã ẩn mình quá kĩ, Luhan cũng không biết nhỏ đang ở nơi nào dưới bầu trời to lớn này nữa.

- Mày sẽ ổn thôi ... - Sehun thở hắt ra sau khi nói câu đó, có thể Jessica sẽ quay về để cho Luhan 1 cơ hội, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.

Thỉnh thoảng Seohyun cùng Jessica trò chuyện qua những cuộc gọi đường dài, khi đó có biết bao điều họ lại cùng nhau tâm sự, cứ mỗi sau khi Seohyun đề cập đến chuyện của Luhan thì phía đầu dây bên kia lại im lặng 1 lúc lâu, qua điều đó, Seohyun nghĩ rằng tình yêu của Jessica đối với Luhan là thứ tình cảm khắc sâu đến tận tâm can, khoảng cách địa lí không thể làm hình bóng Luhan trong Jessica bị xóa nhòa ...

Với những sự đau đớn của Luhan, Jessica chỉ âm thầm rơi lệ, đó là cách trả thù riêng của nhỏ, cuối cùng thì nỗi đau đó đã ăn sâu vào Luhan rồi ... nhỏ cần thời gian, và Luhan cũng thế, không phải để quên nhau, mục đích là để xem bản thân có thể an ổn khi thiếu vắng người đó hay không?

Mọi người cho rằng đó là một phép thử ngu ngốc nhưng đôi khi cuộc sống lại cần những điều ngu ngốc như vậy!

Sự việc xảy ra đối với Yoona cũng không làm Jessica ghét Luhan thêm được, khi Jessica quyết định cho Luhan biết sự thật kia và những điều chị ta đã làm thì Jessica đã giao cho Luhan quyền quyết định. Tính ra Yoona chưa được phép rời khỏi thế gian, bằng chứng là chị ta vẫn còn sống với mớ dây nhợ gắn khắp người; Jessica hỏi Seohyun thêm về tình hình của 2 người đó nó trả lời rằng Seohyun cũng không rõ, sau khi biết được kết quả cần thiết Seohyun không quan tâm đến sinh hoạt của họ nữa.

Nhưng vốn không nghĩ đến chuyện vì mình mà Luhan trở nên thay đổi như thế, tưởng tượng đến những nụ cười nhạt không có hồn trên gương mặt kia, Jessica thật muốn ôm người con trai đó vào lòng, những tấm hình chụp lén Luhan, Jessica vẫn còn giữ rất cẩn thận ...

Cuối cùng thì Jessica cũng đã đậu kì thi, nhỏ thi chuyên ngành về thiết kế trang sức, niềm vui trọn vẹn hơn khi hay tin cả 3 người còn lại đều đậu, Sehun theo đuổi ước mơ làm bác sĩ, Luhan theo ngành quản trị, Seohyun theo ngành ngoại thương vì Seohyun nghĩ rằng điều đó sẽ giúp được cho Sehun.

Thời gian cũng vậy mà nhẹ nhàng trôi qua, Seohyun và Sehun hợp tác với nhau rất ăn ý trở thành 1 bộ đôi sát thủ mà ai cũng phải đề phòng, ban ngày họ cũng lên giảng đường như bao sinh viên nhưng tối đến họ lại là những con người khác, khoảng thời gian đầu Seohyun và Sehun có rất nhiều vệ tinh theo sau nhưng dần biết được người yêu của đối phương là kẻ không nên chạm vào thì không ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi nữa, không nên chạm vào là bởi vì họ nhận ra điều cơ bản rằng cả ngàn lần họ cũng không thể sánh được với những con người kia, dù 2 người họ có tỏ ra bình thường thì nét lạnh lùng sẵn có vốn không thể bị che lấp được, mà chỉ cần họ nhíu mày lại vì ko thoải mái thì ánh mắt cũng trở nên đáng sợ hơn bình thường rất nhiều.

Với 1 kẻ độc thân và bí ẩn như Luhan thì thu hút được đám con gái như thời cấp 3 cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là Luhan không quan tâm, trong lòng Luhan chỉ có 1 người, đối với mọi việc Luhan cũng có ánh nhìn thoải mái hơn, Luhan dần bỏ được thói quen đập phá lung tung của mình, chỉ bỏ được thói xấu đó, thỉnh thoảng Luhan vẫn hút thuốc, uống rượu nhưng tuyệt nhiên sẽ không đến bar, nếu đến thì đó sẽ là bar của Jessica, cứ mỗi lần như vậy Luhan sẽ vào phòng của nhóm rồi ngủ qua đêm tại đó, tại vì nơi đó có lưu trữ hình ảnh của Jessica. Dù là Jessica chẳng hiện diện nhưng nhỏ đã trở thành 1 phần trong cuộc sống của Luhan, ảnh của Jessica luôn luôn có trong điện thoại, ví, ... của tên đó, trong phòng thì càng không thể thiếu. Đối với những hình ảnh của người con gái đó, đối với những nỗi nhớ bất chợt tràn về, Luhan đã có thể bình thản đối mặt với những điều đó, không phải vì mọi thứ đã nhạt, không phải vì hình ảnh đó đã dần phai, lý do đơn giản duy nhất là vì Luhan đã xác định rằng bản thân sẽ đợi, dù là cây có thay lá qua bao nhiêu mùa đi nữa!

Khi bản thân bạn đã tìm ra hướng giải quyết thì mọi chuyện đối với bạn trở nên đơn giản hơn bất kì lúc nào.


~~ End ~~

Món quà dành cho các cậu sắp vào mùa thi ^^ Sẽ có ngoại truyện nữa và mình sẽ tung sớm thôi <3 Cảm ơn vì đã đồng hành cùng mình đến tận cuối truyện <3


3-12-2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro