Chap 29
- Har, quả là đáng thương, nghe đồn nội bộ lục đục, hóa ra là thật !
1 đám người bước ra từ phiá bụi cây sau lưng, hẳn là bọn chúng đã nghe được hết câu chuyện mà Jessica kể. Thái độ của Jessica và Seohyun vẫn bình thản, Jessica liếc mắt nhìn đám người vừa xuất hiện rồi cùng Seohyun đứng dậy!
Thấy 2 người bọn nó vẫn im lặng, vậy là tên đại ca tiếp tục trêu ngươi, nếu là cả nhóm thì bọn chúng sẽ không dám động vào nhưng huống hồ lúc này chỉ có 2 đứa nó, chẳng phải là quá thuận lợi hay sao? Là cơ hội ngàn năm có một! Lợi dụng cơ hội này đánh dằn mặt cả đám tụi nó bằng cách hạ gục Jessica và Seohyun là xong, dù chẳng quan minh chính đại nhưng chỉ cần như thế thì các nhóm kia sẽ nhìn bọn chúng bằng cặp mắt khác, chỉ cần ráng hạ 2 đứa nó rồi chụp lại cảnh huy hoàng sau đó!
- Tao thấy thương cho mày, Jessica à! Mày yêu thằng LuHan như vậy mà nó chẳng xem mày ra gì, vả lại mày xem - cố tình kéo dài giọng - có đứa con gái nào tự hạ nhân phẩm của mình như mày không? Đến cả tình yêu và sự hy sinh mà mày dành cho nó, nó còn chẳng biết! Tao đang nghĩ có phải "tem" của mày, nó cũng "bóc" rồi không? - cười phá lên.
- Chó hư! Ngưng sủa lại! - Jessica trừng mắt nhìn.
- Hừ - tên đàn anh vờ như không nghe thấy - Nghe nói có lần mày xém bị 2 thằng nó ... không biết có phải vì nó đã chạm vào mày rồi nên LuHan mới vứt thứ thừa thãi như mày đi hay khng ?
Quả thật khi cơn giận vượt quá tầm kiểm soát, tốc độ phản ứng của bạn sẽ nhanh hơn bình thường, chẳng thấy được sự di chuyển của Jessica, nhỏ đã nhào đến và đấm vào mồm tên đó khiến tên đó ngã lăn quay xuống đất, môi rỉ máu.
- Tao đã bảo mày ngưng sủa nhưng mày đúng là 1 con chó không biết nghe lời!
Seohyun đứng đó quan sát, lâu lắm rồi mới thấy Jessica với dáng vẻ như thế, vì bề ngoài nhỏ rạng rỡ, lại có tính hoà đồng và thích cười nên chẳng ai nghĩ đến Jessica cũng có những lúc mang dáng vẻ đáng sợ như bây giờ, cả ngôn từ cũng là những lời miệt thị và xem thường nặng nề. Jessica đã tự bảo vệ mình bằng chiếc vỏ bọc mà nhỏ tự tạo nên.
- 2 con khốn tụi bây chết chắc rồi! Lên! - tên đại ca quắc tay.
Chẳng mấy chốc Seohyun và Jessica đã bị vây kín bởi 1 vòng người.
- Seohyun à, thật xin lỗi vì kéo Seohyun vào vụ nảy !
- Không có gì, lâu rồi chưa vận động! - nó nhếch môi, làm vài động tác khởi động.
Trong mắt đám người kia thì những hành động đó vô cùng xấc láo.
Jessica và Seohyun nhắm chừng có khoảng 6 thằng con trai, không tính thằng cầm đầu, chắc hẳn là bọn chúng đang định đi đâu đó nhưng tình cờ gặp tụi nó ở đây nên tiến tới gây sự, trông đám đó ăn vận đàng hoàng và lịch sự nên bọn nó đoán như thế!
1 tên lao vào từ phiá sau giữ chặt lấy Jessica, vào thế, một tên có ý định tấn công Jessica từ phái trước vì nhỏ đã bị giữ chặt 2 tay nhưng khi đó Jessica đã nhanh chân đá mạnh vào kẻ đang tiến đến khiến tên đó bị dội ngược về phiá sau, điều đó làm ảnh hưởng đến tên đứng sau lưng, kết quả là 2 tên nằm chồng lên nhau.
- Jessica, cuối xuống!
Sau lời thông báo bất ngờ của Seohyun, Jessica khom người xuống, liền sau đó là thêm 1 cú đá giáng thẳng vào mặt của tên đã giữ tay Jessica từ phía sau, mất thế thêm cả sự tấn công không báo trước, tên đó buộc lòng phải buông Jessica ra, nhưng sau đó lại có 1 tên từ phái khác chạy bổ lại gạt ngang chân khiến Jessica ngã xuống 1 cái thật mạnh. Do Seohyun bị phân tâm bởi chuyện của Jessica nên tên đang tấn công Seohyun lợi dụng điều đó đã giáng vào má Seohyun 1 cái tát trời giáng, vô tình Seohyun cắn trúng vào môi, tạo thành 1 vết rách nhỏ. Dù tụi nó có mang sức bền đến đâu thì đến 1 lúc nào đó cũng sẽ bị mệt, huống hồ tỉ lệ chọi là 2:6, 2 đứa con gái với 6 thằng con trai, cứ hạ được 1 tên thì tên khác lại xông vào, đến lúc tưởng chừng như đã giải quyết xong hết thì lại có 1 đứa ngoan cố đứng lên chống lại! Tình hình này cho thấy bọn chúng quyết tâm hạ 2 đứa nó đến cùng, vẫn còn thằng cầm đầu đứng phái ngoài, đây là điều đáng lo ngại nhất, tên đó chỉ đứng yên quan sát, đây là nỗi lo lớn nhất của tụi nó, đám lâu la vây quanh cũng đã bòn rút hết sức 2 đứa nó, cứ cho là Jessica và Seohyun sẽ đánh bại được đám này đi nhưng khi đó thì bọn nó đã thương tích đầy mình, chẳng phải có lợi cho thằng đang đứng phía ngoài quá sao? Tên đó có ra tay hay không ai biết được! Dù thế nào thì bọn nó cũng chỉ là 2 đứa con gái !
HOÉT ... HOÉT ...
Tiếng còi bảo vệ vang lên khiến cả bọn dừng đánh, thấp thoáng từ phía xa, 1 bóng người mặc quần áo xanh đang vội vã chạy lại, dáng vẻ chậm chạp.
- Rút đi! Đừng để dính vào, phiền phức lắm!
Sau mệnh mệnh của tên đàn anh, những đứa đang đánh cũng dừng tay, chạy lại đỡ những kẻ đang nằm lê lếch dưới đất chạy theo cùng.
- Mẹ kiếp, 2 đứa tụi bây hên thôi!
Nói rồi bọn chúng rút 1 cách nhanh chóng, đến khi bác bảo vệ chạy đến thì chỉ còn 2 đứa bọn nó đang ngồi dưới đất thở phì phò, người lấm lem.
- Các anh chị sung sức quá nhỉ? Chẳng có gì làm nên gây chuyện đánh nhau chơi thế hả?
- Là bọn họ gây sự với chúng tôi trước! - Jessica cau mày nhìn người bảo vệ.
- Thế mấy cô không biết tri hô sao? Chính những người xung quanh đã chạy đến báo cho tôi biết, mấy anh chị hay thật, dọa được họ chạy hết! 2 người là con gái, đánh nhau trông không hay ho chút nào hết! Đấu lại 5, 6 thằng như thế không cảm thấy kì cục lắm sao?
- ...
Thấy 2 đứa nó không có ý trả lời, mắt hướng về xa xăm, cả người đều bị bẩn hết, chưa kể đến môi nó vẫn còn những vệt máu khô đọng lại, người bảo vệ khẽ thở dài.
- Vậy 2 người có bị làm sao hay không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?
Nghe lời hỏi thăm, Seohyun có chút bất ngờ nên ngước mắt lên nhìn, nãy giờ Seohyun không nhìn nên không biết, hóa ra bác bảo vệ cũng sắp già rồi, nghe những lời dạy dỗ kia cứ nghĩ đây là 1 người khó tính nhưng gương mặt đó lại ẩn lên nét hiền từ và phúc hậu! Hóa ra cái xã hội này không vô tình, thấp thoáng đâu đó trong dòng người hối hả vẫn còn đó những người rất đặc biệt, trong mắt người bảo vệ ẩn chứa sự quan tâm chân thành chứ không phải là những lời lẽ mang tính chất xã giao hay gặp, Seohyun cười mỉm, gật đầu cung kính:
- Dạ, không sao! Cảm ơn về sự quan tâm!
Tình người hóa ra đôi khi chỉ là những lời quan tâm đơn giản như thế !
Jessica về đến nhà tắm rửa xong là nằm uỳnh trên giường, lâu rồi không đánh đấm, giờ bị thương thật là đau quá, phải lấy lại chỗ đứng mới được, riết rồi bọn này coi thường người của Mẫu Đơn quá, thấy Leader của nhóm mà cũng dám gây sự, không như hồi trước, chỉ cần nghe đến bọn nó là chạy không kịp rồi. Hên là có người bảo vệ lại chứ đảm bảo là nhỏ và Seohyun sẽ không làm lại đâu, đám đó liều tới cùng mà, nếu không thắng được bọn nó nhất định sẽ không bỏ qua.
Màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ, nhỏ bắt máy thì chẳng ai trả lời cả, rõ ràng là có người ở đầu dây bên kia nhưng lại im re khiến nhỏ cứ alo một hồi mà chẳng thấy động tĩnh gì.
- Ai vậy? Này! Gọi mà không nói gì à? Rảnh tiền lắm hả? Nhà giàu quá không biết làm gì thì nên lấy tiền mang đi từ thiện đi! &^%&%#
Nguyền rủa chán chê Jessica cúp máy luôn cái rụp, đâu biết là ai, lỡ như người nào nghe Jessica sỉ vả như thế không chịu được lại nói ngược lại thì thế nào, nhỏ không để bị c.hửi ngược lại đâu, thế nên tốt nhất là nói cho sướng miệng rồi nhanh tay gác máy!
- Muốn gì nữa đây? - chuông điện thoại lại kêu, Jessica nhấc máy mà không nhìn màn hình, chưa gì đã tuông 1 tràn vì nghĩ là kẻ đó gọi lại để phản bác.
- Em, Soo Yoo đây, làm gì mà nóng tính vậy? Nghe đồn nãy đánh lộn phải không? Nhóm nào ngon vậy? Chị sao rồi ?
Hóa ra là con nhóc Soo Yoo gọi hỏi thăm vậy mà làm nhỏ cứ tưởng.
- Ừ, chuyện này dài lắm, có gì nói sau đi nha! Chị vẫn sống nhăn răng đây !
- Em biết mà, chị còn nguyền rủa cái đứa xấu số nào được mà!
- A, nói mới nhớ, em biết đuôi 456 là của ai không? - Jessica hỏi về dãy số ban nãy.
- Số mới của anh LuHan đó! Có gì hả chị?
- Thôi không gì! Chị cúp máy đây, có gì gặp lại sau!
Lòng nhỏ ngập tràn thắc mắc, nếu đó là số của LuHan thì LuHan gọi nhỏ làm gì, coi nhỏ chết chưa à? Chắc định nói gì hay châm biếm gì đây mà nghe nhỏ làm 1 tăng nên sợ quá mà hết dám gọi lại rồi. Chiếc điện thoại đôi nhỏ gửi trả lại cho LuHan, trong chiếc điện thoại đó kèm luôn cả chiếc sim đôi nữa! Chắc LuHan cũng vứt đi rồi! Kể cũng lạ làm thế nào mà LuHan có thể biết số mới của nhỏ? Mà xin số điện thoại làm gì chứ, có còn là gì của nhau đâu!
Ban nãy gặp LuHan trong trường, cái cảm giác thấy người mình yêu thương vui đến lạ! Không có nhỏ thì LuHan vẫn sống tốt nhỉ? Cũng đúng, Luhan bảo yêu nhỏ nhưng chắc tình cảm chưa sâu ... đủ để 1 lần thất vọng thì sẽ không còn tình cảm nào với nhỏ nữa! Mỗi khi buồn lại mang hình trong điện thoại ra ngắm, tất cả số hình đều là do nhỏ chụp lén Luhan mà có, đủ hết mọi góc độ, tên đó nhìn ở góc độ nào cũng thấy đẹp, cứ mỗi lần xem ảnh là mặt Jessica lại hiện lên vẻ hạnh phúc và môi dãn ra một nụ cười rất tươi. Nhớ lại những kỉ niệm 2 người từng trải, những lần chí chóe với nhau, chợt nhớ ... có vui, có buồn ... Jessica đã trầm hơn trước rất rất nhiều, dù là cũng hòa nhập với mọi người đó nhưng cái miệng không còn liên tục phát ra âm thanh nữa, nó gượng và trông vô hồn
Tự dưng cảm thấy chẳng còn thiết tha với xung quanh nữa, xong chuyện lần này Jessica sẽ có một chuyến đi thật xa không ấn định ngày trở về ... rời khỏi nơi đây, có một cuộc sống mới, làm một con người mới. Một nơi mà chẳng ai biết nhỏ là ai, như thế nào, có một quá khứ ra sao. Nếu nhỏ đi LuHan có buồn hay cảm thấy trống vắng không?
LuHan thở phào nhẹ nhõm khi nhỏ đã cúp máy, còn khí thế như vậy chắc là không sao rồi. LuHan cũng biết là lâu rồi nhỏ không đánh đấm, chỉ sợ nhỏ không quen rỗi phải lãnh nhiều đòn. Tại sao bản thân cứ lại lo lắng cho người con gái này nhiều đến như vậy ? Nhiều lần đã tự nhủ là phải bỏ mặc nhưng cơ hồ không thể nào làm được!
Jessica cứ mang thái độ đó với Yoona và LuHan khiến tên đó không vui tí nào, thật chứ có khi cũng chẳng biết nên đối mặt thế nào, vậy mà nhỏ cũng tỉnh bơ xem như không có gì xảy ra! Jessica đối xử với mọi người rất bình thường, ở trước mặt mọi người cũng đối với Luan rất bình thường nhưng khi chỉ có duy nhất 2 người thì thái độ hoàn toàn khác hẳn, không còn những nụ cười hay lời cãi bướng mà thay vào đó là những cái nhếch môi chứa đầy sự cao ngạo, tính cách thì vô cùng đanh đá!
LuHan bật laptop, mở lên 1 file ẩn, chứa biết bao hiêu là hình của Jessica, được thu thập từ rất nhiều nguồn, từ hồi còn bé cho tới tận ngày hôm nay ... từ bé đã nhìn thấy rất nghịch rồi! Nhìn vào tấm hình trước mắt, LuHan bất chợt giật mình ... con bé mặc váy xanh trong buổi tiệc hôm đó !
LuHan đang rất chán không biết làm gì thì bị thu hút bởi 1 tiếng hát, nhìn lên phía sân khấu cao cao thì thấy 1 con bé mặc váy màu xanh, con bé hát hay tuyệt nhưng Luhan chẳng thể nhìn thấy rõ được gương mặt đó. Rồi sau đó con bé mặc váy xanh xuất hiện kết bạn với LuHan, đó là Yoona, hôm đó Jessica cũng mặc váy xanh nhưng ngẫm lại kiểu dáng đúng là có khác nhau! Do 2 chị em có 1 sự giống nhau không hề nhẹ nên có phải đã có sự lầm lẫn gì rồi hay không? Cô bé LuHan thích là cô bé hát trên sân khấu, ai mới là cô bé đó đây? Phải hỏi lại Yoona và cả nhỏ nữa!
Bên Yoona nhưng LuHan chẳng thấy gì cả, chỉ là 1 sự chán chường, kì thi tốt nghiệp sắp đến, LuHan còn không buồn ôn 1 chữ! Tự nhiên lại có ý định phó thác mọi thứ cho trời định đoạt nhưng nếu để bị cuốn đi như vậy có phải là đã chịu thua số phận hay không? Đúng là Jessica rất quan trọng với LuHan nhưng người con gái như vậy LuHan không thể tiếp nhận được ...
Vẫn là rất đau khi nghĩ về chuyện đó !
Tại sao hạnh phúc nào cũng chỉ đến với LuHan chỉ có 1 lúc, có phải ảo quá hay không?
" ...Hạnh phúc ơi hạnh phúc ...
Mày đến có 1 lúc
Cho tao 1 đống cảm xúc.và.rồi mày hút hồn tao...
Mày cho tao bay cao
Mày cho tao lao xao... "
Jessica tỉnh dậy với cơ thể đau nhức và uể oải, tay chân như muốn rã rời, cả ngồi dậy vốn là 1 việc rất đơn giản giờ đây cũng trở nên phiền nhiễu đến vô cùng. Nhìn vào chiếc đồng hộ đặt trên chiếc tủ bên cạnh, Jessica thở dài ngao ngán, thời gian sao mà trôi lâu đến thế, cứ ngỡ bản thân đã ngủ được 1 giấc dài, vừa tỉnh dậy cứ nghĩ trời đã sáng nhưng hóa ra không phải, Jessica chẳng biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, nhưng hiện tại đồng hồ chỉ mới điểm 22h hơn, quá khó để có thể ngủ thêm 1 giấc đến sáng, huống hồ Jessica không có cảm giác buồn ngủ. Chưa đến hạn thi lại, nhưng có thi thì nhỏ vẫn dư sức để hoàn thành kì thi thật tốt, kì thi chính thức cũng xong rồi, ngày mai toàn trường được nghỉ, vậy thì không có lý gì lại ở nhà cả.Một mình trong căn nhà như vậy thật không thoải mái chút nào, là nhà ... nhưng chẳng có hơi ấm, cũng đúng, ít nhiều nó cũng đã bị bỏ trống gần 1 năm trời, 4 bề yên ắng, chẳng có bất kì âm thanh dư thừa nào ngoài tiếng mưa va đôm đốp vào những khung cửa sổ, chính những âm thanh đó như lại khắc sâu hơn cái tĩnh mịch trong ngôi nhà này, chẳng có ai, chẳng có dấu hiệu tồn tại của bất kì điều gì ngoại trừ bản thân ra ... cô độc, bức bối, có cảm giác như bị chìm vào quên lãng trong cái xã hội ồn ào này !
Jessica thật rất nhớ những tháng ngày ở nhà LuHan, rất vui ... ở đó nhỏ không chỉ có 1 mình, họ cho nhỏ cái cảm giác gọi là 1 gia đình, điều mà nhỏ luôn khao khát ... ở đó có sự quan tâm của những cô hầu gái, có những lời trêu chọc của LuHan ... giờ thì không còn gì nữa; nơi tạo cho nhỏ cảm giác ấm áp duy nhất, nơi giúp nhỏ thấy bản thân mình được yêu thương, đã không còn cơ hội đặt chân vào ngôi nhà ấy nữa - ngôi nhà thứ 2 mà nhỏ luôn đặt trong tim mình ~
Dù là mưa đó, nhưng nhỏ vẫn đến bar, ít ra nơi đó khiến nhỏ thấy dễ chịu hơn nơi này!
Vì mưa to và kéo dài nên quán không đông đúc như mọi khi. Từ khi nhỏ bước vào là đã thu được sự chú ý của 1 số người, có 2 ánh mắt đặc biệt hơn hẳn, 1 ánh mắt chất chứa sự đau đớn, xót xa, lắng đọng những buồn thương da diết nhưng len lỏi vẫn ánh lên những tia kiên quyết và lạnh nhạt, chỉ là dõi theo 1 chút rồi buộc ánh nhìn của mình phải chuyển đi nơi khác ... 1 ánh mắt chứa đầy sự đố kị, ganh ghét, ẩn sâu trong đó là 1 sự toan tính và đầy phẫn nộ khi thấy người đi cùng mình hướng ánh mắt về người con gái kia, cái nhìn chất chứa biết bao suy nghĩ ...
Nhỏ dùng 1 lớp phấn mỏng để che đi những vết thương có trên mặt; 1 nửa phần tóc trên cột lệch 1 bên cùng với phần tóc mái, cùng điểm nhấn là mái tóc dài ngang vai trông nhỏ cá tính, năng động và tràn đầy sức sống. Chiếc áo ba lỗ sóc xám hồng kẻ ngang, khoét rộng phía 2 bên cánh tay để lộ bên trong là chiếc áo ống ngắn, phía dưới là chiếc quần tuột màu đen trông bụi cực, cộng với đôi giày thể thao đen cổ cao càng khiến cho cá tính của nhỏ không thể bị lu mờ. Cách ăn mặc chẳng hề hở hang chút nào nhưng vẫn thu được sự chú ý của 1 khối người, chính sự ăn mặc khác lạ đó khiến nhỏ nổi bật.
Trời mưa trút nước như thế, chắc bọn lười đó ở nhà ngủ hết rồi, vả lại bọn họ cũng đã ôn thi rất miệt mài, với cái đám ham chơi hơn ham học đó để mà vượt qua được kì thi này chắc cũng phải tốn nhiều công sức lắm! Trông nhỏ có vẻ mệt mỏi dù đã cố che đi, chẳng còn nét vui tươi như mọi khi, chưa bao giờ có cảm giác xa lạ với con người này như thế! Khoảng cách địa lý chẳng xa, chỉ tính bằng đơn vị bước chân vậy mà chẳng thể nào bước tới được, vốn dĩ từ ban đầu mối quan hệ của họ đã có 1 bức tường ngăn cách!
- Nghe nói em gái bị đánh ? - cố tình nhấn mạnh.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, đưa tay gạt đi những giọt rượu còn đọng lại trên vành môi, cùng với thái độ có phần hờ hững được chiếu rọi bởi ánh đèn trong bar khiến hình ảnh nhỏ lúc đó hiện lên thu hút người nhìn đến muôn phần. Nhỏ chậm rãi ngước mắt lên nhìn 2 người đang đứng trước mặt, người con gái đó khoát chặt tay người con trai bên cạnh, trên gương mặt rạng rỡ nét cười, nhưng theo Jessica thấy thì điều đó chẳng có gì tốt lành hết, liếc mắt thật nhanh qua người con trai kia, trông có vẻ miễn cưỡng khi phải bước đến bàn của nhỏ, thái độ cứ như kẻ xa lạ chưa từng quen biết, thật là dí dỏm!
- Lâu rồi mới đến nhỉ? Hèn gì hôm nay bão dữ dội đến thế! - Jessica cười khẩy, nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn mặt ai, chỉ hướng mắt về phía khác.
LuHan bực tức đập 2 tay xuống bàn, khom sát người về phái nhỏ, lạnh giọng:
- Đừng nghĩ bản thân hay ho mà cứ hành xử ngu ngốc như thế !
- Ấy chết! - Jessica vờ cuống quít - Vô ý quá, để ly rượu đổ trúng người anh rồi! Sao anh lại khom người xuống chứ !
Trông Luhan như thể 1 ngọn lửa sắp phun trào, nếu không có những ánh đèn của bar, hẳn sẽ thấy mặt LuHan đỏ gay lên vì tức giận, LuHan nắm chặt tay lại, gạt phăng ly rượu đang nằm sóng xoài trên bàn xuống đất khiến nó vỡ toang. Nhìn sâu vào mắt LuHan, Jessica thấy xuất hiện cả những vằn đỏ, đó là vô vàn tia giận dữ mà LuHan không để nó bùng phát ra ngoài.
- Cô nên quay trở về học đạo đức là vừa!
Thái độ Jessica tiếp nhận câu nói đó cũng rất nhởn nhơ. Tại sao nhỏ cứ phải mang cái tư tưởng chống đối chứ? Tại sao nhỏ lại như vậy? Cứ mang cái biểu hiện đó! Đâu rồi 1 người con gái của ngày xưa?
Luhan gằn giọng rồi quắc mắt nhìn nhỏ, nhìn thật lâu, chứa biết bao sự oán trách, thất vọng, đớn đau, có cả niềm oán hận; nhìn vào đôi mắt đó, Jessica nhận ra mọi thứ ở thời điểm này đã không còn là gì nữa, quá muộn để có thể hiểu! Nếu cứ nhìn vào đôi mắt đó thêm 1 giây phút nào nữa chắc mọi cảm xúc của nhỏ cũng vỡ òa ra mất. Vậy là nhỏ chủ động đứng lên, chẳng mang thái độ cáu gắt hay khó chịu, lẳng lặng quay lưng rời đi, dáng đi kiêu hãnh, bỏ lại tất cả mọi thứ lại phía sau, buông lơi. Cũng phải có lúc cho LuHan nếm cái cảm giác khi thấy bóng lưng người mình yêu, LuHan có cảm thấy trống trải và hụt hẫng như nhỏ đã từng ? Lần nào người trong vai đó cũng là Jessica, cái cảm giác khi thấy người mình yêu quay lưng đau đớn lắm ... đau lắm ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro