Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Lúc cả bọn về, Baekhyun bắt chuyện cùng Taeyeon, xem ra cô nhóc thi tốt lắm, Baekhyun hỏi sơ qua về chuyện du học, Taeyeon bảo cô bé cũng chưa biết rõ ràng gì cả nhưng tình hình xem ra thì mẹ Taeyeon làm căng lắm! Đó là chuyện không sớm cũng muộn !

- Đã chuẩn bị hết giấy tờ rồi?

- Ừm ... còn 1 số thứ, chỉ cần kết thúc kì thi chừng vài tuần là đi rồi! - Taeyeon có vẻ không vui khi nhắc đến chuyện đó.

- Chuyện cô với Chanyeol ... - im lặng 1 lúc Baekhyun mới nói tiếp - thật là 2 người không phải quan hệ đó! - Baekhyun dừng lại và quay mặt sang nhìn Taeyeon.

- Ừ ... không phải ... - giọng Taeyeon thấp dần.

Rồi 2 người tiếp tục bước, Baekhyun không nói thêm gì nữa.

- À, Tiffany có Chanyeol rồi! Cậu đừng buồn nữa ... - Taeyeon an ủi.

- Tôi với Tiffany không như cậu nghĩ! - Baekhyun bất giác đỏ mặt rồi nổi cáu vô lý.

- Ơ ...

Baekhyun cứ đưa tay lên vò đầu, trong mấy chốc thì tóc không còn theo nếp nữa, cứ như 1 ổ quạ vậy! Đột nhiên Baekhyun tuôn ra 1 tràng giải thích, nói cả những vướng mắc mà Taeyeon đã hiểu nhầm, về nụ hôn, về những lần Taeyeon thấy 2 người đó đi chung vói nhau ... bla bla ...

- Tại sao tôi phải nói những điều ngu ngốc này với cô chứ! - Baekhyun xoay mặt sang chỗ khác.

Taeyeon chợt mỉm cười, một nụ cười tươi vui thật sự, hóa ra là những thứ đó không như con bé nghĩ, cảm giác với Baekhyun vẫn như vậy thôi, vì giờ đây Baekhyun không có ý xua đuổi con bé nữa nên Taeyeon cũng không còn ý định trốn tránh cậu nhóc làm gì, huống hồ nhỏ phải đi du học, nên nhỏ phải tận dụng hết thời gian này để tạo nên những kỉ niệm thật đẹp và đáng quý!

- Cậu có nghĩ cứ cố gắng thì sẽ đạt được thứ mình muốn không? - Taeyeon bất giác hỏi.

- Maybe! - Baekhyun trả lời sau một hồi suy ngẫm.

Taeyeon cũng chẳng biết mình hỏi thế để làm gì, thời gian không còn bao nhiêu, cho dù có cố gắng thì ai biết đến sự cố gắng của mình đây?

- If you go, i will miss you ...

Câu nói đó như 1 cơn gió nhẹ thoảng qua nơi Taeyeon đang đứng, cơn gió thổi nhẹ qua tim làm thay đổi chu kì đập của nó, có nhịp điệu nhanh hơn, gấp gáp hơn ... Taeyeon không chắc mình nghe đúng, chỉ sợ bản thân bị hoang tưởng nhưng khi quay sang nhìn người con trai kế bên, chỉ thấy cậu nhóc nhìn sang hướng khác với vành tai đỏ bừng ...

Môi khẽ cười! Có phải có kết quả rồi không? Dù là không rõ ràng?

- Mai thi môn cậu kèm rồi! Vẫn chưa ôn! Giúp tôi ôn, được chứ?

- No problem!

Hah, đây là lần đầu Baekhyun cười với nhỏ thân thiện như thế, cảm thấy tâm tư nhẹ nhõm và bình yên đôi chút!

Bầu trời kéo mây đen giăng mù mịt, nhưng đâu đó nơi phiá cuối chân trời, vẫn còn tàn dư của 1 chút ánh sáng còn le lói.

Taeyeon và Baekhyun cùng nhau ôn bài 2 môn thi cuối cùng vào ngày mai,bao gồm cả môn Baekhyun bị hỏng kiến thức, so với trước đó thì kĩ năng giải bài của Taeyeon cũng đã khá hơn nhiều, vả lại Taeyeon cũng không phải là người tối dạ, khả năng tiếp thu cao, chỉ là lần đó xảy ra quá nhiều rắc rối và tinh thần không ổn định nên những dạng bài mang tính chất phức tạp như thế bản thân không thể tiếp thu được.

- Dạng bài này bước đầu làm như vậy, mấy bước sau giải như bài bình thường là sẽ được thôi !

Taeyeon gật gù, nhìn vào những dòng trên trang giấy, rồi lại liếc mắt nhìn bàn tay đang cầm bút của Baekhyun đang luyến thoắng trên trang nháp, cứ mỗi lần cây bút di chuyển trên trang giấy thì những nét chữ, con số lại hiện ra. Dù Baekhyun là con trai nhưng chữ viết trông khá được,nó mang nét mạnh mẽ và cho thấy chủ nhân nó là con người dứt khoát! Về sau, mỗi khi nhắc đến, Baekhyun thường bảo rằng phản ứng lần đầu tiên khi Taeyeon thấy chữ của Baekhyun trông khá là buồn cười, con bé đơ ra cả 1 lúc, biểu cảm vô cùng khó đỡ, mặt thì nghệch ra như thế đó là 1 chuyện vô cùng lớn, con bé vốn không nghĩ Baekhyun lại sở hữu nét chữ "hơi bị đẹp" như thế! Thỉnh thoảng, khi nhớ về điều đó, Taeyeon thường tự trách bản thân rằng tại sao chỉ với 1 chuyện nhỏ như vậy mà lại cư xử mất mặt thế kia !

- Có ... thực sự hiểu không vậy ? - Baekhyun nhìn Taeyeon với vẻ mặt nghi ngờ.

Cái đầu đang khum nhìn trang giấy tạm thời vẫn ở yên vị trí đó không có ý định ngẩng lên, cũng không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy con bé nghe được câu hỏi của Baekhyun.

- Taeyeon, có nghe tôi hỏi không?
Nghe đến tên mình, Taeyeon lúc này mới nhận thức được và đưa mắt nhìn Baekhyun.

- Ah, hả?

- Rốt cuộc nãy giờ những thứ tôi nói có tiếp thu hay hiểu chút nào không? - thái độ có chút dè chừng.

- Hiểu, hiểu rồi! - con bé cười ngu ngơ rồi nhanh tay đón lấy xấp giấy nháp chi chít chữ và hình vẽ từ tay Baekhyun - Tôi làm bài tiếp đây! Cậu có làm gì làm tiếp đi!

Sau đó, Baekhyun tiếp tục giải phần bài của mình, chân mày cậu nhóc thỉnh thoảng cứ chau lại rồi giãn ra, có vẻ bài đó hơi khó nhưng rồi vẻ mặt cậu nhóc lại trở lại bình thường, trên môi còn thấp thoáng nụ cười đắc ý, Taeyeon cực thích cái vẻ tự tin xen chút ngỗ ngược đó!

- Ăn uống gì không? - Taeyeon đứng dậy, con bé muốn uống nước.

- 1 tách cà phê ấm !

Taeyeon ừ nhẹ trong miệng rồi rời đi, chẳng biết sao nhưng trong suốt thời gian học qua, ở nhà Baekhyun, Taeyeon thấy ko có chút nào gò bó cả, được 1 thời gian rồi cũng cảm thấy tự nhiên như ở nhà mình vậy, Baekhyun khá thoải mái và cậu nhóc tạo được cho người khác cảm giác dễ chịu.

- Baekhyun? Đâu rồi? - Taeyeon đảo mắt khắp phòng, không thấy Baekhyun đâu cả,trên tay đang là tách cà phê đang phảng phất những làn khói mờ.

- Tôi đây! Tranh thủ đi vệ sinh chút!

Tiếng của Baekhyun bất ngờ phát ra từ sau lưng khiến con bé giật mình và quay phắt người lại, 1 không khí im lặng bao trùm ngay sau đó rồi lại vang đến tiếng la thất thanh.

- Nhức đầu quá đừng la nữa! - cậu nhóc bịt tai lại,gương mặt hiện lên vẻ cực kì khó chịu - Phải ý thức được trên tay đang cầm gì và sau lưng mình là ai chứ!

- Ngàn lần xin lỗi cậu - Taeyeon cắn môi, ra vẻ hối lỗi - Làm cà phê đổ vào áo cậu ... Tại đang im lặng như vậy mà cậu lại lên tiếng nên ...

- Tại hỏi nên mới trả lời mà ... - Baekhyun có vẻ chào thua - Bỏ đi, tôi đi thay áo khác ! Còn bây giờ - Baekhyun nhấn mạnh - di chuyển cái đĩa và cái tách này ra khỏi người tôi, được chứ? Đừng xem nửa thân trên tôi là điểm tựa giúp nó không bị rớt!

Sau lời nói với thái độ vô cùng kiềm chế của Baekhyun, Taeyeon tự ý thức được mà lấy ngay những hứ đó tránh ra xa người cậu nhóc. Baekhyun được xem như là thuộc "trường phái"sạch sẽ, phải nói là cực kì sạch sẽ mới đúng! Nếu đến nhà Baekhyun lần đầu tiên, bạn sẽ phải ngỡ ngàng và tự hỏi tại sao 1 thằng con trai lại có thể giữ cho nhà sạch và ngăn nắp đến thế, mọi thứ đều gọn gàng và tuyệt nhiên không hề có bất kì vật dư thừa nào!

Đó chỉ là 1 điều trong vô số điều khác, khi thân thiết với Baekhyun rồi bạn sẽ nhận ra Baekhyun có rất nhiều điều thú vị !

Đến lúc ra về, Baekhyun còn hỏi con bé có thể tự đi được không hay là để cậu nhóc chở về, vì cảm thấy bản thân đã làm phiền "chủ nhà" cả buổi nên Taeyeon cũng lịch sự từ chối dù là bản thân cũng muốn được ngồi sau xe ấy 1 lần!

- Thi tốt!

Đó là 1 câu nói rất khẽ được Baekhyun phát ra khi Taeyeon vừa xoay người đi, lúc con bé quay lại nhìn thì chỉ thấy Baekhyun đang mỉm cười nhẹ với mình, thế nên con bé chẳng biết mình có nghe nhầm hay không nữa! Theo phương diện tự xét, thì đây là 1 mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng, nhưng hiện tại đối với Taeyeon như vậy cũng đã là hạnh phúc, nhưng thứ hạnh phúc này có vẻ mỏng manh và đến hơi muộn! Con bé sắp ko còn ở đây, nếu có quay về thì cũng là 1 vài năm nữa, liệu trong 1 vài năm đó, với khoảng cách xa như vậy thì niềm tin và mối quan hệ này có thể tồn tại?

"Khoảng cách chẳng là quá xa nếu ta xem nhau là tất cả !"

.

Rốt cuộc thì ngày thi cuối cùng cũng trôi qua khá suông sẻ, vậy là 1 năm học cũng xem như là đã khép lại; bọn 10, 11 xem như xõa được gánh nặng, chỉ riêng 12 như hắn là phải tiếp tục ôn tập để chuẩn bị cho 2 kì thi lớn.

- Ủa, Jessica kìa! Nhỏ xuất viện rồi hả - 1 đứa thốt lên kinh ngạc khi thấy nhỏ từ phía xa.

- Mọi người thi được không? - Jessica niềm nở hỏi, trông vậy là nhỏ hồi phục lại rồi, không còn nét mệt mỏi nào.

- Ừ, tạm! Khỏe hẳn chưa? Vậy là sẽ thi lại à?

- Ừ, khỏe rồi! Chắc thi lại á! - Jessica nhe răng ra cười, mượn tờ đề mà Seohyun đang cầm trên tay xem thử

- Aigoo, đề dễ quá này! Toàn là nằm trong những thứ đã ôn! - Jessica bễu môi.

Jessica nói với mọi người cười nói bình thường, bầu không khí rộn ràng, náo nhiệt, cũng có cả Luhan và Yoona ở đó nhưng có vẻ như nhỏ đã xem họ là vô hình rồi! Luhan biết là nhỏ trông thấy mình nhưng rồi lơ đi vì trong 1 giây, nhỏ có liếc mắt qua nhìn 2 người họ! LuHan không phản ứng gì chỉ đứng chôn chân tại vị trí đó nhìn Jessica 1 cách chăm chú, người con gái đó từ bao giờ đã xa cách với LuHan như thế? Đã có lúc Jessica đã ở rất gần ... rất gần ... Tại sao cứ phải để đến khi có chuyện xảy ra thì mới nhận thức được giá trị của người xung quanh mình? Có chăng vì cứ ngỡ bản thân có được, cứ ngỡ đó là thứ thuộc quyền sỡ hữu của mình nên cứ dửng dưng và đối đãi như thế? Con người thật là,cứ phải đợi có điều tác động mới nhận ra được hết giá trị và tình cảm của bản thân rồi lại ngồi tiếc nuối và oán trách? Bao nhiêu người biết quý trọng những thứ xung quanh mình ở thời điểm hiện tại? Bao nhiêu người nhận ra giá trị thực sự của những thứ vốn dĩ rất bình thường, bình thường đến tầm thường! Phải hiểu là một vật dù có tầm thường đến đâu thì vẫn mang trên mình 1 giá trị nào đó! Đừng chờ đến khi nắng hạ bắt đầu rải xuống rồi mới hoài niệm và mơ tưởng về màu xuân đã qua!

Yoona thấy biểu hiện của Luhan như vậy có chút không can tâm, thứ chị ta muốn là LuHan phải dứt ra hoàn toàn khỏi Jessica, mọi chuyện đối với chị ta cũng đã gấp rút lắm rồi, Yoona cần phải có số tiền mà chị ta đã nhắm tới, thế nên nếu Jessica cứ chen vào như thế thì mọi chuyện không hề ổn chút nào, không khéo sẽ hỏng hết mọi chuyện, mọi chuyện chị ta đều đã chuẩn bị hết rồi,còn rất chu đáo nữa là đằng khác! Điều đáng quan tâm bây giờ là cho Jessica ngày càng xa LuHan càng tốt !

- Jessica, bớt bệnh chưa em? - Yoona lên tiếng.

Bầu không khí đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng, Jessica đang nói cười ríu rít cũng không nói nữa, dùng nét mặt lạnh tanh hướng mắt về 2 người đó, thấy Yoona mở lời như thế LuHan có chút bất ngờ,sau những chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ Yoona vẫn muốn nối lại tình chị em với Jessica sao ?

Khóe môi Jessica cong lên tạo thành 1 nụ cười, nhìn đẹp đó nhưng mang 1 ý mỉa mai, châm biếm rõ rệt, nhỏ vuốt sơ lại tóc mình, nhẹ nhàng tiến lại gần 2 người đó, nhiệt độ nóng lên thấy rõ, cả bọn chỉ lo sẽ có chuyện không hay xảy ra.

- Nãy giờ không thấy chị ở đây! Còn tưởng chị bị gì mà bỏ thi ngày cuối chứ! - Jessica nói với vẻ "quan tâm" , là chị, chỉ có từ "chị" không hề có từ nào khác, đã nói nhỏ xem LuHan là vô hình mà !

Có 1 cánh hoa phượng rơi vương trên tóc Jessica, Yoona trước mặt mọi người luôn đóng giả là người tốt, thế nên đưa tay ra, có ý gỡ cánh hoa ra khỏi tóc nhỏ, bản tay chỉ kịp giơ ra, còn chưa kịp chạm vào đã bị Jessica hất tung ra, điều đó khiến mọi người ngỡ ngàng, lực mạnh đến nỗi chị ta bị đẩy ngược về đằng sau, va vào lòng Luhan, vậy là được thế, chị ta diễn luôn vai mèo khóc chuột của mình, giả vờ yêu đuối.

- A, em làm gì vậy?

- À, lỡ tay xíu thôi, thấy trên tay chị có con gì đó bám vào nên em giúp chị thôi! - vừa nói đồng thời dùng tay vuốt lấy phần tóc vương cánh phượng, cánh phượng rớt xuống nền đất.

Jessica kẻ mắt nên trông mắt nhỏ khá sắc, nhỏ lướt mắt nhìn người đứng phía sau đang đỡ lấy chị ta, người con trai đang nhìn nhỏ với ánh mắt đầy tia phức tạp và đau đớn, kệ đi, Luhan đã hiểu lầm nhỏ tư ban đầu, nên giờ có lầm thêm 1 chuyện nữa cũng không ảnh hường đến ai! Trông LuHan có vẻ đề phòng nhỏ, tốt thôi, dù sao thì nhỏ cũng chẳng có ý làm gì chị ta!

Nhỏ nhìn thẳng vào mắt LuHan, mất đi nét trêu đùa ban nãy,thay vào đó lá ánh nhìn vô cùng nghiêm túc và cương quyết! Nhìn như thể họ là người lạ, trong mắt Jessica không còn đọng lại bất cứ cái gì dù chỉ là 1 tia buồn thương ... có phải vì đã quá đau và quá thất vọng nên đã giấu cả những nỗi đau vào sâu trong thân tâm, chẳng để cho ai biết đến sự tồn tại của nỗi đau đó? Người con gái có thể vui vẻ cười nói như thể không biết buồn khi vừa xảy ra biến cố là người con gái đáng thương và bất lực nhất! Vì chẳng thể khóc, cả nỗi đau cũng ăn sâu vào máu, thấm vào tâm nên chỉ cần 1 chuyển biến nhỏ thì mọi thứ đều đau,vì quá đau nên chẳng thể khóc được nữa,chỉ có thể cười như 1 sự an ủi dành cho chính bản thân mình,có hiểu cảm giác đó không? Đau đớn lắm ... đau đến quặn thắt ... Chỉ hận bản thân là không thể cầm dao mà đâm chết cái vật đang đập trong lồng ngực trái, chỉ vì vật đó mà bản thân lúc nào cũng như quay cuồng,chẳng thể tập trung vào việc gì! Nhỏ quay đầu, ngước nhìn cả bọn đang đứng đơ ra ở đó, rồi xoay người, tiến lại gần bọn đó, vì là đứng đối lưng, nên nét bất cần và cố tình trêu chọc người khác ban nãy của Jessica chẳng ai thấy được ngoại trừ 2 người họ !

Hòa với bọn họ, Jessica lại là Jessica, cười nói vô tư, cứ như thể nét mặt ban nãy chưa bao giờ tồn tại !

"Hét thật to: Em là người mạnh mẽ nhất trên thế giới
.
.
.
Nói thật nhỏ: Em đùa đấy ! Tim em đang chảy máu đây này!"

Kì thi cam go cũng trôi qua đi, cũng đã lâu Jessica và Seohyun chưa đi riêng với nhau như thế! Cả 2 ngồi trò chuyện cùng nhau trên băng ghế đá trong công viên, dẫu sao thì không khí trong lành ở đây cũng tốt hơn cái không khí ở những quán nước nhạc cứ vang ầm ầm.

Ở Jessica, Seohyun nhìn thấy 1 sự trở lại, trở lại là con người trước khi gặp LuHan, ánh mắt lúc nào cũng thoáng lên vẻ bất cần, nhỏ lại đeo lên mặt mình chiếc mặt nạ xấc xược, cả niềm đau luôn ẩn chứa trong đôi mắt đó cũng được che đi 1 cách kín đáo bởi ánh nhìn kiên định và có chút hờ hững với xung quanh, mái tóc cũng được Jessica cắt gọn lại, chỉ dài ở mức nửa lưng, người ta thường nói, sau khi tình yêu tan vỡ, người con gái sẽ trưởng thành và đẹp hơn, lưng chừng nỗi đau, Jessica như trở thành con người khác, đẹp hơn và có nét ngỗ ngược !

Đối với sự 'quay về' này, Seohyun cũng chẳng biết nên vui hay buồn, thực ra thì Seohyun thích Jessica mang vẻ ngông cuồng như thế, nhưng có phải trở lại bản chất như thế đã trải qua nỗi đau quá lớn hay không? Jessica kể nó nghe mọi chuyện, kể từ khi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, khi bánh xe số phận chỉ vừa mới lăn bánh ... nhưng những dự định kế tiếp hay những gì thuộc về kế hoạch thì Jessica không hề đề cập đến, có lẽ nỗi đau của Jessica quá lớn, thấm vào từng tế bào. Mọi chuyện được nhỏ kể lại với vẻ mặt vô cùng bình thản, cứ như nhân vật chính trong câu chuyện là người khác vậy! Nhỏ vẫn thân thiện, cười nói vô tư với mọi người, cứ thiết nghĩ là nhỏ vẫn ổn nhưng sau khi nghe xong những điều Jessica kể Seohyun chợt nhận ra, lòng Jessica không yên ả như những gì nhỏ thể hiện bên ngoài, nó không yên bình mà là dậy sóng, những cơn sóng mạnh, vỗ thẳng vào tim, đó còn là những ngụm nước muối xát vào vết thương lòng, tạo nên những cơn đau âm ỷ và kéo dài!

Seohyun trách LuHan vì đã chơi đùa tình cảm với người khác để rồi chính bản thân cũng vô tình bước hụt chân vào đó rồi giờ đây không thể nào thoát ra được, lỗi lầm lớn nhất chính là mang người bạn thân của Seohyun ra làm trò đùa, giờ đây mọi chuyện dở khóc, dở cười, nhưng Seohyun không trách LuHan cho những chuyện vừa xảy ra, vì thực sự nếu là LuHan trong trường hợp đó, bạn sẽ biết Luhan đã phải khó xử và đau đớn như thế nào, muốn tin đó, luôn tự bảo rằng mọi thứ không là thật nhưng cơ bản là không có điểm tực để niềm tin tồn tại! Chắc hẳn lúc đó LuHan đã mất một phần bình tĩnh để suy xét mọi chuyện và không thể nhận ra 1 vài điểm đáng ngờ trong vở kịch mà Yoona đã dựng nên, con người ta thường hay nói với nhau câu yêu, bảo là tin tưởng nhau nhưng khi có bất trắc xảy ra thì liệu còn bao nhiêu phần trăm cho thứ niềm tin đó? Nói thì rất dễ nhưng mấy ai làm được, chung quy là sự ích kỉ và chiếm hữu của mỗi người là quá lớn, thứ tình yêu cao cả chỉ còn lắng đọng trong những câu chuyện 'xưa' và những bài hát; vì thế, với những chuyện như vậy, Seohyun chẳng trách LuHan, chỉ có thể cười nhạt

Suy đi xét lại, LuHan đáng trách nhưng cũng đáng thương, LuHan là tuýp người ít chia sẻ chuyện riêng của mình cho người khác nghe, hầu như những gì đã xảy ra LuHan đều để trong lòng, tự mình gánh vát, LuHan thường để dồn nỗi đau lại thật nhiều ... thật nhiều ... nhiều đến mức tâm tư như một thùng thư đầy kín những bức thư, chỉ có khi đó, LuHan mới tìm đến hắn tâm sự, mỗi lần tâm sự đều say khướt, thật rất hiếm trường hợp LuHan chia sẻ cảm xúc bản thân trong trường hợp tên đó tỉnh táo, thế nên những nỗi đau đó, ai có thể thấu cho LuHan?

Những bức hình của Jesisca mà Luhan từng chụp, thật sự thì bản gốc của nó đã được xóa đi ngay sau đó, những thứ mà Jessica thấy được sau này là bản sao duy nhất còn tồn tại! Rỗi những lần vờn nhỏ quá trớn hay đã đưa ra những "lời cảnh cáo" thì cả đêm đó LuHan sẽ không ngủ được, LuHan thức để suy nghĩ về những gì bản thân đã làm! Cả lần Jessica bị những kẻ khốn kia giở trò đồi trụy, trong lòng LuHan lúc đó như có một ngọn lửa bùng cháy, chỉ trách bản thân không thể đánh bọn chúng đến chết cũng như không thể chặt đứt những bàn tay dơ bẩn đó, Luhan đã phải kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. Cả lần tại bữa tiệc tại nhà, đúng là ban đầu LuHan có ý định khiến nhỏ bị bẽ mặt trước mọi người nhưng khi thấy 2 mẹ con đó buông những lời mỉa mai, châm biếm, thấy cả sự tổn thương sâu sắc và niềm hoang mang hiện diện trong đôi mắt người con gái đang đứng kế bên thì bản thân lại cảm thấy mình có chút quá đáng!

Cả bản thân tiếp nhận sự ồn ào kia cũng như là thói quen rồi, đến khi xung quanh không còn vang vọng những âm thanh cười đùa la hét kia thì lại thấy trống vắng lạ thường. Vốn dĩ chỉ nghĩ những biểu hiện đơn thuần của bản thân khi quan tâm tới "con rối" của mình chỉ là do lòng tốt còn xót lại chút ít từ con người cũ thôi, ban đầu đúng là như vậy, với những hành động và cách cư xử của Jessica vào lúc đó, LuHan cũng đã có những lúc trăn trở rồi tiếp sau đó sẽ là 1 loạt câu hỏi tự bản thân đặt ra nhằm tìm lấy 1 câu trả lời xác thực, nhưng lần nào cũng thế, vẫn là chút lí trí ít ỏi không thể đánh bại được những toan tính, những kế hoạch mà LuHan của "hiện tại" đã vạch ra, chỉ vì Luhan đã quá đau nên mới trở nên như thế, là hoàn cảnh khiến người ta thay đổi, ngày xưa tên đó không tồi tệ như thế! Luhan hiền hòa, hay cười, thích lắng nghe và quan sát mọi người xung quanh, vả lại tên đó hay giúp đỡ người khác , trước khi bị phản bội, LuHan là một người mẫu mực như thế, đến mức người khác nhìn vào và tự phải thốt lên kinh ngạc rằng là bạn thân nhưng sao Luhan và hắn lại tương phản nhau như thế?

Sehun lạnh, hầu như chẳng ai chạm vào được, không thay bạn gái như bao người, tính tình cực kì khó chịu, vẻ ngoài luôn là 1 vẻ mặt điềm tĩnh, đánh nhau rất cừ và ra tay lúc nào cũng thẳng thừng! Có lúc họ còn nghĩ có phải là Suhun đã ép buộc LuHan vào EVIL hay không vì khi đó trông LuHan chẳng có tí gì mang vẻ "đàn anh" cả! Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, mọi người đã rất ngạc nhiên, tự hiểu rằng mọi thứ không sai khi LuHan gia nhập vào EVIL, tất cả đều rất rõ ràng! Những sự quan tâm dành cho Jessica dần dần đối với LuHan như thế đó là 1 việc hiển nhiên mà tên đó phải làm !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro