Chap 55: Nhiệm vụ cuối cùng
Ngày hôm đấy trời rất đẹp, không nắng không mưa, 12 người đang đứng ở cổng trường học thì thấy phía bên nhà mình loé sáng. Ánh sáng màu đỏ vàng rất chói mắt khiến cổng Magic Land sáng bừng cả một vùng trời.
Nhưng hình như ngoài 12 người họ ra thì không còn ai thấy cảnh đấy nữa vì mọi người vẫn đi lại như bình thường mà không nhận ra điều kì lạ gì hết.
Nhanh chóng chạy qua, kết quả là bị xuyên không ngay lập tức! Nháy mắt đã tới nơi nào đó!
Cách di chuyển khác người thế này rồi thế thì nhất định nhiệm vụ cũng sẽ không dễ dàng gì!
Nơi này trông không khác một thế giới bình thường là mấy, chỉ có điều rất nhiều thứ được làm từ thủy tinh trong suốt, mặt trời trên cao chiếu nắng vàng xuống, khúc xạ ánh sáng thực sự rất đẹp khiến cho nơi này trong phút chốc giống như là thiên đường.
Kris rút kính râm đang cài ở áo, đeo lên mắt. Ánh sáng chói quá cũng có thể khiến đôi mắt thần sầu của super model bị tổn thương! Mỏng manh hết sức!
11 người kia nhìn khinh bỉ một hồi, ngày qua ngày vẫn là không ai vượt qua được độ làm màu của người này mà!
Họ để ý thấy người qua đường ăn mặc rất khoa trương, ai cũng vận lễ phục vô cùng trang trọng mà quyến rũ. Thoáng chốc họ tưởng như là mình đang lạc vào lễ hội nào đó, 12 người đang mặc đồng phục học sinh bình thường gần như trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Lại nhìn thêm một chút mấy người qua đường.
Ngay cả mấy thím cầm giỏ đi chợ cũng mặc váy dài đính kim tuyến là sao?!
Nếu vào hàng cá rồi quệt cái váy qua thì có phải là xong đời rồi không?
Ăn mặc không khoa học gì hết!
Có mấy người đi xe đạp qua, trên người cũng là mặc âu phục thẳng thớm, mùi nước hoa ngọt tới tận óc.
Mấy đứa nhỏ đứng nhảy dây bên đường cũng phải mặc váy xoè kiểu công chúa mới chịu, thậm chí mấy bé trai ăn mặc như một chú rể nhỏ nhưng lại đứng đá cầu hoặc đá bóng!
Chuyện này thực sự rất khó đỡ!
Rốt cuộc thế giới này đang bị cái bệnh gì?!
12 người loay hoay không biết nên làm sao thì có mấy cô gái váo áo xúng xính tiến đến!
Quần áo đẹp đấy! Dáng người cũng chuẩn đi!
Nhưng mặt có thể đừng xấu đau đớn như vậy có được không?!
So với quỷ trùng có lẽ là cùng một họ hàng đi?!
Nhóm cô gái có 4-5 người, một cô tóc xù nhe hàm răng hô cười cười, xởi lởi nói:
-Mấy anh là người ở đâu đó nha~
Cái giọng cũng rất là buồn nôn!
Nghe xong lập tức muốn chảy nước!
Được rồi, 12 người nào đó lông tơ đã dựng đứng! Quá đáng sợ! Đây là lần đầu tiên vì người khác quá xấu mà đâm ra sợ hãi!
Suho nuốt nước bọt, kiềm chế run rẩy nói:
-Tôi...chúng tôi có thể tìm được người đứng đầu nơi này ở đâu?
Làm ơn chỉ nhanh dùm!
Rồi sau đó đừng bao giờ gặp lại nhau nữa!
Cô gái tóc xù yểu điệu khoát tay một cái, đôi mắt híp mí cười tới biến thành sợi chỉ:
-Chủ tịch nhà chúng tôi đang ở chỗ đó đó. Tầng trên cùng.
Ngón tay cô gái chỉ đến phía một toà nhà.
Luhan lại hít một ngụm khí lớn!
Ở đâu không ở sao lại ở toà nhà cao như vậy?!
Lại còn trong suốt!
Mình đã sợ độ cao thì chớ!
Thậm chí có thể nhìn rõ hàng trăm người ở trong đang làm cái gì!
Xiumin ghé lên hỏi:
-Chủ tịch nhà các cô là như thế nào?
Lần này một cô gái tóc ngắn đi lên, cố gắng dùng giọng ngây thơ đáng yêu giải thích:
-Là chủ tịch nhà chúng tôi nha~ chúng tôi đều là nhân viên của ông ấy~
Còn wink một cái!
Xiumin suýt bị doạ đến đứng tim!
Kim Jong Dae lập tức kéo người yêu xuống che chắn khỏi tầm mắt yêu nữ!
Sau đó 12 người chạy chối chết tới toà nhà kia, mặc kệ 4-5 nàng nào đó đang cật lực đuổi theo.
Điều kì lạ là họ càng chạy lại càng có nhiều người đi đường đi theo họ hơn, thoáng chốc đã thành mấy chục người chạy rầm rập theo sau. Rất chi là dọa người!
Cảm giác giống như idols bị fan cuồng đuổi theo, vừa ghê vừa rợn mà không biết phải làm sao?!
Chỉ có thể tiếp tục chạy!
.
.
.
Đứng trước cổng một toà nhà rất lớn, bảo vệ từ xa đã chú ý tới 12 người, thấy 12 người nọ thở hồng hộc chạy tới thì cũng rất nhanh chóng phóng ra chặn lại:
-Xuất trình giấy tờ mới được vào bên trong.
-Giấy tờ? Giấy tờ gì cơ? - Kim Jong In hụt hơi hỏi.
Mẹ kiếp bảo vệ cũng xấu đau đớn như vậy!
Cái giọng cũng đáng sợ vô cùng! Đích thị là quỷ dữ!
Bảo vệ "quỷ dữ" nheo mắt, ngờ hoặc hỏi:
-Mục đích các cậu tới đây làm gì?! Không phải là để đãi ít kim cương đi?!
12 người tròn mắt, ở đây có mỏ kim cương nào đó sao? Rõ ràng là không có mà?!
-Kim cương ở đâu cơ? - Tao ngó lên hỏi. Là một tín đồ thời trang đương nhiên cũng phải quan tâm một chút tới trang sức đắt tiền!
Bảo vệ nhíu mày, bô bô nói ra:
-Ở đây, ở kia, chỗ xa xa kia kìa, cả ở đấy nữa. Toàn bộ đều là kim cương.
12 người nào đó nhất thời tưởng mình lạc vào thế giới kim cương!
Bảo vệ "quỷ dữ" kia mới chỉ vào toà nhà bằng thủy tinh này rồi nói là kim cương? Cả toà nhà là làm bằng kim cương?! Còn có cái cầu long lanh đằng xa cũng là làm bằng kim cương? Vòi phun nước kia cũng là kim cương?! Ngôi nhà lớn kia cũng là kim cương?!
Thoáng chốc kim cương ngập đầu!
Cảm giác phi thực tế lại trào lên!
Sehun nhìn tập thể quần chúng dùng ánh mắt trái tim ngắm 12 người họ mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Kim cương gì đó gạt đi đã! Quan trọng là phải gặp được người chủ tịch nào đó!
Cậu nói với bảo vệ:
-Lên nói với chủ tịch của mấy cậu là có 12 người ở xa tìm đến. Bảo ông ta mau xuống tiếp đón!!
Tiếng Sehun vừa dứt thì chợt ở đâu có có tiếng cười ồm ồm, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đỏ sẫm từ toà nhà bước ra. Mái tóc cả lông mày có chút bạc, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không quá khó nhìn, vẫn là thuộc dạng đẹp chán so với bảo vệ "quỷ dữ"!
Bảo vệ nhanh chóng nhận ra sếp nhà mình, cúi người 90 độ:
-Chào chủ tịch!
Ông chủ tịch tay cầm một cái gậy hình như cũng được làm từ kim cương, còn trạm khắc hình con rồng quấn quanh thân gậy, miệng con rồng ngậm một viên đá màu đen lớn. Ông ta gõ gõ gậy xuống nền đất, cười xong thì đứng đối diện 12 người nào đó quan sát từ trên xuống dưới.
Đại khái như kiểu đánh giá thịt heo mua ngoài chợ!
Ánh mắt vừa dò sét vừa coi bọn họ chẳng ra sao!
Nửa ngày mới nhìn đủ, ông chủ tịch nói:
-Thế nào? Có thích cách tiếp đón của ta không?
Giọng nói mang 8 phần lạnh lùng 2 phần giễu cợt, không nhìn ra có ý tốt đẹp gì!
Cách tiếp đón của ông ta là bắt toàn bộ mọi người ở nơi này mặc đẹp như thế kia?!
Rất muốn chửi là đồ thần kinh!
Mặt xấu thì mặc đồ đẹp đến mấy thì cũng vẫn mất mỹ quan mà thôi!
Ông già này chắc chắn bị bệnh ám ảnh sắc đẹp giống tên hung thủ giết người đợt trước!
Sehun chép miệng, nhàn nhạt đáp:
-Không thú vị chút nào hết. Gặp nhau rồi thì giải quyết vấn đề chính luôn đi, ông giao nhiệm vụ để chúng tôi làm rồi đi về!
Thậm chí còn không thèm hỏi ông ta tên gì, nơi này có tên gọi ra sao, làm thế nào mà có nhiều kim cương thế?!
Oh Sehun tỏ rất rõ thái độ không thèm quan tâm.
Lão chủ tịch kia thoáng chốc hiện rõ tia không hài lòng, bàn tay lớn siết chặt gậy rồng. Vài giây sau, ông ta nhếch mép cười:
-Tính tình rất hợp với con gái út của ta, rất tốt!
Con...con gái út?!
12 người lửa giận bừng bừng!
Đương nhiên người giận nhất vẫn là Luhan!
Luhan tím mặt nói:
-Chúng tôi không đồng ý lấy người của ông! Thậm chí chúng tôi còn có người yêu hết rồi!
Ông chủ tịch nhếch mép, thái độ khinh thường:
-Cậu nhìn tôi...xem có giống tôi quan tâm không?
Ông chủ tịch này rõ ràng không phải cáo già ở mức độ bình thường, cái giọng lạnh lùng kia ngay cả Kris cũng không thể sánh bằng...
Thoáng cái bầu không khí trở nên nặng nề hẳn đi, những người tập trung xung quanh cũng đã tản đi gần hết vì sợ hãi.
.
.
.
Cuối cùng, sau một hồi đấu mắt, 12 người họ được dẫn về một ngôi nhà rất lớn. Trước tiên đành phải nhẫn và nhịn, không thể quá manh động! Bởi vì chưa biết sức địch mạnh tới thế nào!
Vừa bước vào một phòng tiệc lớn đã thấy cả phòng kín người, những người ở bên trong thấy chủ tịch đi vào đều lễ phép cúi đầu chào. Thái độ 100% kính nể và sợ hãi.
Trong căn phòng có một bục cao để một cái ghế trạm khắc tinh xảo, gắn đá cẩm thạch long lanh. Hai bên chiếc ghế đó là hai hàng ghế song song, mỗi hàng 12 cái!
Chưa gì đã toát lên mùi vị gia đình đông đúc con cháu!
Nhất định là để cho 12 cặp đôi ngồi đủ.
Bữa tiệc có thêm họ vẫn tiến hành như bình thường, 12 người nào đó đứng ngồi không yên không biết nên động thủ thế nào, lão chủ tịch kia mới đó mà chạy đi đâu mất tiêu! Không thèm nói lại câu nào hết!
Nhân dịp này thì nên suy đoán một chút.
Ở nơi này phải giàu có và mạnh mẽ tới mức nào mà xây được cả mấy toà nhà bằng kim cương?! Rất là phi thực tế nhưng mà đây không phải điều phi thực tế duy nhất trong suốt quá trình họ đi thực hiện những nhiệm vụ cho nên không thể không tin. Ngoài ra họ cũng để ý trên đường có rất nhiều bảo vệ ở nhiều ngõ ngách, thỉnh thoảng còn thấy mấy người núp lùm như sát thủ! Không biết ông chủ tịch này có vũ khí tối tân nào đó mà thế giới thực chưa phát minh ra không? Hoặc là ông ta có một chất hoá học mà có thể điểu khiển mọi thứ theo ý muốn chẳng hạn! Đoán một chút cũng không mất gì nhưng mà phạm vi suy đoán quá lớn, quả thực nghĩ mãi không ra!
Ngồi thêm một lúc họ lại đổi sang tiết mục theo dõi vật dụng gia đình!
Tao gõ gõ vào chiếc ly tinh xảo mình đang cầm trên tay, cái ly mà đem đi bán thì mua được cả cái nhà ở Magic Land chứ đùa?!
Suho thì sờ sờ khăn trải bàn, vải mềm mịn và láng bóng như vậy chắc chắn được làm rất thủ công...thoáng qua đã toàn mùi tiền!
Xiumin nhìn vào bình rượu cổ cao trên bàn, trong lòng không khỏi cảm thán, bình rượu này đổi màu theo từng loại rượu và độ cồn, rất hiếm có! Không biết có đắt lắm không để mua tặng baba ở nhà một cái?!
Đang lúc họ chìm đắm vào đá quý và tiền nong ở đây thì ở cửa phòng tiệc có một đàn chị em váy áo xúng xính tiến vào. Quân số 12 người, mỗi người một màu váy, nhìn qua là biết chính là mấy "vị hôn thê" nào đó mà họ đang bị bắt chờ đợi.
Mấy cô gái này nhan sắc không quá diễm lệ nhưng cũng không tệ, thoáng qua không thể phân biệt được cô nào chị cô nào em, tuổi tác của họ hình như cũng tương đương nhau. 12 cô gái này là cùng cha khác mẹ với nhau, thời gian trước thấy cha bảo muốn lấy về mấy anh chồng đẹp trai cho họ thì họ rất là sung sướng! Bởi lẽ đàn ông con trai ở nơi này quá xấu! Muốn có thế hệ tiếp theo thật đẹp thì phải kiếm người gen tốt, suy ra 12 anh chàng đẹp trai nào đó chính là coi như "trúng số"!
Căn phòng lại im lặng hơn khi thấy ông chủ tịch khó tính kia vào, ông ấy ngồi xuống ghế rồi nhìn hàng con gái và con "rể" ở hai bên, rất chi là hài lòng! Ngoại hình ai cũng sáng chói!
Một vị có lẽ là thư kí riêng của ông chủ tịch đứng lên giữa khán phòng, khàn giọng nói:
-Cảm ơn tất cả quý vị đã đến tham dự buổi yến tiệc ngày hôm nay của chủ tịch Quý, thật ra bữa tiệc này còn có một mục đích rất quan trọng mà bây giờ mới tiết lộ cho mọi người chung vui!
Vị thư kí nói xong, cả thán phòng vỗ tay ầm ầm!
Diễn kịch hơi khoa trương nhưng bất quá nhà giàu nào cũng vậy!
Chỉ có 12 người nào đó đơ ra mà hứng chịu mấy cái liếc mắt đưa tình của mấy nàng đối diện!
Kinh khủng vô cùng!
Ghê hơn tra tấn!
Vị thư kí trung tuổi không thèm để ý sắc mặt bọn họ, ông ta cười rạng rỡ, toe toe nói:
-Chủ tịch Quý nay đã gần 60, cô con gái lớn nhất cũng đã gần 30 tuổi, ngoài ra còn 11 tiểu thư khác cũng đã tới tuổi lấy chồng. Hôm nay ngày lành tháng tốt chủ tịch tổ chức buổi lễ kết hôn cho cả 12 người con gáiii. Hoan hô!!!!!!!!!!!
Kris đang uống ngụm nước cho hạ hỏa thì chợt phun hết ra, không thể tin nổi vào những gì mình vừa mới nghe thấy!
Cái gì?!
Kết hôn là sao?!
Ở tuổi của họ có khi còn chưa hiểu rõ định nghĩa hai chữ "kết hôn"!
Lại còn có chị già nào những 30 tuổi!
Chúng tôi không thích làm phi công lái máy bay bà già có được không?!
Hơn gì mà hơn những một giáp thì để mai sau có con thì con nó gọi bằng bà luôn à?!
Ngay lúc này như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, một vị tiểu thư vén váy hấp tấp chạy tới, khuôn mặt đỏ hồng ngại ngùng đưa khăn tay cho Kris lau nước trên miệng...
Kris lại thêm một lần đứng hình!
Còn muốn phun nước thêm lần nữa!!
Cô có thấy người yêu tôi ngồi bên cạnh đang sắp phun ra lửa rồi không?!
Cậu ấy có võ đó!
Lại còn là Wushu! Học từ bé xíu cơ! Lợi hại cực kì!!
Đúng thế, cây nhà lá vườn! Vợ có võ nhất định phải khoe ra!
Chanyeol nhìn cảnh cô nàng kia ngại ngùng mà cảm thấy bụng nôn nao, sao trông có thể nổi da gà đến thế! Lập tức khoa trương làm động tác buồn nôn!
Thế là lập tức lại có một nàng khác mặc váy tím chói chang bưng chén trà dâng lên tận miệng Park Chanyeol!
Park Chanyeol rưng rưng nước mắt quay sang nhìn người yêu nhỏ.
Byun Baekhyun thiếu chút nữa thì giở món Hapkido trình độ gà mờ của mình ra!
Trời ơi tức quá đi mất!
Mấy cô đâu có đẹp bằng tôi đâu làm ơn tránh xa chồng đẹp trai của tôi dùm đi!!
Thế trận ngày càng căng thẳng, mấy nàng tiểu thư khác thấy chị em mình tiến lên thế là cũng sáp tới. Đua nhau chọn người!
Oh Sehun vốn đã cáu từ nãy, sức chịu đựng rất là có hạn, thế là khi thấy cô con gái út kia tiến tới ôm tay mình thì đã ngay lập tức gạt ra rồi ôm Luhan vào lòng!
Nhìn đây này đây mới là mỹ nhân của lòng tôi!
Phải xinh đẹp và hiền dịu như thế này chứ!
Hai nàng chọn Sehun và Luhan cùng chết đứng! Tròn mắt ra nhìn!
10 anh chàng "trúng số" còn lại thấy biện pháp này có vẻ hiệu quả thế là ngay lập tức tiến tới ôm chặt nhau vào lòng, còn tranh thủ hôn hôn mấy cái cho tăng tính chân thật!
12 người con gái đồng loạt muốn rơi lệ!
Tại sao trai đẹp lại toàn đến với nhau?!
Số phận chúng tôi hẩm hiu đến thế cơ à?!
Muốn làm nữ chính trong ngôn tình ai ngờ xuyên nhầm vào nữ phụ đam mỹ!
Buồn khổ không kể đâu cho hết!
Cô con gái út bướng bỉnh nhất, phóng tới chỗ cha khóc lóc vòi vĩnh:
-Cha xem mấy người kia đang làm trò gì kìa!
Chủ tịch Quý cau mày dữ dội, phóng đôi mắt chim ưng tới chỗ có 6 đôi đang ôm nhau, nhìn chằm chằm họ một hồi rồi mới cong khoé môi nói:
-Con yên tâm, họ sẽ bỏ nhau sớm thôi.
Lời nói rõ ràng là an ủi người con gái yêu quý của mìn nhưng 12 người nào đó đồng loạt thấy lạnh sống lưng!
Lão già này rốt cuộc muốn chơi trò gì?!
Còn dám đem tình cảm cá nhân của bọn họ ra để đe doạ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro