Chap 24.
Ánh mắt EunJung nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc, "Anh cảm thấy vậy ư?"
Phó tổng Han nhìn lại số phòng, "Tôi không cảm thấy vậy!" Sau đó thì hỏi thăm một câu, "Tôi tìm Jiyeon... Tôi là lãnh đạo công ty cô ấy làm, tôi họ Han!"
EunJung cau mày, "Chờ chút!" Phun ra hai chữ cứng nhắc xong, sau đó 'rầm' một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại trước mặt anh ta.
Hai phút sau, cửa phòng lại mở ra.
Lần này người mở cửa chính là Jiyeon, một chiếc quần jean hơi nhàu nhĩ, cổ áo cũng cuốn lại, nhìn cũng biết là rất vội vàng.
Bày ra khuôn mặt đỏ ửng, cười không nổi còn ra vẻ bình tĩnh, "Phó tổng Han, lúc nãy... thật ngại quá..."
Phó tổng Han gật đầu tỏ ý đã hiểu, chu môi cười cười hướng vô phòng hỏi, "Bạn trai hả?"
"Vâng."
"Từ công việc cho đến bên ngoài cô đều làm rất tốt đấy chứ! Đoán chừng đám người trong công ty phải một phen vỡ mộng."
Mặt Jiyeon càng đỏ hơn, cười ngượng, cố gắng đổi đề tài, "Phó tổng HAn, anh tìm tôi có chuyện sao?"
"À, cũng không có chuyện gì quan trọng. Vừa mới ra ngoài đi dạo ăn cơm, đoán cô có thể chưa ăn cơm tử tế, nên nhân tiện mua về cho cô ăn khuya." Nói xong đưa hai túi nylon trên tay qua cho cô, thấy cô không nhúc nhích, liền mỉm cười thúc giục, "Nhận đi, đờ đẫn nhìn cái gì!"
"À, cám ơn!"
"Đúng rồi, bài tâm đắc của cô viết thế nào? Chậm nhất là rạng sáng phải nộp rồi đó. Tôi cho cô địa chỉ mail chung chưa nhỉ?"
"Ơ..." Jiyeon mở to mắt, hóa đá tại chỗ. Suốt buổi chiều nay cô cùng EunJung tò te tú tí, 'bài tâm đắc thần thánh' đó đã sớm bị lãng quên thành mây bay.
"Cô đừng nói với tôi cô vẫn chưa làm được kha khá đấy nhé!"
"Nếu tôi nói, một chữ tôi còn chưa viết thì sao!"
Biểu cảm của phó tổng Han như 'cô đúng là quái vật', "Cô đang đùa với tôi đúng không?"
"Tôi không có!"
"Được rồi!" Anh ta khó khăn nuốt nước bọt, từ trong túi lấy ra một cái USB, "Hy vọng thứ này có thể giúp cô sáng tạo ra kỳ tích! Bên trong là bài mà tôi từng viết, chưa từng công khai đâu. Còn có một số tài liệu, sẽ có ích đối với cô!"
Jiyeon đưa tay lấy cái USB kia, dùng một vẻ mặt vô cùng trịnh trọng nói "Cám ơn." với anh ta. Sau đó, 'rầm', cửa phòng lần nữa đóng sầm trước mặt anh ta một cách vô tình.
Phó tổng Han đứng sững mất hai giây nhìn cửa phòng đóng chặt. Khi xoay người đi về hướng phòng mình, anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn rồi gửi đi: đã đưa hết toàn bộ, yên tâm.
Jiyeon nói chuyện xong với phó tổng Han, lúc trở vào phòng, EunJung đã ăn mặc chỉnh tề.
Thấy cô xách hai túi nylon, anh bước đến nhận lấy từ trong tay cô, "Cái gì vậy?"
"Một chút thức ăn bản xứ, anh Han bảo cho em ăn khuya." Jiyeon vừa nói, vừa đi ngang qua người anh đến thẳng giường bật laptop, cắm USB vào, chuẩn bị bắt đầu tiếp tục 'sáng tạo kỳ tích'.
"Ăn khuya?!" EunJung khẽ buông tay, hai túi nylon rơi 'bịch' xuống đất, "Tên đó đưa đồ ăn khuya cho em, có âm mưu gì?"
"Anh nói thế mà cũng được à! Bao tử của em rất lớn được chưa!"
"Càng vào những lúc như thế, đàn ông càng dễ phạm sai lầm!" Còn hừ một tiếng để cường điệu sự khinh bỉ của mình.
"Trời ạ..." Jiyeon bị anh làm cho buồn cười, không chút lưu tình mà quăng cho anh ánh mắt khinh bỉ, "Anh đang nói anh sao!"
"Yeoniee à, anh đây tuyệt đối là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp! Sao có thể đánh đồng với anh ta chứ!" Nói xong liền lết đến bên giường, chỉnh lại cổ áo và gấu quần bị cuộn lại của cô, sau đó một tay ôm lấy cô vào lòng từ phía sau, "Lãnh đạo kia của em, đừng thấy anh ta ra vẻ đạo mạo, chắc chắn trong lòng có mờ ám! Sau này em phải tránh xa anh ta một chút, coi chừng bị thiệt thòi!"
"Anh tránh xa em ra một chút mới đúng!" Jiyeon bị anh cằn nhằn đến suy nghĩ rối loạn, định vùng ra khỏi ngực anh, không thả ra không nói, ngược lại càng bị ôm chặt hơn.
"Ai da, anh có thấy phiền hay không hả! Em còn phải viết bài đó!"
"Viết cái gì chứ? Hả?" EunJung cười hì hì, dán mặt anh lên mặt cô.
Jiyeon giận dữ thốt ra bốn chữ "Tâm đắc nhận giải!" Nói xong lại lập tức ỉu xìu, "Định giết em chắc, ngay cả một tiếng làm một vạn chữ cũng không thể kịp!"
EunJung nhịn không được, nhíu mày, "Tâm đắc nhận giải?"
"Ừ."
"Chính là cuộc thi thiết kế quảng cáo gì gì đó của em đúng không?"
"Chính xác."
EunJung không nén được giễu cợt, "Là chủ ý tồi của Jenifer à!"
Jiyeon ngạc nhiên quay đầu lại, "Sao anh biết vậy!"
Anh nheo mắt, nói lầm bầm, "Anh chỉ biết thằng cháu này, quả đúng là có nhiều suy nghĩ của người mắc bệnh tâm thần!"
"Lời này của anh là có ý gì?!"
"Chính là ý trên mặt chữ." Môi anh khẽ nhếch lên, đưa tay trực tiếp đóng laptop của Jiyeon lại, "Được rồi, khỏi phải viết!"
"Ham EunJung, anh bệnh sao! Anh làm gì vậy!" Jiyeon nóng nảy, xoay nắm tay đấm lên người anh. Lại bị anh cầm lấy cổ tay, dễ dàng phá giải.
"Yeoniee... Đừng nóng mà... Anh nói cái gì tấm đắc với không tâm đắc chứ! Anh không thể nuông chiều tật xấu này của hắn!"
Jiyeon nhìn anh khó tin, mắt mở to như hai bóng đèn, "Anh đúng là điên rồi!"
"Điên hay không biết liền à!" EunJung cười cười, vỗ hai má cô, cầm áo khoát mặc lên người cô, "Đi, đi ăn cơm trước. Ăn no rồi anh dẫn em đến trừng trị thằng cháu kia!"
Tên Jenifer này bắt đầu nổi tiếng từ năm năm trước, khi xuất hiện liền càn quét ngành công nghiệp trong nước. Được công nhận là rất có tài hoa, đồng thời cũng là nhà thiết kế gây tranh cãi nhiều nhất. Tuy rằng hắn hiếm khi lộ diện trước công chúng và giới truyền thông, nhưng phong cách độc đáo, ý tưởng thiết kế mới mẻ, còn có tính cách quái gở và bối cảnh xuất thân thần bí, khiến hắn trở thành đối tượng để mọi người không ngừng tâng bốc và truy đuổi.
Như mấy kịch bản phim của HuynhDong, lúc Jiyeon còn đi học, thì cực kỳ hâm mộ hắn. Hơn nữa còn lấy hắn ra làm mục tiêu để cố gắng, miệt mài muốn trở thành một người xuất sắc như Jenifer vậy!
Đó là tình tiết còn cuồng nhiệt hơn so với bọn học sinh nào đó truy đuổi ngôi sao, tuy rằng dần dần phai nhạt theo tuổi tác tăng lên và thời gian trôi qua. Nhưng cho dù là hiện tại, có thể gặp mặt Jenifer vẫn là một hạnh phúc quá xa vời.
Nhưng giờ phút này, nhờ phúc của EunJung, cô thật sự đang ngồi mặt đối mặt với Jenifer, lại bỗng nhiên cảm thấy ngoại trừ mất hết hy vọng ra, cô thật tình không tìm ra từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của chính mình.
Quả nhiên, giữa hiện thực và lý tưởng tồn tại khoảng cách khá xa như vô cực dương đến vô cực âm vậy. Tam quan của Jiyeon bị hủy diệt hoàn toàn triệt để... Jenifer không phải là dạng cao quý đẹp đẽ cá tính gì, nhưng tại sao trong thực tế là như thế này! Còn đẹp hơn con gái, đến mức gọi là môi đỏ răng trắng, đẹp từ đầu đến chân. Nhưng khi mở miệng ra, hoàn toàn trái ngược. Rõ ràng là một tên lưu manh vô lại có văn hóa.
Nhất là khi EunJung giới thiệu xong, hắn nở nụ cười xấu xa, gọi cô một tiếng "Chị dâu"... Lúc đó, cả thế giới như sụp đổ!
"Chị dâu, miếng thịt bò này không hợp khẩu vị của chị sao?" Vừa nghĩ đến đây, giọng điệu cợt nhả của Jenifer liền chui vào lỗ tai của Jiyeon.
"Hả?" Jiyeon hết hồn, lắc đầu nhìn người ngồi đối diện, "Không phải." Miếng thịt bò hảo hạng được chiên tám phần chín, rưới nước sốt đặc biệt lên, thật sự là món ngon nhất trên đời. Nhưng hôm nay cô bị kinh ngạc quá mức, thật sự không có khẩu vị.
"Vậy chị ăn nhiều một chút đi!" Jenifer cười hì hì, ánh mắt đảo qua đảo lại hai người ngồi đối diện, "Lát nữa oppa lại trách tôi tiếp đãi không chu đáo!"
Jiyeon mỉm cười ngượng ngùng, "Xin lỗi anh. Gần đây răng tôi hơi yếu, cho nên ăn chậm."
"Ồ, sao chị lại không nói sớm chứ! Mau mau đổi món khác đi!" Giơ tay lên định gọi phục vụ, lại bị EunJung ngăn cản...
"Được rồi được rồi, cậu im lặng chút đi!" Nói xong liền lấy dĩa của Jiyeon lại, bắt đầu cắt nhỏ thịt ra.
Jenifer bĩu môi, "Úi chà, oppa, bạn trai tốt à! Trước kia sao lại không phát hiện ra nhỉ?"
"Nếu rảnh quá hay là nói chuyện lúc trước cậu bị đánh nhiều nhất đi ha!" Ánh mắt EunJung lướt nhanh qua hắn, sau đó đặt dĩa thịt bò đã cắt xong xuống trước mặt Jiyeon, thấp giọng nói: "Trước kia tên này sống cùng một khu ở sau nhà anh. Em đừng thấy bây giờ hắn là một trong năm sáu nhân vật nổi tiếng ở nước ngoài, hồi bốn tuổi vẫn còn mặc quần yếm đó! Đánh nhau với người ta xong không biết chạy, em nói xem không phải chờ bị người ta đánh lại thì là gì!"
"Ha ha..." Jiyeon bật cười.
Jenifer vội vàng xin tha, "Oppa, đàn ông với nhau đừng đề cập chuyện năm đó nữa! Không được làm lộ tẩy nha!"
"Không lộ tẩy hả!" EunJung nheo mắt, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, "Dù sao, bài tâm đắc gì đó của chị dâu cậu..."
"He he... Không cần viết. Ai cũng khỏi phải viết!"
EunJung hài lòng gật đầu, vừa định nói thêm gì đó, điện thoại của đối phương bỗng đổ chuông...
Jenifer vừa làm động tác xin lỗi, vừa nhận điện thoại, "Ừa, đúng. Vâng." Nói ngắn gọn ba chữ liên cúp máy, hắn cúi đầu nhìn Jiyeon đang ăn, bắt được trong mắt hắn ánh lên dấu vết của hứng thú, đảo mắt qua EunJung liền bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?"
"Oppa, Park Pom nói cô ấy sẽ đến đây sau năm phút!"
Trên mặt EUnJung không có phản ứng gì, trong lòng lại vô thức căng thẳng. Hai người vừa mới vì chuyện này mà cãi nhau một trận, chẳng qua chỉ là chuyện của mấy tiếng đồng hồ trước mà thôi, anh... Trong lòng anh có bóng ma!
Đảo đảo ly đế cao trong tay, anh ghé mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh, trùng hợp lúc này Jiyeon cũng quay qua nhìn anh. Vẫn không nhìn ra cô có gì bất ổn. Lúc bốn mắt giao nhau, cô chớp mắt cười nhẹ, "Em đi vệ sinh." Chuyển mắt gật đầu với Jenifer, liền đứng lên rời khỏi.
EunJung nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, đến khi thu tầm mắt chuyển đến người ngồi đối diện liền cau mày, "Park Pom ở Hàn à? Là chuyện lúc nào?" Hôm trước người đó còn ở bệnh viện của thành phố T với anh một ngày mà.
"Sáng hôm qua. Cô ấy với Kwon JiYOng đến đây, tối nay ở chỗ em!" Jenifer ngừng một chút, quay qua chỗ Jiyeon vừa mới đi, bĩu môi, "Oppa, đừng nói với em là anh nghiêm túc nhé?!"
Vừa mới gặp mặt, EUnJung dẫn theo một cô gái giới thiệu với hắn, "Đây là Park Jiyeon", ngay sau đó câu thứ hai chính là, "Gọi chị dâu đi" không cho hắn kịp bất ngờ.
Lâu rồi Jenifer không về thành phố T, đương nhiên không biết nhân vật tên gọi là Park JiYeon này. Hắn cũng là con em ở cùng khu nhà, tuy rằng nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng vẫn chơi chung với bọn EUnJung, Soyeon Park cùng nhau lớn lên. Hồi đó, EunJung chỉ chăm sóc duy nhất một cô gái trong đám người họ mà thôi.
Park Pom thích EunJung là bí mật mà mọi người đều biết, còn EunJung cũng chưa từng công khai phủ nhận nó. Cho nên trong ấn tượng của hắn, từ lâu đã hình trành tư tưởng EunJung và Park Pom, hai người là một cặp. Cũng luôn cảm giác chuyện của hai người còn kém chưa công khai chứng thực mà thôi.
Nhưng hôm nay EunJung lại dẫn theo một cô gái xa lạ, chưa nghe thấy tên bao giờ đến ra mắt, làm sao kêu hắn không ngạc nhiên cho được. Đám người họ chơi gì thì chơi, nhưng tuyệt đối làm rõ quan hệ. Nếu EunJung bảo hắn gọi chị dâu, nói lên rằng anh thật sự nghiêm túc, không phải đơn giản là chơi qua đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro