Chap 22.
Sau ngày hôm đó, trong cuộc sống của JIyeon chính thức xuất hiện một người đàn ông tên là Ham EunJung.
Anh cũng chẳng cố gắng quấy rầy cô, thậm chí khiêm tốn như người làm công tác bí mật. Có lúc cứ như là không khí, ở khắp mọi nơi, dường như không tồn tại, thực tế lại không vắng mặt ở chỗ nào.
Anh thường xuyên gửi vài tin nhắn thăm hỏi cô, mặc dù cô không bao giờ trả lời lại. Anh gọi điện thoại cho cô, tất cả cô vờ như chưa từng nghe thấy. Anh đoán thời gian xuống ca hoặc ngày nghỉ của cô để hẹn cô ra ngoài, cũng vậy, mười lần thì có đến mười hai lần bị từ chối.
Về sau, không biết do cô mệt mỏi hay là chai lì thói quen.
Cô sẽ nhận điện thoại của anh khi tâm trạng tốt, tuy rằng chỉ nói qua loa vài câu liền vội vàng cúp máy. Thỉnh thoảng, nếu anh may mắn, cô sẽ đồng ý lời mời của anh. Có khi là cùng nhau ăn cơm, có khi chỉ là im lặng đi bên nhau dọc theo các con đường của khu phố.
Chẳng mấy chốc xuân qua hè đến.
Quan hệ của hai người vẫn không xa không gần như cũ, không có tiến triển gì. Nhưng công việc của Jiyeon đã có chuyển biến rất lớn. Liên tục mấy hạng mục đẹp mắt, khiến cô vững vàng trụ lại ở bộ phận thiết kế, hơn nữa còn bắt đầu một mình phụ trách một phần công tác.
Khi đó, cô đúng lúc tiếp nhận một vụ quảng cáo dụng cụ trang điểm. Thiết kế đến nửa chừng thì gặp phải vướng mắc, kẹt đến nỗi sứt đầu mẻ trán, hết sức mất hồn.
Nhân viên bộ phận thiết kế khá đặc biệt, công ty cho phép thay đổi thời gian làm việc hoặc làm việc ở nhà. Sau khi Jiyeon ở công ty khổ cực hai ngày mà không có ý tưởng gì, dứt khoát trình bày với lãnh đạo, về nhà bế quan.
Mùa hè năm đó thời tiết đặc biệt oi bức. Suốt nửa năm, thành phố T đều bị rơi vào tình trạng nóng bức đến báo động.
Jiyeon ở nhà suốt mấy ngày, buổi sáng thức dậy cảm thấy có chút nặng đầu chóng mặt, tứ chi không có sức. Mới đầu còn tưởng tối qua đi ngủ bị trúng gió, liền uống một ly nước ấm lớn, đắp thêm chăn, trùm kín cho ra mồ hôi. Kết quả đến tối, tình hình càng nghiêm trọng hơn.
Ù tai, Jiyeon chỉ cảm thấy chính mình như con gà nướng trên lò lửa, toàn thân nóng như thiêu như đốt. Đang mơ mơ màng màng bỗng nghe điện thoại reo, cô nhấn nút nghe, vừa mới nói một chữ "này" liền mệt mỏi buông tay, làm điện thoại rơi xuống đất. Không bắt máy cũng được, nghĩ như vậy, cô lại mệt mỏi quay về giường.
Khoảng chừng hai mươi ba mươi phút sau, từng tiếng từng tiếng đập cửa lại vang lên.
Bây giờ, cô khó chịu không còn sức, muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng đối phương lại cỏ vẻ dây dưa không dứt. Cô đành phải chống đỡ xuống giường.
Bên ngoài là EunJung với vẻ mặt lo lắng.
Khoảnh khắc cửa phòng được mở, anh khẽ thở ra, nhưng lại thấy mặt cô đỏ khác thường cùng với dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, lập tức cau mày, "Em sao vậy? Không khỏe à?"
Hai mắt cô chăm chú nhìn EunJung, nghe thấy giọng nói lầm bầm như tiếng con muỗi của mình, "Tôi khó chịu..."
Sau đó, hai chân cô nhũn ra, trước mắt tối sầm, ngất đi trong tiếng kêu đầy lo lắng của anh.
Jiyeon bị cảm nắng nghiêm trọng. Được đưa đến bệnh viện truyền nước, lúc tỉnh lại trời đã gần tối.
EunJung đem ghế ngồi ở bên giường, nhìn ống truyền nước chằm chằm không chớp mắt, không biết đang nghĩ gì. Thấy cô tỉnh lại, lập tức mở miệng hỏi, "Em tỉnh rồi à, dễ chịu hơn không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Giọng cô yếu ớt khàn khàn, "Cám ơn anh!"
"Em đói không, có muốn ăn gì không?"
Cô khẽ lắc đầu, bỗng nhiên thốt ra một câu nói không đầu không đuôi, "Tại sao?"
EunJung ngạc nhiên, "Gì?" Lập tức hiểu ra, khẽ cười: "Em làm ra chuyện đó với Jung, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm với Jung sao?"
Chịu trách nhiệm?! Jiyeon dùng ánh mắt khó tin để nhìn anh, "Hẳn là tôi không phải người phụ nữ đầu tiên của anh!"
"Nhưng Jung lại là người đàn ông đầu tiên của em!"
"Vậy thì có liên quan gì chứ?"
"Có chứ!" EunJung có hai nguyên tắc... gái trinh- không động, phụ nữ đã kết hôn- không động vào. Anh nhìn cô, trong mắt nửa thật nửa đùa, "Nếu Jung nói Jung thích em, em có tin không?"
"Không tin..." Jiyeon nhếch môi mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa chút châm biếm, "Thích ư... chết tiệt, đó là thứ cảm giác không đáng tin nhất trên đời này!"
"Ha ha..." EunJung bật cười, thở dài, "Nếu em không thích lý do đó... Có lẽ là do độc thân lâu năm, muốn tìm một người bạn. Mà Jung có cảm giác, hai chúng ta khá hợp nhau."
Một người độc thân lâu năm, muốn tìm người bầu bạn... Trong lòng Jiyeon như bị thứ gì đó chọc khuấy một chút, sau kỳ nghỉ hè năm ba đại học, cô thực sự trở thành người độc thân. Không phải cô không cảm nhận được nỗi đau cô đơn, nhưng thà rằng tự ôm chính mình, cô cũng không muốn trải qua sự phản bội và mất mát lần nữa.
Không thể tưởng tượng được lại có một người khác cũng giống như cô...
"Anh cũng đã từng bị người khác phản bội sao?"
"Ừm!" EunJung lắng nghe rồi gật đầu, trong lòng ngầm âm ĩ khi nháy mắt dần hiện ra một cái tên... Jong JunHuynh . EunJung bỗng nhiên kích động, muốn bắt được người đàn ông tên gọi JunHuynh kia, để xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể khiến tiểu Dino nhà anh vẫn nhớ mãi không quên dù bị tổn thương.
"Vậy anh có từng nghĩ, nếu hai chúng ta ở bên nhau, ngộ nhỡ một ngày nào đó, người anh thích xuất hiện thì phải làm sao?"
EunJung muốn nói, người Jung thích chính là em! Nhưng cuối cùng lại mỉm cười tỏ vẻ bất cần, "Em cũng nói không tin chữ 'thích' này mà, sao lại còn để ý đến chuyện này chứ. Nói thật là Jung cũng không tin mấy thứ đó! Nếu không thì nói thế nào, tụi mình hợp nhau mà! Rõ ràng là tụi mình đều cô đơn thì hợp lại ở bên nhau là quá được luôn! Ai da, em đồng ý với Jung chứ?!"
"Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng mà hai chúng ta sẽ 'không can thiệp vào chuyện của nhau, muốn làm gì thì làm', anh có thể đồng ý không?"
"Jung đồng ý. Jung cam đoan sẽ một lòng chung thủy với mối quan hệ này, em có thể cam đoan không?"
Jiyeon khẽ bật cười, "Yên tâm đi, tôi không có thói quen bắt cá hai tay!"
Cô cũng rất cô đơn, cần tìm một người để bầu bạn. Khi đó, cô chỉ nghĩ: Nếu hai người không yêu nhau ở bên nhau, thì sẽ không tổn thương lẫn nhau.
Nhưng mà, cô chưa từng nghĩ đến, thứ tình cảm này, trước giờ là thứ không thể khống chế được...
Jiyeon khóc đến khản cả giọng, đến cuối cùng, không phát ra được âm thanh liên tục, chỉ có thể ngồi xổm dưới đất, hai cánh tay ôm lấy chính mình, khóc thút thít.
EunJung thì đứng ngẩn ngơ một bên, nhìn bóng lưng cô khẽ run rẩy, tất cả những phẫn nộ, sợ hãi, còn có khổ sở trong lòng dần dần được thay thế bởi niềm hạnh phúc không diễn tả được.
Anh cứng nhắc mở miệng gọi cô, "Yeonie à... đều là lỗi của Jung! Em đừng khóc nữa, nha..." Nói xong, EUnJung vươn tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng giây phút chạm vào vai cô, lại bị cô tàn nhẫn hất ra.
"Anh đừng chạm vào tôi!" Đầu tóc Jiyeon rối bù, hai mắt đỏ bừng, như con sư tử cái tức giận hung dữ tấn công về phía anh.
Do bất ngờ không kịp phòng bị, EunJung bị bật ngửa, cái gáy bị đập xuống đất, đau đến choáng váng. Còn chưa định thần, Jiyeon đã cưỡi lên người anh vừa cào vừa cấu.
Anh giơ tay lên đỡ theo bản năng. Vừa phải chú ý không để cô bị thương, vừa bảo vệ mặt mình không bị nở hoa, nhất thời có hơi chật vật.
"Ham EunJung, anh là tên khốn! Tên khốn!"
"Ừa, Jung là tên khốn..."
"Anh không phải là người!"
"Ừa, Jung không phải là người, Jung là súc sinh!"
"Anh cút cho tôi! Cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, không muốn nhìn thấy anh nữa..."
Giọng nói khàn khàn bỗng nhiên nghẹn lại, động tác cấu xé cũng lặng lẽ chấm dứt. Hai tay bóp cổ anh cũng chậm rãi buông lỏng, Jiyeon che mặt, nước mắt lại tuôn trào lần nữa.
EunJung hít sâu một hơi, nắm lấy eo cô, xoay người đặt cô dưới thân. Hai người bỗng chốc hoán đổi vị trí.
"Xin em, đừng khóc nữa. Được không?" Một tay EunJung nắm hai cổ tay cô, chậm rãi nhưng kiên định kéo hai tay đang che mặt ra.
Cô vùng vẫy, không có kết quả. Cô liền nhắm mắt, nghiêng đầu, không chịu nhìn anh.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi cô, sau đó hôn dọc theo hai má ướt đẫm nước mắt, nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên mí mắt đang run rẩy của cô. Mỗi một giọt nước mắt trào ra, anh lập tức hôn lấy. Cho đến khi nước mắt của cô cuối cùng không thể chảy nữa, mới nhổm người lên, tạo ra chút khoảng cách với cô.
"Yeonieee à, Jung xin lỗi." Ngón tay thon dài vén nhẹ vài sợi tóc dính trên mặt cô, anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, cúi đầu van nài, "Em mở mắt ra... mở mắt ra nhìn Jung có được không..."
Hàng mi cô run rẩy, không chịu mở mắt. Đầu càng nghiêng về một bên hơn.
Anh không nhịn được đau lòng , nhưng cũng chỉ thở dài. Sau đó, mở miệng nói như một đứa trẻ bị oan ức...
"Vừa rồi là Jung dọa em thôi, xin lỗi mà... Sau này Jung không bao giờ làm vậy nữa!"
"Em đừng giận được không. Em nhìn nè, Jung cũng bị em đánh mà! Em tha thứ cho Jung đi."
"Em cũng thật là, cãi nhau thì cãi nhau, lúc tức giận thì cái gì không thể nói chứ, có cần phải cầm dao đâm vào tim Jung thế không! Chúng ta đều như vậy, có thể chia tay sao!"
"Jung thừa nhận lần này Jung quá đáng, Jung không nên nổi giận với em. Nhưng mà, không phải vì quá quan tâm đến em nên Jung mới tức giận sao!"
"Quan tâm tôi?!" Một giọng mỉa mai cười khẽ truyền đến, rốt cuộc Jiyeon cũng mở mắt, nhưng trong ánh mắt nhìn anh lại như có vô số dao nhọn, "Ham EunJung, anh quan tâm tôi sao! Ha ha... thật buồn cười, đây tuyệt đối là truyện cười mà tôi thấy mắc cười nhất."
"Lời này của em là có ý gì?!" Ánh mắt EunJung dần dần rét lạnh, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật đau đớn.
"Có ý gì sao, ha ha... Anh nói xem có ý gì?! Anh không cần mở to mắt để gạt tôi?!"
"Jiyeon!" EunJung thấp giọng gầm lên, sắc mặt xanh xám đến dọa người, "Không ngờ Jung thật lòng thật dạ từ xa xôi chạy đến chỗ này với em, em lại cho rằng Jung đang đùa giỡn với em có phải không!"
"Không quan tâm em sao?"
"Anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, phụ nữ kiểu nào mà không có! Anh không cần cực khổ lấy lòng, suốt ngày ăn nói khép nép, chỉ còn kém là chưa có quỳ lạy em thôi, anh không quan tâm em sao! Em nói không can thiệp chuyện của nhau thì không can thiệp chuyện của nhau, em nói không muốn công khai thì anh liền chơi trò tình yêu bí mật với em. Em nói gì muốn gì, anh đều làm theo em. Ham EUnJung anh lúc nào lại phải chịu đựng uất ức như vậy chứ, có thể vì em, dù đi tìm đường chết anh cũng sẵn lòng..." Nói đến đây, anh nghẹn lại một chút, "Anh nói cho em biết, nếu anh gạt em, mẹ kiếp, cho cả nhà anh chết hết đi!"
"Anh quan tâm tôi..." Jiyeon nhẹ giọng lí nhí, ánh mắt nhìn anh dần dần nhuốm đầy vẻ đau thương, "Anh quan tâm tôi... Vậy Park Pom kia được tính là gì?!"
"ParkPom?!" EunJung giật mình, vẻ ngạc nhiên đầy trên mặt, "Em nói ParkPom sao?!"
Jiyeon nhân lúc EunJung ngây người thì đấm lên ngực anh, càu nhàu ngồi dậy, trừng mắt giận dữ, nhìn anh đầy khiêu khích, "Đúng, chính là em gái tốt của anh, ParkPom! Thế nào chứ!"
"Hả?!" EunJung càng lơ mơ, "Yeoniee ơi... Đang nói chuyện của chúng mình mà, sao em lại lôi Pomie vô đây?"
" PomIe... ha ha, Pomie sao..." Jiyeon nghiến răng, lặp lại hết lần này đến lần khác một cách kỳ lạ, "Xưng hô cũng thân mật quá đó! Sao nào, đau lòng à? Đó là cô em gái tốt, cố em gái thanh mai trúc mã của anh, ở trong lòng anh mềm mại đến không thể chạm vào, cũng không thể dùng lời nói làm tổn thương, tôi nói đến cũng không được đúng không, hả?" Nói xong, cô cười chế giễu chính mình. Sống mũi cay cay, không kiềm được nước mắt lại ứa ra, cho đến khi doanh tròng, "Đúng là, mẹ kiếp, xem tôi như cọng hành mà!"
"Không đâu..."
"Anh yêu cô ta đúng không! Tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm!"
Càng cãi nhau càng rối hơn...
Ghen haizz ghen daihoa ma
End Chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro