Chap 6
[Chap cuối]
Min đẩy Woo ra sau nụ hôn dài.Cô không còn đủ can đảm nhìn vào mắt cậu nữa,cô chạy đi tìm Ji.Min đi đến trường,đến
quán cà phê,tất cả những nơi Ji có thể đến cô đều đến tìm nhưng đều không thấy.Nhưng ... Có một nơi mà Min không biết ...
***
- Choj Jin Woo,Park Hyomin,tôi ghét 2 người! - Ji nói trong
tiếng nấc nghẹn ngào.
- Tôi biết cậu ghét tôi!
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói,Ji ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn người trước mặt.Nhưng rồi nó lại không kìm được nước mắt mà cúi xuống đầu gối khóc nức nở. Woo cắn chặt môi:
- Nhưng xin cậu,đừng ghét Min,có được không?
Ji hận,hận lắm.Nó là người đến trước cơ mà,nhưng tại sao
chứ?Tại sao nó lại không có được tình cảm của Woo?
- Không,tôi ghét cả hai người! - Ji hét lên rồi chạy đi.
***
Min uể oải bước vào nhà sau cuộc tìm kiếm mệt nhoài.Bỗng nhiên cô thấy ngạc nhiên xen lẫn với vui mừng khi thấy Ji đang ngồi ở góc nhà:
- Ji à!
Ji ngước lên nhìn Min,đôi mắt nó thất thần.Ji đứng lên kéo theo chiếc vali,nó đưa cho Min 1 tờ giấy:
- Xin phép nghỉ học giúp mình!
- Bao... Bao lâu?
- Mãi mãi!
- Ji à!Mình xin cậu,đừng như vậy có được không?Mình xin cậu,ở lại với mình đi,cậu muốn mình làm gì cũng được,xin đừng bỏ rơi mình! - Nước mắt Min bỗng trào ra - À phải rồi,mình sẽ rời xa Jin Woo,không bao giờ gặp lại nữa,không bao giờ!
Ji với tay lau đi nước mắt cho Min:
- Min à,cậu là cô gái mạnh mẽ,xin cậu đừng khóc mà!
Min nắm lấy bàn tay Ji:
- Đừng đi,được không?
Ji giật nhẹ tay ra:
- Cậu còn là bạn mình không?
- Tất nhiên rồi!
- Vậy thì mình xin cậu,hãy để mình đi,sau đó sống hạnh phúc
bên Jin Woo và làm cậu ấy hạnh phúc,có được không?
- Mình ...
- Yên tâm đi,sẽ có một ngày,mình sẽ quay lại.
Ji buông câu nói cuối cùng rồi bước đi thật nhanh.Trong cùng 1
lúc,trên khoé mắt của 2 cô gái cùng rơi ra 2 giọt nước mắt,2 giọt nước mắt cuối cùng cho 1 tam giác tình yêu xen lẫn hạnh phúc và đớn đau!
***
Đêm đó,Min ngồi nghĩ về Woo và Ji.Cô cảm thấy có lỗi ghê gớm.Chắc chắn là Ji rất đau khổ và buồn bã.Một mình nó,một cô gái yếu đuối và mỏng manh,thì có thể đi về đâu chứ?Nhưng,sau nụ hôn chiều nay thì Min đã biết tình cảm mà mình dành cho Woo là như thế nào rồi.Cô biết nó sẽ mãi
mãi không sâu sắc như tình cảm suốt 10 năm trời của 2 người kia,nhưng đó là 1 tình yêu chân thành!
***
2 năm sau...
- Choi Jin Woo,con có đồng ý lấy Park Hyomin làm vợ không?Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay
khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp con có hứa sẽ
luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh Hyomin chứ?
- Con đồng ý! - Woo nắm chặt tay Min.
Vị cha sứ lặp lại câu hỏi với Min.Cô cười tươi rồi cũng trả lời giống Woo vậy.
- Được!Ta tuyên bố 2 con chính thức trở thành vợ chồng,các
con có thể hôn nhau!
Không chần chừ giây phút nào,Woo đặt lên môi Min 1 nụ hôn
mãnh liệt.Còn ở ngoài lễ đường kia,còn có 1 cô gái nhìn vào tấm ảnh cưới của họ với đôi mắt buồn vô hạn.Cô đặt tay
lên bức ảnh của người con trai có đôi mắt màu cà phê ấy:
- Em... Buông tay anh nhé!
***
Em buông tay anh nhé
Quá khứ đó anh hãy xóa hết đi
Thôi không nắm giữ kí ức xa vời và chẳng bao giờ thuộc về nơi em
Hạnh phúc…hiểu sao cho đúng đây
Anh lấy đi niềm tin trả lại cho em những gì
Cũng vì em vụng về đánh rơi
Hay càng xa vời càng dễ mất
Em chân thật nên em tổn thương.
***
~ To be continued ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro