Chương 38: Không thấy
Từ nhỏ đến lớn, cậu tự bảo vệ được mình, nhưng những mũi nhọn đó cũng đã biến cậu thành một kẻ cô độc.
----------------------
Trải qua suốt một buổi phỏng vấn, Chung Quốc cảm thấy mệt đến mất nước. Như vậy mới biết, để tiến vào giới tài chính có biết bao nhiêu khó khắn
Từ công ty đi ra, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn. Nhìn phía đồi diện vừa lúc có một quán cà phê, mặc kệ địa điểm sầm uất bao nhiêu, giá cả đắt đỏ bao nhiêu, Chung Quốc thẳng tắp bước qua.
Lúc này cậu chỉ muốn nghỉ ngơi một chút
Hôm đó bị rút gân quả thật nghiêm trọng, cuối cùng không thể không đến bệnh viện. Bác sĩ nói với cậu, bệnh này hoàn toàn là do bị cảm lạnh, dặn dò cậu uống nhiều sữa và chú ý không để bị cảm lạnh.
Trên đời này, cậu đã không có người thân. Trừ bỏ sức khỏe, cậu còn cái gì đâu? Cậu quyết định nghe theo lời dặn của bác sĩ, tự chăm sóc tốt thân thể mình.
Tay cầm chiếc cốc ấm áp, Chung Quốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này là trung tâm thành phố, nhà lầu cao vút san sát nối tiếp nhau, sầm uất nhọn nhịp. Chung Quốc nhìn vào phía trong một tòa nhà rộng lớn, môi mấp máy, nhẹ nhàng đọc ra vài chữ to trước cửa.
Đọc xong không khỏi ngẩn người ra
Kia rõ ràng là tập đoàn kinh doanh lớn nhất A thị - cũng là tập đoàn của người kia – Tập đoàn Kim thị.
Thu hồi ánh mắt, nhìn cốc sữa nóng màu trắng ngà, Chung Quốc chu môi thổi thổi.
Trong lòng có chút cảm thán.
Đa phần mọi người đều vì cuộc sống phải bôn ba, rất ít người tốt số như Tại Hưởng, sinh ra đã đắc mệnh, không cần mất gì cũng có thể du học nước ngoài, về nước xong lập tức tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, hưởng vinh hoa phú quý, cả đời cũng không biết cái gì là khổ cực đau thương
Cũng vì hoàn cảnh ưu việt như vậy, mới nuôi hắn thành một bộ kiêu ngạo tật xấu đầy mình.
Vừa nghĩ Chung Quốc không khỏi cười rộ lên.
Kỳ thật chính cậu tính tình sắc sảo, cũng chính là từ hoàn cảnh mà tạo lên.
Gia đình tan vỡ, bởi vì sợ hãi bị khinh thường, bị làm tổn thương nên trước hết đem chính mình vũ trang, trên người luôn chĩa ra những mũi nhọn, làm những kẻ muốn bắt nạt mình phải lùi bước.
Từ nhỏ đến lớn, cậu tự bảo vệ được mình, nhưng những mũi nhọn đó cũng đã biến cậu thành một kẻ cô độc.
Chưa từng có người nào dám trêu chọc làm cậu không thoải mái. Cẩn thận ngẫm lại, hình như đã có rất nhiều năm không có người nào dám cùng cậu đối chọi gay gắt.
Lâu như vậy, Tại Hưởng là đối thủ duy nhất của cậu.
Vậy cho nên đối với hắn mới có một cảm giác kì lạ nhớ mãi không quên?
Nghĩ đến đây, Chung Quốc hoàn toàn cười ra ngoài. Những thứ không rõ ràng tích tụ trong ngực nháy mắt biến mất, tâm tình trở nên thoải mái.
Cậu thầm nghĩ, loại cảm giác này nhất định không phải tình yêu, chẳng qua là một loại tương tác giữa đối thủ cùng đối thủ mà thôi.
●︶3︶●
Gần đến thời gian nghỉ trưa, lúc này trong quán cà phê vẫn còn vắng vẻ.
Chuông gió ngoài cửa lại đột nhiên kêu vang lên.
Chung Quốc bất giác ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy gương mặt kia, hận không thể tự bịt lại hai mắt.
Người vào cửa chính là Tuấn Nhi Quốc.
Tuấn nữ dường như đã biết cậu ở bên trong, sau khi tiến vào thẳng tắp đến đồi diện cậu.
Chung Quốc nhíu mày, trong lòng phát ra một tia phiền toái.
Chỉ muốn lẳng lặng ngồi một chút mà thôi, không nghĩ tới một việc đơn giản như vậy, thế nhưng lại biến thành một hi vọng xa vời.
Tuấn nữ vừa xuất hiện, có nghĩ là sắp tới nhất định sẽ có chiến tranh.
Quả nhiên, cô ta tự động kéo ghế ngồi xuống, lập tức mở miệng: "Chung Quốc, tôi hôm nay tới tìm cậu, cũng không muốn cùng cậu tranh cãi, chính là muốn tử tế nói chuyện, hi vọng cậu có thể khống chế cảm xúc, cố gắng giữ tâm bình khí hòa cho tôi nói hết lời, được không?"
Thái độ cô ta rất chân thành, làm Chung Quốc muốn bật cười.
"Cô nói như vậy, mỗi lần không có việc gì cũng tìm đến cửa gây sự là ai, là tôi?"
Tuấn Nhi Quốc dáng vẻ đau đầu sợ hãi, liên tục lấy tay làm động tác ngăn cản, "Được, được! Dừng lại Chung Quốc, xin cậu dừng lại! Tôi nói rồi, tôi hôm nay đến không phải tìm cậu để cãi nhau, chỉ muốn chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện, được rồi, được rồi, trước kia coi như là tôi sai, tôi gây sự, được không?"
Cô ta ra vẻ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm Chung Quốc buồn cười, "Tuấn Nhi Quốc, thật sự, cô tồn tại trên thế giới này quả là kì tích! Tôi quả thực hoài nghi mẹ cô trước đây có phải là người ở hỏa tinh hay không, hai người các tư duy thật quỷ dị, có thể đem tai họa đổ lên người khác xong lại có thể làm như chính mình là người bị hại, lợi hại! Bội phục! Đúng rồi, móng vuốt kia của cô, đừng ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện làm đầu tôi choáng váng, trở nên khó tính, tôi chỉ sợ không nhịn được sẽ trừng trị cô!"
Khi cậu nói những lời này, ngữ khí rất bình tĩnh, thanh âm mềm mại như thường mà Tuấn Nhi Quốc nghe xong, lại giống như có khí ngạnh ở yết hầu, nghẹn đến mặt hồng tai đỏ, Muốn trở mặt đáp trả, nghĩ lại những lời ban đâu, liền cố gắng thở sâu, đem ức khí ở ngực đè xuống.
Cô ta nhìn Chung Quốc, trên mặt bắt đầu xuất hiện đau thương, "Chung Quốc, coi như là tôi xin cậu, cậu không cần dây dưa với Tại Hưởng, được không? Trước kia cho dù hai người đã phát sinh quan hệ, nhưng chính là gặp dịp thì chơi mà thôi, cũng không thể nghĩ ngợi xa xôi. Huống hồ hiện tại anh ấy đã cùng tôi đính hôn! Tuy rằng chuyện trước kia là cậu có lỗi với tôi, nhưng tôi đã quyết định không so đo, dù sao so với phía trước thì thì sau này mới là quan trọng hơn không phải sao? Vì vậy, xin cậu, đừng tiếp tục với anh ấy, được không? Chúng tôi không lâu sau sẽ kết hôn, cậu cùng không cần luẩn quẩn trong lòng, đem thời gian sức lực lãng phí ở anh ấy, hai người thực sự không có khả năng, cậu cũng không thể cướp được anh ấy từ tay tôi! Cậu nhất định không có cơ hội, tôi cùng Tại Hưởng môn đăng hộ đối. Cho nên, tôi xin cậu, buông tay đi, đừng quấn lấy anh ấy, có thể chứ?"
Cô ta một phen kể lể không lóc, Chung Quốc thiếu chút nữa lại muốn nhổ ra.
Cậu nhìn Tuấn Nhi Quốc, nghiêm túc hỏi: "Cô không biết là não mình thật tàn sao?"
Tuấn Nhi Quốc một tay đỡ trán ra vẻ đau đầu, một tay khác lại xua tới xua lui, "Dừng! Dừng lại! Đã nói chúng ta không cần cãi nhau, bình tình nói chuyện, không phải sao?"
Chung Quốc cười lạnh một tiếng, "Tôi nói, cô lại giơ móng vuốt ra tôi sẽ trừng trị cô! Xem lại trong phim truyền hình xem, ai là kẻ xấu, nói chuyện không coi ai ra gì, giương nanh múa vuốt, cảm thấy chính mình hơn người lắm phải không?"
Tuấn Nhi Quốc bị cậu lạnh lùng làm kinh sợ, lập tức lại xua tay ý muốn dừng lại, trừng lớn ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.
Chung Quốc hướng ánh mắt như nhìn về phía sau cô ta, bỗng nhiên lại cười rộ lên, tươi cười sảng khoái đến mức quỷ dị, "Vậy, cô muốn tôi làm thế nào?"
Tuấn Nhi Quốc hướng về phía trước, tha thiết nhìn Chung Quốc, "Muốn cậu cam đoan, không gặp lại Tại Hưởng."
Chung Quốc mỉm cười, hạ mí mắt, nhìn chén sữa trong tay, bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi: "Tuấn Nhi Quốc, cô tại sao lại biết tôi ở đây?" Ngữ khí bình thản không có chút ý tứ.
Tuấn Nhi Quốc không lên tiếng đáp lại.
Chung Quốc lại cười một cái, "Cô nói thật cho tôi biết, tôi đáp ứng yêu cầu của cô, thế nào?"
Tuấn Nhi Quốc có chút do dự, cuối cùng không cưỡng lại được, trả lời: "Phó tổng giám đốc công ty mà cậu phỏng vấn kia, cũng chính là con trai tổng giám đốc, Tiết Kính Phong, anh ta ... Thực ra rất thích tôi, lên núi đao hạ nồi chảo cái gì cũng làm cho tôi. Anh ta vẫn biết tôi ... quan tâm đến cậu, trong lúc vô tình từ phòng nhân sự biết được cậu gửi hồ sơ tuyển dụng, liền gọi điện, để lại cách liên lạc với phòng quản lí nhân sự cho tôi. Tôi vừa gọi điện hỏi, họ nói cậu đã phỏng vấn xong, đến quán cà phê đối diện"
Chung Quốc vốn định đem sữa còn lại uống nốt, nghe đến Tuấn Nhi Quốc nói ai ai đó thích cô ta cùng với cô ta vẫn "quan tâm" chính mình, tốt cuộc không thể chống cự, đem sữa phun ra hết.
Không thể không bội phục khí chất của cô ta, phải nói là tự kỉ đến cực điểm.
Con trai của tập đoàn Tiết thị Tiết Kính Phong, cũng giống như Tại Hưởng, là lãng khách tiện tâm nổi danh A thị. Nếu nói hai người này có gì đó không giống nhau thì đó là Tại Hưởng tốt xấu còn giữ mình trong sạch một chút, mà Tiết Kính Phong so sánh với Tại Hưởng, quả thực rất tùy tiện.
Kì thật trong thành phố A này, phàm là các thiên kim diện mạo không đến nỗi, có mấy người không bị hắn theo đuổi? Nếu nói thích, chỉ sợ chỉ là chung chung mà thôi, quyết không thể đến mức vượt lửa qua sông được. Tuấn nữ có thể ra bộ như vậy, không chừng ở sau lưng cũng phải phí rất nhiều tâm cơ.
Lại còn có thể nói ra miệng, cô ta luôn luôn "quan tâm" cậu, thật sự buồn cười.
Cô ta đích thực vẫn chú ý đến cậu, nhưng không phải quan tâm, mà là hận không thể làm cho cậu mỗi ngày đều trở thành người bất hạnh nhất thế giới.
●︶3︶●
Tuấn Nhi Quốc nhìn Chung Quốc, vội vàng nói: "Chính cậu vừa rồi nói, tôi nói thật cho cậu biết, cậu đáp ứng yêu cầu của tôi! Cậu không thể nói mà không giữ lời!"
Ánh mắt Chung Quốc lưu chuyển, giống như lơ đãng mở miệng: "Được! Cô muốn tôi đáp ứng cô chuyện này không thành vấn đề. Nhưng nếu là vị hôn phu của cô chủ động đến trước mặt tôi, đến lúc đó cô cũng không thể trách tôi được!"
Tuấn Nhi Quốc lập tức nói: "Sẽ không! Anh ấy không thật lòng với cậu, chỉ cần cậu đừng dụ dỗ anh ấy, anh ấy nhất định sẽ sớm quên cậu!"
Chung Quốc nhẹ giọng, mở miệng hỏi: "Tôi nhớ rõ, năm đó cô không phải thích Phác Chí Mẫn? Anh ta hình như là học đệ của vị hôn phu cô. Cô trước đi theo cậu em, sau lại quăng cậu em chạy tới theo đuổi ông anh, cô nói xem cô làm như vậy có tính không là ...?"
Tuấn Nhi Quốc trên mặt khẩn trương, "Cậu đừng nói lung tung! Tôi không có! Tôi cho đến nay chỉ xem Chí Mẫn là anh trai! Tại Hưởng chắc chắn biết, tôi chỉ yêu mình anh ấy!"
Cánh tay Chung Quốc không chịu được nổi da gà, "Ân, thì ra là anh trai." Thanh âm kéo dài làm cho người ta nghĩ xa.
Tuấn Nhi Quốc kiệt lực biện bạch: "Chung Quốc, thật ra Chí Mẫn thích cậu! Cậu tin tôi! Tôi chỉ xem anh ta là anh trai. Đúng rồi, không phải anh ta mới về nước sao? Không bằng cậu quay về với anh ta, năm đó không phải cậu rất thích anh ta sao? Nếu hai người có thể bắt đầu lại, nhất định sẽ hạnh phúc! Xin cậu, bỏ qua cho Tại Hưởng đi, cậu về sau không cần gặp lại anh ấy, được không?"
Chung Quốc thoáng nhìn về phía sau cô ta, quỷ quyệt cười, nhẹ nhàng hỏi: "Nói xem, cô coi anh ta là anh trai, vậy năm đó như thế nào lại vì anh ta tự sát? Tôi còn chưa bao giờ nghe nói qua có em gái vì anh trai tự sát, trừ khi là em gái yêu anh trai!"
Tuấn Nhi Quốc vội vàng giải thích, giống như không có từ nào diễn giải ý, "Không có! Đó là hiểu lầm, thật sư, thật sự! Tôi không tự sát vì anh ta, cậu phải tin tôi!"
Chung Quốc lập tức bắt lấy lỗ hổng, hỏi: "Vậy, cô kì thật là dọa anh ta?"
Tuấn Nhi Quốc không kịp nghe cẩn thận vội vàng gật đầu, "Đúng, đúng!"
Chung Quốc lại nhẹ nhàng, "Nói cho đúng là, năm đó cô tự sát, là giả. Chẳng qua chỉ để tách hai chúng tôi ra, đúng không? Tuấn Nhi Quốc, cô không nói thật, tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của cô!"
Tuấn Nhi Quốc nhíu mày phân vân một chút, cuối cùng gật đầu thừa nhận, "Đúng!"
Dù sao nơi này chỉ có hai người, Tại Hưởng cũng không có mặt, gật đầu thừa nhận một chút thì có làm sao.
Chung Quốc ha ha cười, tiếng cười giòn tan, đột nhiên giơ ngón tay chỉ về phía sau Tuấn Nhi Quốc, cười tủm tỉm nhìn cô ta nói: "Tuấn Nhi Quốc, vị hôn phu của cô kìa! Anh ta đứng ở phía sau cô đã lâu!" Lại ngẩng đầu, tươi cười ngọt lịm, "Kim thiếu!", cậu nhẹ nhàng gọi, "Như thế nào không ngồi? Đứng lâu như vậy, không mệt sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro