Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Kinh diễm

"Tôi làm tốt lắm đúng không?"

------------------------------

Chung Quốc dập thuốc, trở về bàn bài ngồi, đối diện với Liễu thiếu thản nhiên cười:

"Liễu thiếu, ván cuối cùng này phải nhờ anh nương tay rồi!"

Liễu thiếu giống nghe được chuyện gì trọng đại lắm, vui vẻ vô cùng, cười đến mặt mày sáng lạn:

"Đâu có! đâu có!"

Lúc này Tại Hưởng cũng trở về.

Minh Nguyệt ánh mắt tung bay nhìn Liễu thiếu lại nhìn Tại Hưởng, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên mặt Chung Quốc, thiên thần cười, nũng nịu mở miệng:

"Nguyên Nguyên thiếu gia hình như quên, chỉ cầu một mình Liễu thiếu buông tay cho cậu cũng vô dụng. Bên này còn có tôi đây! Nên chăng cậu cũng cầu tôi?"

Câu hỏi cuối cùng kia, cực kì khinh miệt khiêu khích, giống như đang cười nhạo cậu là loại bao cỏ bình hoa không có bản lĩnh, chỉ biết đối với đàn ông làm nũng.

Chung Quốc hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay trụ ở trên bàn, tàn tay vừa lúc ghé vào cạnh thái dương, ngón tay chậm rãi cuốn những lọn tóc nhỏ, đầu thoáng nghiêng, hai mắt mở to, một mặt nhìn Minh Nguyệt, một mặt bộ dáng chớp động, thoạt nhìn thuần thục lại thiên chân, vô cùng trong sáng.

Tại Hưởng ở một bên thanh sắc bất động khẽ nheo mắt. Hắn biết, Minh Nguyệt yêu cầu có phần quá đáng.

Hắn rất hiểu biết cậu trai giảo hoạt này, càng biểu hiện thiên chân vô tội bao nhiêu, chứng tỏ càng hận đối phương bấy nhiêu, hận không thể làm hắn tan xương nát thịt.

Liễu thiếu không biết đây là sở trường làm bộ của Chung Quốc, lập tức bị dáng vẻ ngốc ngốc thuần thuần khiến cho tâm can căng thẳng, ở trong lòng không khỏi thầm oán Minh Nguyệt thực sự quá phận, như thế nào đối với một chàng trai điềm đạm đáng yêu như vậy châm chọc khiêu khích.

Chung Quốc nhất phái thiên chân nhìn Minh Nguyệt, cười tủm tỉm nói:

"Minh Nguyệt tiểu thư, tôi không cần phải xin cô! Bởi vì cô muốn đánh bài gì, muốn ăn bài gì, muốn hồ bài gì tôi toàn bộ đều biết!"

Minh Nguyệt nghe cậu nói xong, không khỏi xuy cười, vẻ mặt kì dị, nghĩ cậu đến cậu thua bài mà còn lớn miệng:

"Nguyên Nguyên thiếu gia, cậu ở đây ..."

Cô chỉ chỉ chính mình đầu óc:

"Không có vấn đề gì đi?"

Chung Quốc một đường di chuyển đến Tại Hưởng:

"Kim thiếu, cô ấy không tin tưởng lời tôi nói, làm sao bây giờ?"

Cậu thanh âm như thì thầm, nũng nịu, hàm chứa tủi thân vô hạn, bộ dáng ngây thơ đáng yêu. Hắn biết rõ cậu đang diễn trò, nhưng lại không nhẫn tâm lập tức vạch trần.

Hắn hơi nhếch mi, không nói gì.

Chung Quốc u oán chuyển hướng nhìn Liễu thiếu, nhẹ nhàng hỏi:

"Còn anh, anh tin hay không tôi có thể đoán được?"

Trên mặt mang theo đầy kì vọng, làm cho người ta không đành lòng từ chối.

Liễu thiếu cười:

"Này ... kì thật ... Cũng không phải không có khả năng!"

Hiển nhiên trong lòng hắn cũng không tin tưởng, đây chỉ là không đành lòng cự tuyệt cậu mà thôi.

Minh Nguyệt lại xuy cười, tiếng cười tràn ngập hèn mọn cùng khinh thường.

Tại Hưởng khẽ buông mi mắt, mi tâm hơi hơi nhíu, hàng lông mi đen không tiếng động khẽ run lên.

Chung Quốc lấy tay nâng cằm, giống như phiền muộn thở dài:

"Mọi người cũng không tin tôi."

Bỗng nhiên nâng mắt nhìn Minh Nguyệt, khẽ nhếch cằm, thực ngốc thực vô tội nói với cô ta:

"Minh Nguyệt tiểu thư, tôi rất tức giận vì cô không tin tôi đoán được bài của cô, không bằng như vậy, chúng ta đánh cược thêm đi. Dù sao một ván cuối cùng, chúng ta chơi lớn một chút"

Vừa nói vừa đem ánh mắt hướng Liễu thiếu, bộ dáng giống như thật thà ngây thơ nói:

"Hai người không tin tưởng tôi có thể đoán bài, tôi không phục! Không bằng như vậy có được không? Sau khi tôi bắt đầu, tôi sẽ đoán bài của hai người, nếu như cuối cùng hai người thắng, rất cả những cây tôi ăn được đều giả lại, nếu hai người thua, ngược lại, như thế nào?"

Liễu thiếu không muốn làm cậu mất hứng, nhưng lại cảm thấy theo như lời cậu nói lại quá mức không thể tưởng tượng được, trong lúc nhất thời giao động không thể đưa ra quyết định

Minh Nguyệt lại ha ha cười, nũng nịu nói:

"Tốt! Khó có được Nguyên Nguyên thiếu gia hứng trí như vậy, cậu đã thích, mọi người đều y như vậy chơi! Tuy nhiên tôi nói trước, nếu cuối cùng thua thực thảm, không cho cậu khóc nhè nha!"

Ánh mắt liếc nhìn về Tại Hưởng, trên mặt tràn ngập hiểu biết cùng đồng tình. Thì ra chàng trai này mặt mũi không có vấn đề gì, đầu óc lại không bình thường, cũng khó trách Kim thiếu dùng cậu ta đến trao đổi chính mình. Đối mặt cùng một cái bao cỏ bình hoa như vậy, đàn ông không chừng vài ngày sẽ thấy chán ngấy.

Gặp Minh Nguyệt đồng ý, Liễu thiếu mượn lúc cười phụ họa nói không có ý kiến.

Tại Hưởng đuôi lông mày hơi nhích, vẫn như cũ không nói chuyện.

Chung Quốc nhìn Minh Nguyệt cùng Liễu thiếu, trên mặt cười ngọt lịm:

"Phải cẩn thận nha! Tôi chuẩn bị đại sát tứ phương đây!"

Liễu thiếu bởi không biết nên cười hay nên khóc, biểu tình vặn vẹo giãy dụa.

Minh Nguyệt thần sắc đàm đạm, nhìn Chung Quốc cười nhạt.

Chung Quốc nhẹ nhàng nắm hai tay, dùng một tay này nắm tay kia nghe kêu ra mấy tiếng. Khuôn mặt bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Cậu nhẹ nhàng thở ra miệng, âm thanh thản nhiên, ngữ điệu thường thường:

"Bắt đầu đi!"

Chỉ một khoảnh khắc mà thôi, cậu lại làm Minh Nguyệt cùng Liễu thiếu có một loại ảo giác – cậu tựa hồ như biến thành một người khác

●︶3︶●

Từ lúc bài bắt đầu, Minh Nguyệt cùng Liễu thiếu không ngừng âm thầm giật mình. Những ván bài trước, chàng trai này luôn luôn đứng cuối cùng trong bốn người, động tác chậm lại không thuần thục, nhìn thế nào đều là một người bình thường. Nhưng trước mắt, cậu lại đột nhiên không giống như vậy, mười ngón tay linh động tung bay, động tác tinh thục tao nhã, làm người ta hoa mắt, không kịp nhìn.

Cậu quả thực giống như người đã từng được huấn luyện trong sòng bạc, mỗi lần ngón tay di chuyển, giống như đang xướng đàn, đẹp mắt làm người ta muốn thở dài.

●︶3︶●

Chung Quốc nhanh tay lập bài, nhanh đến mức không nhìn rõ động tác, chính là đem ngón giữa nhẹ đặt, ngón cái khoát lên bên, cổ tay khoáng nâng, bên tai nghe được 'đát!' một tiếng thúy vang, chỉ nháy mắt bàn tay tiêm tú nõn nà đã từ quân bài này chuyển đến một quân bài khác. Nguyên hơi có chút so le lộn xộn, chỉ trong nháy mắt trở nên thẳng tắp dị thường, giống như dùng thước đo cẩn thận xếp chúng với nhau.

Chiêu thức này của Chung Quốc, ngay cả Tại Hưởng cũng chưa gặp qua. Ngón tay thoăn thoắt linh hoạt, chỉ trong nháy mắt làm người ta kinh diễm.

Liễu thiếu không khỏi chậc chậc sợ hãi than:

"Nguyên Nguyên, em vừa rồi làm thế nào? Cư nhiên có tay nghề tốt như vậy!"

Chung Quốc cười nhẹ:

"Chẳng may mà thôi, chút tài mọn, so sánh với kỹ thuật đánh bài của tôi, thật sự không đáng nhắc đến!"

Cậu tươi cười, thiên chân ngốc nghếch vốn đã không còn, giờ phút này, hòa tan ở khóe lông mày cậu, là hàm súc kiêu ngạo cùng tự tin.

Minh Nguyệt trong lòng không phục. Nếu người kia làm đước, chứng tỏ việc này chẳng khó khăn gì, chính mình không chừng cũng có thể. Vì thế tưởng y chang cậu học một lần, nhanh chóng một tiếng 'Đát' dễ nghe vang lên, đem toàn bộ dẫy bài làm đổ hết. Bất đắc dĩ có thể ví là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, nghĩ thì có thể thấy kĩ thuật không đến nỗi khó, nhưng chỉ thử lướt qua hai quân mà thôi, ngón tay đã bị khe hở giữa những quân bài buộc ngừng lại.

Minh Nguyệt lập tức thanh sắc bất động dùng hai ngón tay giáp bài bình thường sửa sai, vừa sửa lại vừa thấy xấu hổ

Chung Quốc lười nhân cơ hội chế nhạo cô ta, giống như thật sự không biết cô ta vừa bị xấu mặt, ánh mắt liễm liễm tiếp tục trảo bài.

Cũng không phải cậu tốt đẹp gì. Nhưng tất cả những người đã ngồi đây ai không phải nhân tính? Một màn vừa rồi ai chẳng để trong mắt. Dù sao mọi người trong lòng tự biết rõ ràng, thời điểm này, cậu càng im lặng, ngược lại càng khiến cho Minh Nguyệt trở nên ngu ngốc.

Khóe miệng hơi cười, mặt cười mang theo một tia trào phúng.

Chung Quốc bốc bài xong, cũng không lật lên xem, chỉ rất nhanh sờ qua một chút, liền đặt trước mặt, lập trình tự chỉnh tề.

Minh Nguyệt cùng Liễu thiếu không khỏi giật mình, xem cậu, đúng là tư thế đánh ám bài.

Bài cục lúc đầu, Chung Quốc bình tĩnh bất động, mọi người lật ra, cậu đi theo lật ra. Người ta đánh minh bài, chính cậu lại chà sát ám bài, nhưng từ đầu tới đuối, cũng không hề nhớ lầm.

Qua nửa ván, Chung Quốc cười một cái nói:

"Hiện tại bắt đầu, tôi muốn đoán bài!"

Cậu xinh đẹp hàm tiếu, không biết đến tốt cùng là may mắn hay thật sự dựa vào thực lực, tóm lại liên tục đã đoán đúng bài của Liễu thiếu.

Vừa chạm qua bài hắn mới đánh, Chung Quốc cười cười nói:

"Anh ở đây đã cố gắng bốn lần, cũng đủ tôi dùng, tôi quyết định bỏ mục tiêu"

Cậu quay đầu nhìn về phía Minh Nguyệt:

"Minh Nguyệt tiểu thư, nhìn đây! Bây giờ, tôi muốn đoán bài cô!"

Tiếng nói vừa dứt, lấy ở bài mình Liệt Lý đẩy ra, đưa đến trước mặt Minh Nguyệt cười khẽ:

"Đưa ra Cửu Vạn này, cô nhất định lấy, nó là bộ Giang cô chờ đợi đã lâu – đây là tôi đoán bài thứ nhất của cô!"

Nói xong đầu ngón tay khẽ động, bài bị cậu nhẹ nhàng đẩy qua.

Minh Nguyệt trên mặt giật mình, thần sắc bối rối

Chung Quốc đoán một chút cũng không sai, kia là bộ giang cô đợi đã lâu. Muốn mặt lạnh cự tuyệt nói không cần, nhưng trong lòng lại không thể tránh được bị hấp dẫn, trầm ngâm xong, chẳng qua là một phen mà thôi, liền cho cậu ta đoán đúng một lần vậy.

Vì thế không cam lòng, kiểm lại bài, đối với Chung Quốc bài trừ một nụ cười mất tự nhiên nói:

"Đa tạ!"

Chung Quốc nhẹ nhàng cười:

"Không cần khách khí! Tôi đã đưa cho cô, có đi có lại, hiện tại đến phiên cô đưa cho tôi. Minh Nguyệt tiểu thư, nhìn tiếp, tôi muốn đoán bài thứ hai của cô! Cô tin hay không tin, cô đem đánh ra bất kì cây nào, tôi sẽ ăn luôn nó?"

Minh Nguyệt cười lạnh:

"Tôi còn không tin cậu có thể như vậy ma quỷ!"

Nói xong hé ra Bát Vạn.

Chung Quốc tươi cười đối với cậu ta nói:

"Chuyện trên đời, đôi khi chính là ma quỷ như vậy đấy! Bát Vạn này, tôi thực sự ăn!"

Một mặt nói, một mặt chà xát bài, ném lại, đưa ra Lục Vạn, Thất Vạn, cùng quân bài Minh Nguyệt đánh ra hợp cùng một chỗ, vừa lúc là một bộ sáu bảy tám chỉnh tề.

Minh Nguyệt xanh mặt.

Chung Quốc nháy mắt, kiên nhẫn cười tủm tỉm giải thích:

"Minh Nguyệt tiểu thư, phải biết rằng, tôi đưa cho cô Nhất Giang, vì bức cô đem Vạn Tử đánh ra. Vốn là ngũ lục thất bát, có thể đánh Ngũ Vạn hoặc Bát Vạn. Ngũ vạn hiện giờ còn chưa có người đánh, Bát Vạn vùa rồi Liễu thiếu cũng đã đánh ra. Bởi vì trong tay cô có bộ ngũ lục thất bát, nên tôi lớn mật đoán, nếu đánh không nên đánh Ngũ Vạn chưa ai đánh qua, không bằng đem Bát Vạn đánh đến. Cũng không thể ngờ tôi vận khí tốt như vậy, có thể hợp lại thành một bộ sáu bảy tám, phải không? Ha ha, này cũng không thể trách cô, chính tôi cũng không thể nghĩ mình may mắn vậy, không chỉ có ba cây ngũ vạn ở trong tay không nói, mặt khác lại có một bộ sáu bảy tám kia! Kì thật, cô bất luận là đánh ngũ vạn hay bát vạn, tôi đều ăn.

Minh Nguyệt thần sắc đại biến, quay người trái phải nhìn quanh. Chung Quốc nhìn cô, cười không thể áp chế:

"Minh Nguyệt tiểu thư, cô không phải hoài nghi, xung quanh cô có cái gì phản chiếu, có thể để tôi nhìn được bài cô? Ha ha, trời ạ, cô thực sự thật hài hước!"

Minh Nguyệt gương mặt trầm xuống, nhăn lại hai hàng lông mày.

Cô thực sự là nghĩ như vậy.

Chung Quốc nâng tay lau đi khóe mắt cười ra lệ, sau lấy tay chỉa chỉa đầu mình, nhẹ nhàng nói:

"Thứ có thể phản chiếu bài của cô, ở trong này, cô không nhìn được nó!"

Cậu bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ, làm Minh Nguyệt không khỏi sợ hãi:

"Cậu có thể biết được tôi ra bài gì?"

Chung Quốc lắc đầu:

"Không!"

Minh Nguyệt thở nhẹ một hơi. Thế mới đúng, ngay cả cô đều không tính được như vậy, chàng trai đầu óc có vấn đề này dựa vào cái gì có thể?

Vừa nghĩ xong, lại nghe Chung Quốc nói:

"Không, tôi không chỉ có thể tính được cô ra bài gì mà cả, anh, cùng anh..."

Cậu nâng ngón tay chỉ hướng Liễu thiếu cùng Tại Hưởng:

"Còn có đây"

Lần này là chỉ những quân bài còn chưa rút ở giữa bàn:

"Tôi đều biết!"

Cậu vừa nói dứt, Minh Nguyệt lập tức khiếp sợ ngẩn ra.

Chung Quốc nhìn cô vài giây, biểu tình ẩn nhẫn, rốt cuộc không nhìn được, ngẩng cổ ha ha cười.

"Ha ha ha! Minh Nguyệt tiểu thư, cô không phải là tin lời của tôi đi? Ha ha ha, Như thế nào có khả năng! Tôi cũng không phải là qủy thần! Ha ha ha..."

Tiếng cười của cậu giống như cuốn hút cả hai người khác, bọn họ tự nhiên cũng không kìm lòng được cười đi theo.

Minh Nguyệt mặt trắng bệch, bắt đầu nhăn nhó.

Ván bài tiếp tục.

Đến phiên Chung Quốc sờ bài, cậu trảo bài rồi đưa ra, nhẹ nhàng một chút, đặt trên mặt bàn, chậm rãi nhắm mắt, sâu kín thở dài, giống như có chuyện dày vò đã lâu, giờ phút này rốt cục chấm dứt, bất luận kết cục thế nào, là tốt hay xấu, tất cả chung quy cũng là dừng lại.

Nâng mi mắt, thu hồi biểu tình trên mặt, cậu quay đầu, thật sự nhìn Minh Nguyệt, biểu tình nghiêm túc cơ hồ quỷ dị, đối với cô ta nhẹ nhàng nói:

"Tôi thắng!"

Thanh âm chắc như bàn thạch, làm người ta nghe xong không tự chủ được trở nên hoảng hốt.

Chung Quốc quay đầu nhìn về phía Liễu thiếu, mỉm cười nói:

"Thật sự có lỗi, phụ lòng Liễu thiếu ưu ái!"

Lại chuyển hướng Tại Hưởng, khi đối mặt hắn, trong phút chốc đem nụ cười nở rộ thật to, ôn nhu gọi:

"Kim thiếu!"

Thanh âm nhẹ tựa lông hồng, không có chút sức nặng, từ từ phiêu đãng giữa không trung, chỉ sợ một cơn gió nhẹ, cũng đủ đem nó thổi mất vô tung vô ảnh.

"Kim thiếu"

Cậu một bên cười một bên dịu dàng gọi hắn:

"Tôi làm tốt lắm đúng không?"

Cậu hỏi giống như đứa trẻ chờ mong được khen ngợi, bộ dáng ngốc nghếch vô tội làm người ta đau lòng.

"Anh đã được đền bù cái anh mong muốn!"

Cậu hạ mí mắt, hàng lông mi thật dài khẽ động, dấu đi đôi mắt sóng sánh mơ hồ. Một cái chớp mắt sau, lại phục hồi bộ dáng, nhìn phía hắn, nhẹ nhàng hỏi:

"Tôi hiện tại có phải hay không được về nhà?"

●︶3︶●

Cậu hỏi như vậy nhu thuận cẩn trọng, trong một khoảnh khắc, Tại Hưởng cảm giác như chính mình đã làm một chuyện vô cùng xấu xa.

Hắn không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình, chỉ đối với cậu hơi gật đầu một cái.

Minh Nguyệt hét lớn, tựa như muốn nói, thắng thua còn không có xác định, làm sao có thể để cho cậu đi. Tại Hưởng thản nhiên lạnh mắt hướng cô, cô lập tức bị hắn làm cấm khẩu. Muốn gọi lại Chung Quốc không cho cậu đi, những lời này lập tức ngạnh trong cổ họng, rốt cuộc không nói nên lời.

Một cái liếc mắt kia, giống như lơ đãng, lại bí mật mang theo rất nhiều áp lực vô hình, bao phủ lại đây, khiến cho người ta không tự chủ được nín thở không dám lên tiếng.

Chung Quốc chậm rãi đứng lên, rời đi, xoay người hướng phía cửa.

Sau lưng cậu thẳng tắp, dường như có chút cứng ngắc.

Tại Hưởng nhìn bóng cậu, bất tri bất giác nhăn lại mi tâm.

Minh Nguyệt nâng tay lật lên bài Chung Quốc.

Một hồi về sau không khỏi 'A!' lên một tiếng sợ hãi.

Liễu thiếu quay lại liếc mắt một cái, không khỏi cũng giật mình, sợ hãi không thôi:

"Nguyên lai, bài của cậu ấy, đã sớm hồ! Chính là không phải hồ bình thường, lợi thế của bên đó đã vượt quá chúng ta. Nhưng là trừ bỏ bình thường, cậu ấy đoán bài ở chỗ ta còn đưa đi bốn cây, lại từ Minh Nguyệt thêm hai cây, nếu đem này đó không đưa đi ... Kim thiếu, bên hai người ... "

Hắn thở dài:

"Nguyên Nguyên này, rốt cuộc là người thế nào? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chàng trai thế này! Cậu ấy quả thực là kì tích! Thật sự làm cho người ta kinh ngạc!"

-----------------------------------

Tui đã trở lại sau một thời gian rest nghỉ dưỡng :) Hi vọng mọi người vẫn còn nhớ truyện này :(

Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro