Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 [4]

"Thiếu gia, cậu đã về!" Thanh nhìn thấy anh, tựa như nông nô bị ức hiếp gặp giải phóng quân(khổ =))))). A a, cuối cùng thiếu gia đã về, những ngày chịu khổ sở của anh có thể chấm dứt rồi! Xuân Trường cởi áo ba-đờ-xuy xong, câu đầu tiên nói chính là hỏi Công Phượng .

"Ách...... Này..... " Tưởng tượng đến nỗi bi thảm hôm nay mình gặp, Thanh nghĩ mình đúng là đâm đầu vào bụi rậm.

"Làm sao vậy? Cậu ấy lại bắt nạt anh sao?" Nhìn thấy biểu tình của Thanh , Trường cảm thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Ai, mấy ngày nay thực sự là vất vả cho cậu ta rồi. Nếu không phải anh tin tưởng Thanh , cũng sẽ không nhờ y chăm sóc Phượng , nhưng nhìn dáng vẻ cậu ta thực thê thảm, chờ Phượng hoàn toàn bình phục, để cho y nghỉ ngơi một chút vậy.

"Hôm nay...... Rất tốt....... Nhưng......... Chỉ là ............."

"Chỉ là cái gì, cậu ấy bảo cậu làm gì sao?"

Trường đi đến phòng ngủ, Hoya theo ở phía sau ............

"Phượng tiên sinh muốn tôi cùng cậu ấy chơi cái gì mà "Hồng hoang chi kiếm" ..........."

"À, là game online, cái đó, cậu ấy cũng bắt tôi chơi cùng." Trường cười khổ nói. Bởi vì nằm trên giường thực sự rất nhàm chán, Công Phượng mới muốn chơi trò chơi, không chỉ chơi đến nghiện, còn thường xuyên lôi kéo anh chơi cùng. Phải cái Trường là gì cũng giỏi nhưng chơi game lại cực dở, một phút đồng hồ mà chết đến ba lượt, làm Phượng tức giận, mắng anh ngu ngốc, không bao giờ ....... chơi cùng anh nữa.

"Cậu ấy mắng anh ngu ngốc phải không?" Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, Trường hỏi Thanh .

"Không phải.......... Chính là......."

Nắm tay, thả ra, rồi lại nắm tay, sau một hồi xoắn xuýt, Thanh ngẩng đầu, nét mặt bi tráng lên án: "Rõ ràng tôi là một người đàn ông cao lớn thô kệch, vì sao Phượng tiên sinh nhất định phải bức tôi chọn nhân vật nữ nũng nịu, mắt to đến đáng sợ, lông mi dài hơn bút lông? Cái gì tôi cũng có thể chịu được, nhưng không thể chịu được phải làm kẻ lẳng lơ!"

Trường run run, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ngồi xổm ôm lấy bụng, toàn thân run rẩy kịch liệt .......

"Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Có phải cảm thấy người không khỏe không?" Thanh hoảng sợ.

"Tôi không sao........ Không có việc gì .......... Anh đi nghỉ đi." Trường duy trì tư thế ôm bụng buồn cười, bước vào phòng ngủ, mở cửa ra, cũng không quay đầu lại phất tay với Thanh , rồi "Phanh" một tiếng liền đóng cửa. Thanh đứng tại chỗ, sờ sờ đầu, vẻ mặt u mê không hiểu gì hết.

"Có chuyện gì vui vậy?" Gặp Trường vừa bước vào cửa đã cười sặc sụa, Phượng không khỏi tò mò.

"Em đấy, về sau đừng bắt nạt Thanh như vậy nữa, còn cứ thế, anh thấy cậu ta sẽ nổi điên lên mất." Trường cười đi đến bên giường, đem tiểu ác ma kia ôm vào lòng, nhéo nhéo mũi cậu.


"Em nào có!" Phượng thực vô tội kêu lên: "Chẳng qua chỉ bảo anh ấy mua vài đồ vật cùng chơi trò chơi, nhảy thoát y vũ cho em xem, vẻ mặt anh ta liền giống như bị em cưỡng ép vậy, đúng là không có một chút hài hước nào hết."

"Em còn bảo cậu ta nhảy thoát y vũ cho em xem?" Trường mị mắt, đột nhiên buông tay ra.

"Em buồn chán thôi, bảo anh ta nhảy thoát y vũ làm em vui một chút, kết quả anh ta chết cũng không chịu, giống như con thỏ chạy đi, em lại không thể cử động, nên không bắt được anh ta."

Nhìn thấy sắc mặt nam nhân ngày càng đen, Phượng hơi chột dạ cọ cọ ngực anh, "Đừng giận mà, anh bỏ em lại đi làm, em rất buồn na." Cho nên mới đem Thanh ra làm trò cười, mới trút giận vì lúc trước anh ta và Đức trăm phương nghìn kế muốn chia rẽ bọn họ. Đương nhiên, những lời này cậu tuyệt đối sẽ không nói ra.

"Gần đây công ty bề bộn nhiều việc, em nghĩ anh có thời gian suốt ngày ở cạnh em sao?" Trường hôn hôn hai má cậu, nghiêm mặt nói: "Sau này không được thân thiết với Thanh như vậy, tuy rằng anh tin cậu ấy nhưng không có nghĩa là anh không ăn dấm chua." Lúc trước ở "Nhân vật nổi tiếng", cậu ngang nhiên làm trò khiêu khích Thanh , nếu là người khác, anh đã sớm đem hai người bọn họ trói lại vứt vào rọ thả trôi sông như heo rồi. "Anh sẽ ghen thật sao?" Phượng ngẩng đầu nhìn anh. Cậu và Thanh ở cùng cả ngày nhưng rõ ràng anh không hề phản ứng gì hết.

"Tin lời anh, hậu quả cơn ghen của anh, em không thể dễ dàng chống đỡ được đâu, ít nhất là thân thể em lúc này không chịu được." Tay trái Trường trượt xuống lưu luyến vuốt ve cái mông mềm mượt của cậu, mỹ nhân ôm trong lòng nhưng lại không thể làm gì được, đáng giận, đời anh còn chưa bao giờ phải nhẫn nhịn như vậy.

"Thật ra....... Em cảm thấy mình gần khỏe hẳn rồi......... Có lẽ chúng ta có thể thử xem?" Hai má Phượng phiếm đỏ, đưa tay sờ soạng nơi khóa kéo quần hơi mở của nam nhân........ Nhưng.... tay cậu bị chặn lại, anh nhìn cậu, lắc đầu.

Trong lòng có loại xúc động muốn khóc, Phượng đẩy anh ra, dùng chăn trùm kín người mình....... Rõ ràng tâm ý đã tương thông nhưng lại vì mình bị thương mà không thể thân cận da thịt, nhìn anh nhẫn nhịn vất vả như vậy, cậu không khỏi tự giận bản thân.....

"Sao thế?" Trường ôm cả chăn lẫn người vào lòng, xoay mặt cậu lại, dịu dàng nhìn cậu, "Không phải em đã đợi anh hai mươi năm rồi sao, bây giờ ngay cả mấy ngày cũng không thể chờ thêm được nữa ư?"

"Thế nào là không chờ được nữa, chỉ là em không muốn thấy anh khổ sở như vậy, em thật vô dụng." Mắt Phượng  hồng hồng giống hai con thỏ nhỏ cậu mới mua. Đáng yêu quá, sao có thể đáng yêu như thế chứ? Xuân Trường cười hôn lên môi hoa của cậu, ôn nhu nút nút liếm liếm, hôn đến tận khi cậu ý loạn tình mê mới buông ra.

"Tâm ý của em anh xin nhận, không muốn anh vất vả vậy thì nhanh khỏe lại đi. Đến lúc đó anh sẽ cùng em đại chiến ba trăm hiệp, làm đến độ thắt lưng em không thể thẳng được, cho nên vì ngày đó, em phải chịu khó để dành sức lực đi, được không?"

Công Phượng  sụt sịt, ngoan ngoãn gật đầu, không quậy phá nữa, hiếm khi cậu lại giống một con thú nhỏ ngoan hiền nép vào ngực anh....... Hôn hôn lên tóc cậu, Trường cảm thấy mãn nguyện thở phào một hơi, ôm chặt người mình yêu nhất vào lòng.

----------------------------------------------------------------------------

Vote và cmt cho tui nhé nhé nhé !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro