Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7[3]

Cửa quán bar của "Nhân vật nổi tiếng" mở ra, bồi bàn đã sớm quen mặt Xuân Trường , khi anh vừa mới ngồi xuống, không đợi gọi rượu, đã tự động pha loại cốc tai mà anh hay dùng. Đức thật sự rất quấn người, sau khi chịu đựng gần hai mươi phút lải nhải của hắn, Trương mặt đầy hắc tuyến một cước đá hắn ra ngoài, Thanh lại thực thức thời núp vào chỗ tối, không quấy rầy thế giới riêng của anh. Cả quán bar rộng như vậy bỗng chốc yên ắng, xung quanh có bày một chiếc đàn dương cầm cổ, còn có màu lam của bức tường phản chiếu ánh sáng, làm người ta như đắm chìm vào cảm giác về một đêm trăng đẹp trên biển. 

Rõ ràng bầu không khí yên tĩnh như vậy, vì sao trong lòng lại ồn ào hỗn loạn, vướng mắc, ưu phiền, xé rách, chìm trong bế tắc, hoàn toàn không tìm thấy lối ra. Bình thường  Trường ít bị chi phối bởi dòng cảm xúc nên giờ phút này đây anh cũng không hiểu rõ loại dao động này là gì. Đặt ly rượu trống rỗng xuống, ý bảo nhân viên pha chế rót thêm, đột nhiên, một đạo bóng đen chặn ánh sáng phía bên trái. Thân ảnh kia, mơ hồ truyền đến cảm giác áp bách.........Nhưng Xuân Trường cũng không phải loại người dễ dàng bị dọa bởi khí thế ấy, anh ngay cả lông mi cũng chưa thèm nâng, tay đã rút trong ngực ra một hộp thuốc, đúng lúc anh đang tìm bật lửa thì có vật gì đó "sưu" một tiếng bay về phía này.........Trường bắt lấy, mở lòng bàn tay ra, đó là một cái bật lửa tinh xảo hình súng lục, được làm từ bạc nguyên chất, vừa nhìn đã biết niên đại của nó không nhỏ. Quả nhiên không hổ là "Đại vương sắt thép" ra tay bất phàm. ( bất phàm: không giống người thường)

Nhướn mày, Trường gật đầu với bóng người bên trái, "Cảm ơn Nguyễn  tiên sinh." Sau đó dùng nó châm thuốc lá.

"Nếu Lương  tiên sinh thích nó, vậy tôi xin tặng nó cho ngài."

Cho dù ngồi trong quán, nhưng Hải vẫn đeo kính râm màu trà, dưới ánh sáng mờ nhạt của quán bar, càng làm người ta không thể thấy rõ được mặt hắn.

"Tôi không có thói quen dùng đồ của người khác." Trường trả lại cho hắn.

"Xem ra Lương tiên sinh có tính khiết phích(*), đó là thói quen tốt." Hải nhận lại, tán thưởng cái bật lửa nho nhỏ, trong lời nói pha đủ thâm ý.

(*)Khiết phích: thích sạch sẽ.

"Chưa kể khiết phích hay không, chỉ là thói quen của bản thân mà thôi." Trường thản nhiên nói: "Thì ra Hải ngài cũng là khách VIP của 'Nhân vật nổi tiếng'".

"Không có, chỉ là gần đây nhàn rỗi, lại có người bạn ra sức giới thiệu "Nhân vật nổi tiếng", nên mượn tạm thẻ VIP của cậu ta tới đây thư giãn một chút, không ngờ, lại gặp được nhân vật nổi tiếng đỉnh đỉnh đại danh, tổng tài điều hành của IFNT ở đây, cũng coi như là có duyên hạnh ngộ."

Hải tự châm điếu xì gà, hít vào một hơi, rồi sau đó phả ra làn khói dày đặc.

"Đúng vậy, có duyên hạnh ngộ." Đón lấy ly cốc-tai bồi bàn mới rót, Trường  không mặn không nhạt nâng ly hướng về phía Hải , sau đó khẽ nhấp một ngụm.

Nghe ngữ điệu khách khí như vậy, mỗi người một câu, người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai người họ đang bàn về chuyện công việc, chỉ có những người thật sự mẫn tuệ mới cảm nhận được đao quang kiếm ảnh ẩn chứa trong cuộc đối thoại ấy. "Gần đây hay thấy Nguyễn tiên sinh xuất hiện tham gia các hoạt động, mọi người còn đoán ngài muốn chuyển việc làm ăn từ phương Bắc về phía Nam." Xuân Trường chậm rãi phun ra một ngụm khói, ngón tay đảo quanh miệng ly rượu.

Hải cười ha ha, "Đúng là có quyết định này, nhưng việc cấp thiết trước mắt, vẫn là tìm kiếm con mèo nhỏ đi lạc của tôi thì hơn."

"Nga?" Trường khẽ nâng chân mày, "Không ngờ Nguyễn Quang Hải tiên sinh lại là người yêu thích mèo."

"Con mèo nhỏ kia của tôi vô cùng đặc biệt." Hải nhìn anh, "Trong nhà có nuôi rất nhiều mèo, chỉ có con này thông minh nhất, xinh đẹp nhất, nhưng cũng xảo quyệt nhất, không ngờ lại bị móng vuốt của nó cào rách da. Mà hình như Nam tiên sinh cũng từng nuôi một con mèo giống vậy, không biết ngài có phải nếm đau khổ không?"

Trường lạnh lùng nói: "Nhà tôi không nuôi mèo, tôi bị dị ứng với mèo."

Lời nói của Hải , khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Như vậy........Thật đáng tiếc, chỉ cần nuôi một lần, ngài mới biết được nó "tốt" như thế nào......." Hải híp mắt lại, khóe miệng càng nhếch cao, nụ cười này hiển lộ trên gương mặt của hắn, càng mang theo ngập tràn tà ý.

Trường đứng dậy, "Thực đáng tiếc, đối với việc "yêu mèo" tôi không có hứng thú. Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước."

"Ngài không muốn biết vì sao con mèo này chạy trốn tôi sao?"

Một câu này, làm Xuân Trường phải dừng bước.

"Rõ ràng tôi đã cho nó hết thảy, chỉ cần nó ngoan ngoãn ở lại bên tôi, tôi sẽ sủng nó, chỉ sủng mình nó. Nó có thể muốn gì được nấy, tôi có thể cho nó một cuộc sống xa xỉ vô cùng, tùy tiện mà xài tiền như nước, còn sung sướng hơn cả thần tiên. Thậm chí tôi còn xây cho nó một tòa cung điện xa hoa, mặc cho nó giương oai, thế nhưng con mèo nhỏ vô lương tâm này lại muốn tránh né tôi, dù tôi có cưỡng ép hay dụ dỗ thế nào, cũng không chịu trở lại bên tôi, Nam tiên sinh, ngài có thể cho tôi biết vì sao lại thế không?"

Trường  chậm rãi quay đầu, nhìn hắn không chớp mắt, trong con ngươi sâu thẳm dấy lên một ngọn lửa khiếp người, "Ngài. hỏi. tôi?" Nội tâm đang rối rắm bỗng nhiên thả lỏng, lộ ra điểm trí mạng đã giấu kín! Từ ngày gặp Nguyễn Công Phượng đến này, tất cả mọi chuyện, thoáng chốc đều tái hiện........Biểu tình lần đầu tiên khi cậu quyến rũ mình, vẻ nhiệt tình khi cùng mình hoan hảo, còn có khi nghe những lời đồn nhảm, cậu cố chấp đuổi theo mình tới "Nhân vật nổi tiếng" để ngăn mình nhận "lễ vật", ánh mắt quyết liệt khi cậu bị đánh, gương mặt thờ ơ vô tình khi gặp thoáng qua.........

Nếu cậu thật sự trời sinh dâm đãng, vì sao khi cùng mình một chỗ chưa bao giờ lăng nhăng với người khác? Nếu cậu sự yêu tiền hơn mạng, vì sao lại rời khỏi triệu phú Hải , rồi còn dây dưa không dùng chi phiếu trống kia? Ai có thể giải thích hết thảy! Dấu chấm hỏi thật lớn này làm cho tim anh rung động, giữa đại não như có cơn lốc xoáy, mãnh liệt xoay tròn, như từng nét vẽ sinh động..........

"Nếu không thì tôi nên hỏi ai đây?" Chiếc kính màu trà của Hải  ánh lên dị quang(ánh sáng lạ), "Trường , những gì tôi không chiếm được, anh cũng đừng mơ tưởng!" Chán ghét cái kiểu giả mù sa mưa(vờ vĩnh), Hải đi thẳng vào đề. Từ sao khi tra được Phượng rời mình để lao vào vòng tay của Trường , người đàn ông này liền trở thành cái gai trong mắt hắn.

"Hải , anh đang uy hiếp tôi?" Trong mắt Trường , hàn ý như kết đọng lại thành băng tuyết.

"Không dám, dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của tôi, tôi chỉ cảnh báo trước mà thôi. Xuân Trường , chỉ cần anh không làm mấy chuyện thừa thãi, chúng ta đôi bên nước sông không phạm nước giếng, nếu không, thủ hạ của tôi mà bị kích động, bọn họ làm ra chuyện gì, tôi cũng không dám đảm bảo."

"Thực đáng tiếc, Nguyễn tiên sinh, những lời này của anh đem ra dọa người khác sẽ sợ, nhưng với tôi, còn chưa đủ phân lượng!"

"Lương Xuân Trường , đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, tôi cũng không muốn anh mất thể diện!" Bị thái độ bình tĩnh của anh chọc giận, Hải đứng lên..........

Thanh thấy tình thế không ổn, định xông lên, lại bị cánh tay Trường  ra hiệu ngừng lại.

"Nguyễn tiên sinh, sao phải tức giận. Cậu ta là người, không phải đồ vật, càng không phải là thú yêu, cậu ta có ước muốn của riêng mình, cũng có quyền tự do lựa chọn." Biểu tình lãnh đạm của nam nhân, lại như mãnh hổ đứng giữa rừng cây lặng gió, tưởng chừng là đứng yên bất động, nhưng thực chất ẩn chứa cơn giận mãnh liệt, nếu......không để ý, sẽ bị tê liệt bởi đôi mắt sắc bén của nó, một người đã quen thấy sóng to gió lớn như Hải , cũng không khỏi âm thầm kinh hãi trước khí thế này. Trong lúc nhất thời, hai người đều đứng thẳng bất động, không khí giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

"Ai êu, có chuyện gì vậy? Đây không phải là Nguyễn tiên sinh sao? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Đúng lúc này, Đức đột nhiên đi vào, đứng giữa hai người, đánh vỡ thế giằng co đôi bên.

"Nguyễn tiên sinh thật là, vào "Nhân vật nổi tiếng" lại không nói với tôi lời nào, khách quý như ngài, chúng tôi mời ngài còn không đến, sao dám mặt dày làm ngài phải hao tốn tiền. Đến đến, đêm nay tôi mời, không say không về!" Đức cười mị đi qua kéo tay Hải  đến quán bar, một tay ra hiệu, lập tức từ trong quán bar có hai nam tử thanh tuấn đi ra, một tả một hữu ngồi vào cạnh Hải , đồng thời người pha chế cũng lanh lẹ bưng cốc- tai và một vài món điểm tâm lên.........

Chỉ chốc lát sau, Hải đã bị quay như chong chóng, không rảnh bận tâm đến Trường , Lương Xuân Trường ném một ánh mắt cảm tạ về phía Kibum, sải bước, ra ngoài...............

"Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?" Thanh vội đuổi kịp anh.

Không còn vẻ âm trầm như mấy ngày vừa rồi, biểu tình của Trường hoàn toàn thay đổi, toàn thân như một mũi tên nhọn đã lên dây muốn nhanh chóng được bắn ra, tràn ngập khí thế sắc bén không thể chống đỡ.

"Còn phải hỏi, đi tìm cậu ta để hỏi cho rõ!" Không kiên nhẫn để cho Thanh lái xe, Xuân Trường tự mình khởi động máy, nhấn ga, nhanh chóng hướng về nơi người kia ở mà phóng đi........

--------------------------------------------------------------------------

Lâu rồi tui ko EDIT FIC này được nên cho tui xin lỗi các nàng nha nha

Vote và cmt để tui có động lực nha 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro