Chương 7[2]
"Lương tổng?"
"Lương tổng?"
Xuan Trường giật mình, đối diện với ánh mắt dò xét của Dụng, mới ý thức được mình thả hồn đi tận đâu đâu rồi, "Xin lỗi, vừa rồi anh nói gì vậy?"
"Lần gặp này ấn tượng cũng khá tốt, nếu hợp tác với Elec thì điều kiện hợp đồng có thể thương lượng, thị trường Á Châu của chúng ta sẽ được mở rộng." Dụng hưng phấn mà nói.
"Đúng vậy." Trên mặt Trường lại không hề có vẻ vui mừng, chỉ thản nhiên gật đầu thế thôi. Tuy rằng vừa nãy khi đàm phán với tổng tài của Elec, anh vẫn là Trường như mọi khi, nhưng cuộc họp vừa kết thúc, cả người hoàn toàn mất đi vẻ già dặn, quanh thân ngưng tụ một loại áp suất thấp âm trầm, tựa như báo hiệu sắp có bão táp kéo đến. Một người nhạy cảm như Dụng nhanh chóng nhận ra điểm khác thường của anh, hẳn là có liên quan tới việc lúc nãy gặp Phượng và Chinh ở thang máy.
"Lương tổng, thứ cho tôi mạo muội, nghe nói............Anh định đổi cố vấn luật sư của công ty sao?"
"Đúng là có quyết định này." Trường gật gật đầu.
Lúc ở công ty nhìn thấy Phượng , khó tránh khỏi có chút xấu hổ, không bằng cứ nhắm mắt làm ngơ. Thế nhưng, thật sự có thể yên lặng mãi được sao?
"Năng lực làm việc của Phượng tiên sinh rất tốt, mấy lần công ty xảy ra tranh chấp, cậu ấy đều xử lý thỏa đáng, vì sao Lương tổng lại........." Dụng cảm thấy tiếc hỏi.
"Cứ coi như tôi công tư không phân minh đi, việc ấy tôi sẽ tự kiểm điểm lại."
Dụng kinh ngạc nhìn Trường , không ngờ anh ta lại thừa nhận quan hệ với Phượng, không khỏi mỉm cười bảo, "Câu này........Có thể coi là lời tự thú không?"
"Rất kì quái sao?" Trường nhướn mày.
"Không, tôi chỉ nghĩ anh sẽ không trực tiếp thừa nhận như vậy." Dụng cười nói, cứ tưởng rằng anh sẽ che giấu một chút.
"Người nhạy bén như anh, chỉ sợ đã sớm nhận ra rồi, hơn nữa, tôi cũng không định giấu giếm, đem việc công và tư lẫn lộn, là lỗi của tôi, sau này tuyệt đối không có chuyện như vậy nữa." Nam Woohyun thản nhiên nói.
"Vậy bây giờ..........Đã kết thúc với Nguyễn Công Phượng rồi sao?" Tiến Dụng cẩn trọng hỏi.
"A, hoàn toàn chấm dứt rồi." Trường nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, trong đầu hiện lên hình ảnh Phượng ở cùng người đàn ông khác, trong lòng nhất thời lại thấy nóng lên.
"Thực đáng tiếc........" Dụng thở dài.
"Đáng tiếc?" Trường quay sang nhìn y.
"Chỉ là cảm thấy hai người rất xứng đôi, khi đứng cùng nhau, tạo nên sự hài hòa vô cùng. Nam tổng, có lẽ chính anh cũng không phát hiện, nhưng mỗi khi hai người các anh nói chuyện công việc, thái độ đều hòa hoãn hơn so với bình thường, chưa kể, còn xuất hiện những biểu cảm phi thường hiếm thấy." Ý thức được mình đã nhiều lời, Kim MyungSoo "A" một tiếng, "Thực xin lỗi, bây giờ mới nói những lời này có lẽ không còn phù hợp nữa."
"Không sao, đối với tôi, cậu ta chỉ là bạn giường mà thôi, tôi nghĩ những điều anh nhìn thấy chắc đều là ảo giác rồi."
Đúng vậy, chắc chắn Dụng đã nhìn nhầm!
"Thật sao?" Dụng nhìn anh hồi lâu, cười cười, "Nếu Lương tổng cảm thấy nghĩ vậy mà trong lòng thanh thản hơn thì cũng tốt."
Trường nhíu mày, ý ám chỉ trong lời nói làm anh không thoải mái, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
"Không có gì, trước kia vì sự tự cao tự đại của mình mà tôi thiếu chút nữa để mất người yêu dấu nhất, bây giờ thấy có người cũng phạm sai lầm giống vậy, tôi chỉ ngầm sốt ruột thay anh ta mà thôi."
Đang nói, xe đã chạy đến nhà trọ của Dụng , y tháo dây an toàn, cười với Trường nói: "Tôi sẽ không can thiệp nhiều vào việc riêng của người khác, Lương tổng, mai gặp."
Nhìn theo bóng dáng xa dần của đối phương, Trường nghĩ nghĩ, quay lại hỏi Thanh ngồi ở ghế lái, "Thanh , lúc ở cạnh Công Phượng , biểu tình trên mặt tôi có thay đổi gì không?"
"Không có, thiếu gia, ngài vẫn giống như trước, đẹp hoàn mỹ như tượng đá tạc!" Thanh lớn tiếng trả lời.
Đùa cái gì chứ, cho dù có chết mình cũng không nói ra sự thật. Khóe mắt Trường run rẩy một chút, hỏi anh ta thì cũng như không, còn làm mình nổi hết cả da gà, anh lâm vào trầm tư...........
Tại câu lạc bộ "Nhân vật nổi tiếng". Vừa thấy thân ảnh Trường , Đức liền cười mị mị chạy ra chào đón, dang rộng hai tay, vừa mở miệng đã nói mấy lời buồn nôn: "Trường............" Trường mặt âm trầm, không giống như mọi khi phản ứng lại mà cứ im lặng không nhúc nhích, để mặc đối phương tình cảm chan chứa dạt dào. Đến lúc ôm được người anh rồi, Đức lại đờ ra, hỏi Thanh đi phía sau Trường , "Này, thiếu gia nhà anh sao thế? Bị choáng hả?"
"Đức tiên sinh, thỉnh tự trọng."
Thanh nhìn thấy "móng vuốt sói" của Đức bám chặt lấy Trường thì nghiến răng nghiến lợi, hận trong tay không có bảo đao, một phát chém đứt.
"Cái gì, chủ nhân của anh cũng không phản đối, con chó ngốc như anh quản gì chứ?" Đức trừng mắt liếc anh một cái, vừa rỏ dãi vừa niết niết người Trường ............Ác ác, cơ thể thật lớn, ngạnh ngạnh, lại co dãn, cũng không biết cậu ta làm sao luyện được thế này, rờ thật thoải mái.......
"Đức , cậu còn muốn sống để nhìn mặt trời mọc ngày mai không?" Thanh âm băng lãnh của Trường vang lên bên tai khiến kẻ khác không khỏi phát run.
"Sờ cậu vài cái cũng có mất miếng thịt nào đâu." Đức lưu luyến thu tay, "Đã lâu không gặp cậu, dạo này bận gì vậy?"
"Ngoài việc công ty thì còn chuyện gì nữa."
"Thấy cậu ít đến đây, tôi nghe nói cậu đã bye bye Nguyễn Công Phượng , thật tốt quá, Trường , cuối cùng cậu cũng quay về đường ngay nẻo chánh." Đức nhếch môi cười nói. Không ngờ Trường lại chia tay với sát tinh này, cũng nhờ công lao thắp hương mỗi ngày của hắn a, từ sau sự kiện "lễ vật" kia, hắn cũng hiểu rõ Công Phượng chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, bây giờ nhổ được cậu ta rồi, có thể nói là một chuyện vô cùng đáng mừng. Trường bất đắc dĩ nhìn hắn, anh đến đây để thư giãn chứ lâu phải đến để lắng nghe cái tên âm hồn không tan này lảm nhảm.
"Được rồi được rồi, là tôi không tốt, không nên nhắc đến cái tên này, giờ để nhận lỗi với cậu, hôm nay tôi mời, đi, đến uống một chén với tôi." Nói xong, Đức kéo anh về phía quán bar...........
----------------------------------------------------------------------
Hãy nhớ vote và cmt để Ú có thêm nhiều động lực nha
Yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro