Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7[1]

Cố duy trì nụ cười hoàn mỹ đi ra khỏi cửa, vừa vào trong xe của Chinh, Phượng liền khom người, cả thân mình co rúm lại......

"Phượng , cậu sao vậy?" Chinh hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy cậu.

Chinh lắc đầu, ý bảo mình không sao, nhưng dạ dày lại như xoắn lấy nhau, làm cậu đau đến độ không thốt nổi chữ nào.

"Có phải dạ dày lại đau không? Cậu có mang thuốc theo không?" Chinh lo lắng nhìn cậu. Công Phượng đè chặt bụng lại, ngẩng đầu, tựa vào ghế dựa, sắc mặt trắng bệch như người chệt.

Nhìn thấy ánh mắt của Chinh , cậu quay đầu sang, nhẹ nhàng cười, "Người tốt không thọ mệnh, tai họa lưu ngàn năm, tớ chưa chết được đâu, cậu đừng làm bản mặt này."

Chinh thở dài một hơi, "Gần đây cậu hay mất ngủ? Có phải lại không ăn đúng bữa? Cơ thể của chính mình, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy......"

"Được rồi được rồi." Phượng ngoáy ngoáy lỗ tai, lười biếng nói: "Chinh , từ khi nào cậu biến thành mẹ của tớ vậy? Chẳng qua chỉ là thất tình thôi, không lẽ cậu chưa thất tình bao giờ sao?"

Chinh trừng mắt nhìn cậu một cái, ngậm miệng lại,khởi động xe. Đúng là phụ lòng tốt của người ta mà!

"Rốt cuộc tên kia có gì tốt chứ?"

Biết rõ không nên chạm tới vết thương của cậu, nhưng nghĩ đến vừa rồi người đàn ông lạnh lùng kia ngay cả một câu cũng không thèm nói, Chinh liền cảm thấy tức giận. Công Phượng vì hắn mà hàng đêm mất ngủ, bệnh đau dạ dày tái phát, còn hắn, lại cùng một nam tử tuấn mỹ đi đến khách sạn! Nói cái gì mà đi gặp khách, có ngốc cũng biết là nói dối. Bây giờ Chinh đã không còn khuyên Phượng "Đừng chơi với lửa có ngày chết cháy" hay "Tội gì mà như vậy" linh tinh nữa. (Trong đoạn này là suy nghĩ Chinh đang tức Trường nên ngôi thứ 3 của Trường là "hắn" chứ không để "anh" như thường lệ.)

Vào một buổi sáng cuối tuần trước, do phải ra tòa nên hắn đi làm sớm, vốn tưởng rằng trong sở tư pháp không có ai, không ngờ trong phòng Phượng có ánh đèn hắt ra. Hắn mở cửa, nhìn thấy trên mặt đất rơi đầy những tờ giấy bị vo tròn, mà ở giữa sô pha lại có "vật gì đấy" cũng cuộn tròn nốt, chỉ hở một chút tóc, còn đâu cả người đều bị áo ba-đờ-xuy bao phủ. Nghĩ cậu ngủ say chưa tỉnh, nên hắn cũng không quấy rầy, Chinh khom người nhặt mấy tờ giấy bị vo lại, nhẹ nhàng mở ra.........Bên trong là hình vẽ biếm họa một người đàn ông, nét vẽ không hề có chút chuyên nghiệp, chỉ đơn giản là tùy hứng phác ra mà thôi. Vì thế nhân vật kia cũng không giống lắm, chưa kể tâm tình "họa sĩ" không tốt, còn vẽ xiên xẹo, không phải thần tình âm trầm mà là bộ dạng hung hăng muốn ăn người, mặt vẫn là tỉ lệ bình thường, nhưng toàn thân lại thu nhỏ, còn mặc áo khoác siêu nhân rất buồn cười. Chinh khẽ cong khóe miệng, không ngờ cậu lại vẽ như vậy, nhưng cái làm hắn chú ý là dưới góc trang giấy có viết năm chữ nho nhỏ: "Lương Xuân Trường ngu ngốc.". Chinh lại nhặt tờ khác lên, vẫn là phác họa gương mặt người đàn ông ấy, nhưng trang phục lần này lại là bộ áo cánh dơi cũ kĩ, dòng chữ trên đó là "Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc", lại mở tờ giấy nữa, vẫn làn nam nhân này, cũng khuôn mặt này, nhưng trang phục vô cùng kì quặc, lạc khoản (*) có lúc ghi là "Lương Xuân Trường ", có lúc lại đề "Sắc lang", "Người xấu", "Đại dâm ma", v........vv...... Đại khái là nhận ra trong phòng có người, "vật gì đấy" bắt đầu động đậy, tựa như động vật ăn lông ở lỗ, nhô đầu ra khỏi áo ba-đờ-xuy........

(*) Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên bức tranh.

Chinh không nhịn được bật cười: "Công Phượng , cậu và Xuân Trường đã xảy ra chuyện gì? Oán niệm với hắn như vậy, trên đất đều là tranh........"

Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, thanh âm của hắn cũng tắc nghẹn lại, chỉ thấy gương mặt lim dim, bàn tay đang dụi dụi mắt của Kim Sunggyu, Dongwoo bừng tỉnh đại ngộ!

"Thì ra cậu thích anh ta?" Hắn sải chân bước tới sô pha, kéo cậu đứng dậy, dùng sức mà lay, "Thì ra cậu yêu anh ta?"

Hắn cứ tưởng rằng mối quan hệ giữa Phượng và Trường chỉ là vui đùa, có nằm mơ cũng không ngờ, Phượng lại thật lòng. Một người luôn coi nhân sinh tựa trò chơi như cậu, thế nhưng cũng có ngày thật lòng!

(*)Nhân sinh: đời người / cuộc đời.

Phượng nửa tỉnh nửa mê, lại bị Chinh lắc lắc đến độ trước mắt toàn sao Kim, tức giận nói: "Vô nghĩa, nếu không ai lại cam tâm tình nguyện bị đàn ông đâm chọc cái mông chứ?"

Lời nói thô tục, tựa như một quả bóng đập thẳng vào mặt Chinh , làm hắn một lúc lâu sau vẫn không hé được lời nào.

"Nếu thích, sao lại không nói với anh ta? Cần gì phải giả vờ chỉ chơi đùa? Cậu có biết làm vậy là rất tàn nhẫn không?" Chinh không hiểu nổi trừng mắt nhìn cậu.

"Không cần!" Phượng quả quyết nói: "Lúc trên giường vẻ mặt tên kia luôn không tự nhiên, rõ ràng không cam lòng, nhưng vẫn bị tớ dụ dỗ, loại vẻ mặt này thật sự quá tuyệt, tớ có chết cũng không nói cho anh ta........Ha ha ha........"

Chinh đen mặt, bỗng nhiên lúc ấy, hắn lại thấy thông cảm với Trường.

Chậm rãi thu lại nụ cười, Phượng tránh khỏi tay hắn, "Nói đùa vậy thôi, cậu nghĩ rằng tớ chưa từng có ý nghĩ giống cậu sao? Thế nhưng biết mở miệng sao đây? Không lẽ làm một màn diễn quá khích như kịch của Quỳnh Dao, ôm lấy đùi anh ta, khóc sướt mướt nói, em vô cùng yêu anh, yêu đến độ lòng em như tan nát, đến không thể thở nổi, không có anh em không sống nổi, anh đừng bỏ đi....."

Nói dứt lời, Phượng còn bắt chước nữ diễn viên hát, làm Chinh  lạnh hết cả sống lưng........

Cười tự giễu, Công Phượng khôi phục lại giọng nói bình thường, rũ mắt nói "Thật đáng tiếc, Phượng , tớ không phải phụ nữ, càng không nói mấy lời buồn nôn đó. Cậu bảo tớ phải nói thế nào? Tớ và anh ta có gì? Ngoài nhu cầu thể xác, cái gì cũng không có! Nếu không phải tớ chủ động tấn công, anh ta cũng không thèm để mắt tới tớ. Lúc bắt đầu như thế, giờ cậu bảo tớ làm sao nói với anh ta chữ "yêu"? Nói không chừng, anh ta nghe xong sẽ bảo tớ nên đến bác sĩ tâm lý khám. Nếu, ngay từ đầu mọi chuyện thuần khiết sạch sẽ như tờ giấy trắng, còn có thể viết nên đồng thoại(*), nếu không phải vì quá yêu anh ta, có lẽ tớ đã từ từ để anh ta chú ý tới mình, từ từ mà quen biết, rồi hẹn hò, nói như vậy, tình cảm lưu luyến có thể thuận lợi rồi. Thế nhưng, một thời gian dài như vậy tớ mới có thể xuất hiện trước anh ta, tớ không thể chờ lâu hơn được nữa! Chinh , cậu không hiểu đâu. Anh ấy là Xuân Trường , tớ là Công Phượng , anh ấy có cuộc sống của mình, còn tớ có quá khứ không thể nói ra. Có lẽ, cứ thế này là kết thúc tốt nhất cho cả đôi bên. Vẫn theo đuổi anh ấy, không ngừng đuổi theo, tớ mệt mỏi rồi......Bây giờ chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt........Cho nên......Đừng hỏi lại tớ lần nữa......."

(*) Đồng thoại: truyện cổ tích.

Nói xong, thanh âm của cậu dần trở nên mỏng manh.........làm Chinh không khỏi rung động thật nhiều. Ngoài miệng nói những lời vô nghĩa, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa nỗi thống khổ sâu sắc, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Tuyệt đối không đơn giản như vậy, trên mặt giấy này, từng đường cong nét vẽ, trút xuống đó là bao tâm tư so với máu nhỏ còn sâu đậm hơn. Thì ra Công Phượng trong mắt mọi người là kẻ phóng đãng không đứng đắn, nhưng tận đáy lòng cậu lại chôn giấu tình cảm kiên trinh đến thế, đây là điều mà hắn chưa bao giờ ngờ tới. Cũng chính giây phút này, Chinh  mới phát hiện, quen cậu lâu như vậy, nhưng hắn vẫn chưa từng thực sự hiểu cậu.

Nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Chinh , Phượng cười ha ha, vỗ vỗ vai hắn, "Làm chi mà bày cái vẻ mặt này ra vậy, chỉ là một tình yêu nhỏ mà thôi, trời cũng không sập xuống được. Một buổi sáng đẹp trời thế này, không cần thảo luận vấn đề nghiêm túc ấy, tớ vừa thất tình, cậu không thể dịu dàng với tớ một chút được sao? Bụng đói quá a, đi, đi ăn sáng với tớ........."

"Lát nữa phải ra tòa rồi, tớ còn phải chuẩn bị tài liệu."

"Hãn, không phải tài liệu đều nằm trong đầu cậu sao, tớ tin cậu không cần nó cũng có thể thắng quan tòa, đi nào đi nào........"

Phượng kéo hắn ra ngoài.........Từ đó, hết thảy mọi chuyện lại như cũ. Cậu vẫn như trước vui cười bình thường, bề ngoài tỏ vẻ không có chuyện gì, dùng đôi mắt hoa đào phóng điện loạn xạ, nhưng chỉ có mình Dongwoo biết, vết thương của nam nhân này sâu đến độ nào, khổ đau giãy giụa, một mình liếm miệng vết thương. Mỗi sáng đi làm, đều thấy ánh đèn từ phòng cậu hắt ra, có thể thấy được, cậu lại thức trắng một đêm dài, mà nhìn khuôn mặt gầy yếu ấy, cũng đủ thấy được cậu ăn uống nghỉ ngơi thất thường. Đúng thế, chỉ là thất tình mà thôi. Có ai chưa từng thất tình chứ? Hắn không nên lo lắng, một người kiên cường thông minh như cậu, nhất định có thể đứng dậy được, hiện tại việc hắn có thể làm, cũng chỉ là luôn bên cạnh cậu mà thôi. Hai tay cầm chắc tay lái, Chinh thoáng nhìn Phượng , người kia khép hờ đôi mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, không hề nhúc nhích, dường như đang ngủ, nhưng đôi môi mím lại, có thể thấy cậu đang chịu đựng cơn đau dạ dày tra tấn.

Tăng ga, Chinh lập tức lái xe đến bệnh viện, lần này dù có phải khiêng, cũng quyết vác cậu đi khám! 

--------------------------------------------------------------------------------

Nhớ và cmt để tui có nhiều động lực nha

Yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro