Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6[1]

Kỳ thật cả đời này Công Phượng cũng không thể nào quên được hình ảnh đó; một thiếu niên lạnh lùng, băng qua cả dòng người, kéo cậu từ góc tối bước ra, không nói một lời nào, nhưng lại dúi món quà vào bàn tay nhỏ bé của cậu, sau đó lãnh đạm rời đi, hào quang bao phủ quanh thân anh, làm cho cậu cứ ngỡ rằng mình đang mơ. Hạt giống tình yêu nảy mầm, trưởng thành rồi thì biến thành đại thụ rợp bóng che trời, chỉ mất một khoảng thời gian mà thôi, huống chi tình yêu này, còn mang theo cảm xúc ngưỡng mộ cùng niềm biết ơn chân thành. Tình cảm này nảy nở mãnh liệt trong trái tim, mỗi ngày mỗi ngày lại càng sâu đậm thêm, làm cậu không thể sống yên ổn, cuối cùng, ngày cậu đủ tuổi thành niên, Công Phượng vội vã rời khỏi cô nhi viện Ánh Dương, vội chạy tới chỗ nam nhân kia. Tựa như một chú chim non vừa mới mở mắt, còn chưa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đã vội vàng giương lên đôi cánh non nớt, nhào tới mồi ngon trước mắt. Thế nhưng, con đường phía trước lại vô cùng gian khổ.

Mỗi khi ăn ở và trọ lại mất hai trăm tệ, người không có bằng cấp như cậu, vì cuộc sống, đã từng làm những công việc nặng nhọc nhất, thợ xây, ban đêm đi bán hàng, rửa bát thuê, bốc vác hàng hóa...........Tuy rằng khi cầm được đồng tiền thì tứ chi đều đau nhức, nhưng cậu chưa từng than thân trách phận lấy nửa câu, chỉ cần nghĩ đến, mình có thể cùng nam nhân kia hít thở chung không khí của thành phố này, trong lòng lại hứng khởi tức khắc. Khi đó, nơi cậu làm thợ xây, gần với tòa cao ốc IFNT, cậu cùng mười mấy công nhân chen chúc trong cái lán dựng tạm, mỗi tối khi ngủ, nhìn qua cửa sổ nhỏ hẹp, có thể loáng thoáng mơ hồ thấy được màn che tấm kính cao ốc IFNT..........Giữa cái lán tràn ngập mùi mồ hôi cùng bẩn thỉu, ngày ngày cậu đều chăm chú nhìn lên, rồi sau đó ngủ say không hề nhúc nhích như một tảng đá.........Có lẽ số mệnh đã cảm động trước sự cố chấp của cậu, cuối cùng có một ngày, cậu gặp được người đàn ông ấy! Chạng vạng tối, là khi cậu chấm dứt một ngày làm việc nặng nhọc, sau đó đến vùng phụ cận IFNT ngồi chờ, mong mình có thể may mắn thấy được bóng dáng của nam nhân. Cậu cũng không hi vọng xa vời có thể tiếp xúc thân mật, lại càng không trông chờ nam nhân sẽ nhận ra cậu, chỉ nguyện được tận mắt nhìn thấy người kia vẫn sống tốt, không cần như lúc trước, chỉ khi nhìn qua TV hay trên báo chí mới thấy được anh, chỉ vậy thôi, là cậu đã mãn nguyện rồi..... Nhưng cậu lại không ngờ, khi cậu vừa mới bước đến gần cửa lớn, đúng lúc anh đang vội vàng đi ra! Thình lình đôi bên mặt đối mặt, vô tình mà để lại ấn tượng sâu đậm! Khi đó toàn thân cậu cứng ngắc, cảm thấy như bị điện giật, đại não trống rỗng, đối phương lại chỉ quét mắt nhìn cậu một cái, rồi bước qua đi tới chỗ xe BMW đang đợi...........Cậu không nhịn được muốn gọi anh lại, những ngay cả một chữ cũng không thốt được ra, trái tim giống như bị một bàn tay lạnh băng bóp chặt, hung hăng mà niết nhéo, từng cơn đau như sóng triều dâng lên gầm thét, nháy mắt bao phủ lấy cậu, trước mắt một mảnh mơ hồ, bất tri bất giác, cước bộ đã theo bản năng mà đuổi kịp nam nhân..........Nhận thấy phía sau có người, Xuân Trường ngừng lại một chút, hiển nhiên cảm thấy kì quái nhìn cậu........Bằng một ánh mắt xa lạ, quả nhiên anh không nhận ra cậu, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng cậu vẫn không kìm được ẩn ẩn co rút đau đớn, còn chưa kịp nói gì, một chuyện khiến cậu kinh ngạc đã xảy ra!

Trường vẻ mặt không kiên nhẫn, nhíu nhíu mày, đưa tay lấy chiếc bóp da trong túi ra, rút ra tờ tiền trăm tệ giá trị lớn, vội vàng nhét vào tay cậu, sau đó quay đầu bước đi.

"Uy........."

Cậu chấn động, nhanh chóng đuổi theo được hai bước, còn chưa kịp nói gì, nam nhân đã bước vào ô tô, đi mất hút.......Cậu đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, ước chừng qua hai phút, mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, toàn thân run lên không ngừng ......Anh........Anh cư nhiên coi cậu là tên ăn mày!? Nghĩ rằng mình đi theo anh, là muốn xin tiền, cho nên mới vội vàng lấy tiền ra đuổi khéo cậu!? Thật là sự nhục nhã nhất trong cuộc đời! Công Phượng dường như cảm thấy bản thân bị chém ra làm hai nửa, một nửa vứt vào lò nung, một nửa đem ướp băng lạnh, trong hỏa lò bỏng cháy, "Két" một tiếng đã hóa thành tro bụi, còn chưa kịp reo hò, đã bị bánh răng vận mệnh nghiền nát thành cám bụi hèn mạt. Cậu không biết làm thế nào mà mình trở lại được lán, đêm hôm đó, cậu lên cơn sốt cao, mê sảng không ngừng, cậu vốn luôn khỏe mạnh, nhưng khi bệnh rồi, lại bệnh hơn một tháng, thật vất vả dưỡng cho thân thể khởi sắc, Phượng liền bỏ việc, biến mất khỏi trung tâm thành phố. Hai tháng sau, cậu nhờ người giới thiệu, vào trong một câu lạc bộ bí mật, một tháng sau, cậu và mười nam hài khác, bị đưa đến trước mặt Hải , Hải chỉ liếc mắt một cái, liền chọn cậu. Năm ấy, cậu mới mười bảy, chính thức trở thành tình nhân bí mật của Hải.

Ba năm trời, bên Hải kẻ đến người đi, nhưng cậu vẫn được sủng ái đến vậy, cũng là người có một vị trí tối quan trọng, trong khi đám người tình kia tranh đấu lẫn nhau, cậu lại vùi đầu vào khổ học, tranh thủ thời gian, sau đó thu thập đủ chứng cứ phạm tội của Hải , buộc hắn phải kí thỏa hiệp trao trả tự do cho cậu. Ngoài mặt, Hải tỏ vẻ tuân theo định ước, nhưng kỳ thực chưa từng hết hi vọng với cậu, có một đoạn thời gian, còn như âm hồn không tán luôn bám theo cậu, còn phao tin đồn bất lợi cho cậu, với mục đích muốn cậu quay về bên hắn.

Tuy rằng cậu không sợ Hải , trong tay cũng nắm giữ bằng chứng uy hiếp hắn, hẳn đối phương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng dù thế nào, ba năm nhân sinh phải chịu khuất nhục, ba năm tổn thương mình, ba năm bán đứng linh hồn và thể xác, đều tạo thành một vết thương lớn trong lòng cậu. Vì muốn được sóng vai cùng nam nhân, cậu đã dùng thủ đoạn cực đoan này, dù phải trả một cái giá đắt thảm thống khó nói thành lời, cậu vẫn chưa từng hối hận, nhưng ngày hôm nay, Phượng lại có loại đau đớn mềm yếu đến kịch điểm. Cửa xe phản chiếu gương mặt mình, khuôn mặt này, như đang chồng chéo lên hình ảnh mười bảy tuổi xưa cũ..........Khi đó còn trẻ, ngây thơ không biết, đời có bao nhiêu sương lạnh đắng cay, không hiểu được giữa người với người còn có sự phân biệt, tuy rằng cho đến bây giờ cậu vẫn nghĩ linh hồn ngang hàng nhau, nhưng sự thực chứng minh, có sự chênh lệch giai tầng rõ nét, đó là giới hạn đã vạch ra, không phải chỉ mình mình có thể gạt bỏ đi được. Ngày đó cậu cầm trong tay tờ trăm tệ, một thân một mình mờ mịt, không biết mình đang đi về đâu, đột nhiên, cậu nhìn vào cửa kính ô tô ven đường: Một bộ dáng luộm thuộm, tóc tai rối bù, quần áo cùng tay chân bẩn đến không chịu nổi, sắc mặt do trường kỳ đói ăn thiếu uống mà xanh xao vàng vọt...........Vì sao mình lại tàn tạ đến thế, mình bây giờ, nào có khác chi một tên ăn mày?

Trong đầu như có dòng điện xẹt qua, khi đó, cậu liền hiểu được, cá lặn nơi đáy nước sâu, vĩnh viễn không thể như cánh đại bàng kia bay lượn giữa trời xanh, trừ phi chính cậu phải biến thành đại bàng, bay đến nơi cao xa ấy, buộc anh phải thừa nhận sự tồn tại của cậu, nếu không cả đời này cậu sẽ phải chịu loại thống khổ yêu đơn phương, mãi mãi chìm sâu, chen chúc trong đáy nước đen kia. Tuy rằng cậu rất yêu công việc của mình, dùng lao động để đổi lấy thành quả có ý nghĩa biết bao nhiêu, nhưng nếu cứ sống mãi như vậy, cậu sẽ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn anh trong chớp thoáng qua. Cậu không muốn một kết cục như thế, cậu vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi có lẽ là do cậu còn non nớt, nhưng giờ đây cậu phải nắm giữ vận mệnh của chính mình! Cược tất thảy vào canh bạc này thôi. Vì thế thời gian mười năm, càng ngày càng tới gần cậu, khi cậu có được danh tiếng, được mời làm luật sư cố vấn của IFNT, có thể tiếp xúc với anh, rồi chủ động câu dẫn, chiếm được thân thể anh, cậu cứ nghĩ rằng rồi mình sẽ có được tình cảm của anh, thế nhưng, thế nhưng cậu sai mất rồi, sai quá rồi! Cậu không muốn hối hận, chính là hiện tại lại không kìm được mà nghĩ.......Nếu đời người có thêm một cơ hội, nếu thời gian có thể quay ngược, cậu có làm như vậy không? Còn có thể vì tình yêu này mà từ bỏ tất thảy không?

Cậu không biết..........

Nguyễn Công Phượng xoa xoa má mình, vừa chạm, lại một đợt nóng rực đau đớn, cậu lại rút tờ chi phiếu trống ra, nhìn thấy chữ kí như rồng bay phượng múa ở phía trên, nhịn không được nở nụ cười. Lương Xuân Trường , anh một chút cũng không thay đổi, chỉ một cái xoát tay đã làm người khác đau đớn, đối với tên ăn mày đã có thể tùy tiện ném ra trăm tệ, bây giờ, lại cho đi một chi phiếu trống..........Không biết tài sản của IFNT có bao nhiêu, rõ ràng chỉ cần điền một con số hàng trăm triệu trở lên, anh sẽ phá sản, đến lúc đó cậu sẽ bao dưỡng anh, ha hả, nhất định rất thú vị.........Rõ ràng là tưởng tượng khoái nhạc, nhưng không hiểu vì sao, cảnh tượng trước mắt lại dần mơ hồ....... Tầm nhìn mông lung, ánh đèn đường giống như ánh sáng viên dạ minh châu, long lanh lóng lánh đẹp vô cùng, kính mắt ngày càng mờ nhòe, từng bọt nước lớp lớp bám lên, cậu không biết, là ngoài kia trời đang có mưa, hay chính trong mắt mình, mưa đã nhẹ nhàng rơi xuống......Trường, nói cho em nghe, rằng chuyện chúng ta lúc ấy không phải đã kết thúc? Cậu tựa đầu vào thành ghế, lẳng lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa kính xe, mi mắt vừa chớp, bao nhiêu cảm xúc đã vỡ tan, hốc mắt chan chứa nhiệt lệ............

------------------------------------------------------

Mai ta thi nhưng ta vẫn ráng edit và ra fic mới nên mọi người hãy ủng hộ nha 

Vote và theo dõi cho ta nha nha 

YÊU NHIỀU NÈ

à ai muốn biết tên thật của ta không ????


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro