Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Bắt đầu yêu

Không gian yên tĩnh, những cặp tình nhân bắt đầu thưa dần, giờ ở giữa quãng trường Luhan vẫn bị Oh Jong Dae ôm chặt không buông.

Oh Jong Dae quyết định hôm nay phải làm cho ra lẽ, không muốn dây dưa mãi nhưng thật chất nếu Luhan lại từ chối thì hắn có thể lại đeo thêm vài cái mặt nạ cho dày một chút.

Hắn thật sự không thể ngừng yêu cậu, lúc trung học là thích nhưng giờ là yêu, mà hắn lại là kẻ không dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình.

Luhan vẫn miên man suy nghĩ, cho tới hiện giờ tâm cậu bắt đầu xao động rất nhiều vì Oh Jong Dae.Tuy hắn là mẫu người lý tưởng của hàng vạn phụ nữ nhưng cậu lại không hứng thú, chỉ là khi ở cạnh hắn, tâm tình cũng thấy vui vui, dạo này cũng ít thấy ác mộng khủng khiếp đó nhưng mà …

“ Làm người yêu của anh đối với em rất khủng khiếp hay sao ?”

Oh Jong Dae để ý mỗi lần nhắc đến việc này là Luhan y như con đà điểu bỏ chạy mất dáng mà từ trước đến giờ mấy cô gái xung quanh hắn luôn tìm mọi cách, ngay cả việc bỏ thuốc vào rượu của hắn cũng làm, nhưng điều họ muốn cũng chỉ mong được lên giường của hắn, chứ không cần cái danh phận “ Người yêu” này.

Nhưng Luham lại khác, hắn thiếu điều chỉ còn chưa quỳ xuống van xin cậu thôi, mà cái màn này nếu có thể hắn chỉ định chờ đến khi cầu hôn mới làm.

“ Jong Dae, tôi …”

Thấy Luhan ngập ngừng không trả lời, Oh Jong Dae ảm đạm buông cậu ra, xoay người đi về hướng chiếc xe.

“ Anh sẽ không ép em nữa, khi nào em chấp nhận anh thì cứ nói, anh không ngại chờ đợi đâu.”

Nhìn thấy bóng hắn đi xa dần, trong lòng cảm thấy mất mát, ánh mắt trở nên phức tạp, chân không tự chủ chạy về phía hắn, bàn tay run rẩy giữ chặt tay hắn.

“ Mình đồng ý.” – Giọng Luhan thật ôn nhu nói với Oh Jong Dae.

Chưa kịp phản ứng với hành động của Luhan, Oh Jong Dae bị câu nói của cậu làm hắn giật mình.

Không phải khi nãy còn gắt gỏng với hắn sao ? bây giờ lại nói ôn nhu như thế, hắn vừa mừng vừa lo.

Thấy hắn thất thần, Luhan nghĩ hắn nghe không rõ, nuốt ngụm khí lạnh lặp lại.

“ Mình nói, mình đồng ý làm người yêu của cậu.”

“ Là thật ?” – Oh Jong Dae nghi hoặc hỏi.

“ Uhm.” – Khi thấy hOh Jong Dae bỏ đi, tâm như bị ai giẫm lên, rất khó chịu, Luhan chắc cái cảm giác này là đã động lòng rồi, mà không phải lần đầu.

Từ lúc bị hắn quấn lấy thì tim cậu cứ đập liên tục, chỉ là cậu luôn giằng co tâm lý, muốn yêu nhưng không có can đảm nhưng giờ cậu bất chấp tất cả, sẽ yêu một lần, yêu bằng cả con tim, còn sau này ra sao ? cứ để ông trời quyết định.

Có thể cậu rất ích kỉ nhưng chỉ ích kỉ một lần này thôi, bởi người đàn ông trước mặt rất ôn nhu cùng trái tim nóng bỏng hết lòng chờ đợi cậu, chỉ mong cậu sẽ đáp lại hắn dù có bao lâu hắn vẫn đợi, người đàn ông như thế trên đời còn được bao người kia chứ ?

“ Luhan.” – Oh Jong Dae ôm Luhan vào lòng, giọng nói ôn nhu khẽ bên tai cậu, hắn lại ôm chặt hơn, chặt đến nổi không có khe hở nào lọt qua được.

Hắn đã thành công sao ? sự chờ đợi của hắn đã có kết quả, cuối cùng cậu cũng đồng ý, tâm hắn giờ đây như bay bổng ở chín tầng mầy, đôi môi cứ cười mãi không dừng lại được … là vui vẻ, dù cậu chỉ mới đồng ý làm người yêu hắn thôi mà hắn lại vui đến thế, nếu sau này cậu đồng ý lấy hắn thì sao đây ?

…Càng nghĩ càng xa, môi hắn lại cong lên như muốn tới mang tai vậy, hắn thật sự sung sướng đến mức phát ngốc rồi.

“ Jong … Dae … buông … buông ra.” – Luhan khó thở nói.

Tên này muốn cậu ngộp thở chắc, ôm gì mà chặt giữ vậy ? Cậu đâu có biến mất đâu chứ ?

Thấy Luhan giãy giụa, hOh Jong Dae vội buông lỏng tay nhưng vẫn ôm cậu như cũ, hắn nhìn cậu say mê.

Chàng trai trước mắt khác xưa rất nhiều, cũng không đeo kính nữa, trông đáng yêu muốn chết, hắn lại không tự chủ, cúi đầu muốn hôn cậu nhưng liền bị tay cậu ngăn lại bên môi.

“ Chấp nhận làm người yêu anh rồi mà còn ngại gì nữa ? ” – Oh Jong Dae khó chịu nói.

“ Mình có điều kiện.”

Oh Jong Dae kinh ngạc.

“ Quen nhau mà cũng có điều kiện, em muốn chơi trò gì đây hả ?”

“Không chịu thì thôi.”

Luhan đẩy Oh Jong Dae ra, xoay người rời đi nhưng liền bị hắn ôm lại, nhỏ giọng bên tai.

“ Được, anh chịu thua, giờ nói đi, em muốn gì ? ”

“ Thứ nhất, chúng ta quen thử ba tháng, nếu không hợp thì chia tay “

Trên đầu Oh Jong Dae lặp tức nổi ba vạch đen xì, chưa quen được một ngày mà đã nói lời chia tay, chàng trai này não có vấn đề chắc.

Nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của cậu hắn đành cắn răng gật đầu.

“ Thứ hai, không được nhúng chàm.”

“ Nhúng chàm là gì ?” – Oh Jong Dae cười gian xảo, chàng trai này thật đáng yêu hết mức.

Luhan trừng mắt, cậu biết hắn hiểu ý cậu muốn nói gì mà cứ giả ngu, tay nhéo mạnh bên hông hắn.

“ A … anh đồng ý, đồng ý vô điều kiện.”

Bất quá cứ gật đầu đại, sau này có làm gì hay không hắn không có can đảm để hứa.

“ Hết rồi hả ? ” – Thấy Luhan im lặng, Oh Jong Dae hỏi.

“ Ừ.” – Luhan gật đầu, cũng không phải muốn ra điều kiện với hắn nhưng tên này có lúc ôn nhu, có lúc tỏ vẻ kiêu ngạo nếu cậu không ra điều kiện thì sau này có thể bị hắn ăn sạch sẽ lúc nào không biết.

“ Vậy giờ tới anh.”

“ Sao ? cậu muốn gì chứ ? ” – Luhan ngạc nhiên hỏi.

“ Em có quyền ra điều kiện thì anh cũng phải có chứ ? nhưng không dài dòng như em, anh chỉ muốn một mà thôi.”

“ Là gì ? ” – Luhan khó khăn nói, trong lòng cầu hắn đừng bảo cậu hôn hắn ngay bây giờ nha.

“ Đó là …” – Oh Jong Dae kéo Luhan lại sát gần.

 “ Sau này phải gọi là anh, xưng hô bằng em, được không ? ” 

Nghe xong, Luhan liền thở phào trong bụng nhưng ngay lập tức mặt đỏ bừng.

“ Không gọi anh sẽ hôn.” – Oh Jong Dae vừa chồm tới thì bị Luhan lấy tay chắn ngang ngực.

“ A … anh.” – Luhan ngập ngừng.

“ Anh gì ? ” – Oh Jong Dae cong môi.

“ Anh … Jong Dae.” – Giọng Luhan nhỏ dần mà đầu cũng cúi thấp không dám nhìn hắn.

Tay hắn nâng cằm cậu lên, hôn nhẹ một cái, chỉ như chuồn chuồn lướt qua.

“ Em có biết anh muốn nghe em gọi anh như thế từ lâu rồi không ? nhưng nói ba chữ kia, anh sẽ vui hơn.”

Luhan ngây ngốc hỏi. – “ Ba từ gì ? ”

“ Em yêu anh.” – Oh Jong Dae chậm rãi nói.

“ Em muốn về nhà.” – Nghe xong Luhan vội đánh trống lãng sau đó xoay mặt đi, lúc này vẻ mặt cậu còn đỏ hơn quả cà chua, có thể bằng quả cà chua rụng cũng nên.

Không để Luhan giãy ra, Oh Jong Dae lại xoay mặt cậu đối mặt hắn, nhẹ nhàng hôn xuống nhưng không lướt qua mà là hôn sâu.

Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn lại như con rắn lại đi vào khoang miệng cậu, mút hết mật ngọt trong đó. Luhan cũng không còn giãy mà đáp lại hắn, tuy nụ hôn của cậu rất vụng về nhưng nhờ có kĩ thuật hôn của hắn nên dần cậu bị hắn quấn lấy thật chặt không buông.______________________________

“ Cái gì ? ” – Tiếng hét chói tai của Baekhyun vang vọng cả lớp học, mọi ánh mắt bắt đầu hướng về hai người.

“ Làm ơn giảm cái loa phát thanh của cậu xuống.” – Luhan thở dài.

“ Luhan, cậu bệnh rồi phải không ?”

Dù đã hỏi nhưng Baekhyun vẫn đưa tay sờ trán Luhan nhưng nhiệt độ bình thường.

“ Luhan … mình tên gì ?” – Baekhyun ngớ ngẩn hỏi.

Luhan nhíu mày, tay cốc anh chàng một cái.

“ Tỉnh chưa ? mình đã nói chỉ quen thử ba tháng, nếu không được thì chia tay.”

“ Cậu không biết hắn là người như thế nào sao ? ” 

Baekhyun chắc chắn cậu bạn đã bị đụng trúng đầu nên mới dám quen tên thối tha kia.

“ Thế nào là thế nào ? ” – Luhan ngây ngốc hỏi.

“ Oh Jong Dae có biệt danh là đào hoa, mình còn nghe nói hắn đã lên giường với rất nhiều phụ nữ, còn nghe nói làm cho người ta có thai rồi bỏ chạy, rồi …”

“ Byun Baekhyun.” – Giọng Oh Jong Dae hét lên.

Hai người ngước nhìn thì thấy mặt hắn đen xì đi tới, mắt nhìn Baekhyun như muốn ăn sống cậu.

“ Không có mặt tôi ở đây, cậu lại nói xấu tôi với Luhan, kiếp trước tôi có thù với cậu hay sao mà cứ như oan hồn đeo bám không tha vậy hả ?”

“ Oh thối tha, tôi chỉ không muốn Luhan bị cậu gạt, ai mà không biết cậu là hạng người nào ? thay tình nhân như thay áo, Luhan theo cậu chả khác nào giao trứng cho ác.”

Nghe Baekhyun nói nói, Oh Jong Dae như bị nghẹn họng, danh tiếng là thật nhưng từ lúc gặp lại Luhan thì trong lòng hắn chỉ có một mình cậu mà thôi.

Luhan nghe cậu bạn thân vạch trần bộ mặt thật của Oh Jong Dae nhưng không nổi giận, cậu đứng dậy ôm tay Jong Dae, đối mặt với Baekhyun.

“ Baekhyun à, chuyện của mình và Jong Dae cậu đừng lo nữa, mình đã quyết định rồi, cậu an tâm, bọn mình cũng chỉ là thử quen thôi mà.”

Dù lúc trước hắn có ra sao nhưng cậu đã quyết định quen thì sẽ không hối hận, hắn có quá khứ của hắn, cậu có quá khứ của cậu, nếu sau này hai người có kết quả, cậu chấp nhận quá khứ của hắn mà hắn cũng thế thì có gì mà cậu không thể bỏ qua được.

Oh Jong Dae cảm thấy được sự yêu thương, tay ôm eo Luhan, lại liếc Baekhyun. 

“ Tôi thật sự yêu Luhan, cậu tin tôi một lần đi.”

“ Loại người như cậu có ma mới tin.” – Baekhyun bĩu môi.

“ Vậy làm sao cậu tin.”

“ Đây là lầu hai, cậu nhảy xuống, tôi tin liền.” – Baekhyun vừa nói vừa chỉ tay về phái cửa sổ.

“ Được.” – HOh Jong Dae dứt khoát, cũng không đợi phản ứng của bọn họ mà nhảy xuống.

“ Á … cái tên thối tha này.” – Baekhyun hét lớn vụt tới cửa sổ nhìn.

Luhan giật mình, mặt tái mét chạy theo.Nhưng khi nhìn xuống lại thấy hắn vẫy vẫy tay làm Baekhyun tức muốn lộn ruột, cậu quên hắn có võ mà cái vụ phi thân này hồi trung học hắn cứ làm hoài.

“ Tin chưa ?” – Oh Jong Dae tuy mạnh miệng nhưng trong lòng cũng run nhẹ, dù biết võ nhưng ở lầu hai mà nhảy kiểu này thế nào cũng gãy chân chẳng chơi.

“ Đồ khùng.” – Baekhyun phun ra hai chữ quay về chỗ ngồi.

Luhan cũng hoàn hồn, nhìn Oh Jong Dae mỉm cười – ” Thật ngốc”

Từ đó về sau, con kì đà Baekhyun cũng biến mất, hai người bắt đầu yêu đương hẹn hò.

Lúc thì Oh Jong Dae dẫn Luhan đi du thuyền lãng mạng nhưng chưa được 20 phút, cậu đã say sống buồn nôn, kết quả ngày đầu hẹn hò thất bại.

Lần thứ hai đi nhà hàng Mộng Nguyệt, nơi lãng mạng nhất của giới thượng lưu nhưng khi gọi món ăn xong, Luhan chỉ ăn một ít tôm thì cả người nổi đầy mẫn đỏ, cậu biết mình bị dị ứng tôm và cua bởi da thịt trên người từng bị phỏng nặng nên có tiêm chất kích thích cho da mà tác dụng phụ là phải kiên ăn hai thứ này nhưng vì hắn nên mới cố ăn, thế là hẹn hò lần hai chấm dứt trong bệnh viện.

Lần ba, hắn cẩn thận hơn, đi vào rạp xem phim, muốn xem bộ phim lãng mạng thì lại xen kẻ những cảnh khiến hắn muốn nổi thú tính , trong lúc muốn bọc phát thì bị Luhan quăng cho hắn ba chữ.

“ Buồn ngủ quá.” – Như xô nước lạnh dội ngược vào hắn, hẹn hò lần ba thất bại nặng nề.

Cuối cùng hắn cho cậu toàn quyền quyết định và ông trời không phụ lòng hắn, đúng là rất lãng mạng nhưng lại mất mặt … Cậu dẫn hắn đi xem sở thú, đi chợ đêm mua đồ rẻ tiền, đi công viên ngắm hoa, đi ăn quán vỉa hè khiến hắn bị tàu tháo rượt suốt buổi tối.Nhưng lại rất vui, lúc trước hắn cứ nghĩ mấy trò đó thật vô bổ, không mới mẻ, lại trẻ con nhưng bây giờ, cái không thích bao lâu nay liên tục đi vào cuộc sống của hắn, khiến cuộc sống lúc nào cũng hai màu đen trắng nay trở nên muôn màu muôn vẻ, hắn thật sự phải cảm ơn ông trời đã mang cậu đến bên hắn, để hắn biết thế nào là yêu thương thật sự.

Những ngày Luhan bị Oh Jong Dae lôi đến mấy chỗ phồn hoa xa xỉ khiến cậu muốn ngộp thở, cậu không thích mấy thứ xa hoa, chỉ thích ở những nơi như vỉa hè, sở thú, tuy đơn giản nhưng lại vui hơn … không có phép tắc cũng chẳng có lễ nghi, không cần hai mặt khi nói chuyện với bất cứ ai, đó là điều cậu muốn vì thế cố hết sức mới kéo được đại thiếu gia đi đến những chỗ này.

Luhan cảm thấy rất vui vì Oh Jong Dae không ra vẻ công tử khi đi đến mấy chỗ đó, hắn cũng vui vẻ đi với cậu, cũng hỏi nhiều thứ mà cậu cứ nghĩ ngay đứa con nít ba tuổi cũng biết nhưng có thể vì từ nhỏ sống trong sự giàu sang lại luôn được cưng chìu nên mới thành ra như thế.

Hai tháng trôi qua trong êm đẹp, chuyện tình của họ cũng bắt đầu tiến triển nhiều, tình yêu vốn dĩ phải đẹp như thế nhưng cũng có lúc gập bất trắc và đối với cặp đôi đũa lệch này thì chắc chắn không thể tránh khỏi.

Một ngày chủ nhật, Luhan cùng Oh Jong Dae muốn đến khu vui chơi nhưng mới đến cổng chính, trời đã mưa to, hai người đành quay về.

Đến nhà Luhan, cậu mời hắn vào uống trà theo đạo tiếp khách.

Bưng ly trà ra thì thấy người hắn ướt sủng, giờ cậu mới phát hiện, tướng hắn rất lực, vì nước mưa làm ướt áo hắn nên cậu có thể thấy rõ cơ bụng rắn chắc của hắn, bắp tay cũng hơi lộ ra, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt mơ màng, đôi môi màu bạc hơi tái do lạnh, mái tóc cũng nhỏ vài giọt, trong thật hấp dẫn.

“ Luhan, nếu em cứ nhìn anh như thế, anh sợ sẽ không tự chủ được mình đâu.”

Cảm thấy ánh mắt cậu cứ dán vào người mình, hắn cười gian xảo.

“Có phản ứng sao ?“

“Gì chứ ? Em … em nhìn hồi nào ?” – Luhan phản bát.

“ Ồ, thế à ?” – Oh Jong Dae kéo dài âm cuối.

“ Không tin thì thôi, tại sao em phải có phản ứng với anh chứ ? … Á …”Chưa nói câu, người Luhan đã bị Oh Jong Dae ôm lấy, xoay một cái bị hắn đặt dưới thân.

Lúc này, áo hai người đều uót sủng mà cơ thể hai người lại dán chặt vào nhau, khung cảnh lúc này mang cảm giác đầy vẻ ám muội.

“ Anh, anh … buông … buông ra.” – Luhan lắp bắp nói nhưng cũng mang vài phần run rẩy.Nói không có phản ứng mới lạ, nhìn thấy thân hình tuấn mỹ như thế, trừ khi cậu đổi giới tính thích đàn bà chứ không thèm đàn ông.

“ Sao ? nói không có phản ứng mà mặt đã đỏ như thế … chậc, chậc … Luhan à, em nói dối tệ thật đấy.”

Luhan quay mặt không dám đối mặt với Oh Jong Dae, giờ này cậu chỉ ước có cái lỗ để chui mà thôi.

“ Luhan.” Nghe giọng hOh Jong Dae ôn nhu gọi, theo phản xạ Luhan xoay mặt lại nhưng chưa kịp nói gì, nụ hôn nồng nàng đã ập xuống, môi khẽ động đậy, Oh Jong Dae lại thuận thế vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng len vào miệng cậu.

Trong đầu Luhan giờ trống rỗng, chỉ cảm giác môi và lưỡi quấn lấy nhau , lúc cao lúc thấp, khiến nhịp tim cậu đập loạn cả lên.

Cảm thấy hôn môi không đủ, tay Oh Jong Dae không an phận bắt đầu di chuyển trên người cậu, bắt đầu từ eo, sau đó là mông và cuối cùng là nơi ngực cậu.

Luhan biết Oh Jong Dae muốn gì, trong tâm không hiểu sao lại không ngăn hắn lại mà hai tay cậu lại quàng lên cổ hắn, kéo hắn lại gần hơn.Biết cậu đã chấp nhận, Oh Jong Dae không ngần ngại kéo khóa quần của mình ra, sau đó đưa tay lần xuống nơi ẩm ướt kia, bỏ quần cậu ra, kéo chiếc quần lót xuống, chân hắn tách chân cậu ra, bắt đầu đi vào.

Cảm giác phần ẩm ướt có vật gì nóng bỏng đang đi vào, Luhan giật mình, trong đầu bổng hiện lên đôi mắt màu xanh lam ấy, vội vàng đẩy mạnh Oh Jong Dae ra.

Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, bất ngờ bị đẩy ra, vì không cảnh giác khiến Oh Jong Dae té nhàu xuống đất.

Hắn nhăn nhó ngước nhìn thì thấy vẻ mặt cậu tái nhợt, hai mắt đã ngập nước và cũng bắt đầu tuôn ra, hắn hoảng sợ nhảy lên sofa ôm cậu vào lòng dỗ dành.

“ Luhan, đừng khóc, là anh sai, là anh không kiềm nổi, anh xin lỗi …”

Oh Jong Dae dùng hết những từ có thể hiện lên trong não hắn nói cho Luhan nghe, hắn có thể thề là không hề cố ý, chỉ vì thấy hình ảnh đáng yêu cùng dáng người vì bị mưa làm ướt kia khiến hắn không nhẫn được mà bọc phát thú tính.

Nhìn Luhan khóc nức nở làm tim hắn thắt chắc, giờ thà cậu đánh haymchữi hắn còn hơn ngồi khóc như thế.

Luhan vẫn khóc không nín được, cậu không ngại cho hắn bởi thời gian qua đã chứng minh, cậu thật đã thích hắn thật lòng, tuy chưa phải là yêu nhưng ít nhất cậu biết vị trí hắn trong tim mình quan trọng như thế nào nhưng mà khi nãy, hình ảnh đó lại hiện vào trong tâm trí cậu, nổi ám ảnh hai năm nay không thể xóa nhòa đi được, cậu rất muốn biết phải làm cách nào để đôi mắt đó không đi vào trí não của cậu nữa đây?

Một lúc sau, Luhan thôi khóc, tay cậu ôm chặt eo Oh Jong Dae.

“ Không phải tại anh, chỉ là em chưa chuẩn bị sẵn sàng làm việc này thôi.”

Cậu hiểu hắn lo lắng như thế nào ? cũng biết hắn đã nhẫn nhịn đến mức nào.

“ Luhan, anh biết chúng ta bên nhau không lâu nhưng em hãy tin anh, anh thật yêu em … vì yêu em nên mới có hành động đó, em hãy tin anh”

“ Em tin.” – Luhan nhìn vào đôi mắt chân thành của hOh Jong Dae.

Đối với một người đàn ông, khi đến thời khắc này mà ngừng lại được thì hắn quả thật là siêu nhân. CLuhan lại ngã vào lòng Oh Jong Dae, giọng nói trong trẻo vang lên.

“ Cho em thời gian, em cần sắp xếp lại một số việc, sau đó …” Luhan ngừng nói, tay chỉ chỉ vào ngực hắn, vế sau thật sự không thể nói nổi.

“ Anh sẽ chờ.” – Giọng hOh Jong Dae khàn khàn do vẫn còn mang chút dục hỏa.

Oh Jong Dae ôm chặt Luhan, dù gì cũng đã chờ lâu như thế thì mắc gì không chờ thêm nữa, bất quá mỗi khi gặp cậu xong, về nhà dội thêm nước lạnh, hít đất vài chục cái có lẽ sẽ hạ hỏa được thôi.Không gian giờ thật yên tĩnh, hai người cứ thế ôm nhau, cũng không nói thêm tiếng nào, cứ như vậy mà im lặng ôm nhau.Đôi lúc sự im lặng lại là khoảng khắc ngọt ngào nhất của hai trái tim đang yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro